Bởi vì cơ thể nói cho anh biết rằng có việc đã xảy ra, và đầu óc anh mách bảo một chuyện khác hoàn toàn, cụ thể là “woa, tấm lưng”, “một ý tưởng tồi”, anh quay lưng lại và cô đang rúc thật sát về phía anh, hơn nửa người trên của anh bị chân của cô gác lên như lời tuyên bố sự sở hữu, thân hình mảnh dẻ của cô không nặng chút nào, và bắt đầu từ khi nào anh lại ngủ ngon lành với một cô gái trong vòng tay, không phải nên đặt vấn đề này lên hàng đầu chứ?
Không bao giờ, chính là lúc đó.
Đôi mắt anh nhức nhối còn đầu anh… Anh xin thề có Chúa là đầu anh thuộc về một ai khác. Rốt cuộc thì anh đã làm gì vậy?
Anh vẫn còn nhớ rõ ràng đám tang của cha. Anh nhớ mình cố gắng tạo ra ý nghĩa của những cảm xúc trái ngược về cái chết của người cha yêu dấu và những cảm xúc về cái chết của cùng một người đàn ông có những hành động luôn khiến Cole căm ghét. Anh chẳng còn nhớ gì về sự thức tỉnh của ông. Có lẽ anh đã uống rượu. Có lẽ anh đã hoàn toàn bị đánh bại và đã mang một cô gái lên giường của mình. Không chính xác là những gì mà một người con trai hiếu thảo sẽ làm, nhưng Cole không phải một người con như thế.
Nếu vậy thì cô là ai?
Cole mở mắt, liếc xuống và nhanh chóng đóng chúng lại. Một cô nàng tóc đỏ hoe. Không phải là màu cà rốt mà thực sự là còn hung và bóng hơn cả cánh của một con quạ. Cole chưa bao giờ ngủ với những cô nàng tóc đỏ. Họ gợi cho anh về cha mình và—
Và rồi anh nhớ lại hết tất cả. Cậu bé trên chiếc khoang cáp. Trận lở tuyết và chiếc khoang cáp trôi xuống. Chuyến di chuyển tới ngôi nhà gỗ. Và cô nàng.
Jolie Tanner. Nhà Jolie Tanner.
Bị ghét từ khi còn nhỏ vì những tội lỗi của mẹ cô.
Bị xa lánh như thể những tội lỗi đó là do chính cô gây nên.
Muốn…
Cơ thể Cole thực sự nghĩ như thế.
Bây giờ rất muốn, nếu anh thừa nhận thẳng thắn… nhưng đó chỉ là với cảm xúc của một đứa trẻ hư muốn một thứ mà cha mẹ nó từ chối cho nó.
Vì thế nên anh đã bị cô hấp dẫn, thế thì sao? Phần lớn đàn ông đều vậy.
Anh chưa từng trải qua điều đó.
Rồi Jolie động đậy trong khi ngủ, đôi môi cô chạm vào vai anh và cơ thể cô trượt vào càng gần về phía nơi riêng tư, anh rên rỉ thành tiếng và luồn một tay vào mái tóc cô, như thể thuyết phục cô chỉnh lại tư thế nằm của mình.
Ngoại trừ việc tay của anh phải giữ ở vị trí đó, cô đã làm thế.
Đôi mắt vẫn nhắm và anh tự rủa mình vì mười kiểu người ngu ngốc, Cole không di chuyển cô ấy đi đâu hết. Cơ thể cô thật mềm mại, dẻo dai và ấm áp tuyệt diệu. Không phải một cậu bé. Rõ ràng là không phải là một cậu bé như cô ấy đã thở dài và điều đó càng khiến anh lưỡng lự. Vẫn chưa tỉnh, cơ thể của cô nói cho anh biết điều đó, nhưng anh hiện tại lại thật tỉnh táo và mọi thứ đang bị khuấy động, sự kiềm chế đang bắt đầu tra tấn anh.
Làm gì bây giờ? Anh phải làm gì với cô gái đã thúc giục anh tới một cái căn nhà nhỏ tương đối an toàn, kéo anh vào trong, cởi quần áo của anh và lựa chọn làm ấm người anh theo kiểu cổ xưa trước khi kiệt sức đến chết?
Anh không phải cha mình.
Cole Rees không có thói quen lấy đi tất cả những gì mà ông muốn và xuống địa ngục với những hậu quả. Anh biết điều đó còn hơn thế.
Đánh thức cô ta. Làm cho cô ta rời khỏi người anh. Kiếm vài viên thuốc giảm đau và uống chúng. Làm cho đầu óc anh trở lại như cũ.
Và rồi cô chuyển động, tạo ra tiếng của một chú mèo con như thể tìm kiếm sự ấm áp. Cole di chuyển cùng cô, thẳng người mình để chiều dài của mình ghì chặt chiếc quần nhỏ chữ v của cô **. Anh lại rên rỉ bởi anh không nên làm việc này, và nó thật sự rất kích tình, đôi tay anh như thể có suy nghĩ riêng khi chúng tự trượt trên lưng cô. Thật chậm, thật chậm, đầu ngón tay anh vẽ thành một đường dọc xuống xương sống cô, thưởng thức sự mịn màng và dáng người mà anh không thể nào có.
Cô lại chuyển động, nhịp điệu lắc lư nhẹ nhàng khiến cô chà xát vào anh, lùi lại… và tiến lên. Những ngón tay anh lúc này đã chạm tới mép quần lót của cô.
Đã đến lúc phải dừng lại. Quá muộn để dừng lại.(**)
“Tóc đỏ”, anh quát lên, anh muốn cô tỉnh dậy, muốn ý thức của mình quay trở lại “Tỉnh dậy. Xuống khỏi người tôi”
Chậm rãi, như vừa ra khỏi cơn mê, Jolie Tanner chống tay lên ngực anh và đẩy mình lên vị trí ngồi, đôi môi cô hé mở còn đôi mắt mờ khói và mơ màng khi cô nhìn chằm chằm vào anh.
Mái tóc đổ xuống khuôn mặt cô có thể ám ảnh anh mãi mãi, và với cảm giác đối với cô…
“Tóc đỏ” anh nói bằng giọng khàn khàn “Cô thật sự phải xuống khỏi người tôi”
“Tôi đã nghe tiếng anh từ đầu” cô lẩm bẩm, nhưng cô đã không động đậy và cả anh cũng vậy
Rồi cô lại từ từ dịch chuyển về phía anh lần nữa và đôi tay anh kích thích cô, nắm chặt cặp mông của cô, dẫn dắt cô, muốn cô nhiều hơn. Bàn tay cô luồn sang hai bên khuôn mặt anh và môi cô phủ lên từng tấc trên khuôn mặt anh.
“Đầu anh thế nào rồi?” cô thì thầm
“Tồi tệ”
“Tôi đã làm những gì có thể”
“Tôi biết”. Giọng anh bây giờ chỉ còn là tiếng gầm gừ; còn hai lòng bàn tay anh, chúng đã lướt lên cao trên cặp đùi mịn màng và ngón cái đang trượt xuống bên dưới chiếc quần lót co dãn của cô, mong muốn được xuyên vào. “Jolie—“ Một mệnh lệnh. Một lời cầu xin. Một nỗ lực cuối cùng để níu giữ sự tỉnh táo. “Tôi biết” Đôi môi cô đang tiến càng gần hơn “Tránh ra”
“Ngay bây giờ” Anh yêu cầu trong khi ngón cái đang ở bên dưới quần lót của cô đã tìm thấy nơi trơn mượt và vùng trung tâm của cô.
“Được thôi”. Cô cắn cắn môi dưới và lại lắc lư lần nữa.
Như vậy thật gợi tình.
“Anh không thích tôi chạm vào anh, còn nhớ không?” Cô nói thầm từng tiếng một bên tai anh.
“Tôi nhớ”
“Anh nghĩ tôi bẩn thỉu”
“Đó không phải là lý do” Ngón cái của anh vẫn di chuyển và ý thức của anh mờ đi hơn bao giờ hết. “Một nụ hôn, rồi cô phải tránh khỏi người tôi” anh lẩm bẩm
“Chỉ một”
“Chỉ một” cô nhắc đi nhắc lại, rồi sau đó đôi môi cô chạm vào môi anh, nhẹ nhàng và khơi gợi. Hiếm có một nụ hôn nào có thể khiến anh lạc mất ý chí và nhập sâu hơn như thế, phớt lờ tiếng gầm rống trong đầu đeo đuổi ranh giới ngọt ngào giữa môi cô và lưỡi của anh.
Anh muốn vào trong. Anh phải nhấm nháp cô dù chỉ một lần. Không thể tin nổi anh muốn vào sâu trong cô mức nào, chỉ một lần thôi. Người đàn ông điên rồ nghĩ. Không phải với anh, Jolie Tanner. Không thể
Sau đó cô mở miệng của mình, anh nếm hương vị của cô và rơi vào tận cùng của Trái đất
Jolie biết muốn anh thế này là sai trái. Đáng lẽ cô phải tránh khỏi người anh như anh đã yêu cầu, chỉ là anh thật ấm và đôi tay của anh, chúng biết… tất cả những điều mà cơ thể cô khao khát, anh đều biết…
Anh hôn như người đàn ông biết cách thưởng thức điều làm anh ta vui thích. Hương vị của anh đi vào đầu óc cô và đuổi đi lẽ phải khi anh đẩy chiếc quần lót của cô sang một bên và thay bông dệt bằng mũi tên trơn mịn (**) Một nụ hôn kéo dài mãi khi anh đè lên cô, hay cô đè lên người anh, và anh tiến dần vào trong cô.
Vẫn nụ hôn đó, dù hiện tại chỉ có môi trên của họ chạm khi cô thở dốc; anh chửi rủa; họ di chuyển và khoái lạc vút lên.
Sao anh biết được…? Làm sao anh biết rằng những đầu ngón tay chạy chậm dọc xương sống cô sẽ khiến cô ướt át và để anh xâm chiếm thật sâu?
Thật nhiều cảm giác và chúng tràn ngập khi anh một lần nữa làm sâu thêm nụ hôn của họ và di chuyển bên trong cô như thể bị bắt trong một giấc mơ ngọt ngào và từ tốn. Người đàn ông hấp dẫn với cơ thể rắn chắc, đôi bàn tay chậm rãi và cái cách của anh khiến khoái cảm của cô tăng vọt hơn những gì cô đã từng trải qua trước đó, phá vỡ nụ hôn của họ, một nụ hôn, làm bộc lộ ra khoái ý mà anh đưa tới cho cô.
Sự nồng nàn lên đến cao trào khi cô phủ khuôn mặt mình lên cổ anh ngăn lại tiếng nức nở của cô và anh cũng rên rỉ ngay sau đó, đôi tay anh ghì lấy cô thật chặt chẽ; bàn tay anh nâng đầu cô lên và ấn môi cô vào làn da của anh. Anh đâm mạnh vào trong cô, rất gấp gáp, bởi thế mà cô trải qua làn sóng khoái cảm thứ hai, cô cắn mạnh xuống làn da anh và châm lên ngọn lửa trong anh. Thật sâu bên trong cô, hết lần này đến lần khác, với hạt giống nóng hổi tràn sâu bên trong cô.