Sau khi hắn chém chết mấy con sói, đàn sói vốn kiếm ăn ở khu vực này dần dần lui về phía sau, cuối cùng chạy ra chỗ xa hơn.
Tô Đạt lau mồ hôi, u ám ngồi trên tảng đá, ngồi được một lúc lâu hắn mới lấy lại tinh thần đi tìm chỗ nào có sông để rửa sạch vết máu trên người. Quân tử y mà hắn mặc sạch rất nhanh, hắn cũng không mất nhiều thời gian tẩy rửa.
Về tới chỗ ở bò sữa mẹ, thì thấy Tô Bảo Nhi đang ngủ say sưa giữa một đám bò sữa con.
Vẻ ngoài của Tô Bảo Nhi giống anh trai hắn ba phần, giống chị dâu bảy phần, vậy nên sau khi mặt mũi được rửa sạch sẽ thì nhìn rất đáng yêu, như vậy khó trách lại được đám bò sữa chào đón.
Tô Đạt khom người cõng hắn lên lưng, hắn nghĩ cứ đi theo con đường này một thời gian nữa có lẽ sẽ gặp được con người.
Bởi vì không nói được nên hắn không thể nào dạy dỗ được Tô Bảo Nhi, vì nên mới muốn nhanh chóng gặp lại con người.
Tô Đạt thử dùng thủ thế để trao đổi với bò sữa mẹ, đầu tiên là chỉ chỉ nơi đám sói vốn trú ngụ ý bảo chúng nó đã rời đi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay trở lại.
Cũng không biết bò sữa mẹ có xem hiểu không nhưng khi Tô Đạt ôm lấy Tô Bảo Nhi chỉ về phía xa, lại huơ huơ tay tỏ vẻ có thể sẽ không trở về nữa, bò sữa mẹ lại giống như hiểu được, nó vọt vào trong đám bò sữa con, đẩy một con nhỏ xinh nhất trong đó ra trước mặt Tô Đạt.
Bò sữa mẹ đẩy bò sữa con đang muốn quay lại dụi nó ra, một đôi mắt tròn xoe như chứa lệ nhìn Tô Đạt chằm chằm.
Sau một lúc trao đổi, có vẻ Tô Đạt đã hiểu ý nó. Con bò sữa nhỏ này là con yếu nhất trong đám bò sữa con được sinh ra, bình thường lúc uống sữa đều không tranh nổi với đám anh chị em của nó, nếu không có bánh quy mà Tô Bảo Nhi đút cho thì chỉ sợ đã chết đói rồi.
Nhưng ở cái nơi nhìn như bình yên mà thực sự lại là thế giới cá lớn nuốt cá bé này, bò sữa nhỏ dù có may mắn trưởng thành thì cũng không thoát nổi vận mệnh bi ai.
Cho nên bò sữa mẹ thực chất là muốn giao con của mình cho Tô Đạt, bất kể tốt xấu hay sống chết.
Tô Đạt vì thế mà mang theo đứa nhỏ, lại dẫn cả đứa lớn rời khỏi nơi ở của bò sữa. Ban đầu bò sữa con vẫn còn rất nhớ mẹ, nhưng sau khi chơi với Tô Bảo Nhi thì quên béng đi luôn. Mà có bò sữa con chơi với Tô Bảo Nhi, cũng khiến Tô Đạt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Người xem phòng phát sóng trực tiếp vừa thấy một con bò có cảm giác tồn tại không hề nhỏ thì thắc mắc: "Đây là lương thực dự trữ của chủ bá sao?"
Số lượng người xem cũng đã tăng lên nhiều, trên cơ bản thì đều cân bằng ở con số hai mươi ba mươi. Trừ một vài người không thích nói chuyện ra thì chỉ cần có hai kẻ thích nói chuyện thôi cũng có thể chơi khắp nửa bầu trời, Tô Đạt vì thế nên cũng không sợ người xem bị buồn chán.
Hôm nay hắn vẫn chuẩn bị làm bánh quy dự phòng cho Bảo Nhi và bò sữa nhỏ như cũ.
Trước khi đi hắn đã vắt rất nhiều sữa bò cất trong kho hàng, vì thế mà bò sữa mẹ đã đá hắn vài cái.
Nhưng dù là Bảo Nhi hay là bò sữa nhỏ đều đang trong giai đoạn phát triển, nên chỗ sữa này chỉ đủ để cả hai uống trong nửa tháng, vì thế hắn bắt buộc phải tìm được đồ ăn thay thế thích hợp trong vòng nửa tháng này.
Lấy trứng của Viêm Địa Điểu trong cái sọt của Tô Bảo Nhi ra, không biết có phải ảo giác của hắn hay không mà dường như hắn cảm thấy quả trứng Viêm Địa Điểu này đã to hơn một chút.
Tô Đạt rời tầm mắt tiếp tục đi ma phấn, nhưng một câu của Thanh Vân đạo trưởng lại làm hắn nhìn về phía trứng Viêm Địa Điểu.
Thanh Vân đạo trưởng: "Hình như đạo thấy quả trứng Viêm Địa Điểu kia đang động đậy thì phải?"
Đệ tử Huyền môn: "Thai nhi cử động?"
Thanh Vân đạo trưởng: "......"
Thanh Vân đạo trưởng nói không sai, quả thật quả trứng Viêm Địa Điểu kia vừa động đậy, vị trí của nó hiện tại đã có không phải vị trí hắn đặt nó vừa nãy, nếu không phải trí nhớ của hắn tốt thì cũng không phát hiện được.
Nhấc trứng Viêm Địa Điểu lên nhìn nhìn, hắn chắc chắn không chỉ có trứng lớn hơn mà hình như vỏ trứng cũng rắn chắc hơn một ít.
Nó dày tới nỗi Tô Đạt nghĩ vốn dĩ mỗi lần đập trứng đều phải dùng bạo lực mới phá được, mà với độ cứng rắn bây giờ thì chắc còn phải dùng tới yêu đao mới có thể phá nó.
Cẩn thận quan sát hoa văn trên vỏ trứng, thì Tô Đạt phát hiện hoa văn đã phức tạp rắc rối hơn rất nhiều, chẳng lẽ quả trứng này tới thời gian nở rồi? Nhưng ở đây lấy đâu ra Viêm Địa Điểu ấp nó?
Tô Bảo Nhi ló đầu vào chọc chọc quả trứng Viêm Địa Điểu đang động đậy, có vẻ như không hề kinh ngạc mà đã phát hiện nó có thể động từ rất lâu rồi.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người một bò, vỏ trứng Viêm Địa Điểu rốt cuộc cũng nứt ra. Tô Đạt hơi kinh ngạc, cẩn thận đặt nó xuống đất.
Đợi thật lâu, vỏ trứng khẽ quơ quơ một lần, có thể tượng tượng ra được cảnh nhóc con bên trong cố phá vỡ vỏ để ra mà lại không đủ sức để ra được.
Tô Bảo Nhi sốt ruột muốn đi giúp nó nhưng lại bị Tô Đạt ngăn cản.
Trên mục bình luận đã loạn hết cả lên, chỉ có Phó đội thợ săn thảnh thơi bình luận: " Chủ bá làm không sai, nếu mạnh mẽ can thiệp quá trình phá vỏ của con gà đó thì chẳng khác nào hại chết nó cả."
Rốt cuộc cũng có một mảnh vỏ rơi xuống, một con gà không lông thật nhỏ chui ra khỏi vỏ trứng, toàn thân nó dính dớp nhưng ngoài dự kiến là Tô Bảo Nhi lại rất thích nó.
Lại tăng thêm một thành viên mới, nhưng may là sức ăn của nhóc con này không lớn, chỉ cần bớt cho một chút thức ăn cũng đã đủ để nó ăn no.
Dạo này Tô Đạt thường xuyên thấy bò sữa nhỏ sở hữu cơ thể có thể so sánh với người thành niên mang theo Tô Đạt nhỏ con và Viêm Địa Điểu càng nhỏ hơn đi chơi.
Khi đã xác định xung quanh không có nguy hiểm, Tô Đạt cũng mặc kệ mấy đứa chơi đùa, mà nếu có nguy hiểm thì hắn cũng đã dọn sạch sẽ từ trước, khiến cho kĩ thuật sử dụng yêu đao của hắn càng ngày càng thuần thục.
Qua một thời gian Tô Đạt cảm thấy càng đi về phía trước thì càng cảm thấy thời tiết trở nên lạnh hơn, cũng may hắn vẫn còn giữ da của thỏ Hoả Diễm, gần đó là dư giả làm một bộ đồ mùa đông bao Tô Bảo Nhi kín mít, khiến cho nó nhìn qua thì giống y hệt một con thỏ con.
Còn có Viêm Địa Điểu cùng bò sữa nhỏ, Tô Đạt cũng làm một ít đồ quấn quanh cổ giữ ấm cho chúng nó.
Lúc Tô Bảo Nhi đã có thể há miệng thở ra hơi trắng, thì Tô Đạt mới phát hiện ra dường như mình không sợ lạnh, khoảng thời gian phát hiện ngắn ngủi làm hắn không biết được là tác dụng của quân tử y hay là do hắn tu luyện lâu nên dương khí tăng mạnh.
Dù Tô Đạt cũng dần dần quen với việc tắm rửa không thấy lạnh, nhưng hắn vẫn không quên phải thường xuyên giữ ấm cho ba đứa nhỏ.
Cuối cùng Tô Đạt cũng biết nguyên nhân tại sao thời tiết càng ngày càng lạnh. Bởi vì hắn đã đi từ khu vực nham thạch đi tới khu vực bình nguyên, rồi lại từ khu vực bình nguyên đi tới khu vực sông băng.
Mà ở cái nơi này thì ngay cả động vật còn hiếm thấy, chứ đừng nói gì tới người.
Lông của thỏ Hoả Diễm có tác dụng giữ ấm cực kì tốt, ngoại từ Viêm Địa Điểu kỵ băng đã uể oải tới nằm ngủ co ro trong túi Tô Bảo Nhi thì bò sữa nhỏ và Tô Bảo Nhi đều rất nhanh thích ứng được với thời tiết nơi đây.
Ban đầu Tô Đạt còn lo lắng cho Viêm Địa Điểu, nhưng phát hiện nó ngoài thích rúc vào nơi ấm áp ra thì sức ăn không kém đi tẹo nào cũng an tâm hơn.
Phụ cận tuy không có gì ăn nhưng núi tuyết cũng không tính là quá lớn, vậy nên tìm một cái hang trống cũng có thể ở được vài đêm.
Cửa động bị Tô Đạt bịt lại, chỉ để một cái lỗ cho không khí lưu thông, khi đống lửa bùng lên tỏa ra khí nóng thì Viêm Địa Điểu cũng đi ra nhảy nhót. Nghe được tiếng cười của Tô Bảo Nhi, khóe môi Tô Đạt cũng hơi cong lên.
Ngày hôm sau lại dẫn theo đám Tô Bảo Nhi tiếp tục đi, hắn không nghĩ sẽ để Bảo Nhi lại, dù ở phí trước có rất nhiều nguy hiểm không biết trước được nhưng nói chung Tô Bảo Nhi vẫn phải trưởng thành, thằng bé phải học được cách thích ứng với hoàn cảnh xung quanh mới có hy vọng sống sót.
Tô Đạt phát hiện bò sữa nhỏ thích ứng nhanh nhất, nếu không phải còn cần chăm sóc hai đứa nhỏ hơn thì nó đã sớm giơ chân chạy.
Gió tuyết không hề nhỏ, thỉnh thoảng lại có hố tuyết ngập tới cẳng chân khiến việc đi lại của Tô Đạt vô cùng gian nan, đương nhiên thể lực của bò sữa nhỏ cũng không tốt đến mức chạy trước được, dù sao nó cũng chỉ là con thú nhỏ mà thôi.
Rốt cuộc cũng tìm được một nơi ở tạm thời, nên Tô Đạt vội vàng nấu muối đỏ lên để cho bọn nhỏ cùng nhau tắm rửa trừ đi khí lạnh.
Muối đỏ chính là thứ giúp thỏ Hoả Diễm phun lửa được vậy nên dùng để ấm người là cực kỳ thích hợp.
Tô Đạt quan sát gió tuyết, phát hiện ra nó có xu hướng càng lúc càng lớn, không biết để đi ra khu vực này thì hắn còn phải đi bao lâu nữa. Tô Đạt do dự một lúc mới quyết định tạm thời ở lại đây, chờ gió tuyết dịu đi rồi mới tiếp tục đi.
Đã quyết định sẽ ở lại cho nên hai người một bò lại phải sắp xếp chỗ ở một lần nữa, họ làm một căn phòng nhỏ đơn giản để che mưa chắn gió, tuy rằng độ rắn chắc không cao nhưng lần đầu tiên đã làm được như vậy thì cũng đã là thành công ngoài dự kiến rồi.
Tô Đạt còn cảm thấy nếu mình mà về được, thì dù không làm đầu bếp được cũng có thể tìm được vài công việc khác để làm.
Có nhà mới, hiển nhiên Tô Bảo Nhi là người hưng phấn nhất, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, Viêm Địa Điểu thì bởi vì có chỗ ở ấm áp rồi nên cũng không muốn bám trên người Tô Bảo Nhi nữa, khuyên thế nào cũng không chịu ra khỏi cửa, chỉ nằm ngủ đông trên tấm lông ấm áp của ngọn lửa thỏ.
Tô Đạt muốn đi dạo xung quanh xem có tìm được đồ ăn không, vì không yên tâm để Viêm Địa Điểu ở nhà một mình nên để cả bò sữa nhỏ và Tô Bảo Nhi ở lại.
Gió tuyết rất lớn, dù có dấu chân động vật thì cũng sẽ nhanh chóng bị tuyết phủ mất, hơn nữa có rất nhiều đồ ăn đều bị lớp tuyết dày vùi đi mất, Tô Đạt cũng không có khả năng đi đào từng chút từng chút một.
Chỉ có thể dựa vào tình huống tuyết để phân tích xem nơi nào có thể có đồ ăn, nơi nào sẽ là nguy hiểm.
Thỉnh thoảng hắn sẽ gặp được phân bị chôn dưới lớp tuyết, xem hình dạng lớn nhỏ của rồi suy đoán đó là động vật hoặc là dã thú gì.
Tô Đạt còn tìm được xác không nguyên vẹn của một loài chim toàn thân đều là lông trắng.
Cây ở nơi này đều rất cao, ngẫu nhiên sẽ thấy một trái cây màu đỏ rất nhỏ treo ở ngọn cây.
Hơn nữa có vẻ loài chim trắng phau kia rất thích ăn loại quả này, Tô Đạt thấy phía xa còn có con dê sừng dài cũng đang cúi đầu chăm chú ăn loại quả màu đỏ này.
Hoạt động tay chân một chút, Tô Đạt leo lên nhánh cây, rồi lợi dụng khinh công vặt loại quả màu đỏ đó.
Hắn thử cắn một miếng nhỏ, chát chát lại không sáp, sau khi ăn xong còn rất đáng giá hồi vị.
Lúc ấy hắn liền không hề do dự mà hái nhiều một chút, khiến bầy chim trắng bị kinh động bay toán loạn.
Tô Đạt vốn định rời đi nhưng khi thấy con dê sừng dài ăn luôn con chim trắng bị nó đông lạnh thì hơi sửng sốt.
Thực huân dương?
Vị trái cây chan chát làm cho người ăn vô cùng thích, dù là Bảo Nhi hay bò sữa nhỏ, Viêm Địa Điểu đều rất thích ăn nó.
Mở phòng phát sóng trực tiếp ra, Tô Đạt dùng cá đặt trong kho hàng cùng với loại quả đó làm một nồi canh cá chua, chỉ ngửi mùi thôi đã người ta thèm nhỏ dãi, khi ăn vào còn khiến cơ thể trở nên ấm áp nữa.
Có người xem phòng phát sóng trực tiếp suy đoán đây là Viêm Linh Quả, cũng có người nói đây chỉ là loại trái cây bình thường.
Cuối cùng thì đáp án Viêm Linh Quả đã được chứng thực, bởi vì Viêm Linh Quả chỉ xuất hiện ở nơi cực lạnh, người tiến vào nơi này mà ăn nó thì sẽ không còn sợ lạnh nữa.
Hơn nữa Viêm Linh Quả quả có Băng Điểu bảo hộ, gần đó còn có Băng Dương sinh sống, Băng Điểu yếu hơn nên không thể đánh lại Băng Dương vậy nên nếu như Băng Dương phát hiện một con Băng Điểu hoạt động một mình sẽ lập tức bị nó ăn sạch, nhưng nếu một con Băng Dương bất hạnh gặp gỡ một đàn Băng Điểu thì con Băng Dương ấy sẽ trở thành đồ ăn của đàn Băng Điểu.
Tô Đạt nhớ đến chim trắng cùng dê sừng dài hôm nay hắn nhìn thấy, bề ngoài đúng là giống y hệt với miêu tả về Băng Dương cùng Băng Điểu.
Viêm Địa Điểu sau khi ăn xong thì không rụt về cái giường làm bằng da lông thỏ Hoả Diễm của nó giống như trước nữa mà là nằm trên mặt đất thỏa mãn lăn lộn, cảm giác kia chính là "Chu choa sao mà ấm......"
•~~~~~•~~~~~•~~~~~•
Nhớ gửi tin nhắn đến phần hội thoại của Miêu khi đã fl cả hai edit nha~~~
Yêu yêu thương thương