Mục lục
Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Khiếu vẫn không lên tiếng.


Thấy anh vẫn còn nhìn mình, Hạ Lữ kéo chăn lên cao quá đầu, rầu rĩ nói, “Em thật sự rất mệt.”


Thấy thế, Mạnh Khiếu lắc đầu đành chịu, nằm xuống giường với tay tắt đèn.


Bòng đêm nặng nề, thỉnh thoảng có tiếng động không tên, như xa xôi tận chân trời truyền đến. Người bên cạnh đã ngủ sâu, nhịp thở ổn định, Hạ Lữ lại mất ngủ, mở mắt lau láu nhìn ra ngoài cửa sổ, lăn qua lộn lại mấy cái cũng vẫn không ngủ được. Nương theo ánh trăng nhìn Mạnh Khiếu bên cạnh, có lẽ anh ngủ rất thoải mái, cẩn thận nghe xong xác định anh đã ngủ rất say rồi mới lặng lẽ ngồi dậy.


Ra khỏi phòng, cầm điện thoại đi vào thư phòng, do dự một hồi mới gọi cho Ngải Niệm. Điện thoại bên kia reo thật lâu mới chuyển được, là tiếng nói lười biếng của Ngải Niệm, “Đợi sau này cậu có con đi, xem cậu còn dám gọi điện thoại muộn như vậy không.”


Hạ Lữ thở dài, nhỏ giọng nói, “Nếu không có chuyện tìm cậu thì mình cũng lười gọi cậu giờ này.”


“Chuyện gì?”


“Mình có xem tin tức, Noãn Thần cậu ấy… có bị liên lụy không?” Hạ Lữ nhịn một lúc mới hỏi ra miệng.


“Noãn Thần không tham dự vào công việc của Giang Mạc Viễn, cho dù người điều tra có đến cũng chỉ hỏi vài câu lấy lệ vậy thôi.” Ngải Niệm bên kia dường như trở mình, giọng nói vô cùng nhỏ, có lẽ sợ đánh thức con.


Hạ Lữ nghe xong mới nhẹ lòng.


“Chỉ là…” Ngải Niệm đột nhiên chuyển đề tài, “Cậu cũng biết con người Noãn Thần thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, Giang Mạc Viễn là chồng cậu ấy, anh ấy xảy ra chuyện Noãn Thần có thể thoải mái trong lòng sao? Cậu ấy cũng sốt ruột lo lắng lắm, ai da…”


“Sốt ruột lo lắng? Cậu ấy không ngã bệnh chứ?” Hạ Lữ nhíu mày.


Lần này Ngải Niệm không trả lời cô, bất ngờ hỏi, “Cậu tự gọi điện hỏi cậu ấy chẳng phải là biết rồi sao?”


“Mình…” Hạ Lữ úp mở, lát sau mất kiên nhẫn nói, “Xem ra là không có chuyện gì, nếu cậu ấy thực sự gặp chuyện cậu còn có thể không tim không phổi đi ngủ sao?”


“Cậu rõ ràng có tim có phổi sao không đích thân đến thăm cậu ấy?” Giọng Ngải Niệm bất đắc dĩ, “Rõ ràng là quan tâm cậu ấy, còn giấu giếm làm gì.”


“Cậu đừng nói nhảm nữa, cậu ấy sao rồi?”


“Không sao hết, ai gặp phải chuyện này cũng sẽ sốt ruột lo lắng thôi.”


Hạ Lữ thở phào nhẹ nhõm.


“Hạ Lữ, ba đứa mình là bạn bè lâu năm, cho dù đã xảy ra chuyện gì lớn lao thì cũng là quá khứ, cậu và Noãn Thần làm hòa đi, thật sự, mình đứng cửa giữa rất mệt mỏi.” Ngải Niệm chân thành nói.


“Có vài mối quan hệ đã đứt thì chính là đứt.” Hạ Lữ cô đơn nói, “Được rồi, mình chỉ thuận miệng hỏi cậu một chút thôi, nhớ kỹ, đừng đề cập với cậu ấy chuyện đêm nay mình gọi điện cho cậu, quan hệ của chúng ta đến mức này rồi, không cần phải khó xử và mất tự nhiên thêm nữa.” Còn có câu cô vẫn chưa nói: Có vài sai lầm đã xảy ra thì chính là đã xảy ra.


Ngải Niệm thấy khuyên nhủ không chút hiệu quả, cũng chỉ đành từ bỏ.


Sau khi cúp máy, Hạ Lữ ngồi ở sô pha, ngực cô từng cơn đau nhói, đời này cô đã làm ra không ít chuyện hối hận, chuyện hối hận nhất đã làm chính là trước kia quen biết Trang Noãn Thần, nếu không quen cô ấy, nếu không trở thành bạn tốt của cô ấy, có lẽ hôm nay cô sẽ không đau như vậy.


Bên ngoài thư phòng, là Mạnh Khiếu bị ánh đèn kéo dài bóng dáng, khóe môi anh vương nụ cười, trong mắt lại ánh lên đau lòng…


***


Đối với tin tức tiêu cực của Giang Mạc Viễn, bà nội vẫn duy trì thái độ bình tĩnh, vốn dĩ Trang Noãn Thần nghĩ lỡ như bà nội hỏi tới hỏi lui thì cô phải ứng phó thế nào, thậm chí cũng đã nghĩ được câu trả lời tốt, nhưng sau khi cô đến chỗ bà nội, bà chỉ hỏi tình hình sức khỏe của Giang Mạc Viễn, cũng dặn dò sang thu rồi con người dễ bị bệnh, phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Khi Giang Mạc Viễn đến tứ hợp viện bà cũng không hỏi gì nhiều, chỉ là nói rất nhiều về lịch sử trước kia nhà họ Giang gầy dựng sự nghiệp như thế nào.


Trang Noãn Thần không thể không phục sự bình tĩnh tự nhiên của bà, cũng nhủ thầm, đến khi nào bản thân mới học được sự nhẹ nhàng điềm tĩnh của bà.


Giang Mạc Viễn luôn luôn lắng nghe, cuối cùng chỉ nói với bà một câu: trước mắt, tứ hợp viện sẽ sang qua cho bà đứng tên.


Bà nội dường như không ngạc nhiên nhiều lắm, lúc đó Trang Noãn Thần cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Giang Mạc Viễn đang hiếu kính với nội.


Trời vừa sáng, dư luận làm lòng người kinh hoàng lại ùn ùn kéo đến, lúc này đây phóng viên vây quanh càng nhiều, bất luận là Giang Mạc Viễn hay Châu Niên, hay Trang Noãn Thần, Ngải Niệm, hễ là người có chút xíu quan hệ với Giang Mạc Viễn đều không buông tha, cũng có phóng viên nghe tin chạy đến tứ hợp viện, không biết có phải gừng càng già càng cay không, mỗi khi bà nội ra ngoài đều cải trang, các phóng viên chẳng bắt được bóng lưng của bà.


Dư luận lần này là Tiêu Duy Quốc Tế tự dấy lên, cụ thể là Ben. Nguyên nhân sâu xa là Giang Mạc Viễn trước sau hai lần bị điều tra các hành vi giao dịch mờ ám đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến giá cổ phiếu công ty, khi ông ta tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông đã tỏ rõ, hành vi cá nhân của Giang Mạc Viễn dĩ nhiên đã tạo thành tổn thất không thể cứu vãn cho công ty, còn các hạng mục mà anh tiếp nhận con số hạng mức tổn thất vô cùng thê thảm, Giang Mạc Viễn lợi dụng chức vụ mà bỏ túi riêng, cho nên ông ta chẳng những lấy danh nghĩa đại diện toàn bộ cổ đông của tổng công ty sa thải Giang Mạc Viễn khỏi chức vụ CEO, còn tiến hành yêu cầu anh đền bù tổn thất.


Lời tuyên bố của Ben càng giống như một cục đá kích thích ngàn đợt sóng, cả giới thương nghiệp như nổ tung, theo đó Ben lấy danh nghĩa công ty thu hồi khu nhà cao cấp mà Giang Mạc Viễn đang ở, ngay lúc Tiêu Duy chuẩn bị lấy trình tự pháp luật cưỡng chế để Giang Mạc Viễn đền bù khoản tiền kếch sù, bộ công an lại nhanh chóng triển khai điều tra vụ Giang Mạc Viễn đầu tư phi pháp vào hạng mục quốc lộ, các ban ngành có liên quan đóng băng tất cả tài sản cá nhân của Giang Mạc Viễn trước, bao gồm tài khoản ở các ngân hàng lớn và những siêu xe dưới danh nghĩa của anh.


Khi Trang Noãn Thần biết được chuyện này mới nhớ đến lời của Giang Mạc Viễn, anh từng nhắc đến chuyện chuyển nhà với cô, không ngờ là ám chỉ nguyên nhân này, mặt khác cô cuối cùng cũng hiểu được mục đích Giang Mạc Viễn âm thầm chuyển nhượng căn tứ hợp viện sang danh nghĩa của bà nội, từ lâu anh đã có chuẩn bị hết rồi.


Nhìn thấy bộ mặt ra vẻ là người bị hại của Ben khi tiếp nhận phỏng vấn, Trang Noãn Thần hận không thể chọi trứng vô mặt ông ra, đúng là tên giậu đổ bìm leo điển hình! Giờ phút này, cuối cùng cô cũng hiểu được tình người lạnh lẽo chốn thương trường, Giang Mạc Viễn vì Tiêu Duy Quốc Tế tạo ra nhiều giá trị kinh tế như vậy, cho dù là ngoài ngoài nghề như cô cũng biết rõ ràng, lúc anh xảy ra chuyện, Ben lại rửa sạch chính mình, không giúp đỡ còn chưa tính, bo bo giữ mình cô cũng có thể hiểu, nhưng tại sao còn độc ác như vậy, sao phải làm cho Giang Mạc Viễn không còn đường lui?


Hận đến nghiến răng!


Sau khi cuộc họp với bên đối tác kết thúc, Trang Noãn Thần đang tắt máy tính, Cao Quý đi đến, “Có tiện nói chuyện một chút không?”


Trang Noãn Thần gật đầu, nói mấy người Ngải Niệm về công ty trước. Đợi tất cả mọi người ra ngoài, Cao Quý cũng mất dáng vẻ tực cao của cấp trên, trực tiếp ngồi xuống quan sát Trang Noãn Thần, cô bị anh nhìn không hiểu ra sao, hỏi, “Không phải muốn nói chuyện sao? Người đi rồi sao lại không nói?”


Cao Quý nhìn hồi lâu thì thở dài, “Tôi phát hiện tố chất tâm lý của cô đúng là mạnh mẽ nha.”


“Tôi?” Cô ngẩn ra, không hiểu ý của anh lắm.


“Chuyện chồng cô ồn ào cả thành phố đều biết, lại thấy cô không để ý cứ như việc của thiên hạ, dự án đưa ra lại không chê vào đâu được, tôi mà là cô chính xác sẽ xin nghỉ rồi.” Cao Quý nói đến dây lại cố ý cúi mặt xuống, “Nhưng mà cô cũng không suy nghĩ gì hết, hai chúng ta là quan hệ gì, cô không xem tôi là bạn bè gì cả, chồng cô là ai, tôi thông qua truyền thông mới biết được, vậy phải nghĩ sao đây?”


“Anh cũng đâu hỏi tôi.” Trang Noãn Thần dở khóc dở cười.


“Ai da, tôi đâu có mặt mũi nào hỏi cô, sớm biết cô và Giang Mạc Viễn là một đôi, khi đó ở câu lạc bộ đêm tôi cũng không ăn nói lung tung như vậy, tôi thấy bên cạnh anh ta có phụ nữ liền nghĩ cô muốn…” Cao Quý lại trở nên ngượng ngùng, kéo tay cô, “Cô đại nhân đại lượng, sẽ không trách tôi chứ.”


“Trước giờ tôi đâu trách móc gì anh.” Cô cười nhẹ, chuyện của Sa Lâm tuy là cái gai trong lòng cô, nhưng lúc này mấu chốt là cô đang lo lắng cho tình hình của Giang Mạc Viễn.


“Phải nói hai vợ chồng cô cũng thật là, đang êm đẹp lại như đối đầu.” Cao Quý bất đắc dĩ lắc đầu, “Noãn Thần, chẳng lẽ hôn nhân của cô không hạnh phúc à? Nếu không chồng cô gặp chuyện xui xẻo như vậy, tôi lại không thấy cô khẩn trương.”


Trang Noãn Thần thở dài nhìn anh, “Chuyện anh muốn nói với tôi là chuyện này à?”


“Đúng vậy, chuyện này với tôi mà nói là chuyện lớn.” Vẻ mặt Cao Quý rất nghiêm túc, “Cô là bạn tôi, tôi hy vọng mỗi ngày cô đều vui vẻ hạnh phúc.”


Trang Noãn Thần nghe xong thấy khổ sở trong lòng, gật đầu, “Cao Quý, hiện tại tôi rất vui, thật đó.”


“Bây giờ cô thấy vui á?” Anh mở to mắt.


“Đúng vậy, càng đến cảnh giới khó khăn thế này thì phải càng vui vẻ lạc quan không phải sao?” Mắt Trang Noãn Thần ánh lên vẻ kiên định, bên môi luôn duy trì nụ cười, “Không phải là tôi không lo cho Mạc Viễn, thực sự tôi sợ hơn bất kỳ ai, tôi sợ anh ấy bị xử tội sẽ hoàn toàn suy sụp, nhưng tôi biết, lúc này mà tôi biểu hiện cuống quít trước mặt anh ấy sẽ chỉ làm anh ấy ngột ngạt thêm thôi, điều tôi có thể làm chính là trở thành trụ cột tinh thần của anh ấy, chỉ đơn giản vậy thôi.”


Cao Quý kinh ngạc nhìn cô, thật lâu sau mới nói, “Tôi cảm nhận được cô không phải không yêu anh ấy, mà là rất yêu anh ấy.”


Trang Noãn Thần bật cười, “Tôi chưa từng nói với anh là tôi không yêu anh ấy mà, là tự anh nghĩ lung tung thôi.” Nói xong câu này cô đứng lên, thu dọn lại tài liệu, “Về công việc của tôi, lúc này tôi càng phải làm thật tốt, giữ được những khách hàng này chính là giữ được chén cơm của tôi, hơn nữa, Mạc Viễn bây giờ đã sắp trắng tay rồi, tôi chỉ muốn làm tốt tư tưởng chuẩn bị nuôi anh ấy thôi.”


Đời người chính là như vậy, bạn có buồn khổ có bi thương thì cũng vừa phải thôi, phải để tâm hoàn thành những việc mình phải hoàn thành, bởi vì cho dù là bạn bè thân thiết đến đâu cũng chỉ có thể làm được việc an ủi bạn thấu hiểu bạn, bạn không có quyền yêu cầu người khác phải đến chia sẻ nỗi buồn cùng bạn, mà người khác cũng không có nghĩa vụ phải dung túng bạn khi bạn chưa vực dậy nổi mình.


Người bốc đồng vĩnh viễn luôn muốn người khác đến nuông chiều mình, Trang Noãn Thần đã qua cái tuổi bốc đồng rồi, cô muốn chính là tình cảm ấm áp lâu dài, muốn sống thật bình yên lâu dài.


Cao Quý nghe cô nói xong thì kinh hãi trừng mắt, “Cô muốn nuôi Giang Mạc Viễn? Cô có thể nuôi nổi anh ấy sao?”


“Cơm canh đạm bạc mới có thể nuôi thằng nhỏ béo tốt mà, chính là cái gọi là ‘thằng nhỏ béo thể lực tốt’, nghe thật hay.” Trang Noãn Thần cười rất vui vẻ.


Cao Quý đành chịu, tốt thôi, cô khá lạc quan, chuẩn bị biến Giang Mạc Viễn thành thằng nhỏ mà nuôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK