Cole nhanh chóng tìm gia đình họ sau khi đám tang kết thúc.
Kể từ sau đêm bão tuyết, chẳng một ai dám lên núi. Tuyết phủ trắng khắp mọi nơi, quá nguy hiểm và rõ là tình trạng này sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa.
“Sớm thôi” Cole thì thầm khi con gái người quá cố tỏ ý muốn biết khi nào thì họ có thể lên núi.
“Ngay khi thời tiết tốt hơn chúng ta sẽ đi. Tôi hiểu ưu tiên số một của ta lúc này là mang đồ đạc của Hare về”
Thực ra, có quá nhiều ưu tiên mà anh phải dành thời gian quan tâm lúc này và anh cần phải theo dõi việc chi trả cho một khoản tiền bảo hiểm. Hare đã chết trong khi làm việc. Sự việc này Cole đã trình báo với chính
“Tôi xin chia buồn với sự mất mát của gia đình” Thật là những lời dễ chịu ấy vậy mà Cole không tài nào thốt ra được. “Chúng ta sẽ luôn nhớ tới Hare. Silverlake sẽ không bao giờ còn được như xưa khi vắng ông ấy”
Bao nhiêu lời cũng là không đủ. Rất nhiều công nhân của Silverlake đã đến dự đám tang và Cole đã khéo léo ra ngoài nói chuyện với họ. Anh đã vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ, phân chia số công nhân làm việc lâu năm tại công ty về các công ty con của gia đình, một phần trong số công nhân thời vụ, anh giúp họ tìm việc ở các khu trượt tuyết trong vùng, và phần còn lại anh tiếp tục trả lương vì ít nhất anh sẽ cần họ lau dọn công ty mặc dù ai cũng biết là khó có thể mở cửa việc kinh doanh ngay trong mùa đông năm nay.
Jolie và Rachel Tanner cũng đến dự đám tang. Jolie trông hoàn toàn tách biệt với mọi người trong bộ váy và áo choàng đen. Lộng lẫy.
Nổi bật
Khó gần.
Cole thấy mình như nghẹt thở.
Anh đã quyết định sẽ tránh mặt cô, thậm chí là không nhìn về phía đấy. Anh đã biết trước là không nên thực hiện cái việc mà mình đang nghĩ. Vì một điều, anh không có đủ thời gian.
Đó thực sự là một tuần làm việc mệt mỏi và có quá nhiều thứ đến bất chợt. Danh tiếng của công ty bị giáng một cú mạnh bởi cái chết của James và những chuyện xảy đến bất ngờ. Hannah, kẻ chỉ biết tư lợi cho riêng mình, cuối cùng cũng nhận ra cần phải tỏ ra đoàn kết với gia đình nhằm xốc lại công việc kinh doanh đang gặp nhiều khó khăn sau thiệt hại đáng kể vừa rồi. Có khá nhiều lý do buộc Cole không theo đuổi Jolie Tanner, trước là vì trách nhiệm của anh đối với công ty của gia đình mình, sau cùng là vì trách nhiệm với mẹ và em gái anh, và cả Jolie nữa, để khi sự việc xảy ra không kéo tên bọn họ chìm trong sình lầy của một con sông.
Không phải lúc nào Cole cũng thành thật với cảm xúc của mình. Đôi khi chúng làm anh thấy xấu hổ. Những cảm giác mâu thuẫn của anh dành cho cha mẹ- cả với người đang sống và người đã chết. Những cảm xúc đối lập của anh khi còn là một thiếu niên dành cho đứa nhóc bơ vơ có mái tóc đỏ nhỏ xíu cùng đôi mắt quá to trên gương mặt con bé, với vết nhơ danh tiếng của nó mà không thể nào xóa bỏ đi được.
Anh biết, và thậm chí cả sau này, rằng cô không đáng phải chịu cơn lôi đình của anh và cả những chuyện bàn tán không hay đang diễn ra. Jolie chẳng có thêm nhiều bạn bè kể từ khi Hannah rời bỏ cô. Lặng lẽ một mình, cô xây lên bức tường rào cảnh giác dài tít tắp. Ngay từ thời niên thiếu, có hàng tá cậu trai đã thất bại trong việc tiếp cận Jolie, chỉ một số ít gây được cảm tình với cô và một vài cậu trong số ít đó sau khi hẹn hò cùng cô thì kỳ lạ thay, trở nên lầm lỳ và cảnh giác đến khó hiểu khi nói về Jolie.
Đào xới quá khứ bí ẩn của Jolie Tanner, kẻ chuyên đánh cắp bạn trai người khác, ta thấy một cô gái với lòng can đảm, sự chịu đựng phi thường và một ý chí sắt thép, người đã cứu anh khỏi bị chết cóng trên ngọn núi đáng nguyền rủa kia. Nhưng ở cô cũng không ít những vấn đề nan giải về cảm giác an toàn, cô dễ bị tổn thương và điều đó khiến anh cảm thấy đau khổ như chính anh là nguyên nhân khiến cô như vậy.
Cole đứng yên tại chỗ khi Jolie thì thầm điều gì đó với bà mẹ cô và sau đó thì tiến về phía anh với dáng vẻ uyển chuyển của một vũ công. Anh thực sự đã thấy hình ảnh đó khi cả hai người ở trên núi.
Nhưng lần này, trang phục khác. Đôi giày cũng khác.
Làm thế nào mà anh lại nhầm lẫn khuôn mặt của cô với một cậu bé được nhỉ.
Vết bầm tím trên khuôn mặt cô đã mờ đi hoặc cô đã khéo léo che giấu nó dưới lớp kem trang điểm. Một nụ cười thương xót cho vay một đường cong làm say mê với đôi môi căng mọng gợi cảm. Anh chưa từng quên. Không phải khóe miệng cô. Không phải phần còn lại của cô. Anh ước ao một cách chết tiệt là anh đã có những thứ ấy.
“Mẹ em nói rằng anh ở đây”, cô thì thầm. “Em không chắc liệu có phải…?”
“Em nên tin điều đó.”
“Đây thực sự là một buổi lễ long trọng” Cô nhỏ nhẹ như thể đoạn hội thoại ngắn ngủi này có thể làm dịu đi biết bao nhức nhối gây ra bởi những lời nói sắc nhọn của cô cùng vô vàn những đau đớn mà anh đang phải chịu đựng.
“Ừ”
“Gia đình em sẽ tổ chức một bữa ăn nhẹ ở quán rượu sau khi tang lễ kết thúc. Em không có ý ép anh, nhưng anh cố gắng đến nhé.” Jolie tiếp lời.
“Cuối cùng thì em cũng mời anh một ly hả Red?”
“Chẳng phải ý hay đâu”
“Vì mọi người vẫn nói sao.”
“Có thể em nên nghe theo họ”
“Anh sẽ tới. Em đã tới với anh, Red à. Anh không để em đơn độc với bên ngoài. Anh không gạt bỏ em bởi hàm ý rằng em không đủ tôn trọng với Hare để khiến ông ấy phải bật dậy từ đám tang. Anh không làm cái việc chết tiệt
Sự giận dữ dâng lên trong anh và sự ngạc nhiên bất thình lình với cô.
“Em xin lỗi” Cô nói khi màu đỏ nhuốm lên hai má mình. “Vì cú va đập mà anh có thể không tham dự lễ tang của Hare. Em biết ai đó sẽ ở đây để đại diện cho gia đình nhà Rees. Em nghĩ là em biết tất cả việc đó thuộc về anh.” Cô hít một hơi khó nhọc. “Có thể chỉ là em không muốn nó như thế.”
“Em đang làm tổn thương anh đấy, Red ạ. Lại một lần nữa.”
Cô cau mày nhìn ra chỗ khác.
“Buồn ngủ à? Trông em có vẻ mệt mỏi?” Cole hỏi cộc lốc.
“Trông anh cũng không khá hơn.” Nhưng cô không nhìn anh khi cô nói.
“Quá nhiều việc cần phải làm lúc này”
“Phải rồi, em nghe nói anh đang cố gắng tìm việc cho tất cả công nhân của Silverlake. Anh thực sự là một người tốt bụng.”
“Không phải em đang có ẩn ý gì đấy chứ?”
“Không” Jolie nói khẽ. Ánh mắt họ gặp nhau và Cole cảm thấy dường như hơi thở của anh bị tắc nghẹn đâu đó trong lồng ngực.
“Không, tôi không nghĩ vậy. Khi em không ngủ được, em khó có thể đổ lỗi cho công việc vì chuyện đó bởi em hầu như đang chẳng làm gì cả. Em có những giấc mơ tồi tệ. Những cơn ác mộng, về việc mình bị ngã”
“Khỏi khoang cáp treo?”
“Đúng vậy. Trong mơ lúc nào em cũng thấy một chai sâm panh lơ lửng giữa không trung, không hiểu lý do gì mà em còn thấy cả một hộp đầy dao, và thậm chí một cái máy nghiền khoai tây. Chúng hỗn độn quanh em, chúng khiến em có cảm giác lạc vào một ma trận. Chúng thật bối rối.”
“Anh có thể tưởng tượng ra cảnh đó” Cole nói. “Dao kéo không xuất hiện tý nào trong những giấc mơ của anh.”
“Thế thì may cho anh”
“Không hẳn. Thử hỏi anh xem anh thường mơ thấy gì đi Jolie. Có muốn biết anh đã đi đâu trong nhưng cơn mơ của mình hay không?”
“Em không chắc là mình muốn biết.”
Thận trọng, và vì cô nên làm thế, cô là lý do mang đến những hỗn lo trong anh. Cole bước tới gần và nghiêng đầu mình cho tới khi môi anh chạm vào đám tóc ở trên đỉnh đầu cô.
“Cám ơn vì đã mời anh đến buổi tiệc đưa đám. Anh sẽ muốn tới tham dự trong một lúc. Cám ơn vì đã tới nói chuyện với anh, dù chỉ vì phép lịch sự. Và hãy nhớ cho là, khi anh nhắm mắt mỗi khi đêm về, anh thường mơ về bờ môi tham lam của ai đó, làn da căng mịn và những đam mê bất tận mà anh chưa từng cảm thấy trước đây. Hỏi xem hàng đêm anh đã đi đâu đi Red”
Đôi mắt xám mở to và hoảng hốt. Cái miệng tạo thành một nụ hôn; không chỉ một nụ hôn mà còn nhiều hơn thế.
“Anh đã đi đâu” Cô thì thầm như van lơn, điều ấy khiến tình cảm cuồng cháy trong anh bùng lên dữ dội gấp trăm ngàn lần.
“Đến bên em”
“Đồ uống ở trong nhà đấy” Jolie nói sau đó vài giờ khi cô trao một ly whiskey mạnh còn lại trên khay của cô cho Cole Rees – người có cái miệng trơn tru và vẻ quyến rũ nguy hiểm.
“Không phải của em đâu nhé”
“Cám ơn vì đã giải thích” Anh nói, mắt ánh lên điệu cười tinh quái chẳng có vẻ gì là xung đột với không khí trong phòng. Đâu cứ đám ma là phải u uất rầu rĩ và sự thực thì người ta khi nhìn vào bữa tiệc này có thể đoán nó được tổ chức vì bất kỳ một lý do nào đó nhưng tuyệt nhiên là không phải vì một đám ma. Rồi ai đó mang ra cuốn album ảnh cũ trong đó có mấy bức có mặt Hare. Người ta thường nói, mỗi bức ảnh là một câu chuyện kể, nào hãy nâng cốc cho mỗi câu chuyện ấy. Đám đông quen thuộc xung quanh tạo cho Jolie cảm giác an toàn, và cô cho phép mình ngắm nhìn bờ môi Cole lâu hơn chút nữa. Ánh mắt biết cười của anh cũng phản chiếu qua đôi môi anh và dù đầy vẻ bỡn cợt cô cũng khó mà phủ nhận vẻ hấp dẫn ở con người ấy. Thảo nào mà đám đàn bà con gái cứ thấy anh ở đâu là túm tụm lại và sẽ gật đầu lia lịa với bất cứ điều gì anh đưa ra. Anh có tiền, lại biết cách khơi gợi khao khát ở mọi người đàn bà và hơn hết thảy, anh có sự ve vuốt. Chúa cứu rỗi, anh ve vuốt mới dịu dàng làm sao.
“Em đang nói gì vậy” Cole thì thầm vào tai Jolie và cô cảm thấy má mình đang ấm dần lên. Jolie vội vã rời ánh nhìn của mình khỏi đôi môi Cole về đúng vị trí nên ở của nó. Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không, em chỉ đang nghĩ vu vơ thôi.” Cô chữa lời anh. “Chủ yếu là về những điều mà anh nói trước đây.” Rồi dè dặt tiếp lời “Thực sự thì trong hoàn cảnh đó, khi chúng ta ở cùng trên núi, em nghĩ cả hai thật là kỳ lạ. Khi cận kề cái chết, người ta thường nhận thức rõ ràng hơn mọi chuyện.”
Cole thầm thì “Cũng là một giả thiết có lý, em có muốn kiểm chứng lại không?”
“Không hẳn, thực ra thì không”
“Tại sao lại không nhỉ? Tất cả những gì anh muốn là một nụ hôn”
“Những việc xảy ra em có nghe rằng để vạch hàng rào trước,” cô nói và tự giải thoát mình khỏi đoạn hội thoại gây khó xử với Cole đơn giản với việc quay trở lại quầy rượu và lấp đầy khay bằng các ly đầy. Khi quay lại nhìn Cole, cô thấy anh đang chăm chú dõi theo cô, và hơn cả thế, anh đang cười.
“Cole Rees đến đây là vì con hay vì bữa tiệc đưa đám?” Rachel tranh thủ hỏi thăm khi cả hai đang ở sau quầy rượu.
“Đương nhiên là vì bữa tiệc, nhưng cứ cho rằng anh ta có thể đến đây vì con đi. Làm thế nào để con không phải đối mặt với anh ta?”
“Con đã thử tránh mặt anh ta chưa?”
“Anh ta phiền phức đến nỗi con không tránh được.”
Bờ mi của Rachel cong vút.
“Thực sự là một tên phiền toái”
“Con đã thử bỏ chạy chưa?”
“Nhưng chính mẹ bảo con đừng bao giờ chạy trốn mà”
“Ôi dào, cũng tùy vào hoàn cảnh nữa”
“Con đã cố đẩy anh ta ra xa, nhưng cũng chẳng ăn thua lắm. Có vẻ anh ta muốn bị sỉ vả cho một trận.”
Rachel trả lời cộc lốc “Mẹ nghi ngờ điều đó. Con càng tỏ ra khó khăn thì anh ta càng thích”
“Con không phải loại con gái dễ dãi” Jolie nói một cách cáu kỉnh.
Rachel đưa Jolie một khay rượu đã hết sạch để cô đặt thêm ly mới vào và hất hàm về phía đám đông “Kìa thử thách là kia”
“Mẹ em có lẽ cho rằng nếu em dễ dàng với anh, anh sẽ nhanh chóng chán em”. Jolie nói với Cole nhân lúc anh thoát khỏi cái đám đông đang ra sức bợ đỡ mình.
“Có thể b nói đúng, em cứ thử xem” Cole nhã nhặn.
Jolie nhíu mày khó chịu sải những bước dài khỏi chỗ Cole đang phá lên cười khoái chí.
Lần sau, Cole lại là người bắt chuyện trước. Anh nói “Luật sư của anh vẫn chưa nhận được tin tức gì từ đống giấy tờ mà anh đã đưa cho em”.
Jolie tỉnh bơ: “Thì rõ là vì chúng vẫn còn nằm trên nóc của giá đựng trứng trong bếp Ophelia – Anne mà”.
“Sao lại thế?”
“Anh đã từng nghe đến cái rổ quá cứng đầu chưa?” cô lầm bầm
“Rồi, nhưng anh chưa bao giờ dám bỏ 16 triệu bảng vào nó trước đây cả, vấn đề ở chỗ giữ hoặc trả, hoặc cả hai” Cole phản pháo.
“Em không biết về chuyện mấy ngôi nhà” Jolie gằn giọng. “Ai cần chúng chứ”
“Đấy là em nói thế, nhưng liệu đó có phải điều mà em thực sự nghĩ không? Em vẫn nên cân nhắc quyết định của mình”
“Em không thể từ chối chúng và để anh giữ chúng hay sao?”
Nhưng Cole chỉ cười nhạt “Đáng tiếc là mọi việc không do ý muốn của em quyết định. Em có thể tìm một luật sư, đó là điều duy nhất anh có thể nói với em lúc này”
“Nhưng mẹ anh chắc phải…” Jolie đột nhiên ngắt lời.
“Ý em đang muốn nói mẹ anh sẽ cảm thấy nhục nhã phải không?” Cole nói, “Hannah rất tức giận. Chỉ là anh muốn lôi đống giấy tờ ra khỏi két của anh mà thôi.”
“Anh không đang phẫn nộ đấy chứ?”
“Anh đang rất phẫn nộ đây,” Cole lầm bầm. “Chủ yếu là do ông bố đáng kính của anh đã đợi cho tới tận lúc qua đời mới cho mọi người biết là ông quan tâm đến mẹ em nhiều như thế nào, và để lại cho anh một mớ bùi nhùi rối rắm.”
“Em chắc hẳn ông phải để lại cho anh thứ gì đó” Jolie thì thầm “Không đời nào ông đi mà quên phần của anh. Ông đã luôn tự hào về anh khi còn sống phải không?”
“Anh giữ 40% cổ phần của công ty, với anh thế là đủ. Hannah cũng đang giữ một lượng lớn cổ phiếu, mặc dù không chắc đó có phải là điều mà nó muốn mọi người biết. Mẹ anh cũng là một thành viên của hội đồng quản trị và sở hữu một số cổ phần kh
James đã chia đủ cho mọi người, chỉ là một vài người trong bọn anh phải làm việc vất vả hơn những người khác để bảo toàn số tài sản ấy.”
“Sẽ tốn bao nhiêu để có thể đưa Silverlake hoạt động trở lại” cô e dè. Cole day ngón tay vào thái dương hệt như một cậu bé khổ sở với các suy nghĩ trong đầu.
“Nhiều lắm, nhưng anh sẽ lo được” Anh thì thầm.
“Em nghĩ anh có thể tạm gác việc này sang một bên. Anh muốn uống thêm gì không?”
“Không, anh muốn…” Cole ngập ngừng.
“Hay ăn gì vậy? Đồ ăn sắp sửa ra rồi.”
“Anh muốn rời khỏi đây” Giọng Cole trầm xuống nhưng dứt khoát. “Với em, trước khi em lại nói với anh rằng đó là ý kiến tồi, anh biết vậy mà.”
“Thế thì sao anh còn hỏi”
“Có lẽ anh vẫn đang hy vọng mình đoán sai”
“Nhưng nếu đúng thì sao”
“Thật kinh khủng” Cole ngước lên anh nhìn mệt mỏi. Kiên nhẫn vô vọng, rồi sau đó, giọng anh nửa tha thiết, nửa van lơn: “Em sẽ đi cùng anh chứ”
Có thể những lời nói chân thành của Cole đã chạm đến cô, mà cũng có thể đó là bởi người đàn ông có trái tim ấm nóng nhưng luôn che đậy bằng vẻ bình thản bên ngoài kia.
“Thôi được rồi” Jolie gãi gãi vào cổ tay, dấu hiệu cho thấy cô đang bối rối, Cole chắc chắn điều đó, nhưng anh không tiếp tục đòi hỏi cô. Anh chỉ nhìn Jolie và chờ đợi. “Một giờ nữa em mới đi được, phải mang đồ ăn cho mọi người và nhờ ai đó làm thay.”
Chiếc xe của Cole quả thật là một cỗ máy tuyệt vời với nội thất sang trọng đến kinh ngạc. Jolie ngả vào trong chiếc ghế da và để mặc thực tế khi cô biết nó lướt đi êm ru. Jolie thậm chí còn chẳng có lấy một chiếc xe.
“Mình đi đâu đây?”
“Đến nhà anh.”
“Mình có thể ăn kem ở đó không”
“Nếu em muốn.”
Họ dừng lại một cửa hàng kem nổi tiếng trong thành phố, và sau đóanh dẫn cô về nhà.
Cũng như chiếc xe, thật không có gì để phàn nàn về ngôi nhà kiểu hai tầng có tầng một cao khoảng một nửa tầng hai nằm ở ngoại ô Queenstown của Cole. Nó đẹp đẽ, cực kỳ tiện nghi và ắt đã ngốn khá nhiều tiền của gia chủ. Bên trong, mọi thứ đều hoàn hảo: nội thất bọc da, từ hàng lan-can, băng ghế dài, tủ gỗ đến kệ sách, tất cả đều được làm bằng loại gỗ bóng tuyệt vời. Lại còn tấm thảm len màu trắng ngà này nữa, nó mềm mại đến mức cô có thể cảm nhận được ngay từ khi chạm khẽ ngón chân xuống.
Cole đốt củi để sưởi, và hẳn rồi, cái lò sưởi mới lớn làm sao. Jolie nhìn ngắm mọi thứ trong ngôi nhà, ngăn nắp gọn ghẽ, cho đến khi Cole bước vào, áo khoác vắt vội qua thành ghế và một chiếc thì vắt vẻo trên ghế nhà bếp.
“Anh có người giúp việc phải không?” Jolie nhún vai trong khi đặt mấy hộp kem vừa mua lên bàn ăn.
“Có gì sai à?”
“Bà ấy làm hư anh” Jolie nói thêm khi Cole ló đầu ra khỏi tủ lạnh với một đĩa bánh hạnh nhân hình thù kỳ quái.
“Cũng đúng. Đó là Maree. Bà ấy đã làm cho gia đình anh kể từ ngày anh sinh ra. Giờ thì bà ấy gần đến tuổi nghỉ hưu, và chỉ đến dọn dẹp chỗ này thôi”
“Làm cho hư hỏng và được cả gia đình yêu thích.”
“Không, đó chắc hẳn là Hannah”. Cole nói chẳng vẻ gì là tức giận.
Nhưng Hannah Rees không phải là người mà Jolie muốn đề cập tới. “Cái kia là gì vậy”
Jolie vừa nói vừa tiến tới chỗ những ô cửa sổ cao, nhuộm màu trong nhà.
“Lớn lên với tư cách là người thừa kế của James Rees, sớm biết được rằng mình sẽ thừa hưởng tất cả những thứ gọi là quyền lực và trách nhiệm, và cả của cải nữa. Ắt hẳn những suy nghĩ đó đã nằm sâu trong đầu anh?”
“Cũng thỉnh thoảng” Cole đáp. “Nhưng ngay lúc những suy nghĩ kiểu đó manh nha trong đầu anh, bố anh sẽ chấn chỉnh ngay lập tức bằng cách tìm cho anh một công việc nào đó vào kỳ nghỉ, và nhờ đó anh sẽ quay lại là mình.”
“Vậy bây giờ thì thế nào? Khi mà tất cả quyền lực đã thuộc về anh?” Cole nới rộng cà-vạt và mở nút trên cùng của chiếc sơ mi trắng đang mặc. Jolie tiếp tục hỏi trong khi Cole đang múc từng thìa kem đổ lên trên đĩa hạnh nhân “Giờ thì ai sẽ chấn chỉnh anh
“Có vẻ là chẳng ai cả” Cole trả lời với nụ cười ranh mãnh. “Em cứ cho là tính kiêu ngạo sẽ làm việc đó đi.”
“Có phải đó là lý do anh mời em về nhà anh? Để cho em thấy một màn phô diễn của sự kiêu ngạo và quyền lực hay một lời cảnh báo gia đình anh rằng chẳng gì có thể kiểm soát nổi anh?”
“Không phải, em không phải là một màn nào trong vở diễn quyền lực của gia đình anh” Cole nói, chìa cho Jolie chiếc thìa và đĩa kem hạnh nhân to tướng anh vừa làm.
“Hay vì em chính là điểm yếu của mẹ em nên anh định trả thù bà ấy bằng cách tán tỉnh em, khiến em yêu anh rồi sau đó đá em?” Jolie miết chiếc thìa trong tay lên đĩa kem phủ dày hai lớp socola và hạnh nhân.
“Không, anh đã nói với em lý do anh mời em đến đây rồi mà Jolie.”
“Đúng, anh đã nói rồi.” Thìa kem thật ngọt ngào. Hạnh nhân còn ngon hơn nữa. “ Anh muốn em thoát ra khỏi toàn bộ bản thể anh, còn em thì muốn anh ra khỏi tâm trí em. Chúng ta ở đây để biến điều đó thành sự thật” Jolie bước tới chỗ lò sưởi, mặc Cole ở phía sau.
“Ngôi nhà đẹp quá. Đây có phải là nơi anh thường mang phụ nữ về không?”
Khuôn mặt Cole cau lại. Jolie cố tình lờ đi sự im lặng cảnh cáo của anh. Hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi phía sau cộng với vị mát lạnh của miếng kem đang tan chảy trong cổ họng thực sự là một sự kết hoàn hảo.
“Lò sưởi này, không gian ấm cúng này, em cá là phòng ngủ cũng tuyệt đẹp không kém.”
“Ý em là gì?”
“Em chỉ muốn biết chắc đây là không khí bình thường với anh trong bất kỳ trường hợp nào, sẽ chẳng có gì đáng nhớ với anh. Còn em, em rất thích ánh lửa này. Và cả kem hạnh nhân nữa. Sự sang trọng thật hấp dẫn. Thật khó để mà quên. Em nghĩ anh có lợi thế trong chuyện quên hơn em đấy .”
“Em đang run kìa, Red” Việc đó và cả cái trò giải trí chết tiệt ở bên ngoài suy nghĩ của anh, nếu nụ cười trên gương mặt anh có tí chút biểu lộ.
“Xin lỗi.” và cô tiếp tục. “Đó là vì em hồi hộp quá.” Nhiều hơn cả hồi hộp ở mức thông thường ấy chứ.
Nụ cười của Cole nở rộng.
“Nụ cười đó thật khó để mà an tâm được,” cô nói với a“Vậy tiếp theo sẽ là gì? Anh muốn làm tiếp việc này như thế nào?”
“À thì anh thường bắt đầu bằng một câu chuyện kèm vài lời khen ngọt ngào, nhưng anh nghĩ mình có thể đang lãng phí thời gian. Vả lại, anh cũng không muốn làm em thấy nặng nề vì những kỷ niệm khó quên lãng”
Mối nghi ngờ của Jolie tạm thời lắng xuống, mà suy cho cùng cũng là quá muộn để nghi ngờ bất kỳ điều gì vào lúc này. Giờ thì cô chỉ có thể tập trung vào món kem hạnh nhân của mình, ngoại trừ việc Cole đang tiến đến chỗ cô. Anh nhấc chiếc thìa khỏi tay Jolie và đặt nó lên bệ lò sưởi. Jolie len lén nhìn theo chiếc thìa, rồi sau đó cô nhìn anh.
“Ngay cả nếu em có đang nghĩ đến đĩa kem thì cũng đừng nói là em thà dành cả buổi tối ăn nó còn hơn là ở bên anh nhé.” Cole thì thầm. “Đây có thể sẽ là một đêm đáng nhớ của chúng ta, thậm chí còn là một thách thức”
Ngón tay anh vẽ một đường cong dọc theo quai hàm khuôn mặt cô và anh dùng ngón tay cái khẽ khàng tách bờ môi cô ra và đặt môi mình lên đó. Đó không phải là một hành động thô bạo mà cực kỳ dịu dàng, đến nỗi cần một thứ tuyệt vời như thế đáp lại.
Đúng như những gì mà Jolie lo lắng, mọi việc vừa diễn ra khiến cho cơn thèm ăn lại cồn cào cả ruột gan cô. Rồi Cole mỉm cười bước ra chỗ lò sưởi và đưa lại đĩa kem cho Jolie.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy” Cô hỏi giọng ngờ vực.
“Chúng ta vừa hôn nhau. Và nụ hôn đó là bằng chứng đầu tiên minh oan cho anh”
“Em không nghĩ anh đã làm hết sức”
Cole cười hiền “Vấn đề là ở chỗ ấy”
“À” Cô ăn nốt thìa kem cuối cùng rồi đặt chiếc thìa sang một bên, không quên dùng ngón trỏ miết nốt chỗ kem còn sót lại trên đĩa.
“Anh sớm đã nhận ra buổi tối ngày hôm nay sẽ kết thúc thật, thật là tệ hại cho chúng ta”
“Anh tin điều ấy, Red à” Cole nói mắt vẫn không rời khỏi ngón trỏ của cô. Có thể anh nghĩ cô sẽ làm một điều gì đó vui vui chăng. Có thể lắm chứ. Jolie lẽ ra đã liếm nốt chỗ kem thừa trên tay và quan sát ánh mắt tối sầm lại của Cole, nhưng rồi cô đặt ngón tay mình lên môi anh và giữ ở đó để xem Cole sẽ làm gì.
Anh cũng có những quy tắc riêng của mình.
Anh nắm lấy ngón tay cô và bỏ nó vào miệng mình,thử xem cảm giác ấy thế nào. Ít nhất thì anh cũng gom góp một vài kiểm soát khi anh đưa tay cô lên miệng anh và nếm thử những gì mà cô đề nghị anh.
Rồi anh lướt đôi tay mình lên mái tóc cô và hôn cô trọn vẹn ngay sau đó. Nụ hôn chứa đựng cả những khao khát anh kìm nèn trong mình mấy ngày qua. Không gì có thể ngăn anh lại, kể cả Jolie, chuyện đó lại xảy ra như lần ở trong túi ngủ.
Bóng tối bao trùm lên họ, phủ lên màn đêm vị ngọt ngào của tình yêu. Họ hôn nhau như chưa bao giờ từng được hôn. Mãnh liệt. Vội vã.
Anh cần chuyện này. Anh cần cô. Anh không hiểu tại sao nhưng anh biết mình đang làm một việc không nên làm. Nhưng anh không thể làm khác được. Jolie gấp gáp lột bỏ áo ngoài của Cole, anh thì không vội. Anh còn muốn hôn cô thêm chút nữa, nhưng chỉ vài giây sau anh lần tới khóa kéo nơi chiếc váy cô đang mặc, bờ vai cô mềm mượt như kem và rồi chuyện gì tới cũng phải tới. Người con gái kia nhìn anh như thể cô biết rõ từng góc tối trong tâm hồn anh và dù thế nào cũng chấp nhận con người thật của anh, như thể cô đang hối thúc anh làm bất cứ điều gì anh có thể và mặc kệ quỷ sứ với những hậu quả của nó.
Jolie có một thân hình hoàn hảo, đặc biệt là chỗ hõm giữa cổ và vai. Đường cong của khuôn ngực cô khi anh nâng cô lên và mang cô tới cái ghế dài, nhẹ nhàng đặt cô lên đó và anh quỳ gối cạnh bên. Lúc này, đôi chân thanh mảnh mở rộng. Nụ hôn gấp gáp hơn. Làn da lụa là ấm áp hơn.
“Đây là cách mà anh nhớ về chuyện ấy hả?” Jolie thì thầm, mắt dõi theo Cole. Với ánh lửa le lói trong tâm hồn của một nàng tiên cá.
“Không phải.”
“Dễ chịu quá, phải không?”
Cô hôn lên cổ anh và anh ngả đầu về phía sau để cảm nhận được đôi môi cô lướt trên cổ mình.
“Phải” Tay anh mơn trớn cặp đùi cô và luồn vào trong làn áo. Jolie không ngăn anh lại mà cứ để bàn tay anh uyển chuyển lướt trên từng đường cong cơ thể cô, rồi anh kéo cô đối diện mình. Jolie cứ thể trôi đi. Những nụ hôn tới tấp. Và họ thấy mình tan vào nhau.
“Anh muốn em làm cho anh việc này” Cole thì thầm
Anh ngắm nhìn gương mặt Jolie đang chìm đắm trong cảm giác hoan lạc và đôi mi cong thì khép chặt trong khi anh chậm rãi thâm nhập vào bên trong cô.
“Nói đi” Jolie thì thầm khi thân hình cô cong lên trong sự sở hữu của anh, và rồi ng khỏi việc đang làm bằng cách kéo miệng anh xuống miệng cô.
“Nói đi.” Với một sự căng thẳng trong giọng nói của cô và trong cơ thể cô khi anh điều chỉnh cơ thể mình để cọ xát vào những nơi mà anh có thể.
“Lần này khi em tới đỉnh, em hãy đợi anh đấy nhé.”
“Sẽ không tốt hơn nếu chúng ta cùng đạt đỉnh điểm cao trào hay sao?” cô nhỏ nhẹ. “Có thể là một chút đáng nhớ nho nhỏ, và chúng ta sẽ không muốn điều đó.”
“Hãy nhìn chuyện này đi.” Anh lướt dọc từng ngón tay trên ngực cô và khi cô nhắm mắt lại thở hổn hển anh ôm chặt ngực cô và đâm sâu vào trong cô. Với một bàn tay giữ hông cô, còn tay kia đang nghịch ngực cô khi anh đẩy vào lần nữa, từ từ và khó nhọc.
“Có lẽ em sẽ ghét chuyện này.”
“Anh đúng đấy.” Với những cái rướn người chầm chậm và tiếng rên rỉ phát ra từ Jolie khi cô trôi đi với nó. “Anh đang làm rất đúng đấy. Em ghét chuyện này.”
“Hôn anh đi Jolie” Cole khẽ nói, và cô hôn anh. Chỉ một thôi nhưng nụ hôn ấy kéo dài mãi. Và khi anh bay lên, anh đưa cô lên cùng với anh.
Có những đêm trôi qua nhanh chóng nhưng cũng có khi chúng đi thật chậm. Đêm nay dường như kéo dài đến vô tận để Jolie có thể nhấm nháp từng khoảnh khắc trôi qua. Cole Rees với cô từng là một người đàn ông bí ấn, nhưng trong phòng ngủ, một điều rõ ràng là anh cho đi nhiều hơn mong muốn nhận lại. Cole thực sự có hứng thú với cách làm tình từ phía sau, và Jolie đã hoàn toàn để cho Cole được làm điều mình muốn. Họ tan vào nhau suốt đêm. Anh thích vẻ dịu dàng và mái tóc xõa của cô. Anh muốn cô thật sự nhẫn nại nhưng sau đó lại cố tình làm cho cô cuống quýt. Anh từ tốn, chậm rãi nhưng lại khiến cô phải rên rỉ vì sung sướng. Và trong cái giá lạnh của buổi sớm bình minh, họ làm chuyện ấy một lần nữa, chỉ khác lần này anh đưa cô đến tận cùng của sự sung sướng bằng miệng.
“Anh mệt muốn chết phải không?” Jolie thì thầm khi họ làm tình. Cô cho Cole thấy mình thực sự dịu dàng khi ở trên giường, đúng theo cách mà cô vừa học được từ anh.
“Thế này thì không phải là mệt”
Nhưng chỉ một lát sau đó, anh thiếp đi, minh chứng của một đêm dài, kiệt sức.
Lần sau cùng Jolie thấy mình tỉnh dậy trên chiếc giường rộng hơn một mét rưỡi, ga trải giường trắng muốt và phủ trên người cô là một tấm chăn lông vịt màu đỏ thẫ
Cole không có trong phòng tắm mà dù sao thì việc ấy cũng không mấy ảnh hưởng đến cảm giác dễ chịu mà Jolie đang tận hưởng. Một phần từ làn nước nóng và một phần nhờ loại sữa tắm có mùi hương cực kỳ dễ chịu của Cole. Cô đã ở đây đêm qua, trên giường của anh, thỏa mãn những khao khát trong cô và cũng là để kiểm chứng lại xem liệu những chuyện đã xảy ra trên núi có thực sự đã diễn ra và liệu chăng nó có lặp lại lần nữa.
Trời ơi, kịch bản lặp lại. Làm sao mà thanh minh được nữa đây.
Cô nhảy ra khỏi phòng tắm và lau khô người. Khoác lên mình bộ quần áo từ hôm qua và trang điểm rất nhanh, Jolie đang cố gắng không nghĩ tới những chuyện tiếp theo đang chờ đợi mình ở phía trước.
Cole không có trong phòng khách cũng không ở trong bếp nhưng người giúp việc của anh thì có.
Maree nhìn Jolie từ đầu đến chân, bà nhắm nghiền mắt lại và khẽ buông ra một câu nguyền rủa. Lạy thánh Ala, khi bà mở mắt ra, Jolie vẫn còn đó. Cô đang lấy áo khoác và tìm ra lối cửa chính, lưu ý nhưng rất quan tâm đến thực tại, và thực sự không phải là người được bà quản gia của Cole trông đợi.
“Tôi đoán bà thà bỏ lỡ phần giới thiệu của tôi?” Jolie nói mà chẳng hề mảy may suy nghĩ. “Tôi..à thì…” Có vẻ như cô không tìm thấy ống tay áo choàng của mình. “Đó là ý của Cole?” Cô hỏi.
“Không phải”
“Không phải vì anh ta không có ở nhà hay không phải vì anh ta không có mặt trong phòng này.
“Bây giờ là 11 giờ 20 phút, Cole đang ở công ty” Khóe miệng bà Maree nghiến lại mỗi khi nói. “Cậu ấy bảo cứ để cô ngủ”
“Anh ta mới tốt đẹp làm sao”. Jolie cuối cùng cũng tìm thấy được ống tay áo còn lại. Anh ta có nói gì thêm không?”
“Không” Maree vẫn chú tâm vào nhào bột mỳ.
Bánh ngọt của Maree khó có thể tan chảy trong miệng mọi người ngày hôm nay. Cũng như việc Maree có vẻ không nghiêng về chuyện có bất cứ loại khoản đãi nào cả.
“Chẳng nói gì cả”
“Bà có cà phê không”
“Còn trà?”
Ánh mắt giận dữ của Maree thật quá đỗi ăn khớp với đôi môi của bà. Chúng mỏng dính và chẳng hài hước tẹo nào.
“Thế còn bút và vài mẩu giấy nhắn?”
“Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi vừa hết”
“Thôi được rồi” Jolie nói giọng dứt khoát, với khuôn mặt lịch thiệp ngoài sức tưởng tượng. “Câu hỏi cuối cùng vậy, tôi hứa. Bà có thể giúp gọi một chiếc taxi đến địa chỉ nhà Cole Rees đón Jolie Tanner được không hay tôi phải làm việc đó?”