"Nhị thiếu gia, tam thiếu gia, trang chủ mời hai vị sau khi hồi phủ, đến Hạnh viện gặp người." Tổng quản cung kính bẩm báo.
Hai huynh đệ kinh ngạc nhìn nhau, sau khi cho tổng quản lui, hai người đi đến Hạnh viện.
"Nhị ca, huynh cho rằng đại ca tìm chúng ta vì chuyện gì?" Doãn Thức Kiêu lo lắng hỏi.
"Ta cũng không biết." Doãn Thức Hoa cũng không khỏi lo lắng, đại ca rất ít khi như vậy.
"Huynh xem có phải đại ca đã biết giao kèo giữa chúng ta và Đàm cô nương rồi không?” Doãn Thức Kiêu nhíu mày.
Hắn lắc đầu. "Khả năng không lớn."
"Như vậy không phải là không có khả năng, đúng không?"
"Dù sao... Đi thì biết."
Cho dù bất an, bọn họ vẫn đi vào Hạnh viện, nhưng mà bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, sự tình mà bọn họ đoán thật sự “thiên sai địa viễn” (khác nhau một trời một vực), nhưng cũng giống nhau đều làm cho bọn họ giật mình.
"Đại ca cùng với Đàm cô nương... thành thân?!" Doãn Thức Hoa nhìn đệ đệ ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn thấy hắn cũng có vẻ mặt kinh ngạc.
Không thể nào?!
Nhớ ngày đó nàng khoe khoang rằng cho nàng thời gian một tháng thì trong lòng bọn họ đều cảm thấy tuyệt đối không có khả năng, không nghĩ tới vẫn chưa hết một tháng, nàng đã làm cho đại ca gật đầu đồng ý!
Là sức thuyết phục của Đàm cô nương thật lợi hại như vậy? Hay là đại ca không chịu nổi kích động?
"Đúng, hôn sự phiền các đệ thay ta chuẩn bị." Doãn Thức Câu nhìn bộ dáng kinh ngạc của hai đệ đệ, hắn không phải là đã nói quá trực tiếp làm bọn họ sợ chứ?
Doãn Thức Hoa ho một tiếng, miễn cưỡng trấn định tâm trí. "Đại ca cùng Đàm cô nương đã thỏa thuận xong xuôi rồi sao?"
"Đã thỏa thuận tốt."
"Tại sao đại ca lại đột nhiên quyết định muốn cùng Đàm cô nương thành thân?" Doãn Thức Kiêu rất muốn biết Đàm Chiêu Quân rốt cuộc dùng biện pháp gì làm cho đại ca đồng ý.
Nghe vậy, Doãn Thức Câu trong lòng đột nhiên nổi lên một nỗi bất an, nghĩ đến lúc trước Thức Kiêu lưu luyến Đàm cô nương, sau gặp mặt lại trở nên chán ghét nàng, Đàm cô nương cũng đối với Thức Kiêu không có gì hay để nói, hai người tựa hồ như có chút thủy hỏa bất dung (đối đầu nhau như nước với lửa), vậy lúc này... Thức Kiêu sẽ phản đối việc hôn nhân này không?
"Thức Kiêu..." Hắn muốn nói lại thôi.
"Có việc gì?" Không rõ cho nên Doãn Thức Kiêu tò mò hỏi.
"Nếu đệ thật sự không tán thành, ta..."
"Đại ca, không có chuyện này!" Doãn Thức Hoa lập tức chen vào. "Tam đệ làm sao có thể không tán thành được, đúng không, Thức Kiêu."
"Đúng vậy, đại ca suy nghĩ nhiều quá, đệ không phải không tán thành, chỉ là tò mò thôi." Hắn gãi gãi đầu.
"Phải không? Như vậy à......" Doãn Thức Câu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. "Vậy là tốt rồi."
"Đại ca, người kia... Đệ là nói Đàm cô nương, có phải nàng đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì đó khiến đại ca không thể không cưới nàng phải không?" Doãn Thức Kiêu nhịn không được hỏi. Với Đàm Chiêu Quân xảo quyệt, nhất định đã dùng thủ đoạn hèn hạ rồi!
"Hèn hạ... thủ đoạn?" Doãn Thức Câu kinh ngạc. Hắn không nghe lầm chứ? Thức Kiêu thật nói như vậy sao?
"Đúng vậy, Đàm cô nương có phải là đối với đại ca đã Bá Vương ngạnh thượng cung (cưỡng ép quan hệ), sau đó bắt đại ca phụ trách phải không?" Vỗ vỗ cằm, hắn tiếp tục suy đoán khả năng.
Doãn Thức Câu không dám tin: "Thức Kiêu, đệ đang ở đây nói bậy bạ gì đó! Đàm cô nương làm sao có thể đối với ta làm loại chuyện đó. Ta là đại nam nhân mà!"
"Nhưng người kia rất nham hiểm quỷ quyệt."
"Thức Kiêu!" Doãn Thức Hoa chịu không nổi ngăn đệ đệ lại. Hắn tính phá hư hôn sự này phải không?
"Thức Kiêu, đệ... chán ghét Đàm cô nương như vậy sao?" Doãn Thức Câu thành khẩn hỏi.
"Đại ca, không có chuyện này, Thức Kiêu không có chán ghét nàng, bọn đệ đều cảm thấy nàng tốt lắm." Doãn Thức Hoa hung hăng trợn mắt nhìn đệ đệ liếc một cái, bắt hắn ngậm miệng. "Việc chuẩn bị cho lễ thành thân cứ giao cho bọn đệ xử lý, tuyệt đối sẽ làm được thỏa thỏa thiếp thiếp (làm rất tốt làm cho người ta hài lòng), đại ca chỉ cần chờ làm tân lang là được."
Nhưng Doãn Thức Câu không vì thế mà cho qua. "Vậy các đệ thích nàng sao?"
"Dạ?" Hai người nhất thời nghẹn lời, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời như thế nào.
"Ta muốn nghe lời nói thật, Thức Hoa, Thức Kiêu." Doãn Thức Câu trầm giọng yêu cầu.
Doãn Thức Hoa có chút khó xử."Đại ca, Đàm cô nương... là một cô nương tốt."
"Bọn đệ có thích hay không cũng không quan trọng, chỉ cần đại ca thích là được." Doãn Thức Kiêu nhanh mồm nhanh miệng nói.
"Đáp án này chỉ cho có lệ, không phải cái ta muốn." Hắn lắc lắc đầu.
Doãn Thức Hoa thở dài. "Được rồi! Bọn đệ nói thật là được rồi, chỉ cần đại ca hứa sẽ không bởi vì bọn đệ nói gì đó mà hủy bỏ hôn sự này."
"Nói đi!" Doãn Thức Câu cũng không có hứa hẹn.
"Nói thật, bọn đệ thật sự không ghét Đàm cô nương, hơn nữa nàng lại là một tuyệt sắc giai nhân, muốn chán ghét nàng, trừ phi tính cách của nàng xấu xa tới cực điểm mới có thể như vậy." Doãn Thức Hoa cẩn thận dùng từ. "Nhưng là không ghét, cũng không có nghĩa là thích, tình cảm con người rất phức tạp, không phải cứ không phải đen thì phải là trắng." (nghĩa là cứ không phải không thích thì phải là ghét)
"Cảm giác bọn đệ đối với Đàm cô nương là thưởng thức, là kính trọng." Doãn Thức Kiêu tiếp lời, giữ lại cảm thụ "Tức giận đến nghiến răng nghiến lợi" cùng với "Rất muốn bẻ gãy cổ của nàng" kia. "Bọn đệ tán thưởng con người nàng có chủ kiến, kính trọng nàng là cô nương ở trong nhà mà không sợ cường quyền, đảm nhận gánh nặng trên vai, nhưng là thích..."
Liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đồng thời lắc đầu.
"Nói thực ra, đệ cảm thấy cá tính của nàng hơi quá mạnh mẽ, đệ cùng Thức Kiêu đều cảm thấy một cô nương ôn nhu vẫn làm cho người ta yêu thích hơn." Cuối cùng, Doãn Thức Hoa tổng kết.
"Giống như đệ đã nói, chỉ cần đại ca thích là được, không cần băn khoăn cảm giác của bọn đệ" Doãn Thức Kiêu lại cường điệu.
Doãn Thức Câu trầm mặc nhìn bọn họ, đột nhiên hiện lên một ý nghĩ trong đầu.
"Thức Kiêu, đệ thành thật nói cho ta biết, đệ chưa từng yêu thích Đàm cô nương có phải không?"
"A?" Cặp song sinh nhìn thoáng qua nhau, lưng đồng thời toát mồ hôi lạnh. Sao lại đột nhiên chuyển tới đề tài này rồi?
Doãn Thức Kiêu ngoài mặt tận lực duy trì bình tĩnh, cẩn thận hỏi: "Đại ca vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này?"
"Bởi vì ta cảm thấy sự tình có điểm gì là lạ." Lần lượt xem kỹ biểu hiện của hai đệ đệ, Thức Hoa che giấu tương đối khá, nhưng Thức Kiêu đáy mắt chột dạ đã lộ ra quá rõ ràng rồi.
Quả nhiên có vấn đề, Thức Kiêu chưa từng yêu thích Đàm cô nương!
"Vì sao gạt ta?" Hắn khó hiểu.
"Bọn đệ không biết đại ca đang nói cái gì..." Doãn Thức Hoa còn giả ngu, nhưng với ánh mắt lợi hại của đại ca, cái đuôi sẽ tự giác lòi ra.
Doãn Thức Câu nhìn ánh mắt bọn họ mơ hồ, không dám nhìn thẳng mình, bỗng nhiên hỏi, hắn nghĩ tới một khả năng:
"Các đệ... đã xem qua bức tranh mỹ nhân ta vẽ phải không?" Không phải nghi ngờ mà là khẳng định.
Mặc kệ bọn họ là trong lúc vô tình hoặc đặc biệt điều tra, tóm lại là đã phát hiện Đàm Tam cô nương cùng mỹ nhân trong bức tranh rất giống nhau, bởi vậy quyết định can thiệp chuyện Đàm gia, đem Đàm Tam cô nương đưa tới Bích Liễu sơn trang.
Hai người chột dạ gục đầu xuống, xem như ngầm thừa nhận.
"Cho nên hết thảy đều do các đệ sắp xếp." Doãn Thức Câu thở dài. "Ta đoán, các đệ vốn là định chính mình nhúng tay chuyện Đàm gia, dẫn Đàm cô nương tới đây, nhưng phát hiện chuyện lớn như vậy không có khả năng giấu diếm được ta, cho nên gạt ta là Thức Kiêu thích Đàm Tam cô nương, để cho ta tự mình ra tay. Ta nói đúng không?"
"Vâng." Doãn Thức Hoa cũng thở dài. Hắn đã sớm biết, chỉ cần đại ca bắt được một chút đầu mối, nhất định sẽ cẩn thận thăm dò, toàn bộ hiểu rõ, ôi!
"Cho nên, hết thảy đều là... vì ta." Hai người đệ đệ này...
"Nếu không phải vì đại ca, đệ làm sao có thể ủy khuất mình nói thích người kia chứ!" Doãn Thức Kiêu giễu cợt nói, cũng không giấu diếm nữa.
"Nàng là một cô nương tốt, hơn nữa sau này nàng chính là đại tẩu của các đệ, đừng dùng từ “người kia” xưng hô với nàng." Doãn Thức Câu nhẹ giọng nhưng nghiêm túc nhắc nhở.
Doãn Thức Kiêu sờ sờ cái mũi."Được rồi! Đã biết."
"Đại ca, huynh không giận chứ?" Doãn Thức Hoa hỏi.
"Các đệ hao hết tâm tư cho ta như vậy, sao ta có thể giận được?" Hắn đối với bọn họ lộ ra một cái mỉm cười ôn hòa.