Có lẽ là ba ngày trước, Lưu thị sai hạ nhân Hầu phủ đưa bái thiếp đến công phủ, còn làm sáng tỏ mối quan hệ giữa biểu tỷ Khấu thị của bà.
Trong khi, Thẩm Nguyên đang mang thai nhưng vẫn tránh không gặp người của Vĩnh An Hầu phủ, không chịu quay về thăm phụ thân và mẫu thân, nàng chỉ chuyên tâm dưỡng thai, điều này cũng khiến người ta không tìm được bất kỳ sai sót nào.
Lưu thị có chút bất mãn với việc này, mùa đông thế này mà còn phải để bà mang Thẩm Du đích thân chạy đến một chuyến như vậy.
Nhiều năm trước, khi Khấu thị còn là chủ mẫu của công phủ thì suốt ngày đắc ý.
Lưu thị năm đó bị Khấu thị đè lên một đầu, trong lòng không sảng khoái lắm, dù sao phụ thân của Khấu thị chỉ là viện phán chính lục phẩm, mà phụ thân của bà là Đô đốc trung quân chính nhị phẩm.
Sau đó phu quân của Khấu thị qua đời, Lục Chi Quân kế thừa tước vị, hoàn cảnh của Khấu thị ở công phủ lập tức trở nên không tốt, Lưu thị càng ngày càng thương hại bà ta, quan hệ với Khấu thị cũng dần dần trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Nhưng cho dù thế nào, Khấu thị tốt xấu gì cũng là một phu nhân chính nhị phẩm, cứ làm bộ làm tịch ở trước mặt bà.
Nguyên nhân mà Lưu thị vẫn chưa có cáo mệnh là vì mặc dù Thẩm Hoằng Lượng có tước vị, nhưng lại không lập công lao gì cho triều đình, ông nhậm chức ở Công bộ mấy năm nay thì ông cũng chỉ là không xảy ra sai sót gì mà thôi.
Cho đến bây giờ, Thẩm Nguyên trở thành kiểu người trước đây của Khấu thị, thậm chí còn thể diện hơn Khấu thị.
Điều này khiến lòng Lưu thị càng ngày càng không vui.
Bà luôn cảm thấy tất cả những gì mà Thẩm Nguyên có được hôm nay chắc chắn phải thuộc về Hàm tỷ nhi của bà.
Hai năm trước, Thẩm Hàm đã từng thổ lộ tâm sự với bà, nói người mà nàng ta ngưỡng mộ là Lục Chi Quân, chờ đến khi cập kê là sẽ gả đến Quốc Công phủ, làm thê tử của hắn.
Lưu thị vẫn luôn tán thưởng ánh mắt tốt của Thẩm Hàm, bà luôn nghĩ rằng khuê nữ của mình sớm muộn gì cũng sẽ gả đến công phủ làm chủ mẫu.
Tuy rằng Lưu thị vẫn an ủi mình, Thẩm Nguyên, khuê nữ riêng có tướng bạc mệnh này gả vào trước, sẽ mở đường cho Hàm tỷ nhi của bà, nhưng nha đầu này vừa từ Dương Châu đến kinh thành mà có thể dùng hết tâm cơ và thủ đoạn bắt được Lục Chi Quân, thật sự là không đơn giản.
Nghĩ đến đây, Lưu thị thấy Thẩm Du đi theo bên cạnh bà, thỉnh thoảng dùng ánh mắt nhìn cảnh vật xung quanh đại công phủ, trên mặt nàng ta đầy vẻ kinh ngạc.
Thừa dịp Thẩm Du không quan sát, Lưu thị lặng lẽ trợn trắng mắt.
Bà thầm cảm thấy nếu không nói đến thứ nữ chưa từng thấy thế giới là gì, nếu Hàm tỷ nhi của bà đến đây, khẳng định sẽ không khoan nhượng như vậy.
Toàn bộ cách xây dựng Quốc công phủ có thể nói là phủ và viên được xây cùng một kiểu, ngay từ đầu phía tây của phủ Quốc Công chỉ có Thiều Viên, sau đó Lục Kham có tước vị rồi rời khỏi phủ, phía tây Thiều viên mới được xây một Khang Bình Bá phủ.
Lúc trước, Lưu thị đã đi tham gia yến tiệc Thiều Viên, bà mơ hồ nhớ rõ các đình trong vườn và nhà thủy bà đều rất lộng lẫy độc đáo, rất có vẻ xa xưa. Những bông hoa và bóng râm di chuyển trên bức tường tuy nhạt nhẽo và sang trọng nhưng không làm mất đi vẻ thế gia, các chi tiết bố trí đủ thấy được vẻ xa hoa của nó.
Đây là lần đầu tiên bà đến Quốc công phủ.
Cổng kiểu vuông vức, vững chãi với bức tường lộng lẫy khiến người ta không khỏi trầm trồ, thán phục khi nhìn vào.
Theo quy định, động vật cũng có thể được treo trên nóc công phủ, xà nhà được vẽ hoa màu vàng, các phòng, sảnh cũng cao vút hơn Hầu phủ rất nhiều.
Thật ra dựa theo địa vị hiện giờ của Lục Chi Quân trong triều và sự thân thiết của hoàng đế với hắn, cho dù hắn ở trong phủ xây dựng một đỉnh đồi hai mái[1] theo chế độ của một thân vương thì người ngoài cũng sẽ không nói hắn vượt quá khuôn phép, chỉ biết nói đây là do bệ hạ yêu thương hắn.
Nhưng Lục Chi Quân không vì thế mà kiêu ngạo hay ngông cuồng tự cao tự đại, mặc dù Quốc công phủ uy nghiêm, nhưng khắp nơi cũng không vượt ra ngoài khuôn phép đúng mực của tòa phủ đệ này.
Lưu thị là người biết Hồ quản sự là quản sự lớn nhất trong công phủ, khi thấy người dẫn đường là một nam tử trung niên lạ mặt, không khỏi hỏi một câu: “Hồ quản sự đâu? Tại sao hắn không tự mình đến đón chúng ta?”
Nam tử trung niên này là một tiểu quản sự trong công phủ, giọng điệu khi hắn nói chuyện với Lưu thị coi như khách khí, trả lời: “Hồi phu nhân, gần đây Hồ quản sự tương đối bận rộn, cứ để tiểu nhân dẫn đường cho phu nhân vậy.”
Vẻ mặt Lưu thị hơi khó chịu, cảm thấy Thẩm Nguyên không đủ tôn trọng bà.
Bà tốt xấu gì cũng là mẫu thân đích xuất của nàng, làm sao có thể để cho một tiểu tạp chủng dẫn đường cho bà được, nàng không tự mình đến cửa phủ nghênh đón bà được thì bà cũng không thèm quan tâm đến Thẩm Nguyên làm gì.
Nhưng Thẩm Nguyên tốt xấu gì cũng phải cho bà chút thể diện chứ, để cho đại quản sự trong phủ đến nghênh đón bà đi chứ.
Thẩm Du siết chặt áo choàng trên vai, trong lòng dâng lên sự chua chát nhàn nhạt.
Nàng ta biết Thẩm Nguyên gả tốt nhưng không nghĩ rằng nàng có thể gả tốt như vậy, nàng ta nhìn cảnh tượng trong công phủ, thậm chí còn cảm thấy mọi thứ trước mắt đều cao sang đến mức sắp đuổi kịp hoàng cung rồi.
Trấn Quốc Công phủ chiếm diện tích khổng lồ, Lưu thị và Thẩm Du đi khá lâu thì mới đến được viện của Thẩm Nguyên.
Nhưng đến ngoài sân, thấy người nghênh đón bà và Thẩm Du lại là một nha hoàn xa lạ, cuối cùng Lưu thị không kiềm chế được nữa, lạnh lùng hỏi nha hoàn ấy: “Đã đến ngoài sân rồi, mà chủ mẫu các ngươi còn không chủ động đi ra nghênh đón ta. Được rồi, nàng mang thai thì ta cũng không so đo nàng làm gì. Chủ mẫu nhà ngươi hơi hiểu biết chút lễ nghĩa, thì cũng nên để cho đại nha hoàn Bích Ngô thân cận của nàng đích thân đi nghênh đón ta chứ, phái nha hoàn như ngươi đến làm gì?”
Lưu thị dứt lời, Thẩm Du không hẹn mà cùng nhìn nàng một chút, âm thầm thể hiện sự bất mãn với cách làm của Thẩm Nguyên.
Bởi vì ngày thường Thẩm Nguyên rất thông cảm và đối xử tử tế với hạ nhân trong viện, cũng rất khéo léo trong việc quản lý gia đình, cho nên người trong viện đều rất hướng về chủ tử của mình, cũng không thích người ngoài nói xấu chủ tử mình.
Các nàng đều biết Thẩm Nguyên đến từ Dương Châu và có quan hệ không tốt với Thẩm gia trong kinh thành.
Còn nữa Lưu thị hôm nay lên phủ cũng là đến tay không, không mang theo bất kỳ lễ vật nào, điều này cũng chứng minh bà cũng không phải là đích mẫu biết đối xử tử tế với nữ nhi riêng.
Cho nên nha hoàn thẳng mặt nghênh đón Lưu thị, giọng điệu coi như cung kính nói: “Bích Ngô tỷ tỷ là người hầu thân cận của chủ mẫu, chủ mẫu đang mang thai, Hầu phu nhân ngài cũng đừng chú ý này nọ nữa.”
“Ngươi…”
Lưu thị tức giận vươn ngón trỏ ra, tức giận chỉ vào chóp mũi nha hoàn này.
May mà Huệ Trúc kịp thời chạy đến, thay nha hoàn kia giải vây, coi như tôn trọng khách khí nghênh đón Lưu thị vào sảnh Y Điệp.
Huệ Trúc không thể không cảm khái một câu, ngày thường Thẩm Nguyên ôn hòa và ấm áp, ít khi mất bình tĩnh vì cảm xúc nhất thời.
Nhưng kế mẫu của nàng tốt xấu gì cũng là chủ mẫu của Hầu phủ, nhưng không nghĩ rằng bà lại là người cực kỳ thích soi mói như vậy.
Sau khi Lưu thị và Thẩm Du ngồi xuống, bọn nha hoàn lập tức chu đáo dâng các món điểm tâm và nước trà.
Thẩm Nguyên vẫn luôn xử lý việc vặt trong phủ ở trong thư phòng, không phải nàng cố tình để Lưu thị và Thẩm Du phơi ở ngoài, chỉ là hai người này đến sớm hơn canh giờ đã dự định, mà trong quá trình kiểm kê, điều kiêng kị nhất là bị người ta cắt ngang, nàng đành phải để Lưu thị và Thẩm Du ở ngoài sảnh chờ một lát.
Sau khi Thẩm Nguyên đi đến sảnh phía Bắc của Y Điệp, cung kính nói với Lưu thị: “Mẫu thân, thân thể của con nặng nề, không thể hành lễ với ngài được.”
Nàng có thể nhìn ra khuôn mặt của Lưu thị tiều tụy đi rất nhiều.
Có thể nói, chuyện mà A Hành mang đến cho nàng là một đả kích rất lớn.
Thẩm Nguyên vốn nghĩ rằng nếu A Hành có thể thành công làm chuyện đó thì cũng coi nàng ta như một con người và đối xử với nàng theo cách của mình.
Nhưng không nghĩ rằng A Hành cũng là một người biết trả ơn, trước đó sau khi nàng ta được Thẩm Hoằng Lượng nâng làm di nương, liền phái người nói cho nàng biết chuyện Khấu thị và Lưu thị cấu kết với nhau.
Cuối cùng Thẩm Nguyên cũng hiểu rõ, không trách được khoảng thời gian đó nàng hay bị cản trở khắp nơi trong công phủ, thì ra hai người này đã cấu kết ở bên ngoài từ lâu.
Thẩm Du đến nhờ giúp đỡ, gắng gượng thi lễ Thẩm Nguyên một cách chân thành, cất tiếng gọi: “Trưởng tỷ mạnh khỏe.”
Thẩm Nguyên gật đầu, sau đó được Bích Ngô đỡ dậy, rồi ngồi trên ghế bành ở vị trí chính.
Hôm nay nàng mặc áo sam có cổ tròn với ống tay rộng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nhung màu xanh lá cây của khổng tước, có lông thỏ trắng cuộn quanh cổ áo, tóc đen được búi theo kiểu tóc của phụ nhân đang thịnh hành trong kinh, bên tóc mai chỉ cài một cây trâm hình bướm đang run rẩy trên cành.
Y phục mặc vào mùa đông trông có vẻ dày hơn một chút, nhưng mặc dù Thẩm Nguyên mang thai, nhưng da vẫn trắng trẻo, mịn màng, gương mặt xinh đẹp như tranh, ngược lại gần đây được chăm sóc rất tốt, nhìn qua có vẻ nhã nhặn hơn so với trước đây.
Rồi nhìn cách bố trí tinh xảo, hoa lệ của sảnh Y Điệp, Lưu thị nhíu mày, không khỏi khẽ mỉa mai nói với Thẩm Du: “Nhìn xem, bây giờ trưởng tỷ ngươi quyền lực rồi, bây giờ cũng biết thể hiện cáo mệnh phu nhân đấy.”
Thẩm Nguyên nhàn nhạt nhấm một ngụm trà, sau khi đặt chén sứ xuống bên cạnh, nói: “Hài nhi không dám, chỉ là không ngờ mẫu thân lại đến sớm như vậy, hài nhi đang mang thai, không tiện đi Hầu phủ thăm mẫu thân, ngược lại để mẫu thân đích thân lên phủ, nhưng mà… Sao mẫu thân cũng mang Du tỷ nhi đến đây vậy?”
Lưu thị cười lạnh một tiếng.
Nàng thật sự là đang giả vờ hồ đồ.
Lưu thị không nói chuyện với Thẩm Nguyên một chút nào, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Nguyên tỷ nhi, Du tỷ nhi tốt xấu gì cũng là muội muội ruột của ngươi. Mẹ đẻ của ngươi và mẹ đẻ của nàng là tỷ muội, mấy tháng nay ngươi vẫn kéo dài không chịu giúp nàng, cũng không chịu san sẻ cùng phụ thân ngươi gì hết. Chúng ta biết ngươi đang mang thai, cảm xúc không ổn định, nên cũng không đổ lỗi và làm khó ngươi.”
“Sắp qua năm mới rồi, qua năm nay, tuổi của ngươi đã tròn hai mươi, còn Du tỷ nhi đã gần mười bảy tuổi. Sau khi ngươi từ Dương Châu đến đây muốn nghị hôn cùng Lục Kham, vốn đã làm Du tỷ nhi chậm trễ một năm rồi…”
Lưu thị còn chưa dứt lời thì bị Thẩm Nguyên giơ tay cắt ngang nói: “Mẫu thân, không thể nói như vậy được. Lúc ấy, ta đang ở Dương Châu, nhưng đã có hôn ước bằng miệng với biểu ca ta. Nếu không phải do Thẩm Du và tiểu nương xảy ra chuyện, phụ thân vẫn gửi thư đến Dương Châu, thúc giục ta vào kinh, rồi tìm mọi cách gây áp lực cho cữu cữu ta, căn bản ta sẽ không vào kinh, sao ta lại làm chậm trễ như Du tỷ nhi vừa nói được?”
Giọng nói của Thẩm Nguyên tuy nhẹ nhàng, nhưng thái độ lại rất cứng rắn.
Lưu thị giật mình, biết rõ bây giờ bà đang ở địa bàn của Thẩm Nguyên, không thể dễ dàng gây sự với nàng được.
Hôm nay bà cũng hiểu rõ rằng chuyện cầu tình cho Thẩm Du, không phải là vì nàng ta và Thẩm Hoằng Lượng.
Chỉ bằng cách khiến Thẩm Nguyên đồng ý chuyện này thì mới có thể mở một con đường tốt.
Nếu Thẩm Nguyên vẫn không nhả ra, sau này bà cũng không có cách nào để khiến nàng giúp Thẩm Hạng Minh và Thẩm Hàm kiếm tiền đồ.
Hôm nay, Thẩm Nguyên nhất định phải giảm thái độ xuống, đồng ý giúp Thẩm Du cầu tình ở trước mặt bà.
Nếu không, Lưu thị tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Thẩm Nguyên là trưởng nữ của Thẩm gia, sau khi gả đến Quốc công phủ thì cũng không thể chỉ biết hưởng hạnh phúc, mà nàng cũng nên gánh vác trách nhiệm của gia tộc, kiếm được một tiền đồ tốt cho tỷ muội và đệ đệ của mình.
Nghĩ đến đây, giọng nói của Lưu thị lạnh đi một chút: “Ta đã đến đây rồi, mọi chuyện tạm gác lại đi, hôn sự của Du tỷ nhi và Khang Bình bá, ngươi làm trưởng tỷ, nhất định phải giúp đỡ một chút.”
Thẩm Nguyên nhíu mày, nàng không biết sự tự tin của Lưu thị đến từ đâu mà lại dám có thái độ cứng rắn với nàng như vậy trong công phủ.
“Mẫu thân phàm đã nghĩ cho ta nhiều rồi, không nên để ta mở miệng chuyện này với công gia được. Trước đó công gia đã tỏ thái độ với Lục Kham, ngài ấy không hy vọng Lục Kham lại cưới nữ tử của Thẩm gia làm vợ.”
Lưu thị hừ lạnh một tiếng, giọng điệu hậm hực nói: “Đó là chuyện của ngươi, bản thân là chính thê, thậm chí bản lĩnh khuyên công gia ngươi cũng không có sao?”
Ánh mắt của Thẩm Du hơi lạnh xuống, nói thêm một câu: “Trưởng tỷ, ta thật sự không nghĩ rằng tâm địa của ngươi lại cứng rắn như vậy…”
Nói xong, Thẩm Du còn nức nở một chút, giả vờ muốn khóc.
Thẩm Nguyên nhìn kế mẫu và thứ muội của mình, trên lông mày cũng không giấu được sự chán ghét hai người này, khi hai người họ muốn đến phủ gặp thì nàng cũng không thể không gặp.
Hay đến tìm nàng khiến nàng không thoải mái thì nàng cũng không cần phải khách sáo với hai người này nữa.
Cùng lắm thì xé rách da mặt, không còn lui tới với người Thẩm gia nữa, Thẩm Nguyên đã quyết định xong, nàng đã thông suốt mọi chuyện, không có gì luyến tiếc nữa.
Cho nên Thẩm Nguyên lạnh lùng nói: “Chuyện này ta không giúp được các ngươi, hôm nay ta đã nói rõ ràng với các ngươi, đừng tới tìm ta về hôn sự của Du tỷ nhi nữa. Lục Kham không cưới nàng ta thì cứ để phụ thân chọn cho nàng ta một gia đình tốt, không cần phải treo cổ trên gốc cây này của hắn. Ta hơi mệt, mẫu thân và muội muội về trước đi.”
Lưu thị và Thẩm Du thấy Thẩm Nguyên đang làm vẻ đuổi khách, lập tức tức giận trách mắng: “Ngươi nói xem, sao cha ngươi lại sinh ra một con sói mắt trắng như ngươi chứ! Ngươi…”
—— “Nhạc mẫu đại nhân.”
Lưu thị còn chưa dứt lời, ngoài sảnh bất ngờ truyền đến một tiếng lạnh lùng của nam nhân.
Khi sắc mặt Lưu thị hơi cứng đờ thì thấy Lục Chi Quân đã đi vào trong sảnh, lạnh lùng nhìn lướt qua Thẩm Du.
Hai người lập tức im lặng.
Lục Chi Quân mặc một bộ phi bào công phục nghiêm nghị, sau khi ngồi ngay ngắn bên cạnh Thẩm Nguyên, đôi mắt phượng sâu thẳm sắc bén dưới mũ ô sa đang nhìn kỹ đánh giá Lưu thị và Thẩm Du.
Nam nhân im lặng không nói gì, khiến bầu không khí trong phòng này đột nhiên bị đè nén rất nhiều.
Giọng của Lục Chi Quân có chút lạnh lùng, nhìn đôi mắt đen láy của hắn, lại hỏi Lưu thị một câu: “Nhạc mẫu đại nhân, ngươi đang gọi ai là một con sói mắt trắng?”
Thẩm Du đột nhiên bị dọa đến mức trắng bệch.
Tim Lưu thị bỗng dưng đập tăng nhanh hơn, cánh môi bà run rẩy nhưng không thể nói được gì.
Tại sao Lục Chi Quân lại đột nhiên quay về phủ?
Bà cố tình đến sớm trước một canh giờ, đề phòng vị quan lão gia này sẽ đột nhiên trở về, bà nghe Khấu thị nói, Lục Chi Quân cực kỳ bao che khuyết điểm.
Lưu thị đã từng có lo lắng này trước đó, nhưng không nghĩ rằng Lục Chi Quân sẽ trở về làm chỗ dựa cho Thẩm Nguyên…
Đến bây giờ, cuối cùng bà cũng hiểu được Thẩm Hoằng Lượng đã nói gì với nàng vào ngày cầu hôn.
Bị Lục Chi Quân lạnh lùng gọi một tiếng nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, thật sự muốn tổn thọ mà!
[1] Đỉnh đồi hai mái: