Phảng phất trong chốc lát, một búi tóc xinh đẹp hiện ra từ đôi bàn tay thành thạo của hắn.
Hắn tựa hồ thật vừa lòng với tốc độ của mình, khẻ mỉm cười tung người từ trên bình đài nhảy xuống, thanh âm nhẹ nhàng, chân bước đến dừng ở trước Hình Hoan, im lặng không lên tiếng híp mắt nhìn nàng hồi lâu.
Đó là một đôi mắt phác thảo màu đen đồng, híp lại , lưu quang tràn đầy màu, độ cong của mũi rất rõ ràng, cười lên tràn ngập một cổ hơi thở liêu nhân, vừa rồi có lẽ hắn căn bản không có cười, xem ra cho dù là bình thường khoé môi hắn vẫn khẽ cong lên.
“Ngươi lớn lên thật giống vị hôn thê đã mất của ta.”
“A!” Lời này xuất phát từ một nam nhân diện mạo bảnh bao, chợt thốt lên khiến Hình Hoan chút nữa trật khớp hàm răng. Hình Hoan suy nghĩ, lại cùng nhìn hắn hồi lâu, thậm chí còn cảm nhận mình rõ ràng ở đây xinh đẹp hắc đồng lý bắt giữ đến đau kịch liệt.
Nhưng người trong cuộc sau khi nói đến lời nay xong tựa như không muốn nói đến đoạn thương tâm xưa kia, tròng mắt vừa chuyển, rơi vào vị đại thúc mười chín tuổi : “ Chưa ai từng nói với ngươi là những nữ nhân nhát gan, cẩn thận lại tùy ý như đây không nên chọc vào sao?”
“…” Cái gì mà nhát gan, cẩn thận lại tùy ý, có phải là quá mâu thuẫn hay không.
“Ngươi tự mình chọn đi muốn gãy tay , gãy chân hay mời rượu lại cho cô nương này và xưng một tiếng cô nãi nãi!”
“Dựa vào cái gì… ngươi… ngươi là ai ?”
“Bần tăng pháp danh là Ngộ Sắc.” Vì làm cho đoạn này khổ luyện tự giới thiệu của mình thêm sức thuyết phục, hắn đột nhiên phủ thêm một kiện áo cà sa màu xanh.
Không một ai biết áo cà sa này từ đâu hắn rút ra, càng không ai hiểu một kẻ tự xưng là “bần tăng” tại sao trên đầu lại có tóc, hơn nữa lại khoác áo cà sa màu xanh biếc.