Trong một yến hội trên tầng cao cấp, hầu như không ai động đến đồ ăn thức uống, mỗi người đều tự ngồi một nơi nhỏ giọng nói chuyện, vả lại cũng hơi buồn ngủ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt bọn họ đã lấy lại tinh thần, cơn buồn ngủ hiện tại liền biến mất, tất cả đều nhìn về phía người đàn ông cách cửa không xa.
- ---- Họ đã đợi Thẩm Thuật Bạch cả đêm rồi.
Một người đàn ông đứng tuổi bưng rượu tiến lên phía trước.
Nét mệt mỏi do thức gần như nguyên đêm trên gương mặt đều biến thành nụ cười nhân hậu khi đối mặt với Thẩm Thuật Bạch: "Từ lâu tôi đã nghe nói Thẩm tổng tuổi trẻ soái khí, hôm nay được gặp, quả nhiên lời đồn không phải giả."
“Quá khen.” Thẩm Thuật Bạch hơi hơi gật đầu.
Khi những người xung quanh nhìn thấy ông ta bước tới, họ cũng định bước tới chúc rượu. Chỉ là chưa kịp bước lên thì đã thấy phía trước có tiếng ồn.
Tiếng ồn vang lên giữa nơi yến hội như này quả thực có hơi đột ngột. Mỗi vị đang đứng trong sảnh đây đều là chủ doanh nghiệp nổi tiếng của tỉnh G, họ tụ tập ở đây đơn giản là vì có chung mục đích. Mà ở trong một dịp quan trọng như vậy lại bị tiếng ồn cắt ngang, đương nhiên sẽ khiến họ bực bội.
Ông cau mày, gọi nhân viên phục vụ tới.
"Bên kia có chuyện gì vậy?"
Nhân viên bị gọi tới cũng chưa rõ lắm là có chuyện gì đang diễn ra.
“Hình như là không tìm thấy tiểu công tử của gia đình đang tổ chức sinh nhật ở sảnh đối diện.”
“Tiểu công tử? Nhỏ đến mức nào? Nhỏ thì người nhà cậu ta không biết trông kỹ chút sao?” Ông ta bất mãn hừ một tiếng.
Nhân viên không biết đáp sao cho phải, dù sao giám đốc đã dặn dò không thể đắc tội những vị khách trong đây.
“Sảnh đối diện là nhà nào vậy?” Một vị lão giả khác tiến đến hỏi.
Anh nhân viên nhớ tới tấm poster to lớn kia, nghĩ nghĩ một chút rồi đáp: “Là nhà của một vị tiên sinh họ Kỷ.”
Lời vừa dứt, một giọng nói khác vang lên: "Thẩm tổng, anh đi đâu vậy?"
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một bóng lưng thẳng tắp cao lớn đi về phía ngoài sảnh tiệc, bước đi rất nhanh và vững vàng.
Anh không đáp lại nghi vấn của họ, vừa đi đến cửa sảnh tiệc liền dừng lại, không biết nói gì với người phục vụ đứng ở cửa rồi mới tiếp tục.
……
“Nếu thấy kinh tởm, không bằng xóa tên tôi khỏi Kỷ gia đi.”
“Vậy thì vừa lúc! Nếu mày muốn rời khỏi Kỷ gia thì cứ đi đi! Tao xem rời khỏi cái nhà này thì mày có thể làm được cái gì!”
Kỷ Lê đã sớm muốn tách hộ khẩu ra khỏi cha Kỷ, nhưng không nghĩ lại phải dùng tới cách này. Lúc trước cậu từng nghĩ liệu cha Kỷ có giữ mình lại không, bất kể có là khách sáo hay thực lòng, nhưng giờ thấy lão đáp ứng nhanh như vậy, thậm chí……
Nhìn ánh mắt của cha Kỷ, cậu lại một lần nữa siết chặt chăn bông, đốt ngón tay đau đớn đến trắng bệch nhưng cậu cũng chẳng thèm để ý.
“Vậy vừa lúc.” Một giọng nói từ tính vang lên. "Chuyển hộ khẩu đến Thẩm gia đi."
Đột nhiên một giọng nói vang lên, cha Kỷ quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông khí tràng mạnh mẽ, anh mặc một chiếc sơ mi trắng, cổ áo cài lên đến nút cao nhất.
Đã nghe giọng nói này nguyên một đêm qua, lỗ tai Kỷ Lê chợt nóng bừng.
- ----- Cậu còn nghĩ anh ấy đi rồi……
“Anh là?” Cha Kỷ nhìn người này, giọng lão yếu đi chút.
Thẩm Thuật Bạch cao ráo ưa nhìn khiến những người khác một lúc lâu mới định thần lại được.
“Đây là… tài xế nhà họ Trần!” Một người đột nhiên nói.
“Tài xế?” Kỷ Diệc Thần nhìn người bạn tốt mà hắn đã mời tới dự sinh nhật.
“Đúng, hôm qua lúc tôi tới đã nhìn thấy hắn rời khỏi ghế lái của Trần thiếu, lúc ấy tôi không thấy Trần thiếu, có thể anh ấy tới yến hội ở sảnh đối diện rồi.”
Họ cũng đã hỏi thăm về sảnh yến hội ở đối diện, trong đó toàn những người nổi tiếng ở tỉnh G. Sảnh bên này ban đầu cũng có người đặt rồi, nhưng không biết tại sao lại bị hủy, chính vì vậy Kỷ Diệc Thần mới có thể chen vào tổ chức sinh nhật.
“A!” Mẹ Kỷ dường như nghĩ đến điều gì đó, “Vậy là tối qua tiểu Lê đã ở cùng một tài xế……” Nói được nửa chừng, bà ta làm ra vẻ như nhận ra mình đã nói điều gì đó không nên nói nên ngậm miệng lại.
Cha Kỷ nhìn khí tràng của người đàn ông, vốn tưởng anh là một đại nhân vật, trong nháy mắt đen mặt lại: “Đúng là có tiền đồ, thế mà dám lêu lổng cùng một tên tài xế!”
Nói xong lão bỗng nhiên cười lạnh: “Nếu cậu đã nói để Kỷ Lê chuyển hộ khẩu đến Thẩm gia của cậu thì giờ đi luôn đi! Vợ chồng nghèo trăm điều buồn tủi, ta cũng không tin một tên tài xế như cậu có thể cho nó sống những ngày lành!”
Nghe những lời cha Kỷ nói, Kỷ Lê cảm thấy rét run.
——Ông ta là ba của cậu, ba ruột có quan hệ huyết thống.
Cả phòng im lặng, Thẩm Thuật Bạch nhìn về phía Kỷ Lê.
Ở cửa có rất nhiều người, nhưng không ai thực sự có ý định giúp cậu.
Khóe miệng anh khẽ nhếch, thanh âm lễ độ mà xa cách: “Không phiền bác trai đây bận tâm, Kỷ Lê sống với tôi đương nhiên sẽ tốt.”
Kỷ Lê nhìn anh, một người đàn ông xa lạ thế nhưng lại đứng về phía cậu.
Cha Kỷ hiển nhiên không tin những lời Thẩm Thuật Bạch nói, không chỉ có cha Kỷ, mẹ Kỷ, Kỷ Diệc Thần, còn cả bạn bè của Kỷ Diệc Thần nữa, tất cả đều không tin.
Chỉ là một tên tài xế, sao có thể cho Kỷ Lê cuộc sống tốt hơn ở Kỷ gia được? Đây là cái chuyện cười thế kỷ gì thế không biết?
Tất cả mọi người đều không tin, chỉ có Kỷ Lê mỉm cười: "Tôi tin anh."
Dù có sống với ai, cũng còn hơn sống ở Kỷ gia.
……
Hôm nay Kỷ Lê ma xui quỷ khiến làm trò cười trước mặt mọi người lại cùng Thẩm Thuật Bạch đi lãnh chứng, có lẽ cậu muốn Kỷ gia tức giận, cũng có thể là do một loại hiểu lầm nào đó, nhưng cậu chỉ biết Kỷ Lê cậu sau này sẽ không cô đơn một mình nữa.
Lúc đi lãnh chứng, Thẩm Thuật Bạch để cậu ngồi trên một chiếc trên xe do anh tự mình lái.
Là một chiếc Maybach, trước đây Kỷ Lê chỉ có thể nhìn từ xa chứ chưa từng được ngồi loại xe này, có lẽ là xe của sếp anh ấy…..
Kỷ Lê thầm nghĩ.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy Thẩm Thuật Bạch nhận lấy thứ gì đó từ tay nhân viên phục vụ, sau đó tiến lại chỗ cậu.
“Em ăn chút đi.” Anh đưa cho Kỷ Lê một suất cháo nhỏ.
Kỷ Lê sửng sốt, nhận lấy: "Cảm….cảm ơn."
Cháo còn ấm, tuy không quá nóng nhưng Kỷ Lê cảm thấy rất nóng, nóng đến nao lòng.
“Anh ăn chưa?” Cậu hỏi Thẩm Thuật Bạch.
“Ăn rồi.” Thẩm Thuật Bạch nói.
“Vâng.”
Hai người không nói chuyện nữa.
Kỷ Lê không biết phải nói gì.
Cậu mở hộp cháo ra lặng lẽ ăn.
Thẩm Thuật Bạch lái xe, không nhanh không chậm, rất vững vàng.
Chờ Kỷ Lê ăn xong, xe cũng vừa lúc tới cửa Cục Dân Chính.
Một chiếc khăn giấy được đưa tới trước mặt Kỷ Lê.
Kỷ Lê nhìn bàn tay đang cầm khăn giấy, thon dài rất đẹp.
“Cảm ơn anh.” Cậu nói.
“Chuyện nên làm thôi.” Thẩm Thuật Bạch đáp.
Hai người xa lạ vừa quen nhau, thật sự chẳng biết nói gì hơn nữa.
Kỷ Lê cầm khăn giấy lau tay lau miệng rồi mới xuống xe.
Sau khi cậu xuống xe, Thẩm Thuật Bạch cũng xuống.
Mặt trời đang lên cao, bỗng một bóng đen che trên người Kỷ Lê. Cậu ngẩng đầu, là Thẩm Thuật Bạch đang cầm ô che nắng cho cậu.
Mũi Kỷ Lê hơi chua xót.
Cậu không thể nói rõ tâm tình hiện tại của mình, nhưng cậu biết, cậu sắp cùng người đàn ông chu đáo này lãnh chứng.
Trước ngày hôm nay, họ hoàn toàn không quen biết nhau.
Sau ngày hôm nay, tên của hai người họ sẽ được viết vào một cuốn sổ, còn chụp chung một tấm ảnh đặc biệt ý nghĩa nữa.
“Đi thôi.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Chỉ hai từ thôi mà giống như cảm giác mát mẻ giữa mùa hè, ấm áp giữa mùa đông vậy.
Kỷ Lê ngoảnh mặt đi, cậu cúi đầu, vành tai nóng lên: “Vâng…..”