"Đại ca, huynh... Thật sự thực yêu thích Đàm cô nương, đúng không?" Doãn Thức Hoa khàn giọng hỏi.
Trên mặt hiện lên một tia không được tự nhiên, nhưng Doãn Thức Câu vẫn gật đầu.
"Ta thực yêu thích nàng, chẳng qua..." Vỗ về chân, ánh mắt hắn buồn bã. "Không xứng với nàng."
"Không có chuyện đó!" Doãn Thức Kiêu lập tức hô to. "Nếu nàng dám nói đại ca như vậy, ta nhất định…"
"Thức Kiêu, Đàm cô nương chưa từng ghét bỏ, với việc ta không trọn vẹn như vậy cũng hoàn toàn không thèm để ý, là chính ta... tự thấy xấu hổ." Ngắt lời Tam đệ uy hiếp, hắn không hy vọng nàng bị hai đệ đệ hiểu lầm.
"Một khi đã như vậy, đại ca nhất định không nên nghĩ quá nhiều, so với điều kiện bên ngoài, đệ cảm thấy Đàm cô nương tựa như rất coi trọng nam tử có tâm hồn bên trong cùng trí thức, nàng đối với hai người bọn đệ vạn người mê nhưng đặc biệt là sắc mặt lại không chút thay đổi, còn nói bọn đệ ếch ngồi đáy giếng, không tri thức kiêm không kiến thức cố tình lại tự cho là đúng... Đại ca, huynh cũng cười hơi quá đáng rồi đó." Thấy đại ca kiềm mình chịu đựng không cười ra tiếng, Doãn Thức Hoa nhịn không được kháng nghị.
Doãn Thức Câu ha ha cười nhẹ. Hắn biết bọn đệ đệ bị nói như vậy rất không công bằng, bọn họ không như nàng nói sức lực kém như thế, nhưng mà... Ông trời, hắn thật sự... rất thích nàng!
"Nàng kỳ thật rất ôn nhu." Cuối cùng sau khi cười đủ, hắn mới lau lau nước mắt nơi khóe mắt bật cười nói.
" Đã lâu... không thấy đại ca nở nụ cười vui sướng như vậy." Doãn Thức Hoa đột nhiên thấp giọng nói.
"Nếu Đàm cô nương có thể làm cho đại ca vui vẻ như vậy, đệ... đệ cũng sẽ miễn cưỡng yêu thích nàng!" Cắn chặt răng, Doãn Thức Kiêu ôm nỗi hận hứa hẹn.
"Cám ơn các đệ." Doãn Thức Câu trong lòng rất cảm động, vươn tay, mỗi một tay cầm một tay đệ đệ.
"Chúng ta bắt đầu chuẩn bị hôn sự được rồi, đại ca có lời nhắn nhủ gì không?"
"Đừng quá mức phô trương, với tình hình Đàm gia trước mắt, Đàm cô nương nói nàng không hy vọng hôn sự quá mức khoa trương, ta tôn trọng ý tứ của nàng."
"Đã biết, bọn đệ sẽ cố gắng hết sức." Doãn Thức Hoa gật gật đầu."Bọn đệ ra ngoài đây, đại ca sớm nghỉ ngơi một chút đi!"
"Ừ."
"Giang Dung, chiếu cố trang chủ cho thật tốt." Hắn lại dặn dò.
"Tiểu nhân hiểu." Giang Dung cung kính đáp lại.
Hai huynh đệ bước ra Hạnh viện, đồng thời thở ra.
"May mắn đại ca không nghĩ đến việc chúng ta cũng cùng Đàm cô nương thỏa thuận điều kiện." Doãn Thức Hoa lau mồ hôi lạnh một phen.
"Đúng đó! Làm đệ sợ muốn chết." Doãn Thức Kiêu cũng quệt quệt mồ hôi lạnh trên trán. "Nhưng mà... đệ lo lắng đại ca sớm hay muộn cũng sẽ nghĩ đến chuyện này."
Doãn Thức Hoa lắc đầu, vẻ mặt lo lắng. "Ta thấy lo lắng là, đại ca xem ra là yêu Đàm cô nương rồi, đến lúc thời gian vừa hết, Đàm cô nương rời đi, đại ca... làm sao bây giờ?"
Nghe vậy, mày Doãn Thức Kiêu cũng nhíu lại. "Thời gian ba năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, có lẽ đến lúc đó, mê luyến của đại ca đối với Đàm cô nương sẽ thanh tỉnh."
"Mê luyến?" Doãn Thức Hoa nghiêng đầu nhìn hắn."Đệ cho rằng đại ca đối với Đàm cô nương chỉ là mê luyến thôi sao?"
"Không phải sao? Người mà đại ca thích là mỹ nhân trong bức vẽ kia, nếu không vì Đàm Chiêu Quân cùng mỹ nhân trong bức vẽ kia giống nhau, làm sao đại ca có thể sẽ thích loại người như nàng chứ!"
Doãn Thức Hoa lắc lắc đầu. Thức Kiêu quá ngây thơ rồi, một người trong bức vẽ một người thực tế bên ngoài làm sao có thể giống nhau? Có lẽ ngay từ đầu là vì bên ngoài tương tự mà chịu hấp dẫn, nhưng chỉ cần ở chung một chút, rất rõ ràng có thể cảm nhận được sự khác biệt trong đó, Đàm cô nương là người thật, có thất tình lục dục, có vui có buồn, hắn biết đại ca thật yêu Đàm cô nương, mà không phải xem người thật như mỹ nhân ảo tưởng trong bức vẽ.
Nhưng nói với Thức Kiêu những thứ này là vô dụng, Thức Kiêu đối Đàm cô nương thật sự... rất có thành kiến, ai!
"Huynh lắc đầu là có ý gì?" Doãn Thức Kiêu nhíu mày.
Lời nói hắn xuôi theo đệ đệ: "Không có gì, ta chỉ là nghĩ, nếu đại ca không thanh tỉnh thì sao?"
"Còn không đơn giản sao, đến lúc đó nghĩ biện pháp làm cho Đàm Chiêu Quân tiếp tục ở lại thì tốt rồi."
"Nghĩ biện pháp? Có thể nghĩ biện pháp gì làm Đàm cô nương thay đổi quyết định?" Doãn Thức Hoa không lạc quan như đệ đệ.
"Nếu Đàm cô nương có thể dễ dàng làm cho đại ca gật đầu đồng ý thành thân, hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng nàng sẽ tuân thủ hứa hẹn, sẽ dùng phương thức rời đi mà không làm tổn thương đại ca."
"Nếu..."
"Nếu cái gì?" Doãn Thức Hoa muốn biết ý đệ đệ chưa nói xong.
"Nếu người kia yêu đại ca, nàng cũng không muốn rời đi, đúng không?" Hắn nhìn phía ca ca.
Doãn Thức Hoa kinh ngạc một chút, khẽ nhếch miệng, giây lát chậm rãi nhắm mắt lại, lộ ra một chút cười.
"Đúng, đúng vậy, tuy rằng chuyện tình cảm không do người khống chế, nhưng việc này chẳng phải là một loại ưu thế? Đàm cô nương dường như đã quên cảm tình mình cũng bị tính kế vào." Hắn cúi đầu cười thông suốt.
Doãn Thức Kiêu gật đầu."Thời gian ba năm, kỳ thật rất dài, chúng ta liền mỏi mắt trông chờ đi!"
"Có lẽ... không cần chờ đến ba năm, sẽ có kết quả xuất hiện."
"Kết quả gì xuất hiện?" Đột nhiên, phía sau bọn họ truyền tới một câu hỏi.
Hai huynh đệ hoảng sợ, mạnh mẽ xoay người, đã nhìn thấy Đàm Chiêu Quân đứng ở cách đó không xa.
Nàng đến đây lúc nào? Đến đây đã bao lâu? Võ công bọn họ không kém, vì sao không phát hiện nàng tiếp cận? Trọng yếu nhất là, nàng nghe thấy được bao nhiêu?