"Có cái gì gấp vậy? Nơi này cũng không phải đầm rồng hang hổ, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ bị như thế nào?" Đàm Chiêu Quân cười một tiếng, đến Bích Liễu sơn trang ngày thứ tư rồi, nàng nào có ngày nào ngoan ngoãn ở trong Hà viện? Thu Phong như thế nào còn chưa biết?
"Nô tì sợ tiểu thư sẽ bị người nơi này đem giam lỏng, lấy giấy nợ ép tiểu thư đáp ứng cái điều kiện xấu xa gì thì sao?" Thu Phong rất nổi giận, chính mình gấp đến độ thiếu chút tóc bạc trắng, nhưng mà vẻ mặt tiểu thư mấy ngày nay đều là thư giãn thích ý, ở trong sơn trang "Du sơn ngoạn thủy", nàng đoán tiểu thư hẳn là đã đi dạo hết toàn bộ Bích Liễu sơn trang rồi!
Làm cho nàng từng nghĩ thầm là, tiểu thư đã bỏ nàng, chạy trốn không còn thấy bóng dáng.
"Không có chuyện đó, ba vị chủ tử Bích Liễu sơn trang đều rất hòa nhã, nếu mọi người đều nói không cần khách khí, mời tùy ý, dù sao ta vốn là ngồi không yên, ra ngoài đi dạo thưởng hoa". Nàng cười khẽ, vỗ vỗ vai Thu Phong, bước qua đường mòn, đi vào trong nhà.
"Ngắm hoa?" Thu Phong đi theo phía sau vào nhà, vẻ mặt hồ nghi. "Tiểu thư từ lúc nào bắt đầu thích ngắm hoa?" Làm như nàng có cùng hứng thú với đại tiểu thư và nhị tiểu thưsao?
"Khi bắt đầu tới Bích Liễu sơn trang." Đi đến bên cửa sổ ngồi xuống trên giường êm, nàng một tay chống cằm dưới, một tay chỉ phía trên đầu tường cao Hạnh Hoa nở rộ phấn trắng. "Ngươi xem, Hạnh Hoa kia thật đẹp, nở đầy đầu cành, thật đẹp, khi gió thổi qua, Hạnh Hoa giống như bông tuyết bay xuống, lại có một vẻ thê lương khác."
Thu Phong miệng ngây ngốc mở rộng. Đúng vậy, Hạnh Hoa kia thật là đẹp, nhưng...... nhưng hiện tại nàng không có tâm tình ngắm hoa, tiểu thư lạ lùng làm nàng sợ nha.
Nàng nhịn không được vươn tay sờ trán tiểu thư. Kỳ quái, độ ấm thực bình thường, không có nóng lên nha!
"Thu Phong, ngươi đang làm gì vậy?" Chịu đựng xúc động mắt trợn to, Đàm Chiêu Quân thu hồi tầm mắt, liếc ngang nhìn nha hoàn nhà mình.
"Tiểu thư, người không sinh bệnh chứ? Nói như thế nào đây, giống như đang bị nhị tiểu thư ám hay sao đó?" Nàng cực kỳ lo lắng, khẩn trương hỏi.
"Thu Phong, ngươi đây là đang nguyền rủa nhị tỷ sao?" Đàm Chiêu Quân hừ lạnh. Tình thơ ý họa ngẫu nhiên của nàng bỗng nhiên bay mất, dám nói nàng bị bệnh! Muốn chết!
"A?!" Thu Phong kinh ngạc, lập tức kinh hoảng hô to oan uổng. "Không có không có, nô tì làm sao có thể nguyền rủa nhị tiểu thư! Tiểu thư người đừng oan uổng nô tì"
"Nếu không, ngươi cho rằng dưới tình hình gì mà cho là ta bị người khác ám đây?" Hai tay vòng ngực, nàng ung dunghỏi.
"Chính là......" Thu Phong sửng sốt, lý giải ý tứ của tiểu thư, cuống quít lắc đầu. "Không phải,...... nô tì thật sự không có ý tứ kia mà. Tiểu thư phải tin tưởng nô tì, từ lúc nô tì bảy tuổi đã bán mình vào Đàm gia, có thể nói là cùng các tiểu thư cùng nhau lớn lên, lão gia cùng các tiểu thư đều đối xử tốt với nô tì như vậy, nô tì làm sao có thể có ý định nguyền rủa nhị tiểu thư? Nô tì sẽ không như vậy, thật sự! Nô tì tình nguyện chính mình chết cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện này."
"Được rồi, Thu Phong, ta chỉ là đùa với ngươi mà thôi." Đàm Chiêu Quân nhanh chóng cắt đứt lời của nàng. Thiếu chút nữa đã quên khi Thu Phong quýnh lên thì sẽ thao thao bất tuyệt, thật là sai lầm rồi!
Thu Phong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cả người hết hơi ngồi xuống.
"Tiểu thư, người thật sự là...... Làm nô tì sợ muốn chết!"
"Được rồi —— là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi." Đàm Chiêu Quân cười khẽ, đứng dậy tự tay rót ly trà đưa đến trước mặt nàng. "Uống ly trà an ủi đi."
"Tiểu thư, người đừng để nô tì mang tội." Thu Phong nhanh nhẹn đứng dậy, vội vàng xua tay không dám nhận.
Đàm Chiêu Quân cười cười, cố ý lại đem trà đưa đến phía trước. "Thu Phong, tay của ta mỏi."
"Tiểu thư......" Thu Phong vẻ mặt đau khổ, nhanh tay nhận lấy, biết tiểu thư thích trêu chọc nàng.
"Tốt lắm, đừng mang khuôn mặt buồn khổ như vậy, rất giống như ta đang cho ngươi uống độc dược." Nàng cười khẽ, nhẹ nhàng bước trở lại giường êm ngồi xuống.
"Tiểu thư, người có cùng Doãn trang chủ nói qua chuyện nợ nần chưa? Kết quả như thế nào? Chúng ta rốt cuộc phải ở chỗ này ở bao lâu?" Thu Phong thở dài. Tiểu thư không nói gì, chỉ nói muốn tạm thời ở lại, làm nàng thật lo lắng.
Nàng nhún vai. "Không biết, một khoản bạc lớn như vậy, dù sao cũng phải có gì đó thuyết phục bọn họ rằng chúng ta có năng lực trả nợ, ngươi nói có phải không? Cho nên, chúng ta đành ở lại đến lúc đó thôi.
"Nói như vậy cũng đúng." Thu Phong gật đầu, mặc kệ tiểu thư nói cái gì đều cũng có đạo lý."Tiểu thư nghĩ ra chưa?"
"Vẫn chưa." Đàm Chiêu Quân lười biếng nhìn ngoài cửa sổ kia giam không được sắc xuân đầy vườn, Hạnh Hoa đầu cành xuân, cảnh đẹp quá......
Chậc! Nàng như thế nào thật sự giống như bị nhị tỷ ám vậy.
Nhất định là chơi bời lêu lổng rất nhàm chán, nhưng mà cả vườn Hạnh Hoa mới nở, cảnh sắc thật sự rất đẹp...... Cái gì, lại tới nữa! Nàng có chút phiền não đứng dậy.
Tốt nhất bây giờ đến chỗ người kia quấy rầy một chút, vừa đúng hôm nay là ngày nàng phải đưa ra đáp án cuối cùng.
Nhớ lại chuyện lúc nãy, ánh mắt nàng chợt lóe lên. Mới từ chỗ Doãn Thức Kiêu trở về, hắn nói hôm qua hắn và đại ca của hắn đã nói chuyện với nhau, cam đoan đại ca của hắn hiện tại đã biết rõ cảm giác hắn đối với nàng.
Hì hì, nàng thực chờ mong hắn sẽ có phản ứng gì. "Thu Phong, ta muốn đi ra ngoài đi dạo một chút."
"Tiểu thư người vừa mới trở về......"
"Ngươi không cần đi theo." Đàm Chiêu Quân lại nói.
"A? Làm sao lại làm như vậy! Tiểu thư mỗi lần đi đều bỏ lại Thu Phong."
"Bởi vì địa phương ta muốn đi, ngươi không thể đi." Đối với chuyện mình chuẩn bị "Câu dẫn" Doãn Thức Câu, tuyệt đối không thể để cho Thu Phong biết, tránh để bị đâm ngang, hỏng chuyện của nàng."Ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại chỗ này, không cần lo lắng, Bích liễu sơn trang thực an toàn, ta không có việc gì."
Vẫy vẫy tay, không đợi Thu Phong phản ứng, nàng đã bước nhanh "Thoát đi".
Nhẹ nhàng bước đi vào Hạnh viện, qua đường mòn đá phiến, nhìn phía cửa sổ kia, hắn quả nhiên vẫn ngồi ở chỗ đó.
À, cũng đúng! Nơi đó là nơi hắn làm việc, mà gia nghiệp Bích Liễu sơn trang rất lớn, hắn phải xử lý công việc hóa đơn sổ sách và các việc vặt vãnh khác nữa, rất nhiều, xem trên bàn hắn luôn tràn đầy giấy tờ, nói vậy một ngày mười hai canh giờ, bỏ đi thời gian ngủ, thời gian còn lại hắn đều ngồi ở đàng kia rồi?
Đàm Chiêu Quân không tự giác lộ ra tươi cười, chậm bước hướng mục tiêu đi đến, tầm mắt khóa chặt hắn, cẩn thận coi phản ứng của hắn.
Hắn phát hiện có người tiếp cận, hơn nữa biết là nàng. Nàng muốn cái gì?
Chỉ thấy thân hình hắn đột nhiên cứng ngắc, tạm dừng một chút lại tiếp tục cầm bút viết, sau đó lại không có ý định ngẩng đầu, tình hình như vậy cũng đủ để chứng thật phán đoán của nàng.
Đàm Chiêu Quân chịu đựng cười, ba ngày nay mỗi lần nàng tới, đều mở màn như vậy, đã có thói quen biết hắn cố ý xem nhẹ, không chỉ không hờn giận, ngược lại bởi vì dạng này mà lại có chút vui vẻ, bởi vì hắn biểu hiện rất rõ ràng, nói cho nàng biết, sự tồn tại của nàng đủ để ảnh hưởng đến hắn, chuyện này đối với nàng mà nói lại là hiện tượng tốt nha!
Đi đến phía trước cửa sổ, khuỷu tay dựa vào cửa sổ, hai tay chốngcằm, nàng nhìn thấy hắn vẫn cúi đầu như cũ, "còn thật sự" thẩm duyệt sổ sách.
"Doãn trang chủ, ta lại tới nữa." Nàng vui vẻ mở miệng.
Nhịn xuống xúc động thở dài, Doãn Thức Câu để bút xuống, lúc này mới ngẩng đầu, đầu tiên đón nhận nàng cười khanh khách xinh đẹp, lời nói nghiêm khắc chuẩn bị nói như thế nào cũng phun không ra.
"Ta chưa vào phòng nha!" Nàng cố ý nói. Ngày đầu tiên khi gặp mặt hắn đã có nói, Hạnh viện nàng có thể tùy ý vào dạo, chỉ cần không vào phòng là được.
Lúc này Doãn Thức Câu thật sự thở dài.
"Đàm cô nương mỗi lần tới đều thanh minh một lần, nhưng ta nhớ rõ chính mình chưa từng đuổi Đàm cô nương."
"Nhưng là ta xem biểu tình trên mặt ngươi rất muốn đuổi người nha!" Nàng cười khẽ.
"Lời ta đã nói ra sẽ không thay đổi, nhưng Đàm cô nương, xin đừng quấy rầy ta."
"Nếu nói sẽ không đổi ý, lúc này ta cũng chưa đi vào phòng nha"
"Đàm cô nương biết rõ “không vào phòng” không chỉ là không vào trong phòng, ý là không cần quấy rầy ta, Đàm cô nương không phải là người chậm hiểu, không phải không biết ý của ta, cho nên ngươi là cố ý nhiễu loạn công việc của ta, phải không?" Đối gương mặt tươi cười của nàng, hắn cũng không thể không bày ra sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, ngăn cản chính mình gần gũi nàng.
Nghe vậy, Đàm Chiêu Quân ý cười phút chốc biến mất, đáy mắt hiện lên một chút vẻ bị thương tổn, sâu kín nhìn hắn."Ta thực khiến ngươi chán ghét sao?"