• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẫu thân từng nói: “Người mà con kết hôn mặt mày đẹp như tranh vẽ, con gặp nhất định yêu thích ngay, còn sẽ bội phục về mắt nhìn của mẫu thân.”

Nhưng giờ đây, hắn thật sự muốn hỏi: “Rốt cuộc là kiệt tác của tên họa sĩ mù nào?”

“Ủa, tướng công, sao chàng nói giống hệt như mẫu thân của thiếp vậy?”

“Vậy sao? Xem ra ta cùng nhạc mẫu đại nhân thật có tiếng nói chung…A , ai rảnh rỗi nói với ngươi những thứ này!” Suýt nữa Vĩnh Yên bị kéo lệch chủ đề, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hình Hoan một lúc lâu, tay nắm chặt thành quả đấm, hận không thể đánh chết nàng. Cuối cùng hắn đành phải nhẫn nhịn chịu đựng, không thèm so đo với nàng cho mất khí độ : “Ta sẽ thu hồi một phong hưu thư chỉ cần cô đi thay một bộ xiêm y khác có được không ? Mập.. không, trông đẫy đà một chút ta có thể chấp nhận được, chỉ cầu ngươi biết điều che đậy nét xấu một chút, đừng để họ Triệu chúng ta mất mặt.”

“Thiếp không có mập nha, bà bà vẫn nói thiếp nên ăn nhiều một chút, tương lai dễ sinh quý tử.”

“Kế hoạch của ta không có cùng cô sinh dưỡng cái này.”

“Ồ...Tướng… à không, nếu nhị thiếu gia không muốn sinh, vậy thì chúng ta sẽ không sinh ra, thế giới riêng hai người cũng rất tốt.”

Hừ. Đừng tưởng rằng kế khích tướng đối với hắn khả dụng, Triệu Vĩnh Yên tràn một tiếng cười lạnh: “ Chúng ta đều hiểu rõ, cái gì ngươi cũng biết, ta đây không rảnh phụng bồi ngươi, một mình ngươi muốn làm gì thì làm đi! Cứ cố gắng bày ra bộ dạng nghi gia nghi thế đi.”

“Nhưng nhị thiếu gia, cái gì gọi là nghi gia nghi thế.” Bốn chữ này quả thực quá khó hiểu.

“Nghĩa là chỉ kẻ dáng vẻ kì quái, luôn dấu mình trong xó bếp, không gặp người ngoài.”

“…”

Tướng công nhà nàng … À, bây giờ phải gọi hắn là nhị thiếu gia. Tóm lại, nhị thiếu gia thật sự cứ như vậy bỏ lại nàng, phẩy tay áo mà đi, bày ra bộ mặt hỉ nộ vô thường vô cùng nhuần nhuyễn.

Hình Hoan thật sự không hiểu, nếu hắn không muốn nhìn thấy nàng, tại sao còn đáp ứng chương mẫu cho nàng cùng lên kinh thành.

Hay là có thêm nhiều cơ hội để nhục nhã nàng, làm cho nàng nhận thức rõ hắn vô cùng chán ghét nàng?

Hình như cũng không đúng, cá tính Vĩnh Yên luôn thẳng thắn, bộc trực, hắn sẽ không phí công sức như thế chỉ vì để làm nàng buồn.

Hay là, hắn chẳng qua mạnh miệng mềm lòng, thật ra thì cũng không còn chán ghét nàng nữa ?

“Này! Con mập, đã bự như vậy cũng đừng có đứng chắn trước cửa, tránh đường để người ta đi”

“À, à” Tiếng mắng chửi kéo Hình Hoan trở về, thu ngay nụ cười ngốc hông đúng lúc, nàng nhanh chontra1mnh1 sang một bên nhường đường. Đồng thời nàng tò mò đánh giá Quần Anh lâu, tất cả đều là những nhân vật giang hồ nàng muốn gặp đã lâu.





Một hồi lâu, nàng há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc biểu thị đủ sự thất vọng của nàng.

Xin hỏi các đại hiệp khí độ bất phàm không nhiễm bụi trần đâu?

Những vị võ công cái thế đâu?

Có ai nói cho nàng biết, đám ăn mặc áo vải đay kia, ngồi không ra ngồi, ăn không ra ăn, thỉnh thoảng còn: “Hừ hừ hmm hắc” rống to mấy tiếng, đâu là những con người đáng ngưỡng mộ.

“Những người này đều là anh tài trong chốn võ lâm, chưởng môn các phái, các đại diện quan trọng.” Một lão già mặt mũi hiền lành đứng bên nhanh chóng giải thích.

Hình Hoan gượng cười đáp lễ, chăm chú quan sát các vị nhân sĩ giang hồ không quen biết kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK