.................~~~..............
Thiên Dương Huyết Phượng bước đi trong hoa viên, đôi ngươi xinh đẹp nhìn sang cây xoan đào mang theo một niềm lưu luyến, rồi lại lia sang cây anh đào năm nào giờ đã thành một cây đại thụ.
- Thời gian đáng sợ thật... mọi thứ khác quá...
Bạch Y tung bay trong gió, bóng dáng nữ tử hiện lên đầy cô độc.
- Nha đầu chết tiệt kia....
- Hửm? - Nàng nhướng mắt, quay lại nhìn, một nữ tử độ chừng 14, 15 tuổi, dung mạo thoạt nhìn cũng bình thường, y phục có vẻ sang trọng nhưng diêm dúa quá, mà cô nương này có thanh âm chua thật, tính cách có vẻ cũng chẳng tốt đẹp gì.
- Thấy bản tiểu thư còn không chào hỏi?ngươi là Nha hoàn viện nào? Không biết phép tắc gì cả.
- Nha hoàn? - Ánh mắt nàng loé lên một tia trào phúng, chắc là tam tiểu thư trong truyền thuyết đây mà. Nàng cố nén cười, tao nhã hỏi - Ngươi là ai? ( Tao nhã ghê ha, bik rùi mà vẫn cố hỏi, dai khiếp.HP: Ms nói gì đó bé Leby iu dấu của ta?.Leby * rùng mình* Đâu có gì đâu nà, Phương Tỉ iu dấu)
- Ngay cả bản tiểu thư cũng không biết, ta là tam tiểu thư của vương phủ, chính là quận chúa của triều đình a - Ả dương dương tự đắc
- Quận chúa? Thật nực cười - Nàng nhếch môi chế nhạo, đúng là Huyết Phượng nàng không ưa nổi nàng muội muội này mà. Còn ả bị nàng nói liền thẹn quá hoá giận, giơ tay định tát nàng. Nhưng chưa kịp động vào một cọng lông tơ thì đã bị chặn lại. Nàng với nụ cười chưa bao giờ tắt, nhưng ánh mắt đã tối sầm, nhàn nhạt hỏi.
- Ể? Ngươi đây là muốn làm gì a?
- Ngươi dám phi lễ với bản tiểu thư, ta sẽ giết ngươi - Ả tức tối
- Tam tiểu thư ức người đến thành thói rồi a, nên nhớ một số người, một số việc không phải muốn động là động, muốn làm mà làm... A, mà trong số mấy người không được động đó... có ta - Nàng nhếch môi khinh thường, toan bước đi, đúng túc Thiên Dương Khởi đi tới. Thấy hắn, Ả ta vội chạy đến ôm tay hắn, giọng yểu điệu.
- Ca ca, ngươi phải làm chủ cho ta a~
- Từ ca ca từ khi nào mà ngươi được gọi hả? - Hắn tức giận, gọi hắn là ca ca chỉ có một người có tư cách. Thiên Doãn Linh Y ( Chữ Dương chỉ có dòng chính mới được dùng như Thiên Dương Khởi hay Thiên Dương Huyết Phượng, chi thứ như Linh Y chỉ được dùng chữ Doãn) nghe vậy liền sợ hãi, bất giác lùi vài bước, giọng uỷ khuất:
- Nhưng...
Thiên Dương Khởi liếc mắt, chán ghét hỏi:
- Ngươi lại gây hoạ gì?
- Ta không có, là con nha hoàn này, dám phi lễ với ta, lại còn cãi chầy cãi bướng, không coi tiểu thư vương phủ ra gì...
Dù Thiên Dương Khởi không ưa ả ta, nhưng cũng không thể để vương phủ uy danh bị tổn hại.
- Là ai?
- Là nó - Ả ta hướng về phía nàng mà chỉ
- Ngươi là ai?
Nàng mỉm cười, thanh âm nhẹ ngân.
- Dương Chiêu Yến hay còn gọi là Thiên Dương Huyết Phượng... Thế nào, huynh có phạt không, ca ca? - Nàng quay đầu nhìn hắn. Thiên Dương Khởi toàn thân kích động, hắn có phải đang mơ không? Phượng Nhi trở về rồi sao? Thật sự đã trở về bên cạnh hắn...
- Ngươi thật là Phượng Nhi? - Hắn không dám tin, nghi hoặc hỏi
- Đôi mắt này, ấn kí này, giả được sao?... Hức... ca ca... Phượng Nhi về rồi - Nàng không còn hơi sức đâu mà giả vờ thanh cao, nấc lên từng tiếng, nàng ôm chầm lấy ca ca mình bằng tất cả niềm thương và nỗi nhớ. Hắn ôn nhu nhìn nàng, xoa đầu nàng:
- Ngươi đó, làm ca ca lo chết được, còn biết đường về sao? - Hắn nhìn tiểu muội bé nhỏ năm nào nay đã trưởng thành, xinh đẹp như vậy, giọng nói có chút oán giận nhưng rất nhanh đều hoá thành yêu thương, Thiên Dương Khởi mỉm cười ôn thuận, cất tiếng- Phượng Nhi, mừng trở về...
- Vâng, muội về rồi
Hai người lo huynh ơi muội à, quẳng luôn con người mang tên Thiên Doãn Linh Y vào dĩ vãng, mà ả ta cũng đang bất động vì run sợ, ả đúng như lời nàng lúc nãy nói, động người vạn nhấ không nên động rồi