Tạ Trần Dã khổ sở cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lúc không có ai thì gọi anh yêu, có người cái đã đổi giọng gọi Tạ tổng rồi…..”
Vương đặc trợ: “………”
Ông đây gọi anh yêu bao giờ!?
Vương đặc trợ đơn giản làm như không nghe thấy.
Thẩm Thuật Bạch đã nắm tay Kỷ Lê vào bệnh viện, Vương đặc trợ đuổi theo, Tạ Trần Dã thấy thế cũng đành phải đuổi theo.
Bước vào bệnh viện cái là có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng ngay rồi.
Vương đặc trợ đã hẹn người dẫn họ tới nơi làm xét nghiệm DNA luôn.
Vì có người quen nên có thể lấy kết quả luôn trong ngày, nhưng vẫn phải đợi tầm ba tiếng.
Mà sau khi lấy mẫu máu cùng nang tóc của Kỷ Lê và tth thì cũng đã hơn 3 giờ chiều.
Vương đặc trợ tri kỷ book vé máy bay cho Tạ Trần Dã lúc 5 giờ, còn sớm hơn hẳn một tiếng, cho nên làm xét nghiệm xong liền kéo anh ta đi luôn.
Không có hai cái bóng đèn Vương đặc trợ cùng Tạ Trần Dã, Thẩm Thuật Bạch và Kỷ Lê rời khỏi bệnh viện liền đi chơi cùng nhau.
……
Thẩm Thuật Bạch dẫn Kỷ Lê tới công viên giải trí, trước đây Kỷ Lê chưa từng được tới đây chơi, lúc nhỏ thì không có tiền, lớn thì đi làm thêm chẳng có thời gian nữa.
Giờ thấy công viên giải trí, mắt Kỷ Lê sáng rực lên.
Cậu nắm tay Thẩm Thuật Bạch, vẻ mặt hệt như đứa bé được cho đi chơi.
Cậu thích thú nhìn khắp nơi, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một chỗ, chính là vòng đu quay đang chuyển động: “Có vòng đu quay kìa anh!”
Cậu vui vẻ, “Trước đây em nghe nói những cặp đôi ngồi cùng vòng đu quay có thể bên nhau cả đời đó!”
Cậu cười toe toét với Thẩm Thuật Bạch: “Chúng ta cùng đi nhé?”
Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê, cảm thấy tim mình nóng lên.
“Ừ.” Anh đáp.
Kỷ Lê vui vẻ nắm tay Thẩm Thuật Bạch bước tới chỗ vòng đu quay.
Lại vui vẻ chạy đi mua vé rồi kéo Thẩm Thuật Bạch vào khoang ngồi.
Vòng quay chậm rãi chuyển động.
Hôm nay không phải ngày nghỉ hay ngày lễ gì, trên vòng đu quay trừ họ cũng chỉ còn hai đôi nữa.
Kỷ Lê vừa lên đu quay đã vô cùng thích thú, lúc thấy cảnh sắc bên ngoài chậm rãi thay đổi, nét cười trên mặt cậu càng thêm lóa mắt.
Thẩm Thuật Bạch cứ nhìn cậu như vậy, tầm mắt không sao dời đi được.
“Đại Bạch! Đây là lần đầu tiên em ngồi đu quay!” Kỷ Lê quay đầu nói với Thẩm Thuật Bạch, “Mọi việc lần đầu đều sẽ may mắn hơn gấp bội, anh nói xem, liệu chúng ta ngồi đu quay xong có phải không những cả đời này ở bên nhau mà còn cả đời sau không nha!”
Kỷ Lê nghĩ trong lòng, không biết có kiếp sau hay không, nhưng nếu có, cậu hy vọng vẫn được ở bên Thẩm Thuật Bạch.
“Sẽ.” Thẩm Thuật Bạch dịu dàng đáp lời.
Kỷ Lê nghe vậy lại càng vui vẻ.
“Lê.” Thẩm Thuật Bạch gọi cậu.
“Dạ?” Kỷ Lê nghi hoặc.
“Sắp lên điểm cao nhất rồi.”
Cao nhất? Cao nhất thì sao cơ? Kỷ Lê thầm thắc mắc.
Thẩm Thuật Bạch như nghe được tiếng lòng Kỷ Lê, anh dịu dàng đáp lời: “Phải hôn nhau trên điểm cao nhất của vòng đu quay mới có thể cả đời bên nhau.”
Kỷ Lê nghe xong, còn chưa kịp đỏ mặt thì hơi ấm của anh đã lại gần.
Đôi môi ướt át, Kỷ Lê nhắm mắt lại.
Hai người quấn lấy nhau, bàn tay đan lại, truyền độ ấm cho nhau.
……
Vòng quay dừng lại, hai người bước xuống khỏi khoang, Kỷ Lê cúi đầu nắm tay Thẩm Thuật Bạch.
Đầu lưỡi cậu vẫn hơi tê dại, trong miệng dường như vẫn trống một khoảng, mà khoảng trống đó thuộc về Thẩm Thuật Bạch.
“Em còn muốn chơi gì không?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
Kỷ Lê lắc đầu.
Cậu nghĩ nghĩ: “Mình về nhà nhé anh?”
“Không chơi nữa sao?” Thẩm Thuật Bạch nhìn cậu.
Mặt Kỷ Lê đỏ ửng, không dám nhìn Thẩm Thuật Bạch: “Em, em, hôm nay em cảm thấy khỏe hẳn rồi….. chúng ta có thể……”
Ánh mắt Thẩm Thuật Bạch trầm xuống, yết hầu hơi động: “Ừ.”
……
Chiếc xe chạy như bay về biệt thự.
Có một số việc không cần nói ra nhưng hai người lại vô cùng ăn ý.
Họ nhìn nhau, đột nhiên muốn cùng chơi trò chơi.
Mấy ngày nay họ đã phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, nơi đâu có Kỷ Lê, nơi đó sẽ có Thẩm Thuật Bạch, mà Thẩm Thuật Bạch cũng thế.
Sau mỗi động tác vô cùng thuần thục của hai người, mọi nơi dường như đều rất hợp.
Tiếng Mộc Thương chiến đấu kịch liệt vang lên bên tai, Kỷ Lê bị động đến mức nâng người dậy.
Phập phồng phập phồng.
Thẩm Thuật Bạch đưa cậu từ ngoài vào trong, hai người chơi trò chơi sát bên nhau, hơi ấm truyền cho nhau, có người đỏ mặt, có người đỏ mắt.
Thẩm Thuật Bạch cầm Mộc Thương lên ngắm bắn, xoay đến tám lần, bắn thẳng vào nơi khó nói của Kỷ Lê, cứ từng lần từng lần một khiến Kỷ Lê kêu lên sợ hãi liên tục, không tin nổi đồng đội của mình lại làm vậy với mình.
Cậu không thể phản kháng, bởi kỹ năng Mộc Thương của Thẩm Thuật Bạch quá mức lợi hại, không còn cách nào khác, chỉ có thể tùy ý Thẩm Thuật Bạch muốn làm gì cũng được.
Cũng may vì là đồng đội nên Thẩm Thuật Bạch đối xử với cậu cũng không quá mức, nhưng nếu vậy Kỷ Lê lại không vui, cậu tặng luôn mình cho Thẩm Thuật Bạch.
Có lẽ Thẩm Thuật Bạch cảm thấy có lỗi nên để một rương đồ giữa hai chân Kỷ Lê, Kỷ Lê duỗi tay muốn nhặt, nhưng mạng lag khiến nó cứ kẹt giữa hai chân cậu, nhặt kiểu gì cũng không được.
Kỷ Lê giận đến đỏ hốc mắt, ngay sau đó màn hình chuyển sang màu trắng, sau khi ánh sáng trắng lướt qua, mạng cuối cùng cũng trở lại bình thường, nhưng Kỷ Lê đã giận phát khóc, có chút hụt hơi.
Thấy cậu đang khóc, Thẩm Thuật Bạch tiến tới an ủi cậu vài câu, hôn lên trán Kỷ Lê, nói với cậu rằng không sao cả, bọn họ còn rất lâu nữa mới đến trận chung kết, Kỷ Lê có thể từ từ tích trữ.
Có lẽ Kỷ Lê cảm động rồi, cậu càng nghẹn ngào hơn.
Mà cùng với sự nghẹn ngào của Kỷ Lê, Mộc Thương cũng càng lúc càng mạnh, Thẩm Thuật Bạch mở tất cả mọi kho gỗ, chờ khi chơi xong, Kỷ Lê đã tràn đầy vật tư.
Nhưng bản đồ quá lớn, sao có thể tích trữ hết vật tư được, đành phải vứt bỏ một số thứ.
……
Lúc Kỷ Lê chiến thắng ở trận chung kết thì cậu đã mệt tới mức ngủ gật rồi.
Chơi trò chơi khiến cậu cạn kiệt sức lực.
Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê mệt mỏi tới mức ngủ thiếp đi như vậy, vô cùng áy náy.
Anh dặn nhà bếp chế biến vài món dễ tiêu hóa để Kỷ Lê có thể dùng ngay sau khi thức dậy.
……
Kết quả xét nghiệm ở bệnh viện là do Vương đặc trợ đi lấy.
Nhưng hắn cũng không đọc, chỉ nhắn tin cho boss.
Gửi xong, Vương đặc trợ chờ boss rep, đáng tiếc boss lại mất tích rồi, còn vì sao mất tích thì Vương đặc trợ dùng ngón chân cũng nghĩ ra.
Vương đặc trợ dùng ngón giữa đẩy đẩy mắt kính, lãnh khốc mở máy tính ra, rồi lại vô cùng nghiêm túc gõ bàn phím.
Đồng nghiệp đi ngang qua đều cảm thán tinh thần chuyên nghiệp của Vương đặc trợ, bảo sao trẻ thế đã lên làm đặc trợ rồi, xem ra không chỉ học lực xuất sắc mà ngay cả mức độ chuyên cần cũng vượt xa bọn họ.
Mà lúc ấy Vương đặc trợ đang gõ lại linh cảm mới nhất của mình.
Tóm tắt chương – [Sau sóng gió của sự kiện DNA, bá tổng không muốn tiểu kiều thê suy nghĩ quá nhiều nên đã đưa tiểu kiều thê về nhà điên cuồng yêu thương một phen.]