Hắn đi quanh tuần tra quan sát cảnh vật xung quanh bờ suối một chút, dù sao ở cái thế giới mới mẻ này thì chuyện quái gì cũng có thể xẩy ra không phải sao?
Tô Đạt sau khi quan sát một lúc thì chú ý vô tình tới con bướm đang vỗ đôi cánh mỏng manh của mình bay đến mặt nước.
Mọi thứ sẽ chẳng đáng để nhắc tới nếu như không có một con cá to đánh vỡ sự yên tĩnh xinh đẹp ấy, Tô Đạt đã vô cùng sợ hãi khi chứng kiến cảnh con cá đó bất ngờ nhảy lên khỏi mặt nước và nhanh chóng đớp gọn con bướm vào trong cái miệng của mình.
Không phải gan hắn nhỏ, tại khi còn ở cái nơi toàn đất đá khô cằn kia hắn cũng được luyện cho lá gan to dần ra do đủ thử kì quái doạ rồi.
Nhưng mà con cá kia không phải loại cá bình thường!
Thân mình con cá này được phủ một lớp vẩy trắng bạc rất tiện lợi trong việc nguỵ trang lẩn trốn ánh nhìn của kẻ khác, vừa nãy nếu như không phải do nó tự mình nhảy lên thì Tô Đạt đã bị nó qua mắt hoàn toàn.
Hơn nữa cái miệng với hàm răng sắc nhọn vô cùng và tốc độ đớp mồi của nó càng làm hắn kinh hãi hơn gấp mấy lần, chỉ trong nháy mắt thôi con bướm vốn dĩ vẫn còn đang vỗ cánh bay nhanh kia đã bị nó nuốt gọn vào bụng.
Mặt nước ngay sau đó lại quay về dáng vẻ yên ả như khi hắn mới nhìn thấy nó lần đầu.
Tô Đạt thở nhẹ ra một hơi, hắn tự cảm thấy may mắn khi bản thân mình đã không vì nhu cầu tiếp nước khẩn cấp mà bỏ đi một cánh tay hoặc thậm trí là cả tính mạng của mình và Bảo Nhi.
Sau khi bình ổn lại tâm tình Tô Đặt tiếp tục suy xét, nếu như hắn dùng một cách nào đó khiến con cá mắc cạn thì chắc chắn sẽ kiếm được một bữa tối mới mẻ bởi chẳng có loài cá nào lại có thể sống khi dời khỏi nước cả.
Vừa nghĩ tới đó Tô Đạt liền hành động, hắn gỡ ống sắt bên hông xuống sau đó nắm chặt một đầu, đầu còn lại thì từ từ để vào trong nước.
Chỉ sau một lúc, Tô Đạt đã cảm nhận được sức khéo từ đầu bên kia, Tô Đạt ngay lập tức nắm bắt lấy cơ hội này, hắn dùng lực vung ống sắt vào sâu trong bờ làm cho nước văng tung toé.
Sau khi nước tán hết trên mặt cỏ, một con cá với những cái vẩy trắng xám xinh đẹp liền lộ ra, khi nhìn thấy nó hắn vô cùng vui vẻ mà gần như muốn nhảy cẫng lên.
Nhưng Tô Đạt lại chỉ kiên nhẫn ngồi ở đằng xa mà không có ý định tiến lại gần, chỉ tới khi nhìn thấy con cá đã hoàn toàn bất động rồi hắn mới thật cản thận tiếp cận nó.
Vì để an toàn hơn, trước khi chính tay động vào nó Tô Đạt cầm gậy sắt chọc nó vài cái trước.
Tới lúc này Tô Đạt mới phát hiện ra cái đầu gậy sắt mà hắn dùng để dụ con cá đã bị cắn đứt, nhìn vết cắn rứt khoát đó hắn có thể tưởng tượng được hàm răng của con cá này sắc nhọn và khoẻ mạnh như thế nào.
Sau khi xác nhận nó đã chết hẳn, Tô Đạt mới cầm lấy cái đuôi của nó để nhấc nó lên rời khỏi bờ suối.
Hắn đi sâu vào trong tìm một mảnh đất khô ráo để đốt lửa, tới lúc này Tô Đạt mới nhớ ra là phải mở phòng phát sóng trực tiếp. Thêm cả đoạn thời gian qua hắn cũng thu hút được tổng cộng 9 fan, hiện tại đang có 3 người vào xem.
Ngoại trừ Tây Sơn Tiểu Yêu thì những người khác đôi khi lại ghé vào xem một lần.
Hôm nay Tô Đạt lại thấy cái tên Vương Tử Huyết Tộc lần trước đã tặng Bảo thạch đỏ cho hắn hiện lên màn hình. Còn một cái tên khác là một fan mới khá nhiệt tình: "Đệ Tử Huyền Môn".
Mà cái tính tò mò của Đệ Tử Huyền Môn đôi khi còn hơn xa Tây Sơn Tiểu Yêu, giống như bây giờ vậy: "Oa! Chủ bá, con cá trong tay ngươi là loại cá gì vậy? Hơn nữa theo như nội dung phát sóng thì có phải ngươi muốn ăn nó đúng chứ? Con cá nhìn kì lạ như vậy, ngươi có chắc là nó không có độc đấy chứ?"
Vương Tử Huyết Tộc nhìn thấy hôm nay Tô Đạt không định làm món mà mình mong đợi liền có chút thất vọng: "Chủ bá người không uống huyết nữa sao?"
Đối với câu hỏi của Vương Tử Huyết Tộc, Tô Đạt chỉ có thể cười cười cho qua, hắn là một nhân loại thật sự vậy nên không hề có thói quen uống máu.
Còn Tây Sơn Tiểu Yêu bình thường vẫn luôn vui vẻ, hôm nay lại tỏ ra vô cùng nóng vội: "Chủ bá! Chủ bá! Con cá này có thể cho ta được không! Đối với ta nó vô cùng hữu dụng!"
Tô Đạt vốn dĩ đang chuẩn bị các công đoạn làm cá nướng thì liền sửng sốt sau khi nghe câu nói của Tây Sơn Tiểu Yêu.
Lúc này Tây Sơn Tiểu Yêu mới phát hiện chính mình đã nóng vội quá mức làm Tô Đạt giật mình, y* vội vàng giải thích:
*"y" ở đây là chỉ Tây Sơn Tiểu Yêu.
"Loài cá này ở quê hương ta được gọi là cá Phệ Thiên, bọn nó tuy rằng có linh tính nhưng bởi vì cả cơ thể đều mang lại lợi ích cho việc tu hành của yêu thú nên không được xếp vào hàng yêu thú. Sau này thì do có quá nhiều yêu thú săn giết trong một khoảng thời gian dài nên cá Phệ Thiên ở quê hương ta hầu như đã bị tuyệt chủng hoàn toàn. Hơn nữa cũng bởi vì có tấm gương là cha mẹ chúng nên loài cá Phệ Thiên này bây giờ đã hoàn toàn sống ẩn nấp đi, chúng sẽ không bao giờ xuất hiện gần bờ để cho chúng ta bắt vậy nên ngoại trừ yêu thú ở dưới nước ra thì không có yêu thú nào bắt được chúng cả."
Sau khi nghe xong Tô Đạt bất đắc dĩ lắc đầu, không phải hắn không muốn đưa con cá này cho Tây Sơn Tiểu Yêu, mà là hắn không có cách nào để đưa cho y.
Sợ đối phương hiểu lầm ý mình, Tô Đạt còn khoa chân múa tay giải thích một lúc.
Tây Sơn Tiểu Yêu thấy vậy liền cười hắc hắc: "Chuyện này cứ giao cho ta đi."
Chỉ sau vài giây sau đó, trên màn hình xuất hiện một loạt kí tự bắt mắt: "Chủ bá của Tiệm cơm nhỏ Tô thị có đồng ý cho "Tây Sơn Tiểu Yêu" lấy "Yêu đao" để đổi "Cá Phệ Thiên" hay không?"
Thông tin của Yêu đao: Vì được dùng làm vật phong ấn rất nhiều Yêu thú hùng mạnh nên yêu khí được cất dấu rất nặng, đối với những kẻ không phải con người bình thường có sự áp chế nhất định.
Hệ thống: "Hoan nghênh "Đạo Trưởng Thanh Vân" đi tới phòng phát sóng trực tiếp của Tiệm cơm nhỏ Tô thị."
Thanh Vân đạo trưởng: "Vị đạo hữu này, ngươi đừng..."
Ngón tay Tô Đạt run lên, hắn đã chọn đồng ý chỉ trước khi Đạo Trưởng Thanh Vân ngăn cản 1 giây.
Vỗn dĩ Tây Sơn Tiểu Yêu còn đang vui vẻ vì đã có được cá Phệ Thiên, nhưng sau khi nghe câu nói của Đạo Trưởng Thanh Vân liền tức giận, y trào phúng Đạo Trưởng Thanh Vân: "Ta còn nhớ rõ ngươi là người đã đồng thời từng cùng ta xem trực tiếp của chủ bá một lần, nhưng sau đó lại vì một quả trứng mà tức giận chạy lấy người."
Đạo Trưởng Thanh Vân tức tới đỏ mặt, y* giải thích: "Sau khi bình tĩnh lại ta đã thấy rất hối hận, nhưng vì dù tìm thấy nào cũng không thấy phòng phát sóng của chú bá đâu nên không thể quay lại."
*y ở đây chỉ Đạo Trưởng Thanh Vân.
Tô Đạt thở nhẹ ra một hơi, hắn còn tưởng đối phương là tới đòi nợ bởi vì dù sao lần trước hắn chẳng mất cái gì mà lại có được "Bước trên mây bộ pháp" của đối phương.
Tây Sơn Tiểu Yêu hừ nhẹ một tiếng: "Vậy lần này ngươi tới là muốn thứ gì?"
Đạo Trưởng Thanh Vân thở dài một hơi: "Nơi mà chủ bá đang ở có thể nói là một nơi có nhiều loại linh vật trăm năm khó cầu như Viêm Địa Điểu hay cá Phệ Thiên. Mà lí do lần này đến là vì muốn hỏi liệu chủ bá có đồng ý cùng bần đạo trao đổi một món đồ hay không?"
Không đợi cho Tô Đạt đáp lại, Tây Sơn Tiểu Yêu đã cười nhạo Đạo Trưởng Thanh Vân: "Vị đạo trưởng này, ngươi hẳn là không hiểu quy tắc rồi. Để ta nói ngươi hay, nếu như ngươi muốn giao dịch với chủ bá của một phòng phát sóng trực tiếp nào đó thì phải đáp ứng được một trong hai yêu cầu sau đây. Yêu cầu thứ nhất rất đơn giản, đó là người phải là fan đối phương hoặc đối phương phải là fan của ngươi nhiều hơn 10 ngày; thứ hai là nếu ngươi muốn giao dịch nhanh chóng không qua cách thứ nhất thì phải trả giá trên một ngàn tích phân cho món đồ mà ngươi muốn mua, đồng nghĩa với việc ngươi ít nhất cũng phải có trên một ngàn tích phân thì mới mong giao dịch với chủ bá ngay bây giờ được."
Đạo Trưởng Thanh Vân nhìn liếc qua tích phân của mình, sau khi xác định con số chính xác liền buồn rầu thở dài: "Vậy chủ bà này, ta sẽ theo dõi ngươi trước sau đó đợi khi nào kiếm đủ tích phân rồi quay lại cùng ngươi làm một cuộc giao dịch."
Một tiếng leng keng vang lên, hệ thống vốn luôn yên tĩnh không nói lời nào hôm nay lại vang lên tiếng thông báo: "Đã thoả mãn các điều kiện để thăng cấp. Có đồng ý tiêu phí 100 tích phân để cung cấp cho quá trình thăng cấp hay không?"
Bởi vì không còn đồ ăn để nấu nữa, nên Tô Đạt tạm biệt người xem xong mới đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp rồi lựa chọn thăng cấp cho hệ thống.
Quá trình thăng cấp vô cùng chậm chạp, Tô Đạt đã ngồi chờ ước chừng 10 phút rồi mà số phần trăm chạy được mới là 1. Bất đắc dĩ, Tô Đạt đành phải lấy yêu đao mới nhận được từ Tây Sơn Tiểu Yêu ra xem xét.
Chuôi đao của yêu đao mang tới cho hắn một cảm giác cổ xưa, nhưng khi nắm nó trong tay Tô Đạt lại không hề cảm nhận được chút cảm giác huyền bí nào mà hệ thống miêu tả cả.
Nhưng ngay sau đó, khi mà Tô Đạt rút đao ra khỏi vỏ của nó mới chân chính cảm nhận được sự kỳ diệu của yêu đao.
Tô Đạt nhìn lưỡi dao tuy rằng vô cùng sắc bén nhưng lại không hề có một chút ánh sáng bóng loáng nào mà được phủ một màu đen u ám thì có hơi khó hiểu, hơn nữa xung lưỡi đao từ sau khi rút ra luôn lượn lờ những dòng khí màu đỏ nhàn nhạt trông vô cùng huyền ảo.
Nếu theo như lời hệ thống miêu tả thì chắc hẳn đây chính là loại yêu khí kia.
Tô Đạt cầm chắc yêu đao trong tay rồi liếc nhìn về hướng dòng suối, không chỉ mình hắn đói bụng, mà bụng của Tô Bảo Nhi cũng đang thầm thì réo lên rồi.
Đối với dùng dao mà nói thì Tô Đạt có thể tự nhận rằng mình khá là lành nghề, nhưng mà đối với loại đao có hẳn yêu khí như vậy thì đừng nói tới chuyện dùng, cho dù có là nhìn cũng là lần đầu thấy vậy nên hắn đang tính toán thử độ sắc bén của yêu đao một chút.
Sau khi Tô Đạt dụ dỗ được cá Phệ Thiên nhảy ra khỏi mặt nước, hắn không do dự dù chỉ một giây liền đâm cho nó một đao.
Nhờ kỹ thuật thái rau nhiều năm tự mình luyện tập được, đường dao của Tô Đạt vô cùng chuẩn xác đâm vào con cá Phệ Thiên còn to hơn so với con trước, khiến cho nó bị đánh bật lên bờ.
Con cá Phệ Thiên này chỉ sợ ngay cả khi đã bị một dao của Tô Đạt đánh chết, cũng không thể nghĩ tới việc vũ khí của đối phương lại có thể áp chế nó.
Tô Đạt cao hứng tra đao vào vỏ, yêu khí vốn đang khuyếch tán ra xung lập tức biến mất, yêu đao cũng quay trở về như một chiếc đao bình thường.
Nhấc thi thể của cá Phệ Thiên lên, hắn bỗng nhiên nghĩ đến nước tiểu của Viêm Địa Điểu, vị của nó rất giống với giấm chua, thậm chí so giấm chua càng thơm, dùng để ăn kèm với cá sống cắt lát hẳn là thích hợp nhất.
Nếu như là trước kia, hắn sẽ không bao giờ cho nước tiểu là mỹ thực, nhưng tới giờ phút này thì, chỉ cần cái có thể khiến hắn không chết vì đói thì đều là đồ để ăn.
(Ca: mọi người hiểu cảm giác đói bụng rồi đấy, nó vô cùng khó chịu, cho nên suy nghĩ của Tiểu Đạt là có thể hiểu được.)
Ăn xong một bữa cá nướng no nê, thúc cháu hai người đồng thời ợ lên thoả mãn, Tô Bảo Nhi lại hoạt bát ôm trứng Viêm Địa Điểu bò xung quanh thúc thúc của mình.
Tô Đạt nhìn bầu trời đang dần tối đi, hắn chà xát hai tay vài cái rồi bắt đầu chuẩn bị một chỗ để qua đêm. Bởi vì nơi này không có hang động có thể che mưa chắn gió nào, nên hắn đành phải tự mình làm lấy một nơi.
Hiện tại sức lực của hắn so với trước kia đã lớn hơn rất nhiều, những việc mà ngày trước không làm được thì hiện tại lại làm rất dễ dàng.
Tô Đạt tìm những cây không có tổ ong chém gãy nó rồi mang về nơi nướng cá lúc nãy, hắn đào bốn cái hố ở bốn góc khác nhau, sau đó đem phần gốc cây vùi vào, xung quanh cùng với trên mái thì dùng các càng cây nhỏ buộc vào với nhau để che đi.
Khi sắc trời đã tối hẳn, hắn mới chắn kín xung quanh xong. Xoa đi mồ hôi đã ướt đẫm ở trên đầu, nếu không phải kiêng kỵ cá Phệ Thiên dưới dòng suối thì hắn đã nhảy xuống tắm rửa một chút.
Aiza, xem ra thì vẫn còn phải chịu đựng một khoảng thời gian nữa đây.
Tô Đạt bế Tô Bảo Nhi ngồi vào trong nhà gỗ sơ sài mới làm xong, hắn nhìn thoáng qua tiến độ thăng cấp hệ thống thì thấy nó đã chạy được 99%, chỉ cần đợi thêm một lát nữa là xong.
Mới vừa nghĩ như vậy thôi thì tiếng nhắc nhở của hệ thống liền vang lên: "Thăng cấp thành công, đã trừ 100 tích phân, hiện tại còn dư 162 tích phân."
Sau khi tắt nhắc nhở đi, hệ thống bỗng nhiên hiện ra một gợi ý khác: "Hệ thống cấp bậc hai, xin mời chủ bá lựa chọn thăng cấp công năng cũ hoặc khai phá một công năng ngẫu nhiên mới."
Tô Đạt chớp chớp mắt, sau khi do dự một lúc lâu thì lựa chọn gợi ý thứ hai: Khai phá công năng mới.
Tuy rằng rà quét cũng rất quan trọng, nhưng hắn không xác định được sau khi thăng cấp xong thì có thể làm được gì nhiều. Vậy nên so với thăng cấp công năng cũ, thì đối với hắn bây giờ khai phá công năng mới có lợi hơn.
Hệ thống: "Đang lựa chọn ngẫu nhiên một công năng mới để mở ra."
Mở ra công năng mới so với thăng cấp hệ thống nhanh hơn cả mấy chục lần, hắn mới chỉ ngồi đợi chưa đầy mười phút đã nhận được thông báo hoàn thành.
Lại là tiếng leng keng quen thuộc: "Công năng được tuyển chọn ngẫu nhiên mới là "Thương thành của phòng phát sóng trực tiếp" đã mở ra thành công, thương phẩm bán ra và vật phẩm của fan thu được sẽ được phục chế lại y chang, mỗi fan chỉ được phép phục chế một loại vật phẩm, nếu đã đưa ra thì không thể sửa đổi. Sau khi mua thì thương phảm sẽ lập tức biến mất khỏi thương thành, nên fan cũng không thể tiếp tục ở trong thương thành trao đổi đồ vật. Vào 8 giờ sáng mỗi ngày thương thành sẽ có một lần đổi mới toàn bộ, hiện tại đã thực hiện lần đổi mới và phục chế đầu tiên, số thương phẩm hiện có là 10, chủ bá có mở thương thành ta hay không?"
Tô Đạt không cản nổi được sự vui mừng trong lòng mình, tuy rằng fan hắn còn rất ít nhưng tất cả đều là những người phi thường nha!
Hắn không thể chờ đợi nữa mà mở thương thành của phòng phát sóng trực tiếp ra, thương thành vừa hiện lên liền nhìn thấy mười thương phẩm tương đương với mười fan hiện tại của hắn.
Thương phẩm được xếp ở vị trí đầu tiên là của Thanh Vân đạo trưởng - Cải tử hồi sinh đan.
Ở phía dưới phần giới thiệu của đan dược có một hàng nhắc nhở màu đỏ: Thương phẩm đã được giao dịch ở thương thành của phòng phát sóng trực tiếp không thể giao dịch thêm lần nữa.