Một nụ hôn. Chỉ một thôi. Và cuộc ái ân đó sẽ trở nên hoàn hảo hơn đủ để không ám ảnh toàn bộ cuộc sống của cô sau này. Rạo rực, nồng nàn, hai tâm hồn hòa quyện làm một.
Với Cole Ress.
Cô đã không nhìn anh khi cô trượt ra khỏi anh, và bằng mọi cách, giằng mình khỏi người chung giường tạm thời. Tay anh giữ chặt lấy cô khi cô cố gắng cử động lần đầu tiên, nhưng rồi anh đã thả cô, khi cô quay lại nhìn anh trước khi hướng về phòng tắm – chỉ một lần – và anh đã xác định được chính xác nơi cô muốn đến, cô nhận thấy những cái nhăn mới hình thành trên trán anh và mắt anh nhắm lại.
Cố gắng để tẩy rửa, dơ dáy và đáng xấu hổ, quần lót cô tràn đầy dư âm của sự hòa quyện giữa cô và Cole, cơ thể cô run lên vì lạnh chứ không phải vì hạnh phúc.
Họ đã làm gì?
Thêm nữa, làm sao để họ dừng nó lại?
Mất trí nhớ có lẽ sẽ tốt. Mất trí nhớ có chọn lọc, đi kèm khả năng nhớ mọi thứ ngoại trừ việc – làm tình với Cole Ress. Không cần phải làm quá lên. Chỉ cần đi lên kia, tìm thấy cái áo của Hare rồi nằm lên đó và giả vờ rằng chẳng có chuyện gì bất thường xảy ra. Không gì xảy ra với Jolie Tanner, người mà gần như đã làm những việc kiểu này suốt thời gian qua.
Nhưng cô không có một chiếc vòi hoa sen để tẩy sạch mọi dấu vết của anh cùng những gì họ đã làm, mà cô chỉ có thể dùng khăn giấy và nước ấm từ vòi, và cuối cùng cô cũng có thể bước ra khỏi phòng tắm, thì mọi thứ đã gọn gàng và đâu vào đấy.
Cole Ress không có ý nghĩa gì với cô vậy nên anh chẳng thể làm tổn thương cô. Anh đã không làm tổn thương cô. Mối quan hệ của họ chỉ là … đáng tiếc, đó là tất cả. Mọi thứ đều do hoàn cảnh đưa đẩy và sự gần gũi là không tránh khỏi và … và… nhận ra rằng họ vẫn còn tỉnh táo trong gang tấc. Đúng, đó là một ý hay. Cô cảm thấy ổn với suy nghĩ ấy.
Cole đang đứng bên bếp khi cô trở lại, cái túi ngủ bị ném sang bên cạnh và đầu anh đang chùm cái mũ. Trên một khoang bếp, chảo sữa đang sôi lục sục.
Anh nháy mắt với cô dò hỏi và cô đáp trả nó với một cái nhìn đánh giá của riêng mình. Thật khó để duy trì thứ mà anh gọi là kiêu ngạo và cô thì gọi là sự tự vệ khi mà mặc một cái quần bông ẩm ướt bên dưới và áo khoác ở trên, nhưng nếu có thể thu hẹp ánh mắt của anh và gắn chặt đôi môi của anh lại thì cô sẽ cố duy trì chúng.
Jolie tìm được áo trượt tuyết và mặc nó vào, thật tốt khi mà chẳng phải quan tâm đến cái lạnh. Nó bao phủ từ cổ cho đến đùi và sẽ sớm ấm lên.
Cô trao anh một cái nhìn. Lúc này tay và một bên vai lộ ra bên ngoài túi ngủ, anh đang đưa đẩy cái chảo, chiếc mũ tuột xuống để lộ phần cổ lằn dấu răng mà cô để lại. Anh thích điều này.ự điều khiển của anh đã làm cô mê muội hoàn toàn.
“Anh nghĩ cà phê sẽ giúp gì đó” anh dứt khoát “Hoặc socola nóng hoặc thứ gì đại loại thế. Em muốn một tí chứ?”
Cô kéo cái nhìn của mình ra khỏi cổ anh, và cố gắng không nao núng trước đôi mắt xanh thẳm của anh. Đừng tới đó, cái nhìn đấy nói vậy, và cô còn hơn cả hạnh phúc để chiều theo. Đó là sự cự tuyệt.
“Vâng,” cô nói và tìm kiếm đôi giày xỏ chân mình trước khi đương đầu với phòng lạnh nơi mà nhân viên chòi giữ đồ ăn.
“Anh muốn ăn gì?”. Cô không ngại ngần đặt một thứ gì đó ngăn cách hai người, nó cho cô điều gì đó để làm. “Em thấy có một chút giăm bông, pho mát và hành tây còn xót lại.” Một ít bánh nữa, cô ôm một ôm các thứ lại và va vào Cole trên đường bước ra. Anh lui lại một cách lịch sự, nhưng lại trông như một kẻ tức cười cần phải ở xa, thật xa.
Oh, cô biết cảm giác này.
Anh quay trở lại công việc bếp núc, bận rộn pha café và socola nóng cho anh và cô trong khi cô làm sanwich và cắt đôi chúng ra.
Việc làm tình khiến cô đói. Rồi lại đi lang thang trên ngọn núi tuyết nữa chứ. Tinh thần căng thẳng làm cô hoàn toàn mất hết cảm giác ngon miệng. Cô cố gắng tìm lại cảm giác cho mình và chỉ đến khi đưa miếng bánh lên miệng cô mới biết mình đói thế nào.
“Sẽ mất bao lâu để mọi người lên đây được?” cô hỏi giữa những lần cắn bánh. Đồng hồ đã chỉ 3h15 và có lẽ nó là a.m hơn là p.m.
“Có lẽ phải một vài ngày đấy”. Anh trả lời. “Sẽ sớm khi ai đó phát hiện ra chúng ta mất tích và bắt đầu với cuộc tìm kiếm. Chuyến đi của anh không có trong kế hoạch”.
“Em cũng thế”. Cô lặng lẽ thêm vào. “Mẹ em đã biết em ở đây, và em có thể đã bị bỏ quên. Cơ hội chỉ là một nửa. Em đáng ra phải ở quán bar đêm qua”.
“Có lẽ ông ấy nghĩ em không xuất hiện”. anh không giữ được tiếng cắn qua giọng nói “Dễ đến, dễ đi, và tất cả chỉ có thế”.
“Chỉ đối với anh thế thôi”. Cô lầm bầm, trong trường hợp này anh thật sự đáng ghét. “Dù gì thì nó cũng đáng để em có thể ngồi uống với mẹ và những người khác nữa, những người muốn nâng cốc vì hồi ức về người đàn ông mà bà ấy yêu. Tiếp tục đi”. Cô nói với tất cả khinh miệt mà cô có thể, mà hầu hết chúng là giành cho chính cô. “Hãy hỏi em, ông ấy là ai?
“Em là đồ chết tiệt” Cole nóng nảy.
“Anh đã khiêu khích em”. Mắt Jolie nhìn anh chỉ là sự sôi sục. “Chúng ta sẽ tốt hơn nếu anh không làm thế”.
“Có lẽ” anh thì thầm. “Không phải nó gần như rất quyến rũ sao?”
Quyến rũ không hẳn là từ mà cô dùng cho cuộc chạm chán này. Thật kinh hoàng rằng dường như địa ngục chỉ còn gần một tích tắc nữa thôi, cái chết đã rất gần, rồi cuộc sống lại kết hợp với nhau, và rồi lại cãi nhau vặt như trẻ con…
Jolie gặm miếng bánh của mình một cách tức tối, và cố gắng tảng lờ anh. Thật khó khi một vết pho mát dính trên môi cô và cô phải liếm nó đi, mắt Cole tối sầm, anh cắm cúi gặm cái bánh như một kẻ chết đói.
“Một nụ hôn”. Cô ném cho anh một cái nhìn hằn học.
“Như anh nói. Chỉ một”.
“Nó chỉ là một” Anh phản đối.
“Và phần còn lại?”
“Đó là … sự mất kiểm soát”. Anh lẩm bẩm và lại chăm chú tới miệng cô trước khi cố gắng quay đi. Chẳng lẽ kem vẫn dính quanh miệng cô sao? Cô vội vã dùng tay lau đi. Không thể nào.
Cô nghiên cứu đôi tay Cole khi anh mang sữa nóng đến quầy và bắt đầu chế biến chúng. Anh chọn café hòa tan và socola nóng thay vì phải vật lộn với cái máy pha café mà anh gần như là không biết sử dụng. Jolie không quan tâm anh làm gì để có socola nóng cho cô miễn rằng nó nóng, ngọt ngào và nhẹ nhàng. Một chút dịu dàng len lỏi trong cô khi nhìn Cole theo cách này.
Anh có một bàn tay đẹp. Lớn, vuông vắn, với ngón tay thon dài. Bởi thế mà khi anh dùng những ngón tay này chậm dãi vuốt ve khiến người phụ nữ chìm đắm trong giai điệu của sự va chạm của người tình. Chắc chắn Cole đã thưởng thức phản ứng của cô với anh không phải lần đầu? Anh không chỉ là duy nhất một trong những người biết khơi dậy cơ thể người phụ nữ và đáp ứng nhu cầu cô.
Có rất nhiều đàn ông có thể đáp ứng cô. Rất nhiều.
Chỉ là cô không muốn tìm họ thêm nữa.
“Đường không?”
“Gì?” Cô hỏi, vẫn đang bay bổng với những mộng mơ của mình.
“Oh. Vâng. Một viên thôi. Cảm ơn anh”.
Anh đưa nó qua và Jolie nhấm nháp cốc cacao nóng của mình ngay khi đó cô tìm thấy một chảo mì nướng và quay lại với căn phòng có bơ. Cole ăn bánh trong khi Jolie rán bánh, sức nóng của chảo làm cô tạm quên ánh mắt nóng rực của anh. Họ ăn bánh trong im lặng và biết rõ rằng cô được an toàn, ấm áp và chẳng có việc gì khác để làm ngoại trừ việc chờ đợi cơn bão tuyết trôi qua đủ khiến mí mắt Jolie nặng trĩu còn vai cô thì rũ xuống. Ngày của cô bắt đầu với cơn buồn ngủ và bữa ăn lười biếng, nhưng nó cũng đáng sau những gì cô vừa trải qua. Cô thậm chí còn không thể nghĩ đến cái kiểu ngày mà Cole phải đặt mình trong đó.
Ở một nơi nào đó đang có một đám tang.
“Em nên ngủ đi” Cole Rees lạnh lùng. “Em trông thật mệt mỏi”.
“Anh thì sao? Anh sẽ làm gì?”
“Anh sẽ ở lại thêm một thời gian, xem xem anh có thể liên lạc được với Hare. Hoặc gọi được. Bất cứ ai. Để họ biết chúng ta đang ở đâu và không tìm chúng ta ở sườn núi.”
Jolie khao khát được nằm lên chiếc giường. Chân cô đã lạnh cóng và quần jean của cô vẫn ẩm ướt để mặc vào bây giờ. Chiếc giường ấy quá cứng nhưng cô vẫn có thể cuộn vào đó và tận hưởng sự ấm áp cùng mơ tưởng đến một cái giường lông. Sạch sẽ, khô ráo là điều tốt thứ hai trong thời tiết này, ngay sau tưởng tượng về một vòi nước hoa sen nóng mà ở đó cô có thể hồi tưởng lại làn da của Cole.
“Làm đi” anh lầm bầm “Giữ ấm vào. Cả những phần còn lại”,
“Nhưng nếu anh mệt? hoặc nếu đầu anh trở nên tệ hơn? Và anh đừng nhìn em như thể anh là người bất khả xâm phạm vì em biết kiểu chết tiệt gì anh cũng sẽ bị đóng băng cho mà xem. Em đã ở ngoài đó rồi”.
Thật khó cho một người đàn ông gần như không mặc gì ngoài một cái túi như một cái bao đầy kiêu ngạo như Cole hiện giờ.
Jolie nhướn đôi mắt xám và chờ đợi.
“Nếu anh phải nằm xuống thì anh sẽ đánh thức em”. Cuối cùng anh thốt ra.
“Sau đó chúng ta có thể trao đổi vị trí hoặc sắp xếp lại giường bởi vậy chúng ta đừng…”
“Chính xác”. Jolie vội vã đáp. Không cần phải kỹ lưỡng
“Sẽ tốt thôi”.
Ném cho Cole một cái nhìn thận trọng cuối cùng, cô bắt đầu leo lên giường và chui vào chăn.
“Thêm một điều cần làm rõ giữa em và anh” cô thì thầm, cái áo vẫn chùm kín cổ, cô vẫn cố vặn vẹo để tìm vị trí thoải mái nhất trong chăn. “Mẹ em chưa bao giờ nhận tiền của bố anh. Hay nữ trang. Hoặc quần áo. Hoặc nhà cửa. Bà mua lại quán bar bằng tiền thừa kế của bà em. Mẹ em xuất thân từ một gia đình giàu có, anh biết đấy. Không phải bất cứ ai quanh đây tin điều đó. Mẹ anh và bè lũ của bà ta chắc chắn biết điều đó”.
Cole Rees nhìn chằm chằm vào cô. Jolie nhìn trừng trừng trả lại. Cô đã không thể kết thúc điều này. Còn hơn thế nữa. Năm nối năm, cô phải sống chung hàng giây hàng phút với chúng.
“Mẹ em là một doanh nhân cừ. Quán hoạt động rất thuận lợi. Cha anh chẳng giúp ích được gì. Còn về em, em làm đồ họa cho một hãng phim và hiệu ứng đặc biệt ở Chrischurch. Với sự hiểu biết của em, đó là công việc mà em nhận được bằng khả năng của mình. Em chỉ có khả năng thuê được một căn phòng đủ để ngủ. Em vẫn còn khoản nợ giáo dục mà em vẫn phải trả. Thật tồi tệ là em không có nổi một căn nhà”.
“Em đã xong chưa?” giọng anh đầy lạnh nhạt lịch sự.
“Chưa. Em đã sống trong bóng tối của mối quan hệ của cha anh và mẹ em từ năm em 12 tuổi. Em chưa bao giờ mong Jame bị bệnh… Em chưa từng.. nhưng bây giờ ông ấy đã đi rồi, em mong ông ấy cũng mang luôn theo bóng đêm ấy bởi em ghét chúng. Em ghét những thứ mà nó tạo ra. Em ghét cái kiểu nhìn của bọn con trai giàu có như anh nhìn em và tự hỏi rằng cần bao nhiêu tiền để chúng có thể chui vào trong quần em. Em ghét cái danh tiếng rẻ tiền này, bởi nó làm em mắc kẹt trong đó, mà cố đến mấy em cũng không thể thoát ra được. Em ghét cách mà những gã đàn ông trong thị trấn đối xử với em như thể em là thứ gì đó để chinh phục còn những người phụ nữ thì coi em như kẻ quyến rũ chồng họ”.
Cole không nói gì.
“Bởi thế, em nói thẳng với anh, em sẽ nhắc lại nếu anh chưa hiểu rõ. Em không nhận bất kể thứ gì từ cha anh, và kể cả bây giờ thề với mạng sống của em rằng em cũng không muốn nhận gì khi ông ấy đi. Anh đừng phỏng đoán điều gì về em hay mẹ em, vì anh chẳng biết gì cả. Đừng phán xét mẹ con em mà hãy nhìn đến sự thiếu xót trong gia đình anh đi đã. Nếu anh có thể kiểm soát được những hành vi của mình ở mức lịch sự nhất, em sẽ rất ngạc nhiên đấy nhưng sẽ rất cảm ơn anh. Nếu không được thì làm ơn hãy để em yên.
“Giờ thì em xong chưa?” giọng anh mềm nhẹ đầy uy hiếp khiến cô không kiềm chế nuốt ực trong cổ họng
“Rồi”.
“Tốt. Vậy thì ngủ đi, Red. Anh không thể bảo mẹ anh và em gái anh làm gì nhưng nếu chúng ta thoát ra khỏi được ngọn núi này và còn chạm mặt nhau lần nữa thì anh sẽ ủng hộ việc này. Anh sẽ lịch sự. Và anh sẽ vứt em ở lại cái địa ngục chết tiệt này một mình”.
Jolie chìm vào trong giấc ngủ suốt phần còn lại của đêm. Cole đánh thức cô dậy vào lúc 10h bằng mùi thịt xông khói, trứng cùng âm thanh của tiếng máy xay café. Rõ ràng là anh biết sử dụng máy pha café. Rõ là như thế hoặc anh đã tìm ra cách sử dụng chúng lúc cô đang ngủ. Anh trông đã kiệt sức nhưng ánh mắt vẫn đầy tỉnh táo, ánh mắt anh đầy kích động khi cô ngồi lên và xoa xoa mặt cho tỉnh táo sau giấc ngủ.
“Em thấy thế nào?” Giọng anh vang lên từ phía bếp.
“Giống như em vừa tông thẳng xuống một sườn núi, rồi vượt qua một cơn bão tuyết và ngủ dưới sàn nhà” cô vén tóc mình qua một bên, và phát hiện một vết thâm ở bên hàm mà cô không thấy đêm qua. Cả cơ thể của cô cũng nhức nhối. “Em không nghĩ là có người đánh em lúc em ngủ đấy!”.
“Cô nhóc hài hước”. nhưng ánh mắt anh vẫn đăm đăm về phía cô. “Trông thật tệ”.
“Nó có thể khá hơn là nhìn bên ngoài đấy”. Cô thận trọng xoa lên má. “Em dễ bị tím bầm mà. Nó sẽ bay đi nhanh thôi. Anh thì sao? Đầu anh ổn chứ?”
“À, ừ, anh đã gần như đã dùng hết số thuốc giảm đau kiếm được trong hộp y tế. Anh thậm chí còn không nhớ nổi sao mình có thể tới đây. Anh chẳng nhớ nổi sao có thể cởi được quần áo”.
“Ồ, tốt” cô vung vẩy chân và nhét chúng vào đôi ủng đi tuyết. “Nó chẳng đáng nhớ đâu”.
Phần lớn là thế.
“Anh nhớ là có hứa sẽ cư xử lịch sự với em”. Anh nói và dừng lại đủ lâu cho Jolie có thể liệt kê toàn bộ sự kiện ở phần giữa từ lúc Cole khỏa thân đến cho đến lúc anh thề thốt sẽ lịch sự. Một loạt hình ảnh về cái tình huống bất hạnh và đầy nóng bỏng lại tràn đầy trong đầu Jolie. Cô chẳng thấy có lí do nào để họ lại bắt đầu những thứ như thế nữa. “Em thích trứng với thịt xông khói thế nào?” anh tiếp tục hỏi.
“Giòn và chín vàng. Cảm ơn anh”. Cô trả lời,phải chỉ là lĩnh vực của riêng anh. “Anh có rò được ai trên sóng radio không?”
Cole gật đầu. “20 phút trước. Một trạm cở sở giờ đã biết chúng ta ở đây. Họ sẽ báo cho mẹ em ngay. Và cả nhà anh nữa”.
“Oh”, Jolie nhanh chóng ngắt lời. “Vậy là mọi chuyện tốt rồi”.
“Thật vậy” anh thì thầm, tay thoắt lật miếng trứng của mình vào đĩa gần đó. Anh đập tiếp trứng cùng thịt vào chảo.
“Không ai có thể đuổi kịp Hare. Họ sẽ gửi một máy bay trực thăng lên sớm nhất khi thời tiết ổn định. Họ dự đoán có lẽ một vài giờ nữa.”
Jolie gật đầu. Họ sẽ giữ được cách xử sự văn minh thế này trong vài giờ nữa chứ? Có lẽ khi cô ngậm miệng và giữ ý kiến cho riêng mình. Và nếu Cole cũng làm tương tự như thế và họ không đề cập gì đến vấn đề gia đình.
“Hare lẽ ra đã gọi lại rồi”
Cô lặng lẽ “Em biết”.
“Chúng ta có nên tìm ông ấy không? Sẽ không ở sườn núi, em biết, nhưng chúng ta nên kiểm tra ở tháp điều khiển, xem có cái cáp treo nào biến mất hay không. Chúng ta có thể sẽ tìm được gì đó ở ngôi nhà gỗ của Hare?”.
“Không”. Cole phản đối. “Anh nghĩ chúng ta nên để lại cho đội cứu hộ tìm Hare. Họ sẽ lên sớm thôi và họ có sự chuẩn bị trước.”
“Nhưng _”.
“Jolie, chúng ta không có quần áo ấm, cũng không có thiết bị chuyên dụng. Nếu Hare đã ở ngoài đó cả đêm qua, thì tình trạng của ông ấy cũng sẽ không ổn chút nào. Nếu ông kiếm được một căn nhà như chúng ta thì ông ấy sẽ ổn thôi.”
“Mình có thể không dùng từ “chúng ta” được không?” Cô không kìm được nói. “Em không thoải mái với chúng tí nào”.
“Anh đoán là em còn không muốn dùng từ “với nhau” nữa đúng không?” anh ôn tồn. Jolie bắn cho anh một cái nguýt.
Anh đáp lại cô bằng một nụ cười thiên thần: “Khi em và anh ở đây - có nghĩa chúng ta – đấu tranh với sự sống với nhau, cùng nhau giữ an toàn … anh nghĩ chúng ta phải có một câu chuyện cùng nhau, phải không? Có trời mới biết họ sẽ hỏi chúng ta cái gì? Nhớ là anh không dùng từ “chúng ta” đâu đấy. Theo yêu cầu của em.”
“Anh đúng là một quý ô
“Đôi khi anh rất cố gắng”.
Cole tắt bếp, gắp trứng ra cái đĩa khác và chia thịt xông khói trước khi thêm vào bánh mì rồi mang cả hai tới băng ghế và đặt một cái có bày miếng trứng chín vàng trước mặt cô. Anh tìm thấy cả dao dĩa và bày biện ra hết trước mặt cô.
“Vậy, nơi nào chúng ta bắt đầu câu chuyện khôn ngoan này?”.
“Chúng ta chống chọi để giữ an toàn”. Cô trả lời. “Chúng ta có thể dừng ở đó”.
“Đồng ý. Chứ không phải là bất cứ ai cũng muốn biết rằng chúng ta siết lấy nhau trong nỗ lực để giữ ấm. Tiện thể anh thích cụm từ ấy. Quấn lấy nhau như một… Nó đầy tính ngụ ý… gần như thế, phải không em?”
Không, nó chỉ là ngụ ý ở mức độ nhỏ bé trong phần của anh thôi, còn đó là phần mà cô rất muốn quên đi.
“Chúng chẳng có gì hấp dẫn tôi cả”. cô phản pháo. “Chúng quá nhàm chán. Quá gợi hình. Chúng sẽ khiến mọi người lầm tưởng. Đối với khả năng – mọi khả năng thì chỉ là một chút luyện tập và các kĩ năng cơ bản thôi. Anh nên có một hướng đi chuẩn xác”.
“Được rồi, anh đã quên mất.” Anh thì thầm mềm mại. “Em thắng”.
Anh đáng nhẽ không nên để bộ dao dĩa trước mặt cô. Sẽ thế nào nếu cô tấn công anh bằng chúng?
Anh cười với cô như thể anh hiểu mọi suy nghĩ của cô, và tìm dao dĩa để tiếp tục bữa ăn cho chính mình. Nheo mắt lại, Jolie cũng bắt chiếc anh. Đó không phải là lợi thế của cô khi chỉ ra cái thứ mà anh thích ám chỉ tới. Như thể nó đang cứng và dài. Bên trong cô.
“Em có thể sẽ có thai”. Cole vẫn đăm đăm vào đĩa thức ăn, gẩy gẩy chúng nhưng giọng anh vẫn rất rõ ràng.
“Không” Cô đáp trả lạnh lùng.
“Anh không thường hay bất cẩn như vậy”.
“Vậy anh nghĩ em như thế?”.
“Anh đã không nói như vậy”. Lúc này đây, mắt Cole sầm lại, thất vọng não nề. “Nào, hãy gọi cho anh nếu chuyện gì xảy ra nhé!”.
“Không em sẽ không”.
“Làm sao em có thể chắc chắn như thế!
“Cole, em đánh giá cao sự quan tâm muộn màng này của anh – thật sự đấy – em tự bảo vệ bản thân để chống chọi những điều này khá tốt đấy. Chúng ta cứ nghĩ là nó sẽ không xảy ra đi. Bằng cách đó, khi thoát khỏi đỉnh núi này, chúng ta sẽ quên được chuyện xảy ra, và có thể sống nốt phần đời còn lại của chúng ta mà không còn liên quan gì nữa. Anh sẽ trở thành quản lí của những dự án của anh ở Queenstown, em quay lại với công việc của em ở Chirstchurch. Ai cũng có được hạnh phúc.”
“ Nó không dễ dàng như em nghĩ đâu”. Anh lẩm bẩm. “Quên những việc xảy ra ở đây ấy”.
“Em không nói là em nghĩ nó dễ dàng. Nhưng đó là điều cần thiết”.
“Thật chứ?”. Cuối cùng anh thốt ra, ánh mắt bắn về phía Jolie khiến cô run sợ. “Có lẽ anh có thể mời em một ly chứ”. “Cole, đừng làm thế”.
“Tại sao không?”
“Anh biết tại sao không. Điều anh muốn đề nghị là gì? Cùng một kiểu mà cha anh muốn ở mẹ em phải không? Câu trả lời là không bao giờ”.
“Đấy không phải là điều mà anh muốn”. Cole dứt khoát.
“Thế thì điều gì nào? Anh thường như thế phải không? Tình một đêm? Không phải chúng ta vừa làm như thế đó sao?”
Ánh mắt Cole lóe lên tia cảnh cáo rằng Jolie chọn việc cố tình không hiểu.
“Đó là ý nghĩ thôi”. Cô lầm bầm, lời bào chữa này chỉ đủ để Cole không làm tổn thương cô, nếu suy nghĩ đó đủ khiến anh muốn tổn thương cô.
“Thế còn về sâm panh và hoa hồng và một đối tác yêu đương cho Jolie Tanner thì sao? Một ai đó tự hào về cô ấy, ủng hộ cô ấy, không quan tâm đến mấy thứ chết tiệt mà người khác nghĩ về cô ấy chứ?”.
Cole không nói gì.
“Đó, đó là những thứ mà em đã nghĩ.” Giọng cô đầy ảm đạm. “Em xin lỗi, Cole, chuyện xảy ra ở đây đã không ai biết… và em không thể tiếp tục nữa. Cái cảm giác anh ở bên em, thật căng thẳng. Em không thể nữa. và anh cũng nên vậy đi”.
Cole giành 2 giờ tiếp theo để dò sóng. Anh không thể bình tĩnh mà cũng chẳng muốn café. Anh không thể bắt được tín hiệu điện thoại. Anh không muốn ăn. Những gì anh muốn là người phụ nữ kia đừng thách thức mỗi hành động của anh. Một người sẽ nói đồng ý uống và chán ghét anh với khoảnh kh như thế này. Nhưng Jolie thì chẳng những không nói thế mà còn chả thèm chán anh.
Say sưa với anh, có. Chế giễu anh, thách thức anh, đổ lỗi cho Jame về mọi thứ. Nhưng cô không chán anh.
Cô tìm được bản copy tờ báo ngày hôm qua và bắt đầu chơi Sodoku. Khi chơi xong nó thì cô chơi trò chơi ô chữ. Cô lại bắt đầu với thói quen cắn bút. Anh đã từng khó chịu khi cô làm thế.
Thời gian dường như trở nên vô tận khi chiếc radio rào rào bắt sóng và trạm cơ sở thông báo trực thăng đã bắt đầu khởi hành. Thực tế là một giờ rưỡi đã trôi qua.
“Họ đã bắt đầu đi rồi chứ”. Cô hỏi khi anh kết thúc cuộc gọi, mặc dù cô đã nghe được hầu hết câu chuyện. Cole gật đầu. Đến lúc để chui ra khỏi túi ngủ và mặc quần áo trở lại, mặc dù chúng còn rất ẩm ướt. Vẻ ngoài rất quan trọng và dường như Jolie Tanner cũng ủng hộ việc đó vì cô gửi cho anh một nụ cười kín đáo khi cô đi ngang qua anh, nhặt lại chiếc quần jean phơi trên chiếc ghế bếp và biến mất trong phòng nữ.
Có lẽ cô có thể khiến bản thân trông như thể chưa từng nhào vào vòng tay và chiếc giường của anh. Có lẽ như thế sẽ thuyết phục được mọi người rằng giữa họ không có gì xảy ra.
Vấn đề đã trở nên bất tiện giữa họ và dù thích hay không, anh vẫn muốn nó diễn ra một lần nữa. Trên một chiếc giường thích hợp lúc này và giành thời gian khám phá những gì có thể xảy ra khi tất cả những ác cảm và những nhận thức được chuyển thành những điều khác. Anh đã là kẻ điên thì mới nghĩ về nó.
Không giống như cha anh. Mà chỉ là con trai ông thôi.
Anh ít nhất cũng phải xem xét xem hành động của mình có chi phối người xung quanh không. Nó đã gây tổn thương thế nào tới mẹ anh, Hannah, tác động tới Jolie khi mà họ bị kéo xuống bờ vực chỉ bởi mối quan hệ không đâu giữa Tanner và Rees. Hiện tại anh phải quên đi đôi mắt xám và làn da đẹp như thạch cao ấy, và cả cái lưỡi có thể hút toàn bộ linh hồn của người đàn ông.
“Em đúng, chúng ta không thể”. Anh nói với căn phòng trống không. “Mừng là chúng ta đã lựa chọn tách ra”.
Thoát ra khỏi cái túi ngủ, Cole bắt đầu lượm lặt quần áo và mặc chúng vào.
Trực thăng đến một lúc sau đó, mang theo 4 nhân viên cứu hộ mặc áo vàng cùng phi công. Hai nhân viên đứng trên đỉnh tháp điều khiển. Hai người khác chỉ đạo Jolie và Cole.
Cole chẳng có do gì để nán lại, Jolie thì chắn chắn tuân theo sự di chuyển nên sau khi bước ra họ đã gặp nhau khi mới đi được nửa đường.
Đầu gối ngập sâu trong đụn tuyết, chen giữa những nụ cười và lời giới thiệu, 4 người họ leo lên trực thăng.
Cánh quạt đã đứng yên, nhưng phi công vẫn ngồi ở bộ phận điều khiển, bật thiết bị và liên lạc qua tai nghe.
“Chỗ lở băng có tệ lắm không?” Cole hỏi người già hơn trong 2 người cứu hộ, người tên là Abe.
“Sàn trạm cơ sở và khu bãi đậu xe trượt tuyết cách nửa cây số đã thoát. Đó là tin tốt của cậu”. Abe cung cấp. “Tin xấu là cậu mất 2 tháp điều khiển, 3 khoang cáp treo, bộ ghế trượt tuyết số 2 và 8 cũng đi đời cùng một mớ hỗn độn tuyết và băng bên dưới kia đang gây lo ngại là sự tổn thất còn lớn hơn. Bão tuyết vốn là chuyện thường nhưng lần này quả thực là khó khăn đấy.”
“Quá nhiều nên sự tàn phá của nó khiến anh ấy nhẹ nhàng” Jolie thì thầm, cô nhận được cái nhìn sắc nét và đồng tình của Abe, còn Cole thì cười khẽ.
“Sao cậu lại bị va vào đầu vậy?” Abe hỏi
“Chúng tôi ở trong một khoang cáp treo trên đường đi xuống”.
“Bọn cậu ở đâu?” Abe hoài nghi nhìn anh.
“Cậu nói cậu ở trong ngôi nhà gỗ. Cứ giả định là cậu trú bão tuyết trong một cái ngôi nhà gỗ đi.”
“Không phải vậy”.
“Giờ thì cậu nói chúng tôi biết đi”.
“Dường như không có thêm nhiều vấn đề như đã nói với các anh trước đó. Chúng tôi ổn. có ai thất lạc trên núi nữa không?”
“Chỉ có Hare”. Abe trả lời.
“Ông ấy ở lại phòng điều khiển khi chúng tôi rời đi”. Jolie nhìn một cách lo lắng. Hai người lính cứu hộ đã không thấy ở bất cứ đâu, mặc dù nó hiện lên rõ ràng trên màn theo dõi rằng họ đang ở tòa tháp.
Ngay lúc họ lên trực thăng, Abe đã ngồi xuống cạnh Cole, ánh mắt sáng rực, và dịu lại khi nhìn thấy đầu Cole. Các nhóm cứu hộ khác cũng đang tập hợp lại về trực thăng. Họ không rà soát cũng như tìm kiếm các cáp treo nữa.
“Họ không tiếp tục tìm kiếm nữa”. Jolie thì thào với âhanh nhỏ tới mức trái ngược với bộ dạng cồng kềnh của cô, tầng tầng lớp lớp áo khoác thêm chiếc mũ len cùng kính trượt tuyết ngự trên đầu. Có lẽ cô nghĩ kiểu ăn mặc này làm giảm vẻ đẹp của cô.
Cần có ai đó nói với cô rằng nó vô tác dụng, Cole dứt khoát. “Họ thậm chí còn không thèm quay đầu lại”.
Abe không nói gì. Jolie lại nhìn sang Cole và anh cũng chẳng trả lời cô.
Hai người khác bước vào trực thăng và trong thoáng chốc họ không nói gì. Cole nhìn Jolie, đang thu chặt vòng tay lại và giữ cho mặt ngầng cao, mắt dán chặt vào những người trở về hi vọng họ không về tay không.
“Ông ấy ở đấy” một trong những người trở về đầu tiên lặng lẽ, liếc nhìn Jolie nhưng mặt lại hướng về Abe. “Ông ấy đã chết”. Abe đón nhận nó một cách khó khăn. Bàn tay đang kiểm tra vết thương trên đầu Cole run lên cho đến khi những người kia rút lui hoàn toàn.
Jolie chết điếng người. Cole không biết Hare như thế nào với Jolie nhưng cô vẫn nhắm mắt và đứng lặng ở đó.
“Không có dấu vết gì trên người ông ý”. Một người đàn ông nói. “Quần áo ông ấy vẫn khô, căn phòng không quá lạnh. Không có dấu hiệu hạ thân nhiệt. Có lẽ là một cơn đau tim. Nhưng đây mới chỉ là phỏng đoán”.
Cole gật đầu. “Cảm ơn anh”. Cần phải thông báo cho cảnh sát, và tiếp theo là thân nhân của Hare. Hare có một cô con gái ở đâu đó trên phía bắc. Vợ Hare chết cách đây vài năm.
“Chúng ta tốt nhất là đến bệnh viên thôi”. Abe thốt lên phá vỡ sự im lặng.
“Không bệnh viện nào cả” Cole đáp.
“Cậu đập vào đầu cậu một cú tuyệt đẹp đấy con trai”. Abe thô lỗ. “Hai người rơi từ cáp treo xuống, rồi đi bộ xuyên qua bão tuyết, và tôi dám chắc với quần áo trên người mấy người, mấy người sẽ bị chết lạnh trên đường trở về đấy. Liệu từng ấy có khiến cậu lựa chọn lại không?”
“Không”. Jolie lải nhải với bác sĩ hàng ngàn lần. “Có thật cần thiết không khiến tôi phải cởi quần áo. Tôi không gãy chỗ nào, không lạnh, không thâm tím, và tôi không cởi quần áo”. Hiếu chiến không phải là bản tính tự nhiên của cô – chỉ là cô cố đè nén sự sợ hãi của mình, có lẽ như vậy sẽ khá hơn.
“Anh đã kiểm tra ngón tay, chân của tôi, đã kẹp nhiệt độ, và tôi không bị ảnh hưởng gì. Chỉ cần chỉ cho tôi chỗ phải đăng kí để ra khỏi đây
“Cô có thể đi ngay khi cô nằm lên bàn và kiểm tra bụng cùng cột sống cô. Sẽ bỏ qua quần áo nếu cô muốn thế”.
“Tôi mong thế”.
“Cô biết không, nóng giận là dấu hiệu của sự mất nhiệt”. ông bác sĩ ngọt ngào với cô khi cô nằm lên bàn khám.
“Hiếu chiến là một cái gì đó tự nhiên trong bản tính của Jolie”. Một giọng nói vút cao vang vọng vào căn phòng, và Cole đứng đó, bên cạnh anh là mẹ cô.
Cô lao về phía trước và nhào vào vòng tay của mẹ. Không có một từ ngữ nào có thể miêu tả một cách trọn vẹn về mối quan hệ giữa mẹ và con gái, những người chỉ còn có nhau khi mà cha Jolie mất lúc cô chỉ mới là một đứa trẻ. Rachel ôm chặt cô trước khi ngắm nghía Jolie một cách lo lắng.
“Con ổn chứ con yêu?”.
“Ổn mà”. Jolie suýt thì ngạt thở.
“Tôi cũng muốn tin cô bé”. Ông bác sĩ thêm vào. “Đứng đó để tôi kiểm tra lưng và cột sống cô. Nếu cô chịu đứng yên, tôi hứa là sẽ xong nhanh thôi”.
Jolie bước trở lại và đứng cho ông bác sĩ phòng cấp cứu thực hiện công việc khi Cole nhìn từ cửa lại. Anh đã được băng một cái băng mới và thay áo khoác. Có lẽ anh đã mượn nó. Hy vọng là nó khô. Anh trông thật mệt mỏi. Tiều tụy. Thế cũng đã là tốt lắm rồi.
“Tại sao anh lại ở đây?” Cô hỏi cộc lốc và chiếu cho anh một cái nhìn không mấy thân thiện.
“Tôi đã cố dạy nó cách cư xử rồi đấy, tôi thề”. Rachel cau mày với con gái. Jolie quắc mắt đáp trả.
“Chắc họ chẳng phát hiện ra gì đâu”. Cole lầm bầm. “Anh cũng đang kiểm tra. Anh muốn chắc chắn rằng em ổn trước khi anh đi. Không có động cơ gì đâu, Jolie. Chỉ theo phép lịch sự thông thường thôi”. Theo yêu cầu của em.
Cô không thể nắm bắt được cái nhìn của anh. Những lời nói bị ngưng lại lưng chừng ngay khi bác sĩ thông báo cô ổn và có thể về nhà. Nhà, cuối cùng, cũng được tắm nước nóng và cởi đống quần áo này ra nhưng cũng không có nghĩa rằng bác sĩ sẽ nhận ra từ mùi hương trên người cô Jolie Tanner rằng gần đây cô có quan hệ tình ái. Không ai cần biết về nó. Không một ai.
“Anh đưa em và mẹ em ra xe”. Cole nói.
“Không cần thiết phải thế
Anh nhìn cô với ánh mắt đầy xung đột. “Cho anh vui lòng đi!”
Jolie chiều theo ý anh, nhưng Cole biết cô muốn anh rời khỏi nhanh hơn. Ra khỏi không gian của cô, cuộc sống của cô và anh sẽ như thế. Sớm thôi. Sẽ nhanh như lúc họ bước ra đã có sẵn một loạt nhà báo chờ sẵn ngoài cửa bệnh viện. Anh không nhắc về họ với Jolie, cô cũng không nhắc nhở gì về anh, mặc dù cô lẽ ra phải thấy họ trên đường ra.
Jolia dừng lại khi nhìn thấy bọn họ. dừng lại và quay đầu để trốn, sẽ không thoát được nếu cánh báo chí không giữ lại được 1 trong 2 người. Cole biết rõ thực tế
“Sẽ tốt hơn nếu để họ đạt được thứ họ muốn” Anh thì thầm và cảm giác được sự sợ hãi ngập trong ánh mắt cô, một thứ sợ hãi trái ngược hoàn toàn với sự dũng cảm mà cô đã thể hiện lúc trên núi.
“Không còn đường khác sao?”
“Họ vẫn sẽ tìm em đấy”. nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, anh mong có thể truyền cho cô một chút mạnh mẽ, có gì đó không đúng, cô đang run lẩy bẩy, đó không phải là mong muốn của anh. “Chúng ta sẽ kể lại câu chuyện đã chuẩn bị nhớ không? Anh sẽ đi đúng hướng nếu đó là những gì em đang nghĩ”.
Sự nghi hoặc tràn ngập mắt cô, nó như cắt cứa vào lòng anh.
“Xin lỗi, Red. Em không còn lựa chọn”. Anh liếc nhìn Rachel Tanner. Bà chằm chằm nhìn lại vẫn bình tĩnh và thoải mái hút thuốc. Nhưng bà nắm lấy Jolie và không thèm nhìn như thể bà muốn rời khỏi đây sớm nhất.
“Sẵn sàng chưa?” Ba người bước ra ngoài và mọi chuyện bắt đầu.
“Ngài Rees, ngài có thể cho chúng tôi biết về thiệt hại của khu Silverlake Mountain không?’’.
“Ngài có thể phát biểu vài lời về Hare Lobo không?”
“Ngài Rees, có phải ngài không tới đám tang của cha ngài vì hẹn hò với Jolie Tanner không?”
“Cô Tanner, cô có thể tiết lộ bản chất mối quan hệ của cô với ông Rees là gì không?”
“Giữ câu hỏi của mấy người liên quan một chút hoặc đừng hỏi thêm gì nữa!”. Cole nói, cố ngăn cách Jolie với đám phóng viên.
“Cho phép tôi. Thiệt hại của khu Silverlake chưa được xác định. Cô Tanner đây và tôi bị kẹt lại ở đó và chúng tôi bị thương nhÔng Hare Lobo, quản lý của tôi, đã đang điều khiển một cáp treo khi trận bão xảy ra. Hiện vẫn chưa xác định được nơi ở của ông ấy.”
“Ông Ress, ông đã ước tính được chi phí để sửa chữa thiệt hại chưa?”
“Vẫn chưa thể”
“Ông Rees. Em gái ông đã thổ lộ rằng ông đã từng đứng đầu công ty Rees trong một thời gian và cái chết của cha ông sẽ có chút ít ảnh hưởng tới sự phát triển của Rees Holding”
“Phải rồi”.
“Cô ấy cũng đã thắc mắc rằng tại sao ông và Tanner lại có thể tình cờ gặp nhau trên núi vào ngày tang lễ của cha ông”.
“Cũng đúng”.
“Nhưng ông có 1 ngôi nhà gỗ trên đó.” Người phóng viên da đen bắn về phía Rachel một nụ cười châm chọc và bà đã nhướn đôi chân mày buồn chán và hay chế nhạo lên để đáp lại. Jolie giật lưng khỏi cánh tay anh, người cô lại run lên.
“Có 1 ngôi nhà gỗ mà bố ông thường xuyên dùng vào việc….kinh doanh”.
“ Tất nhiên”.
“Vậy thì ông và cô Tanner đã làm gì ở đó”
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn nói lời từ biệt với cha tôi”, Cole dứt khoát. “Tôi đã lái chiếc xe cuối cùng xuống núi. Và đã gặp cô Tanner. Rồi trận lở tuyết xảy ra, tuyết va vào người khiến tôi bất tỉnh. Khi tôi tỉnh lại tôi chỉ nhìn thấy bầu trời đầy tuyết. Cô Tanner đã đưa tôi xuống núi an toàn. Cô ấy đã làm việc đó trong điều kiện thời tiết dưới không độ giữa một trận bão tuyết kinh hoàng lúc nào cũng có thể vùi lấp cả cô ấy và đôi khi tôi tưởng mình vừa trải qua 1 cơn ác mộng. Tôi nợ cô ấy cả mạng sống của mình. Tôi nợ cô ấy một lời cảm ơn. Và tự tận đáy lòng tôi ngưỡng mộ tính quyết đoán, suy nghĩ nhạy bén và kĩ năng trên núi của cô ấy. Tôi nói thế đã rõ ràng chưa?”
Không có vụ bê bối nào mà lại không có 1 vỏ bọc ngọt ngào, và bất kì phóng viên nào cũng biết điều đó.
“ Cô Tanner, cô có bình luận gì không” anh ta vừa nói vừa cười giả tạo
“Không”, Jolie nói, và nếu có 1 từ nào đấy thốt ra thì cũng chỉ vì 1 lý do duy nhất là cô không còn gì để tự vệ. Không chống lại báo chí, những kẻ đang nhìn chằm chằm vào cô. Không chống lại Cole. Anh đã nghe cô. Tất cả những điều kinh khủng cô đã từng nói với cách cha anh làm việc đã tô màu cuộc sống của cô. Cole đã nghe. Anh đã nói anh ngưỡng mộ cô- anh đã nói lớn tiếng ở chỗ cộng cộng như thế đó, một Rees đã ca ngợi một Tanner. Cách cánh tay anh đặt đằng sau lưng cô khiến cô có cảm giác an toàn.
“Cô phải có bình luận nào chứ”. Các phóng viên liên tục nói như thể chẳng có gì là không thể suy nghĩ được.
“ Tôi vui vì mình còn sống”, cô nói một cách rời rạc.
“ Tôi mừng vì Cole ở đây. Và tôi hoàn toàn bị đánh bại, tôi chỉ muốn về nhà. Đó là bình luận của tôi”
Cole nhìn người phóng viên. Các phóng viên nhìn anh. “Đi thôi” Cole nhẹ nhàng. Và rồi họ đi qua đám đông, Cole buông tay và đi bộ về phía xe của Rachel.
“ Em làm tốt lắm” anh nói và đôi mắt xanh không ngừng tìm kiếm khi Rachel hướng đến bên cạnh cửa lái. Jolie gật đầu và quay đi.
“ Anh sẽ không để bọn họ làm thịt em, Jolie à,” anh đế vào “ Đó không phải phong cách của anh”
Cô kết thúc bằng cách nhún vai vì cô chẳng biết nói gì hơn với anh nữa “Bây giờ em đã biết điều đó”
“Em không tin lắm. Đúng không”
“Không,” cô đáp như thể chưa bao giờ được làm thế. “Không nghĩ rằng cái mà em mong đợi lại trở thành như vậy” cô lặng lẽ. “Không phải như thế, không phải sự giúp đỡ của anh, không phải lời cảm ơn của anh. Em… cám ơn”.
“Nếu như nó làm em bối rối đến như vậy, anh sẽ cố gắng không biến nó thành một thói quen”.
“Anh sẽ làm vậy sao.”
Anh mỉm cười và lắc đầu, nụ cười của anh hàm chứ cả sự nuối tiếc và cảm kích. Rồi anh quay lại và sải bước đi.
“Cậu ấy thật tốt” Rachel đánh giá khi họ bước lên xe, và Jolie cố gắng không nhìn chằm chằm vào anh khi anh bắt taxi cho mình. Gia đình của anh đâu? Chẳng nhẽ họ kiên quyết không đến gần một Tanner nào thậm chí là đến đón anh ở bệnh viện? Có kiểu gia đình vậy sao?
“Con đã làm gì với cậu ấy?” bà hỏi và lại chìm vào im lặng.
“Con nghĩ…” Jolie nói và chìm vào suy ngẫm khi bà đánh xe ra khỏi bãi đậu “Anh ấy thật tuyệt vời. Anh không bao giờ lùi bước. Không một lần. Anh luôn tiến bước
Không hẳn ai từng ở trên núi. Gần như không ai có thể sống sót. Jolie rùng mình.
“Hare đã chết. Họ nghĩ ông ấy bị đau tim. Ông ấy dặn rằng…” Jolie cố ngăn giọt nước mắt lấp lánh trên bờ mi, nói nhanh như thể thời gian không còn. “Ông xin lỗi về mất mát của mẹ. Ông mong con chắn chắn rằng sẽ chuyển đầy đủ chúng tới mẹ”.
Lần này, Jolie để mặc cho những giọt nước mắt lăn dài.