Cao Quý hưng phấn, thời điểm đệ trình doanh thu bán hàng cho tổng bộ, anh ta nghe theo ý kiến của Trang Noãn Thần, thuyết phục Cao Tông Thịnh chi một khoản tiền để quảng cáo tuyên truyền, cứ như vậy mà thừa thắng xông lên.
Trang Noãn Thần lại biết rõ, Phi Tư Mạch có thể đánh thắng trận này, cách thức phương pháp quan hệ xã hội công ty áp dụng tất nhiên rất quan trọng, nhưng chất lượng sản phẩm vượt qua thử thách mới là mấu chốt, là pháp bảo quan trọng đủ để chuyển bại thành thắng. Cô tiến thêm một bước gia tăng mức độ tuyên truyền thương hiệu Phi Tư Mạch, từ bày kệ riêng ở siêu thị, tham dự hoạt động chủ đề của tuyến trên đến các hoạt động nhỏ lẻ, bắt đầu được tiến hành dần dần hiệu quả.
Thời buổi mà các sản phẩm sữa quốc nội dần đánh mất lòng tin của người tiêu dùng, Phi Tư Mạch xuất hiện như một sự phiêu lưu, nhưng thường thường chính là trong nguy hiểm sinh phú quý, cô tin tưởng chất lượng sản phẩm vượt qua thử thách cùng phương pháp tuyên truyền tất yếu, Phi Tư Mạch sẽ nắm giữ một định mức thị trường nhất định trong tương lai.
Ngay lúc Trang Noãn Thần làm việc suôn sẻ, thì Giang Mạc Viễn lại không được thuận lợi, anh thường xuyên đi sớm về muộn, hình như vẫn còn đang tiếp nhận điều tra, giá cổ phiếu của Tiêu Duy Quốc Tế cũng bắt đầu rối ren, có vài cánh phóng viên cũng bắt đầu săn đón. Giang Mạc Viễn mỗi khi về đến nhà cũng sẽ chui vào thư phòng trước, tần suất Châu Niên xuất hiện trong nhà cũng dày hơn, hai người họ ở trong thư phòng không biết bàn bạc cái gì.
Những chuyện này Trang Noãn Thần đều biết hết, lại không giúp được gì, hỏi Giang Mạc Viễn, anh cũng chỉ nhẹ nhàng an ủi cô, cô biết có một số chuyện mình không nên hỏi đến, dù có hỏi cũng chẳng giải quyết được gì.
Ý thu dần nồng nàn, mỗi khi có cơn gió thổi đến, có thể làm rơi lá cây, khắp nơi một màu vàng óng, chỉ không lâu sau lá lại chuyển đỏ ngộp trời. Đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, Trang Noãn Thần nhìn thấy dưới chân mình ngựa xe dập dìu, nhìn thấy một chiếc lá vàng khô bay ngang qua chiếc xe, trong lòng cảm thấy phiền muộn.
Cô nhớ đến ngày này năm ngoái, Hạ Lữ Ngải Niệm ba người họ còn nhàn nhã ngồi uống cà phê trong quán Starbuck dưới tòa nhà công ty Đức Mã, khi đó Ngải Niệm muốn lập gia đình, Hạ Lữ thì bị đình chỉ công tác, chỉ một năm ngắn ngủi, nhưng đã sớm cảnh còn người mất, ba người các cô có lẽ cả đời này cũng không thể có cơ hội ngồi cùng nhau tán gẫu chuyện gia đình.
Có một số người, sống cả đời lại như sống một ngày, cuộc sống ngày hôm nay tuần hoàn như hôm qua, cho nên cuộc sống họ không có biến hóa, trong cuộc sống không ngừng lặp lại đó, họ từ từ già đi. Còn có vài người, một ngày như sống cả đời, mỗi phút mỗi giây đều như đánh trận, đã trải qua quá nhiều sự đời, chớp mắt đã thấy vật đổi sao dời, mà cuộc sống của họ cũng đã xảy ra nhiều biến chuyển lớn.
Cô thừa nhận, trước khi gặp Giang Mạc Viễn, mỗi ngày của cô đều không có biến hóa lớn gì, ngày qua ngày, thời gian lặp lại thời gian, nhưng sau khi gặp gỡ Giang Mạc Viễn, thế giới quan và nhân sinh quan của cô đều thay đổi đến chóng mặt, anh chính là một người như vậy, còn cô lại là người mạnh mẽ quật cường, nói trắng ra là, chính sự ưu tú của anh đã buộc cô không thể không liều lĩnh tiến về phía trước.
Qua Trung thu, rất nhanh sẽ đến Quốc Khánh, nhìn ra bên ngoài, Trang Noãn Thần lại nghĩ đến Quốc Khánh năm ngoái, cô ở Cổ Trấn ăn lễ, thật rõ ràng như chuyện vừa mới hôm qua.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng làm việc mở ra, Ngải Niệm đi đến, thấy Trang Noãn Thần đứng trước cửa sổ liền tò mò hỏi, “Đang nghĩ gì vậy?”
Trang Noãn Thần không quay đầu lại, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ khẽ nói, “Nhớ lại giờ này năm ngoái chúng ta đang làm gì, thời gian qua nhanh thật, chớp mắt đã một năm trôi qua, chỉ mấy tháng nữa đã đến cuối năm rồi.”
Ngải Niệm bước lên trước, nhìn cô cô, “Hiếm khi thấy cậu đa sầu đa cảm như vậy.”
“Có thể là già rồi nên thích hồi tưởng.” Trang Noãn Thần cười nhẹ.
Ngải Niệm cười, “Được, mau thức tỉnh khỏi thời gian hồi tưởng đi, tất cả mọi người đều ở trong phòng họp đợi cậu đó.”
“Đúng vậy, sống không thể không ngừng phấn đấu, họp thôi.” Cô thở dài, còn có một câu nói không ra miệng, không biết tại sao cô cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi.
***
Cuộc họp là trọng điểm thảo luận các câu hỏi về hoạt động tuyên truyền lễ Trung thu, các nhà cung ứng đưa ra tài liệu cùng tình hình bố trí sân bãi, mọi người đều báo cáo công việc của mình, cuộc họp kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ, chờ sắp xong thì bên ngoài trời đã ngả về chiều.
“Tóm lại chỉ một câu thôi, hôm hoạt động mọi người đều phải xốc lại tinh thần, còn có Đan Đan, sau khi phác thảo hoạt động xong thì mau chóng đưa cho Phương Tiểu Bình.” Điện thoại bên tay reo lên, Trang Noãn Thần lại dặn dò mọi người một chút, cầm điện thoại lên nhìn thoáng quá, rồi ra hiệu cho mọi người tan họp.
Nhận máy, bên kia là tiếng nói đàn ông trầm ấm, “Tối nay phải tăng ca à?”
Trang Noãn Thần cười nhẹ, “Không có.”
“Có một nhà hàng mới khai trưởng khá ngon, anh đã đặt chỗ rồi.”
“Tiền trảm hậu tấu luôn luôn là phong cách của anh.” Giọng cô chuyển nhẹ, “Không sợ em thật sự tăng ca à?”
“Bận cách mấy cũng phải ăn cơm mà.”
“Câu này đáng lẽ em phải nói với anh mới đúng.” Cô dỗi.
Anh cười.
“Anh đến đón em à?” Cô lại hỏi.
“Xe của em hôm nay bảo trì, anh xử lý xong công việc rồi sẽ đến đón em.”
“Ừ, không vội đâu.”
Hai người lại mói thêm vài câu, cúp máy, cô mới phát hiện mọi người vẫn chưa ra khỏi phòng họp, họ đang cười quỷ dị với cô.
“Trang tổng, chị dạy mấy đứa độc thân như tụi em làm thế nào lấy được người đàn ông cực phẩm như vậy đi.” Vẻ mặt Phương Tiểu Bình hâm mộ.
“Đúng vậy đúng vậy, tụi em đều đã xem qua vài thông tin của Giang tổng, anh ấy đúng là người đàn ông tốt, lại yêu thương Trang tổng, người đàn ông tốt như vậy sao tụi em lại tìm không thấy.” Vương Tranh cười hì hì nói.
Trang Noãn Thần bất đắc dĩ lắc đầu, “Chị thấy mấy em có thể đi làm phóng viên giải trí rồi đó.”
Ngải Niệm ở bên cạnh châm thêm dầu vào lửa, “Cậu cũng đừng keo kiệt vậy mà, mình gả được mối tốt phải truyền dạy lại chút kinh nghiệm chứ.”
Trang Noãn Thần nhìn bộ dạng vui sướng người người gặp họa của Ngải Niệm, sinh lòng đùa dai, nhìn mọi người nói, “Chị kết hôn lâu rồi mà, kinh nghiệm chắc chắn lỗi thời rồi, các em muốn học hỏi kinh nghiệm thì phải đi hỏi Ngải tổng, hiện giờ đang có một người đàn ông cực phẩm theo đuổi cậu ta đó.” Cô ‘chuyền bóng’ cho Ngải Niệm xong, mau chóng ra khỏi phòng họp.
“Ngải tổng, truyền thụ chút kinh nghiệm đi mà…” Quả nhiên, mọi người vừa nghe liền vây quanh Ngải Niệm, cô tức giận ước gì kéo được Trang Noãn Thần lại mà cấu xé.
***
Trang Noãn Thần ra khỏi công ty, Giang Mạc Viễn vẫn còn trên đường đi, lúc này hơi kẹt xe, đến được chỗ cô phải mất một chút thời gian, cô lại thấy không sao hết, ngồi ở bồn hoa nhìn lá cây rơi rụng, ánh tà dương chiếu phiến lá vàng khô thành đỏ rực, nhưng lại mau chóng được nhân viên vệ sinh quét dọn đi rồi, con đường bỗng chốc trở nên vô cùng sạch sẽ.
Hiếm khi được nhàn nhã như vậy.
Nhặt lên phiến lá dưới chân, xoay xoay trong tay nhìn ngắm, nhìn kỹ là lá cây dương, không biết từ chỗ nào thổi đến, Bắc Kinh hiện giờ rất ít trồng loại cây dương này, trái lại trồng rất nhiều cây ngô đồng.
Gân lá dương rộng, cầm trong tay, lơ đãng nhớ đến trước khi thường xuyên chơi ‘Bạt căn nhân’[1], khóe môi hơi nhếch lên.
‘Bạt căn nhân’ lại được rất nhiều trẻ con phương Bắc gọi là ‘Lặc bảo hoặc kéo đại bảo’, là tuốt hết phần lá dương chỉ giữ lại gân lá, rồi móc vào gân lá của đối phương, hai bên ra sức kéo, xem ai tìm được gân lá chắc nhất không dễ dàng bị đứt đoạn, có thể làm đứt nhiều gân lá nhất thì chính là ‘Đại bảo’.
Trò này ở phương Nam rất ít người chơi, cô biết chơi là do ba cô dạy, ba cô từ nhỏ lớn lên ở phương Bắc, vừa đến mùa thu liền cùng mấy bạn chơi trò này, sau này ba cô dạy cô, vốn là đứa trẻ phương Nam thích chơi kéo ‘Đại bảo’, từ nhỏ cô cũng chơi rất nhiều trò này.
Sau này cô lại dạy cho một người khác, người đó chính là Cố Mặc.
Ánh mắt cô trở nên ảm đạm.
Mùa thu, thật là cái mùa đa sầu đa cảm.
Đang nghĩ ngợi, một bàn tay đàn ông to lớn vươn đến trước mắt cô, trong tay lại cầm rất nhiều lá dương, gân lá rất rộng. Cô ngạc nhiên, ngước lên nhìn ánh mắt đang cười của người đàn ông.
“Cố Mặc?” Cô ngạc nhiên đứng dậy.
Cố Mặc cười nhẹ, tước đi lá dương, chỉ để lại gân lá, “Trước kia mỗi lần chơi trò ‘Lặc bảo’ với em, anh đều thua, em nói là em có tuyệt chiêu, nhưng lần nào cũng không nói cho anh biết, hiện giờ có thể nói cho anh biết không?”
Cô im lặng.
Gân lá được nắm trong lòng bàn tay anh.
Thật lâu sau cô mới đưa tay lấy nó từ trong tay anh, cầm trong tay vò vò, đến khi gân lá từ cứng thành mềm rồi mới đưa cho anh, “Như vậy là được.”
Cố Mặc nhìn cô, ánh mắt thoáng chút đau đớn, “Hóa ra đơn giản như vậy.”
“Có lẽ rất nhiều chuyện trên đời chính là như vậy, vốn rất đơn giản, chỉ là bị chúng ta nghĩ thành phức tạp mà thôi.” Cô thở dài.
“Anh đã từng hỏi em rất nhiều lần rồi mà em không chịu nói, còn nói để anh phải đoán cả đời, như vậy thì cả đời anh và em mới có thể không xa nhau, hiện giờ em lại nói với anh, là không muốn để anh tiếp tục đoán nữa.” Cố Mặc chậm rãi buông thõng tay xuống, siết chặt gân lá, lòng đau đớn.
“Xin lỗi anh.” Trang Noãn Thần khẽ nói một câu, trong đầu là hình ảnh lúc xưa, khi giương mắt, cô và anh đã không còn ở cái tuổi còn xanh nữa, hai người họ đều đã trưởng thành hơn.
Chú thích:
[1] Bạt căn nhăn giống như chơi đá cỏ gà của Việt Nam, mà ở đây là đấu bằng gân lá. Hình mình họa bên dưới, nguồn Baidu.