• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhị tỉ...  - Thiên Doãn Linh Y run run cất tiếng. Nghe tiếng, nàng buông ca ca ra, cười mềm mại.

- Tam tiểu thư, ta quên mất... Chúng ta lúc nãy nói tới đâu rồi nhỉ? A, đúng rồi, tới ca ca, huynh phân xử

Thiên Dương Huyết Phượng quay lại nhìn Thiên Dương Khởi, ý cười trên môi ngày càng đậm. Ả ta đứng bên cạnh run lên từng đợt, không để hắn kịp nói gì, ả vội chen vào.

- Nhị tỉ, Linh Y sai rồi - Ả nghiến răng, nghiến lợi nhận lỗi.

- Sao vậy? Lúc nãy không phải rất muốn phân xử? - Nàng thì vờ như không thấy, đạm mạc đáp lời.

- Ngươi... - Ả không nhịn được nữa rồi, mà cũng phải... Thiên Doãn Linh Y trước giờ cao cao tại thượng, hóng hách vô cùng, nào có xem ai ra gì giờ phải cuối đầu nhận lỗi. Nàng nhướng mắt nhìn ả đầy chán nản, không biết tiến, chẳng biết lùi, không có tương lai nhưng đây đâu phải chuyện của nàng. Oan có đầu, nợ có chủ, mẫu thân ngươi với ta có ân oán, ta tìm mẫu thân ngươi thanh toán, ngươi với ta cũng chẳng nợ nần gì, nếu ngươi không đối ta tính kế, ta cũng không đối ngươi động thủ. Nàng nghĩ vậy, nhẹ nhàng cất tiếng.

- Cũng không có chuyện gì, ngươi...

Chưa kịp nói hết thì, vang lên âm thanh chanh chua đanh đá, từ xa vọng lại.

- Có chuyện gì ở phía đó?

Một nữ tử tuổi đã không còn xuân sắc, nhưng vẫn diện một bộ xiêm y màu xanh chuối rất chi là diêm dúa, ỏng ẹo bước lại. Thấy nữ nhi thân yêu của mình đang cúi gầm đầu, bà ta vội đến bên, lo lắng nhìn, rồi cất cái giọng đanh đá của bà ta hỏi:

- Thiên Dương Khởi, ngươi đã làm gì Y Nhi hả?

- Lan di nương, lời nói của ngươi vẫn là cẩn trọng một chút đi, tên của bản thế tử bà gọi là gọi? - Hắn âm lãnh hỏi. Nhưng dù âm lãnh Thiên Dương Khởi cũng không sánh bằng con người hàn khí ngút trời bên cạnh.

- Lan Dao Ân, Lan Di Nương, 13 năm rồi dáng vẻ vẫn đê tiện như vậy... Ca ca chúng ta đi thôi

- Ân... - Vừa quay sang ca ca, khuôn mắt Thiên Dương Huyết Phượng liền rộ lên vầng mặt trời hạnh phúc, như thể Băng tuyết ban đầu chưa hề tồn tại, mà hắn cũng ôn nhu nhìn tiểu muội đầy yêu thương.

- Ca, muội thực nhớ Phụ vương a - Nàng như con mèo nhỏ nhìn hắn( Mèo... Hổ đội lốt mèo thì có)

- Được, vậy ta đưa muội đi gặp ông...

Lan Dao Ân vẫn chưa hiểu sự tình, cũng vội chạy theo xin Thiên Dương Hàn làm chủ cho bà ta cùng Linh Y ( Không biết trời cao đất dày). Mà Linh Y cũng không nói gì, ả cũng muốn xin phụ vương làm chủ mà hình như đã quên mất sự ghẻ lạnh của phụ vương ả mười mấy năm nay.

Thư phòng của vương gia

- Phụ vương... - Nữ tử bay vào ôm lấy cổ nam nhân trung niên đang ngồi đọc tấu chương. Nghe giọng nói của nữ nhân, Thiên Dương Hàn thầm nghĩ là Thiên Doãn Linh Y, bèn lạnh nhạt xen lẫn bực dọc lên tiếng.

- Ngươi cút ra cho bản vương, không thấy ta đang xử lí công vụ à.

- Ha, phụ vương, ngươi được lắm, 13 năm ngươi liền đối ta lạnh nhạt như vậy... Được vậy Phượng Nhi liền cút, không làm phiền ngươi... - Nàng giận dõi ( Trước mặt phụ vương thì còn hơn cả con nít 3 tuổi cơ đấy. HP: Người ta xúc động thôi mà, hứ)

13 năm? Phượng Nhi? Khởi Nhi đang lắc đầu đang lắc đầu lia lịa? Chẳng lẽ...

- Phượng Nhi, ngươi về rồi... - Hắn (TDH) mừng rỡ ôm lấy nàng.

- Chưa, ta đang định cút theo lời phụ vương đây - Nàng hờn dõi cất tiếng, gỡ tay hắn ra, toan bước đi.

- Không, Phụ vương sai, là lỗi của ta...

- Vậy còn được a... - Nàng cười nhẹ, Thiên Dương Hàn ôn thuận nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh cùng cưng chiều.

- Phượng Nhi được lắm, vẫn là chỉ có ngươi có bản lĩnh mang bản vương xoay tới xoay lui như vậy.

- Ha, phụ vương quá khen, con mà lại... À phải, có người định tố cáo Phượng Nhi với người kìa...

- Hửm? Là ai muốn tố cáo...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK