• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi kiểm sát trưởng cho rằng tên đàn ông gầy yếu này sẽ nói gì đó, thì không biết là người nào kêu một tiếng: "Bác sĩ đến!"

Tên đàn ông gầy yếu kia lập tức nhắm chặt miệng mình lại, không muốn nói thêm điều gì nữa.

Kiểm sát trưởng thở dài một hơi, đành phải tiếp tục nhìn xem quán ăn này giải quyết như thế nào, có lẽ bọn họ có biện pháp không cần đến hắn phải nhọc lòng.

Bác sĩ là một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, trên người ông ta chỉ cầm theo vài món đồ, còn có một người trợ lý đi theo sau ôm một cái máy.

Cái máy được đặt lên bàn, bác sĩ nói: "Mọi người muốn kiểm tra cái gì?"

Mông Gia Trạch cầm hai phần bánh ngọt qua: "Làm phiền bác sĩ phân tích thành phần của hai phần đồ ăn này."

Bác sĩ cũng không hỏi vì sao, mà chỉ gật gật đầu đem một phần trong số đó bỏ vào máy phân tích. Chỉ trên dưới mười phút sau, đã phân tích xong toàn bộ và có báo cáo thành phần, tất cả đều là một vài nguyên liệu nấu ăn bình thường, ngoại trừ việc đường hoá học khá cao ra thì không có điều gì xấu.

Kiểm sát trưởng lấy này phần báo cáo này so sánh với phần bằng chứng của Vương tiên sinh, phát hiện ngoại trừ được bỏ thêm một phần chất phụ gia ra, thì cho dù là nguyên liệu nấu ăn hay là phân lượng đều hoàn toàn giống nhau.

Mà phần bánh ngọt này lại tuyệt đối không phải mua ở trong quán ăn, bởi vì những người ăn thử đều nói chưa bao giờ ăn qua loại bánh mạt trà ngọt lịm như vậy, bánh mạt trà mà bọn họ mua ở Tiệm cơm Tô thị đều có chút đắng, kĩ càng nhấm nháp mới có thể cảm nhận được vị ngọt mỏng manh, vô cùng thanh mát.

Kiểm sát trưởng bảo bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cái bánh thứ hai đi.

Mười phút sau, báo cáo thành phần của cái bánh thứ hai cũng ra, bác sĩ lập tức rời khỏi nơi này.

Kiểm sát trưởng cầm báo cáo tự mình suy ngẫm, hắn là thật sự không ngờ tới việc ba phần báo cáo thành phần đồ ăn, mỗi một phần có ít nhất là hơn mười loại thành phần, nhưng phần bánh mạt trà mà Tiệm cơm Tô thị bán lại chỉ có mỗi nguyên liệu bột mạt trà là giống với hai cái báo cáo còn lại.

Khó mà tưởng tượng được một cái bánh mạt trà khi ăn có thể nếm được một chút ngọt ngào lại không hề bỏ một chút đường hoá học nào cả.

Vương tiên sinh nhìn liếc mắt qua tờ báo cáo một cái liền hoảng sợ, nếu chỉ có một đến hai nguyên liệu khác nhau thì gã còn có thể tiếp tục nói dối lấp liếm thêm, nhưng báo cáo đã ghi rõ ràng rằng chỉ có một thành phần duy nhất là tương tự, còn lại thì hoàn toàn khác nhau.

Chẳng lẽ là cái tên đầu bếp kia lừa gã? Vương tiên sinh chỉ cần tưởng tượng đến việc mình đang bị người hố thôi là đã tức giận đến run rẩy toàn thân, trực tiếp khai tất cả mọi chuyện ra.

Kiểm sát trưởng còn cho rằng mình phải bức cung, lại không ngờ là vị Vương tiên sinh này lại không đánh đã khai. Thế nhưng khi hỏi đến người đứng sau sai sử gã, thì Vương tiên sinh lại nói là đối phương chỉ liên hệ với gã qua mạng. Tên, tuổi, địa chỉ một mực cũng không cho biết, chỉ có mỗi một dãy số không có đăng kí.

Bọn họ tiêu tốn một ít thời gian đi điều tra thông tin dãy số này, nhưng lại chẳng tìm được gì, xem ra cho dù là việc này có thành công hay không, thì đối phương cũng muốn liên quan một tý gì cả.

Tô Đạt miễn phí đưa tất cả những món ăn còn chưa bán cho những thực khách vẫn còn ở lại trong quán, bao gồm cả Thủy Dương và Mông Gia Trạch, tới vị thực khách ngồi trong một góc khuất nhất kia, hắn chính là một trong ba người ăn thử.

Tô Đạt nhìn thoáng tấm card mà hắn đưa, chỉ nghe được một thanh âm như có như không: "Nếu còn phiền toái nào nữa, tấm card này sẽ bảo vệ anh."

Nói xong, hắn liền như không có việc gì mà tiếp tục ngồi ăn đồ được miễn phí, không có khác biệt gì mới những thực khách khác.

Ngay sau đó Tô Đạt liền nghe thấy đám Thang Lâm nói đã phát xong toàn bộ đồ ăn, hắn liền thu tấm card vào trong kho hàng, sắc mặt không có một chút biến hóa đi tới hội hợp với bọn họ.

Tới rồi ngày thứ ba, lại có việc xảy đến, Tô Đạt bọn họ đành phải đóng cửa hàng đi đến toà án.

Điều khiến người kinh ngạc chính là, bọn họ vốn dĩ còn tưởng vụ của Vương tiên sinh kia còn chưa xong. Ai mà người ngồi ở vị trí nguyên cáo lại là hai người, một người là tên mập mạp Yade gặp ở khu giao dịch hồi trước, còn một người khác lại là Phùng Thiếu tê liệt toàn thân.

Với khoa học kỹ thuật trong lĩnh vực y khoa hiện tại mà nói, trừ khi là bị thương vô cùng nghiêm trọng, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng bị tê liệt toàn thân.

Người mở lời trước chính là Phùng Thiếu, có thể là do bị tê liệt, nên câu nói của gã cũng không được nhanh nhẹn: "Bị cáo đến......đến rồi? Hắn......

hắn đánh tôi tê liệt......hại tôi....tôi......

tôi muốn kiện......hắn!"

Sắc mặt của thẩm phán trong toà án nghiêm túc, gõ cái bàn vài cái, hỏi Tô Đạt: "Nguyên cáo Phùng Vọng nói anh năm ngày trước đánh cậu ta trọng thương, khiến cho toàn thân bị tê liệt có phải sự thật không?"

"Thẩm phán đại nhân! Điều này......" Cái Bao Tuấn còn chưa nói xong, thẩm phán lại gõ cái bàn vài cái: "Người không liên quan thì không được nhiễu loạn trật tự! Mời cảnh vệ gia tăng pha lên cách âm đơn phương ở đây."

Cái Bao Tuấn vừa xem tình huống này liền biết tiêu rồi, ông khẳng định bọn họ biết đại đương gia là người câm, cho nên muốn bắt ép cậu ấy nhận tội!

Sắc mặt mấy người Thang Lâm cũng biến đổi, muốn đi biện bạch nhưng lại bị mấy chục tên cảnh vệ ngăn cản, hoàn toàn không thể làm cái gì cả

Tô Đạt nhìn liếc qua mấy người Cái Bao Tuấn đứng bên ngoài toà án một cái, sau đó lại nhìn vế phía thẩm phán, vẫn luôn nhìn mình, hắn thử dùng ngôn ngữ tay, nhưng lại bị làm lơ.

Phùng Vọng nở nụ cười, vì làm ảnh hưởng đến miệng vết thương liền " tê " một tiếng: "Bị cáo không.....không nói lời nào, là.....có phải là có thể nhận định hắn nhận......nhận tội?"

Thẩm phán tán đồng gật đầu: "Bị cáo luôn trầm mặc không lên tiếng, được phán định là nhận tội. Bây giờ bắt đầu vụ tiếp theo, nguyên cáo số hai Yade, anh muốn kiện bị cáo Tô Đạt vì tội gì?"

Đoạn đối thoại hoàn chỉnh truyền ra bên ngoài, Cái Bao Tuấn biết chỉ còn cách tìm giúp đỡ, nhưng mà máy truyền tin của bọn họ lại bị tịch thu khi đi vào đây, bọn họ chưa từng vào toà án bao giờ, cũng không biết là có cái quy tắc này hay không.

Thang Lâm chỉ biết toà án chính quy sẽ không tịch thu máy truyền tin, khi đi vào nghe thấy phải tịch thu thì chỉ nghĩ đây là quy tắc mà chỉ chợ đêm có, không hề đa nghi. Nhưng bây giờ nhìn tình huống này, thì chắc chắn là do đối phương có ý muốn khống chế bọn họ!

Yade thấy rốt cuộc thì cũng đến phiên mình nói chuyện, gã cười đắc ý, tia ánh mắt tham lam nhìn Tô Đạt, nói: "Bị cáo Tô Đạt đã từng lừa lấy mười viên Năng Lượng Thạch cấp chín của tôi, hơn nữa còn hại tôi mất đi một chức vụ lớn, khiến cho tôi phải chịu tổn thất vô cùng lớn!"

"Có việc này không bị cáo?" Sắc mặt thẩm phán sắc bén quét qua trên người Tô Đạt, im lặng một lát hắn lại hỏi: "Bị cáo Tô Đạt, có việc này không?"

Tô Đạt lắc đầu, nhưng nghe được chỉ là một tiếng gõ bàn, thẩm phán vẫn làm lơ động tác của hắn như cũ, nói: "Bị cáo Tô Đạt cam chịu nhận việc đã là nguyên cáo Phùng Vọng bị trọng thương, làm cho toàn thân Phùng Vọng bị tê liệt cấp 9, tôi phán bị cáo đến mỏ quặng số 13, chịu thời hạn 70 năm tù."

Nghe thấy công việc ở hào số 13, ngoại trừ những người không hiểu biết, thì những người khác đều trở lên kích động.

A Cao vì muốn tránh khỏi sự cản trở mà bị cảnh vệ đả thương, cũng may là được Thang Lâm bảo vệ.

"Công việc ở hào số 13, là địa ngục. Không thể đến nơi đó, đến đó liền không về được." Hốc mắt A Cao đỏ bừng, gấp đến độ mũ rớt cũng không biết để mà nhặt lên.

Thang Lâm thấy A Cao nói không rõ, liền đi người biết còn lại chính là Cái Bao Tuấn.

Cái Bao Tuấn cũng sửng sốt thật lâu, mới giải thích nói: "Chú cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ là từng thấy một sự kiện, là một tội phạm giết 38 người, khi bị bắt cũng không có biều hiện dị thường gì, đến khi thẩm phán kết tội hắn chung thân đi quặng mỏ số 13 ở tù thì hắn bỗng nhiên phát điên muốn tự sát, kết quả là bị ngăn lại."

Tô Đạt hoàn toàn không biết đến việc diễn ra ở bên ngoài, tiếp tục nghe thẩm phán kết tội mình: "Bị cáo Tô Đạt cam chịu thừa nhận việc lừa mười viên Năng Lượng Thạch cấp chín của nguyên cáo Yade, tạo nên tổn thất vô cùng to lớn cho nguyên cáo Yade, bây giờ toà phán định tất cả tài sản của bị cáo Tô Đạt bao gồm tiền giao dịch trong tất cả tấm card cùng cửa hàng sẽ phải bồi thường lại cho nguyên cáo Yade."

Thẩm phán vừa nói xong, nhìn thoáng qua Tô Đạt liền phát hiện hắn lấy ra một tấm card, cứ tưởng là thẻ dũng sĩ liền để cho cảnh vệ đến lấy.

Chờ cho đến khi cảnh vệ đem tấm card giao vào trong tay hắn, thì bỗng nhiên hoảng sợ hỏi Tô Đạt: "Anh quen biết Kinh Vương!?"

Kinh Vương là ai Tô Đạt cũng không biết, hắn chỉ biết cái thẻ này là do một người thực khách đưa cho hắn, nói là có thể bảo vệ hắn một mạng, tình huống lúc này hắn cũng không có biện pháp gì đành phải lấy thứ này ra thử thử một lần.

Yade thấy tình huống xảy ra biến hóa, sợ gặp phải tình huống giống như trước, liền sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy thẩm phán đại nhân? Không phải ngài nói sẽ đưa toàn bộ tiền tài của bị cáo cho tôi hay sao?"

"Im miệng! Trong toà án phải bảo trì im lặng!" Thẩm phán bỗng nhiên biến sắc rống giận, hắn xoay người tiến vào một cánh cửa, gọi điện thoại đến một chuỗi số: "Đại nhân, vị Tô Đạt kia quen biết Kinh Vương, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Chờ đợi hồi lâu, thẩm phán mới sửa sang lại dáng vẻ một chút rồi đi ra, so với lúc trước khi đi vào lại hoàn toàn như hai người hoàn toàn khác: "Bởi vì không có đầy đủ chứng cứ, vậy nên không thể phán định bị cáo Tô Đạt có thực hiện việc ác ý đả thương người, cùng lừa dối hay không."

Sau khi nói xong liền kết thúc án kiện kinh tâm động phách này.

Phùng Vọng thấy sự tình có biến liền biết không ổn, gã biết người chống đỡ mình đi cáo Tô Đạt là ai chứ không giống Yade, bằng không gã cũng không có khả năng lấy thân phận hiện tại để đắc tội với Thủy Dương và Mông Gia Trạch.

Nhưng bây giờ thẩm phán lại vì một cái người tên là Kinh Vương mà đổi chủ ý, khiến cho sự kiện vu cáo này không thể hoàn thành.

Phùng Vọng đã trộn trốn đi nghĩ thầm, nhất định phải tra rõ ràng xem Kinh Vương là ai, sau đó cho dù là cái người kia chống đỡ phe gã hay Tô Đạt thì gã cũng phải bỏ đi thật xa. Tiền còn có thể kiếm lại, mệnh thì chỉ có duy nhất một cái.

Hắn không hế muốn vì tiền tài mà mất mạng, chuyện như vậy chỉ có cái tên đồ con lợn Yade kia mới làm.

Mà Yade bị mắng la đồ con lợn lại đang nhìn người kiện cùng gã bỏ chạy, tuy rằng gã cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra việc gì, nhưng tiền còn chưa tới tay, hắn không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Nếu ném cơ hội này đi, một số lượng tiền tài lớn sẽ bỏ gã mà đi, nghi tới thôi là đã thấy đau đến không thể hít thở. Yade hít sâu một hơi, hung tợn mà liếc mắt nhìn chằm chằm Tô Đạt: "Một ngày nào đó, ông đây sẽ khiến mày phải dâng tặng tất cả tiền tài của mình đến trước mặt ông!"

Nói xong câu nói tàn nhẫn, thấy Cái Bao Tuấn bọn họ đi tới, liền đen mặt đào tẩu.

Mấy người Cái Bao Tuấn bởi vì lo lắng cho Tô Đạt, nên cũng chẳng có tâm trạng đuổi theo Yade.

Tô Bảo Nhi trực tiếp bị Tô Đạt ôm vào trong lòng ngực, bé nhỏ giọng nức nở nói: "Bọn họ nói về sau chú phải đi đến một nơi vô cùng đáng sợ, không thể nào trở về nữa, cháu và chú cũng không bao giờ được gặp lại nhau."

Cái Bao Tuấn và A Cao xấu hổ nhìn thoáng qua nhau một cái, chính bọn họ cũng không ngờ là một câu nói vô tâm của bọn họ lại khiến cho Tô Bảo Nhi não bổ ra nhiều điều như vậy.

Thế nhưng dù sao thì ở đây cũng chỉ có Tô Bảo Nhi và Tô Đạt là có chung quan hệ huyết thống, đối với Bảo Nhi mà nói, chú chính là tất cả của bé, nếu một ngày kia mà không còn chú nữa, thì không biết là đứa trẻ này sẽ như thế nào.

Thang Lâm cũng hít sâu một hơi, thanh âm khi nói chuyện có hơi hơi khàn khàn: "Chú Tô không có sao là tốt rồi, bây giờ chúng ta về nhà trước nghĩ cách đi, nhất định phải làm tên hãm hại chú Tô phải trả một cái giá đắt!" Nói xong câu đó, trong mắt hắn liền hiện lên ánh sáng tàn nhẫn, như đang tưởng tượng những tên hãm hại Tô Đạt bị thiên đao vạn quả.

Tô Đạt cũng không tính bỏ qua cho những kẻ hãm hại hắn, việc xảy ra ngày hôm nay nếu phải có tấm cảd kia, thì hắn không chắc kết quả của việc này là cái gì rồi.

Lần sau mà có gặp lại vị thực khách kia, thì hắn nhất định phải cảm ơn người ta một chút mới được.

Mà Phùng Vọng ở một con được cách rất xa đang tìm kiến hai chữ Kinh Vương, đã sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy toàn thân, gã lập tức thu thập tất cả đồ dùng chuẩn bị trốn chạy, để cho cái tên lợn chết phì kia một mình xui xẻo đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK