“Cô nương… Sao ngài lại khóc?”
Bích Ngô vẻ mặt lo lắng nhìn về phía đại cô nương nhà mình.
Lại nói, Thẩm Nguyên xưa nay nhất cử nhất hành ngày thường đều thể hiện khí chất dịu dàng, đoan trang của tiểu thư khuê các, nhưng mỹ nhân rực rỡ ấy một khi rơi lệ thì trên mặt xinh đẹp sẽ lộ ra vài phần dư vị hơi nhăn mày và nhu nhược.
Có thể nói là mỏng manh và tinh tế mà ta sẽ cảm thấy tội nghiệp.
Nhưng không có chút cảm giác giả tạo nào cả.
Thẩm Nguyên không nói một lời nào, nhận lấy khăn mềm do Bích Ngô đưa cho nàng, lập tức lau nước mắt của mình.
Một lúc sau, đôi mắt đẹp cuối cùng cũng từ buồn bã chuyển sang yên lặng.
Thẩm Nguyên mở miệng hỏi: “Phụ thân gọi ta đi qua, là có chuyện gì?”
Bích Ngô cẩn thận đỡ Thẩm Nguyên từ trên giường lên, thành thật trả lời: “Việc này nô tỳ cũng không rõ lắm, gã sai vặt đến Hà Hương đường rồi đi cũng vội, nô tỳ chưa kịp hỏi.”
Thẩm Nguyên nghe xong thản nhiên gật đầu, sau khi Bích Ngô đơn giản chỉnh sửa tóc cho nàng, chủ tớ hai người nhanh chóng đến chỗ Hà Hương đường.
Trên hồ Hàm Đạm bên ngoài sảnh, mặt nước phẳng lặng lăn tăn.
Ngững chú cá chép đủ màu sắc rực rỡ đang vui vẻ bơi lội trong ao.
Còn chưa bước qua cánh cửa, Thẩm Nguyên đã nghe thấy những tiếng khóc nức nở với âm lượng không nhỏ từ ngoài hành lang——
“Trở lại là tốt rồi… Du tỷ nhi con có thể trở về là tốt rồi, con không biết gần đây phụ thân con nhớ thương con đến mức nào đâu, hắn ăn không ngon ngủ không yên, cả người đã gầy đi một vòng rồi!”
Người nói chuyện là Lưu thị kế thất của Thẩm Hoằng Lượng, mà bên cạnh Lưu thị còn có một thiếu nữ tuổi tác không lớn, nàng ta mặc một bộ áo mỏng màu đỏ, trông rất thanh tú.
Thiếu nữ này là do Lưu thị sinh ra, cũng là thứ nữ của Hầu phủ, tên là Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm chú ý tới trưởng tỷ Thẩm Nguyên đang đứng ngoài sảnh mà vẫn chưa vào phòng, liền dùng khăn lau khóe mắt không có tí nước mắt nào, rồi nháy mắt với mẫu thân nàng ta.
Thẩm Nguyên thì vẫn bình tĩnh nhìn cảnh đoàn viên “cảm động lòng người” trong đại sảnh.
Một tiếng khóc thảm thiết và thê lương đột nhiên vang lên lần nữa ——
“Huuuuuuu… Phụ thân, nữ nhi xin lỗi ngài… Tiểu nương, bà… Bà vì che chở cho nữ nhi, đã bị thổ phỉ giết chết trong trận cướp kia, nữ nhi còn chưa kịp hạ táng cho bà, liền bị đám thổ phỉ đó bắt làm tù binh trong núi, may mắn có một nông hộ tốt bụng cứu con, nên nữ nhi lúc này mới bảo vệ được danh tiết, không bị người làm ô uế…”
Từ góc nhìn của Thẩm Nguyên, chỉ có thể nhìn thấy sống lưng gầy gò của Thẩm Du đang khóc.
Nhưng có thể thấy rõ rằng khi Thẩm Hoằng Lượng nhìn về phía Thẩm Du, trong ánh mắt tràn đầy sự thương tiếc và quan tâm của phụ thân dành cho nữ nhi.
Lý do Thẩm Hoằng Lượng đưa nàng đến kinh thành từ Dương Châu, cho rằng Thẩm Du và tiểu nương đã chết.
Mà sau khi nàng được đưa đến kinh thành từ Dương Châu, cũng không gặp Thẩm Hoằng Lượng mấy lần.
Thẩm Hoằng Lượng có thái độ thản nhiên với trưởng nữ không được nuôi lớn bên cạnh.
Ánh mắt ông nhìn nàng cũng giống như đang nhìn một con ruồi.
Không nhìn ra cảm xúc chán ghét gì, nhưng lại lộ ra vẻ không thèm quan tâm.
Thẩm Hoằng Lượng trấn an Thẩm Du nói: “Con à, con có thể trở về bình an là được rồi. Vi phụ sẽ vì tiểu nương của con mà lập một ngôi mộ để chôn y phục và di vật, còn đem bài vị của nàng đặt ở linh đường Thẩm gia, con cũng nên thả lỏng tâm tư đi…”
Thẩm Du gật đầu thật mạnh, giọng nói nức nở trả lời: “Đa tạ phụ thân… Con vẫn luôn nghĩ về tiểu nương của con…”
Lưu thị nghe thấy Thẩm Hoằng Lượng muốn đặt bài vị của một thiếp thất ở trong linh đường Thẩm gia, sắc mặt hơi biến đổi.
Nhưng nghĩ lại, tiểu nương Đường thị của Thẩm Du, tuy rằng khi còn sống được Thẩm Hoằng Lượng sủng ái nhất, nhưng lại là một người bạc mệnh.
Nếu bà đã không còn ở trên thế gian, vậy bà không cần so đo với một người chết nữa.
Sáng sớm, Lưu thị đã nhìn thấy Thẩm Nguyên đang đứng ở ngoài đại sảnh, giả bộ mới nhìn thấy nàng, nhỏ giọng nhắc nhở Thẩm Hoằng Lượng nói: “Hầu gia, đại cô nương nàng đã tới.”
Kế mẫu Lưu thị vừa dứt lời, Thẩm Nguyên liền bước vào ngưỡng cửa, chân thành đi tới trước mặt Thẩm Du và Thẩm Hoằng Lượng.
Thẩm Nguyên hơi phúc thân với Thẩm Hoằng Lượng, cung kính nói: “Phụ thân.”
Thẩm Hoằng Lượng “Ừ” một tiếng với Thẩm Nguyên.
Mà Thẩm Du dáng người nhỏ nhắn xinh xắn bởi vì đau thương, vừa rồi đã nhào vào lòng phụ thân Thẩm Hoằng Lượng.
Thẩm Hoằng Lượng trấn an vỗ vỗ bả vai của Thẩm Du, lập tức ra dấu nàng nhìn về phía Thẩm Nguyên.
Hốc mắt của Thẩm Du rưng rưng, đến khi xoay người nhìn thấy Thẩm Nguyên, sắc mặt chợt thay đổi.
“Ngươi…”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng ta, ánh mắt của Thẩm Nguyên lại rất bình tĩnh.
Nhưng trong bình tĩnh ấy, ẩn chứa một hàn ý không dễ bị người ta nhận ra.
Sau khi mơ thấy giấc mơ dài dòng đó, bao nhiêu ký ức ẩn chứa trong tâm trí cũng đến với Thẩm Nguyên sau khi nàng tỉnh dậy.
Vào ngày này ở kiếp trước, Lục Kham đến phủ cầu hôn.
Buổi chiều hôm đó, Thẩm Du liền trở về Hầu phủ.
Cùng một cảnh khóc và lau nước mắt, cùng một vẻ mặt ngạc nhiên.
Tất cả các chi tiết không có gì thay đổi cả.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên dần dần kiềm chế sự lạnh lẽo trong mắt, chuyển sang nở nụ cười dịu dàng, mở miệng nói: “Du tỷ nhi, ta là trưởng tỷ Thẩm Nguyên của ngươi, mấy ngày trước vừa được phụ thân đón về kinh thành từ Dương Châu phủ.”
Lưu thị nhìn thấy tâm tư của Thẩm Du, nói: “Du tỷ nhi, ngươi và Nguyên tỷ nhi là thân càng thêm thân, tỷ muội các ngươi khó tránh khỏi lớn lên sẽ giống nhau một chút.”
Nụ cười của Thẩm Nguyên dần dần nhạt đi.
Lưu thị nói lời này không tệ, nàng và Thẩm Du thật đúng là thân thiết.
Khi Thẩm Hoằng Lượng còn trẻ, cũng giống như Lục Kham, cưới một tỷ một muội của Đường gia, hưởng phúc của người Tề khiến người ta hâm mộ.
Mà mẫu thân Đường thị, khi Thẩm Nguyên vừa mới sinh ra liền qua đời.
Mặc dù Thẩm Nguyên không biết khi còn sống rốt cuộc tình cảm của Thẩm Hoằng Lượng đối với mẫu thân là như thế nào.
Nhưng nhìn thái độ thờ ơ của Thẩm Hoằng Lượng đối với nàng, nàng có thể đoán ra, ông cũng giống như Lục Kham, làm chuyện sủng thiếp diệt thê.
Đôi mắt của Thẩm Du đang rơi lệ, thấy Thẩm Nguyên mở miệng nói chuyện với nàng ta trước, liền gọi nàng một tiếng bằng giọng nói mềm mại: “Trưởng tỷ…”
Thẩm Hoằng Lượng thấy Thẩm Du dường như có hơi sợ người lạ, liền dặn dò Thẩm Nguyên: “Du tỷ nhi đã bình an trở về phủ, ngươi thân là trưởng tỷ, sau này phải chiếu cố con bé nhiều hơn biết chưa.”
Thẩm Nguyên hơi gật đầu, bình tĩnh đáp một tiếng.
Lưu thị nhìn Thẩm Nguyên cúi cái cổ trắng như tuyết, tinh tế và duyên dáng của nàng xuống, trong lòng không khỏi thầm than, sao tên thương nhân bán muối Dương Châu này có thể nuôi được một cô nương có dáng vẻ đoan trang, thục nữ như vậy, khí chất lại tao nhã như lan, thật đúng là kỳ lạ.
Ngược lại Hàm nhi của bà, từ nhỏ đã được nuông chiều sống ở kinh thành Hầu phủ, mà không có một nửa khí chất vượt ra ngoài thế tục giống trưởng tỷ nàng là Thẩm Nguyên.
Sau khi Thẩm Hoằng Lượng ra lệnh cho vợ và nữ nhi ngồi xuống, Lưu thị còn đang tinh tế phân tích lời nói vừa nãy của ông.
Càng ngẫm càng cảm thấy, lão gia nhà bà thực sự thương thứ nữ Thẩm Du này.
Tuy tuổi của Thẩm Nguyên lớn hơn Thẩm Du mấy tuổi, nhưng nàng vừa từ Dương Châu đến kinh thành cũng chưa được mấy ngày, nàng còn chưa hoàn toàn làm quen với hoàn cảnh ở kinh thành, và đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp mặt Thẩm Du.
Thẩm Hoằng Lượng phàm là công bằng một chút, sẽ nên nói một câu: Hai tỷ muội các ngươi phải chăm sóc lẫn nhau.
Mà không phải để cho trưởng nữ mới đến này, đơn phương đi chăm sóc thứ muội Thẩm Du.
Hạ nhân đã dâng nước trà ra cho các chủ tử trong đại sảnh, Lưu thị cầm chén trà trên bàn cao màu đỏ bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng.
Lập tức lại nghĩ, dù sao Thẩm Nguyên cũng không phải là nữ nhi ruột của bà, cho dù Thẩm Hoằng Lượng lạnh nhạt với nàng, hay là sủng ái nàng, hoàn toàn không liên quan gì tới bà.
Chỉ cần Thẩm Nguyên và Thẩm Du không làm chậm trễ tiền đồ của Hàm tỷ nhi của bà, bà sẽ tiếp tục làm kế mẫu hiền hậu trước mặt các nàng.
Lưu thị lại dùng ánh mắt nhìn lướt qua dung mạo tương tự nhau của Thẩm Nguyên và Thẩm Du, bà làm như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, liền vội vàng liếc Thẩm Hoằng Lượng đang ngồi bên cạnh bà.
Thẩm Du đã tìm về được rồi, vậy hôn sự của Thẩm Nguyên và Khang Bình bá Lục Kham sẽ không được tính nữa à?!
Thẩm Hoằng Lượng tất nhiên nhận thấy ánh mắt của Lưu thị, sau khi ông đặt chén trà trong tay lên bàn cao, liền nói với một đám thê tử và nữ nhi: “Sắc trời không còn sớm nữa, các ngươi trở về viện tử của mình nghỉ ngơi đi.”
Mọi người đồng thanh đáp.
Thẩm Nguyên vừa muốn đứng dậy thì nghe Thẩm Hoằng Lượng lại nói: “Du tỷ nhi một mình ở lại đây, phụ thân có chuyện muốn nói với con.”
***
Sau khi rời khỏi Hà Hương đường, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, gió nhẹ thổi bốn phía.
Bích Ngô tức giận đi theo bên cạnh Thẩm Nguyên, nhỏ giọng oán giận nói: “Hầu gia ông quá thiên vị… Ta cảm thấy tiếc cho cô nương.”
Dứt lời, Bích Ngô ngước mắt nhìn Thẩm Nguyên, nhưng thấy vẻ mặt của nàng điềm tĩnh, chỉ bình tĩnh trả lời: “Bích Ngô, ta và ngươi đi nhanh một chút, trở về viện thu dọn đồ đạc.”
Bích Ngô khó hiểu: “Cô nương, tại sao chúng ta phải thu dọn đồ đạc?”
Thẩm Nguyên không trả lời câu hỏi của Bích Ngô, chỉ đảo mắt cười mà không nói gì, bình tĩnh nhìn nàng ta một chút.
Lập tức, Bích Ngô nhìn thấy bàn tay trắng nõn của chủ tử mình để xuống, bất thình lình bắt đầu khẽ lay động.
Bích Ngô sửng sốt một lát, Thẩm Nguyên đã bước nhanh cách nàng ta mấy trượng.
Sau khi lấy lại tinh thần, Bích Ngô vội vàng hô to: “Cô nương, ngài chờ nô tỳ với!”
***
Thẩm Nguyên không mang theo nhiều thứ từ Dương Châu đến kinh thành, chẳng qua là mấy món đồ của nữ tử như y phục, trang sức các loại mà thôi.
Không lâu sau khi trở về viện, Bích Ngô và nha hoàn còn lại đã giúp Thẩm Nguyên thu dọn xong hai cái rương gỗ lim lớn.
Bích Ngô vẫn không biết Thẩm Nguyên muốn làm cái gì.
Cho đến khi Nhị tiểu thư Thẩm Du dẫn theo mấy hạ nhân vạm vỡ đến viện, Bích Ngô mới hoàn toàn hiểu được tâm tư của Thẩm Nguyên.
—— “Đại cô nương đã thu dọn đồ đạc trước rồi, đám tiểu nhân đây sẽ giúp đại cô nương nâng chúng nó đi.”
Hạ nhân vạm vỡ đứng đầu dứt lời, sắc mặt của Bích Ngô có hơi suy sụp.
Thế nhưng, sắc mặt của Thẩm Nguyên vẫn lạnh nhạt như thường.
Cái viện này vốn là nơi ở của Thẩm Du và tiểu nương, bây giờ Thẩm Du đã trở về, dựa theo tính tình của Thẩm Hoằng Lượng, nhất định sẽ bắt nàng trả viện này lại cho Thẩm Du.
Coi như Thẩm Hoằng Lượng cho nàng tiếp tục ở nơi này, nhưng Thẩm Nguyên không muốn ở lại, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đưa ra thỉnh cầu chuyển đi chỗ khác với Thẩm Hoằng Lượng.
Thẩm Nguyên không biết hồi nãy cụ thể Thẩm Hoằng Lượng đã nói gì đó với Thẩm Du ở trong Hà Hương đường, nhưng cũng có thể đoán được nội dung.
Bằng không, Thẩm Du hiện tại cũng không thể dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.
Đôi mắt ấy chứa đựng sự hận thù.
Như thể nàng đã cướp, chiếm đoạt cái gì đó của nàng ta.
Thẩm Du thân là thứ muội, sau khi vào viện mà lại không cung kính hỏi han trưởng tỷ là nàng.
Thẩm Nguyên cũng lười tỏ ra dáng vẻ trưởng nữ đi giáo huấn nàng ta.
Dù sao kiếp trước Thẩm Du cũng đã bị trừng phạt thích đáng.
Về phần kiếp này ——
Nàng sẽ dùng hết tất cả các cách để lui hôn sự này với Lục Kham.
Về phần sau này Thẩm Du và Lục Kham sẽ như thế nào, hoàn toàn không liên quan gì đến nàng nữa.
Chỉ cần Thẩm Du không trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không chủ động gây chuyện.
Nhưng khi Thẩm Nguyên vừa định dẫn theo Bích Ngô rời khỏi phòng khách của viện này, Thẩm Du lại ra lệnh nha hoàn ngăn cản nàng lại.
Thẩm Nguyên dừng bước, lạnh giọng hỏi: “Nhị muội có chuyện gì sao?”
Thẩm Du dần dần thu cảm xúc trên mặt lại, ngữ điệu rất kỳ lạ.
“Không phải đồ của ngươi thì đừng có mơ tưởng.”
Bích Ngô là người thiếu kiên nhẫn, nàng vừa muốn xông lên phản bác lại Thẩm Du, thì Thẩm Nguyên lập tức dùng ánh mắt liếc Bích Ngô một cái.
Bích Ngô lập tức im lặng, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Sau đó, Thẩm Nguyên nói một câu nhẹ nhàng, nhưng khiến Thẩm Du tức giận đến trợn tròn hai mắt.
Mái tóc đen nhánh của nàng ta bởi vì phẫn nộ mà giống như bị kéo từng sợi lên trên.
—— “Thứ quý giá của ngươi, trong mắt người khác, cũng không đáng một xu.”
***
Thẩm Nguyên và Bích Ngô vừa mới ra khỏi viện, liền nghe thấy bên trong vang lên một trận tiếng đánh đập “bốp bốp”.
Nhị tiểu thư Thẩm Du tức giận tột cùng, đập vỡ rất nhiều chai lọ.
Bích Ngô thầm than nàng đã mất tất cả trong cùng một lần, đồng thời thông qua lời nói hồi nãy của Thẩm Nguyên, nàng có thể hiểu được ý của chủ tử.
Hai chữ “quý giá” trong miệng nàng, khẳng định không phải ám chỉ cái viện này.
Mà là, Khang Bình bá Lục Kham.
Chủ tử nhà nàng không muốn gả cho Lục Kham.
Vả lại nàng vừa nói lời này ra, chính là quyết định muốn từ hôn với Lục Kham.
Bích Ngô không khỏi thở dài.
Chỉ là dựa vào tính khí nóng nảy của mẫu thân Lục Kham là Lư thị, hôn sự này không dễ rút như vậy đâu.
***
Trong nháy mắt đã đến tiết Mang Chủng[1].
[1] Mang chủng hay Măng chủng (tiếng Hán: 芒種/芒种, bính âm: mángzhòng, 芒: mầm, 种: danh từ: giống, động từ: giồng) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 6 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 75° (kinh độ Mặt Trời bằng 75°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Ngũ cốc trổ bông. Đối với người nông dân Việt Nam, nó còn là khi người ta nhìn thấy chòm sao Tua Rua mọc. (nguồn: wikipedia)
Viện mới mà Thẩm Hoằng Lượng phân cho Thẩm Nguyên mặc dù hẻo lánh một chút, cũng nhỏ hơn một chút, nhưng nàng vẫn cảm thấy thoải mái khi sống ở đây.
Mặc dù gần đây Bích Ngô một mực bất bình thay chủ tử nhà mình, nhưng tâm trạng của Thẩm Nguyên dường như không tệ, còn hơi để ý đến yến tiệc Thiều Viên.
Lão thái thái của Trấn quốc công phủ sắp đón thọ tám mươi, Lục gia tất nhiên sẽ đưa thiệp mời cho các thế gia đã thân thiết, hai đích nữ Thẩm gia rõ ràng cũng nằm trong danh sách.
Trên thiệp mời này, không có tên của thứ nữ Thẩm Du.
Bởi vì chưa biết nên sắp xếp hôn sự giữa ba người Thẩm Nguyên, Thẩm Du và Lục Kham như thế nào nên vẫn chưa xác định được.
Nhưng đích tam tử của lão Quốc công đã qua đời, cũng là tam ca Lục Chi Huy của Lục Chi Quân, lại có một thê thất họ Khấu, bà là biểu tỷ của kế mẫu của Thẩm Nguyên, Lưu thị.
Thẩm Hoằng Lượng liền bảo Lưu thị nói việc này với Khấu thị, Khấu thị liền thêm tên của Thẩm Du vào thiệp mời.
***
Tại bữa tiệc.
Thiều Viên là sản nghiệp riêng của Lục Chi Quân, bởi vì nó nối liền với Quốc công phủ và phủ bá tước ở hai phía Đông và Tây, cho nên Lục gia cũng thường chọn khu vực này để tổ chức yến tiệc.
Không giống như Dương Châu, dù sao khu vườn ở kinh thành cũng rộng lớn hơn một chút.
Phong cảnh ở Thiều Viên đẹp như tranh vẽ, cây cối rậm rạp tươi tốt, ao hồ rộng mở.
Gió nhẹ thổi qua, cửa sổ hiên bằng gỗ được chạm trổ tinh xảo, ẩn hiện dưới bóng cây đan xen nghiêng nghiêng, mang một dư vị cổ kính, xa xưa.
Kiếp trước Thẩm Nguyên cũng đã từng đến Thiều Viên mấy lần, mỗi lần nàng đến đây, đều cảm thấy khu vườn này được bố trí thật tinh tế.
Khấu thị sắp xếp ba tỷ muội Thẩm thị, và di phúc nữ[2] Lục Dung của lão Quốc công Lục Hồng Ngang ở cùng một chỗ.
[2] Di phúc nữ: là con gái được sinh ra sau khi chồng mất.
Hướng mà Thẩm Nguyên đối mặt chính là Trạc Anh Thủy các trong Thiều Viên.
Nó nhô cao so với mặt nước ao, bởi vì lão thái thái Lục gia thích nghe kịch, cho nên có hai đào kép Lê Viên[3] đang ê a à hát hí khúc dưới mái hiên kiểu nhà nho dưới đình.
[3] Lê Viên: vườn lê. Đường Huyền Tông đã từng dạy nhạc công, cung nữ âm nhạc, vũ đạo.
Các nàng đang hát khúc, là bài kinh điển “Du Viên Kinh Mộng”.[4]
—— “Mộng về oanh kêu, loạn sát ở khắp nơi.”[5]
—— “Vứt sợi chỉ tàn, để xuân tình này như năm trước.”[5]
[5] Hiện tại, mình vẫn chưa kiếm ra câu thơ này, dù đã đọc hết các bài của “Du Viên Kinh Mộng” rồi. Nếu ai tìm được thì báo mình để mình sửa thơ nha.
Thẩm Nguyên nghe những ca từ thê lương này, lại cảm thấy thọ yến đang yên đang lành bị lời hát của hai đào khép Lê Viên trở nên có chút lưu luyến.
Nàng vốn đang đắm chìm trong giọng hát còn dư âm bên tai, cảm thấy nữ quyến ngồi cùng cũng nhìn thẳng, các nàng đang cùng nhìn về một hướng.
Mà người ở cuối tầm mắt chính là chủ nhân của Thiều Viên này, Trấn Quốc công Lục Chi Quân.
Cho dù hôm nay là thọ yến của lão thái thái Lục gia, Lục Chi Quân vẫn không làm chậm trễ triều vụ, hắn rõ ràng mới vừa về phủ từ hoàng cung, vẫn đang mặc một bộ công phục màu đỏ đầy uy nghiêm.
Nhìn từ xa đã cảm thấy eo cong chân dài, dáng người rất cao lớn.
Khí chất của nam nhân chín chắn và thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú vô cùng.
Thẩm Nguyên theo tầm mắt của mọi người nhìn lại, cũng bỗng dưng nín thở.
Lông mi dài của nàng vừa run vừa rẩy.
Lục Chi Quân đang dẫn theo một đám thuộc hạ, đi về phía mọi người.
Thẩm Nguyên chịu đựng sự tăng tốc đột ngột của nhịp tim, lặng lẽ cầm chiếc khăn tay mềm do chính tay nàng thêu.
__________________
Tác giả muốn nói:
Chính văn bắt đầu, mau giúp đỡ đại thúc câu được Nguyên tỷ nhi nào, cầu phát dịch dinh dưỡng!!!
Tài liệu tham khảo:
(1) Hai câu hát trích dẫn nguyên văn trong “Du Viên Kinh Mộng”
(2) Một phần của Thiều Viên được tham khảo “Thuyết Viên” của Trần Tòng Chu
(3) Trác Anh Thủy các, dựa trên tư liệu Võng Sư Viên[5] của Tô Châu, là địa điểm có thực
[4] Du Viên Kinh Mộng:
“Du viên kinh mộng” là tập hợp 5 câu chuyện xưa cổ của TQ, được Hạ Đạt diễn giải theo ý mình qua tranh và thơ. “Du viên kinh mộng” còn là một kịch bản hí kịch Côn Khúc vô cùng nổi tiếng trong loạt tác phẩm “Mẫu đơn đình” của hí kịch gia Thang Hiển Tổ. Nói chung, tên gọi này do Hạ Đạt vay mượn cũng như thơ là trích dẫn từ đây mà ra.
Nội dung: Đây là 5 chuyện xưa thần tiên ma quái, nhưng mà chẳng hề có thần, càng không kỳ quái, thậm chí không biết có nên gọi là “Chuyện xưa” hay không, bởi vì thực là quá đơn giản, nhân vật chỉ có ngóng nhìn rất lâu, mờ mịt chờ đợi cùng ôm sát nhau, đến đây “Chuyện xưa” liền kết thúc. (link nguồn)
Mục lục:
Chuyện thứ nhất: Mẫu đơn đình
Chuyện thứ hai: Phượng cầu Hoàng
Chuyện thứ ba: Kiêm gia
Chuyện thứ tư: A Thanh
Chuyện thứ năm: Quỳnh thố
(Sưu tầm từ Vnsharing.net)
(Nguồn: Mạc Thiên Y, các bạn bấm vào link để đọc thơ nha!!!)
[5] Võng Sư Viên: