• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

……

Lúc mặt trời lên cao, Kỷ Lê mới tỉnh lại, cả người đau nhức như bị ai đánh vậy.

Mà đầu sỏ gây tội lại đang ôm cậu cười lấy lòng: “Chào buổi sáng.”

Kỷ Lê: “………” Mệt quá chả muốn nói.

“Anh đặt cháo rồi, em ăn chút nhé?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.

Kỷ Lê gian nan gật đầu.

Thẩm Thuật Bạch đứng dậy, trên người vẫn mặc đồ ngủ, anh đỡ Kỷ Lê dậy, mở hộp cách nhiệt trên tủ đầu giường ra, một mùi cháo thoang thoảng bay tới.

Kỷ Lê khẽ nhích người ngồi lại cho thoải mái.

Thẩm Thuật Bạch múc một thìa cháo, thổi cho nguội rồi đút tới bên miệng Kỷ Lê, cậu ngậm lấy.

Cháo ấm làm ẩm cổ họng khô khốc rồi chảy xuống bụng khiến cả người cậu đều cảm thấy dễ chịu hơn.

Đêm qua Thẩm Thuật Bạch cứ làm hết lần này tới lần khác, khiến cậu mệt không chịu nổi.

“Hôm nay ở lại thêm một đêm nhé?” Đôi mắt Thẩm Thuật Bạch lơ đãng nhìn về phía xích đu.

Kỷ Lê: “Không, muốn, đâu!”

Cậu ách giọng trả lời rất dứt khoát.

Thẩm Thuật Bạch tiếc nuối thu hồi ánh mắt, tiếp tục đút cháo cho Kỷ Lê.

Kỷ Lê: “……..” Sao trước đây cậu không biết Thẩm Thuật Bạch dâm như vậy chứ……

Tối qua Thẩm Thuật Bạch đã rửa sạch cho cậu rồi, sau khi uống cháo xong, toàn thân đều thoải mái hơn rất nhiều, cơ thể cũng sảng khoái.

Nhưng khi cậu chậm chạp xuống giường, hai chân đau nhức lại khiến cậu khẽ rít lên một tiếng.

Thẩm Thuật Bạch vội vàng đỡ cậu, Kỷ Lê liền dựa luôn vào người Thẩm Thuật Bạch, muốn gì cứ bảo anh làm.

Thẩm Thuật Bạch cũng rất nghe lời, thậm chí còn bế Kỷ Lê lên, tùy ý cho cậu chỉ đạo.

Đêm qua là lần thứ hai của Kỷ Lê, tuy rằng đã từng làm một lần, nhưng lần thứ hai cũng đã cách quá lâu so với lần thứ nhất, thân thể vẫn không thoải mái, lại thêm Thẩm Thuật Bạch thiếu kiềm chế nên mới dẫn đến cảnh tượng hôm nay.

Thẩm Thuật Bạch biết mình sai, thế nên dù Kỷ Lê có khó chịu có bắt anh làm gì thì anh cũng không giận, cứ ngoan ngoãn làm theo. Dù ngày thường anh cũng thế nhưng dường như hôm nay còn tích cực hơn một chút.

Nhưng thực ra Kỷ Lê cũng không cảm thấy nghiêm trọng đến vậy, tối qua cậu cũng rất thích, chẳng qua giờ làm ban ngày nên cứ muốn làm nũng ra vẻ một chút.

Cảm giác được nuông chiều thật tuyệt nha.

……

Ba người Trần Tuấn Hoành, Hoàng Địch và Khúc Minh Phàn đã phải tiêu nhiều tiền vậy nên không muốn cứ thế ra về, vì thế liền rủ nhau đi bơi.

Giờ bên ngoài đã nắng to, nhưng để tắm biển và chụp ảnh, họ vẫn cố lao đầu ra ngoài.

Giữa trưa nắng gắt, cả ba người da đỏ bừng bừng, còn cố lấy điện thoại ra tạo dáng chụp ảnh.

Trần Tuấn Hoành còn cố tình đeo kính râm để sống ảo trên bãi biển.

Từng người lần lượt chụp, từng bức ảnh mới lần lượt lưu vào điện thoại.

Sau khi chụp chung vài tấm, rốt cuộc họ không chịu nổi nữa đành quay về phòng.

Về phòng bật điều hòa, họ bắt đầu ngồi chỉnh sửa ảnh.

Kính râm nhất định phải để lộ logo, sau khi chỉnh xong mới đăng lên vòng bạn bè, hơn nữa còn check in khách sạn, giống như muốn để cả thiên hạ biết mình rất có tiền.

Hai người kia cũng đăng ảnh, chỉ khiêm tốn hơn chút so với Trần Tuấn Hoành.

Bình luận toàn những lời hâm mộ, còn cả vài đối tượng ái muội cũng vào nói mấy câu.

……

Vì quá mệt, hơn nữa hôm qua đã đi chơi hết nên hôm nay Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch liền dọn đồ đi về.

Lên xe, Kỷ Lê chỉnh ghế phụ chút rồi bắt đầu nghịch điện thoại.

Đang nghịch thì cậu thấy một blogger up video mở một chiếc hộp có logo hai chữ C và lấy ra một chiếc gối, cậu đột nhiên nhớ ra một việc, hình như trước đây cậu từng dùng chiếc gối giống vậy để lót mông.

Blogger kia nói: “Tôi săn lâu lắm mới mua được chiếc gối này, nghe nói nó là bản giới hạn toàn cầu, giá 32800 một chiếc đó…..”

Kỷ Lê: “!!!” Hả, 32800 á!!?

Tay cầm điện thoại của cậu cứng ngắc rồi.

Đau lòng quá…..còn đau hơn cả người cậu lúc này…..

Cậu u oán nhìn Thẩm Thuật Bạch: “Cái gối ôm lót mông em dùng lần trước lúc tới Kỷ gia đâu rồi anh?”

Thẩm Thuật Bạch vừa nghĩ liền hiểu: “Em đã dùng lót mông rồi, tất nhiên anh phải cất cẩn thận chứ.”

Kỷ Lê: “……Thế anh để đâu rồi?”

"Trên tủ kính trong căn phòng cuối cùng trong biệt thự."

Kỷ Lê ngạc nhiên: “Anh cất thật đó à?” Cậu vẫn tưởng Thẩm Thuật Bạch đang nói đùa.

“Giữ làm kỷ niệm.” Thẩm Thuật Bạch cười cười.

“Đấy sao gọi là kỷ niệm chứ? Anh biến thái quá đi?”

“Biến thái cũng được, đồ gì em từng dùng qua anh cũng muốn cất hết.”

Kỷ Lê khựng lại, nếu mình với Thẩm Thuật Bạch mà không yêu nhau thì cậu sẽ cảm thấy anh là biến thái chính tông rồi còn gì…..?

Nhưng cậu vẫn thích Thẩm Thuật Bạch nha.

Kỷ Lê thở dài: “Sau này em sẽ gọi anh là Thẩm biến thái.”

Thẩm Thuật Bạch khẽ bật cười: “Được, là Thẩm biến thái của riêng em.”

Kỷ Lê cầm một chiếc gối ôm úp lên mặt, hông muốn nói chuyện nữa.

Đây không biết là lần thứ mấy cậu muốn hỏi, Thẩm Thuật Bạch, anh học ở đâu mấy lời thả thính cợt nhả này thế hả!!!

……

Hai ngày sau khi Boss đi vắng, Vương đặc trợ nghiêm túc nhìn tên đàn ông đang nóng lòng thu dọn đồ đạc rồi phi tới nhà hắn.

“Anh muốn làm gì?” Vương đặc trợ lãnh khốc hỏi.

Tên đàn ông cao hơn hắn nửa cái đầu cợt nhả đáp: “Thẩm Thuật Bạch trong chốc lát chưa thể về được, ở khách sạn tốn kém quá, thôi thì anh tới nhà em ở cho lành.”

Nói nghe đường hoàng lắm, suýt nữa Vương đặc trợ đã tin rồi, cũng may, hắn là một đặc trợ không có tâm.

“Không sao, sếp tôi sẽ trả tiền khách sạn.”

“Đừng có lãnh khốc vô tình thế chứ.” Tạ Trần Dã ra vẻ tủi thân thở dài, “Em vừa nói một tiếng là anh đã ngàn dặm xa xôi vội vàng chạy tới đây, phải biết anh cũng là người vô cùng bận rộn nha, vì em mà anh đã hủy bỏ rất nhiều công việc, em xem, hành lý của anh toàn là quà cho em đó.”

“Thế sao?” Vương đặc trợ nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng dường như đã dịu đi chút.

Tạ Trần Dã lập tức thừa thắng xông lên: “Đúng thế đúng thế, nói sao thì em cũng là chó cún trong lòng anh mà.”

Vương đặc trợ: “Câm miệng!”

Tạ Trần Dã tủi thân ngậm miệng.

Vương đặc trợ thấy anh ta vẫn kéo vali liền nói: “Bỏ vali vào phòng tôi đi, còn anh thì biến được rồi.”

Tạ Trần Dã vô cùng đau lòng: “Em quả nhiên không hề yêu anh….”

“Đây không phải chuyện đương nhiên sao?”

“Em không yêu anh sao còn gọi anh tới?” Tạ Trần Dã bi thống lên án.

Vương đặc trợ: “……..” Dáng vẻ của Tạ Trần Dã cứ như thể mình là tên bội bạc vậy.

“Không phải đã nói rõ trong điện thoại rồi sao?” Vương đặc trợ lại lãnh khốc như trước.

“Anh không biết, còn lâu anh mới tin lý do chỉ vì muốn xét nghiệm DNA với một người xa lạ! Nếu là….., vậy thì nhất định là vì em muốn sinh con cho anh!”

Vương đặc trợ: “…….Tôi là nam.”

“Em là nam anh cũng yêu!”

Vương đặc trợ không nhịn được nữa, không biết vớ đâu được cái màn thầu chặn miệng anh ta lại: “Ngậm miệng anh lại đi, chờ Thẩm tổng về rồi đi xét nghiệm DNA.”

Tạ Trần Dã tủi thân gặm màn thầu.

“Là Thẩm tổng xét nghiệm với anh á?”

Vương đặc trợ bực mình: “Là phu nhân Thẩm tổng xét nghiệm với anh.”

“Họ Kỷ à?” Tạ Trần Dã vẫn nhớ rõ lời Vương đặc trợ từng hỏi mình.

“Ờ.” Lười trả lời.

Tạ Trần Dã yên lặng ăn màn thầu.

Nhà họ Kỷ tỉnh G…..hình như anh ta từng nghe nói đến rồi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK