Từ khi Nhị thiếu gia phát hiện thiếu nãi nãi mất tích đã năm ngày, hơn nữa lại không rõ hành tung.
Từ miệng gã nô bộc thân tín của thiếu gia, Vĩnh Yên thiếu gia vẫn rất bình tĩnh, mỗi ngày làm việc khỏe mạnh và nghỉ ngơi như cũ không thay đổi, không hề có ý định cho người truy tìm tung tích của thiếu nãi nãi, hắn tựa hồ đang hưởng thụ cảm giác thanh tịnh khó có được, hơn nữa lúc nào cũng nhấn mạnh: Ta bây giờ là độc thân, độc thân! Nếu ai nhắc đến hai từ "Hình Hoan", nháy mắt sẽ bị ta một đao chặt làm đôi!
Vậy nên bọn hạ nhân nhất trí cho là nếu như Nhị thiếu gia thực có thể như gió nhẹ nước chảy với bi hoan ly hợp, cũng là chuyện tốt.
Vấn đề là. . . . . .
"Nhị thiếu gia, ngài không phải nói này muốn dùng thanh gậy gỗ nhỏ tới lau kỹ da sủi cảo sao?"
"Đúng vậy a, thế nào? Ngươi có ý kiến? Đừng nói vật này là của ngươi!" Vĩnh Yên thoáng dời đi tầm mắt, ánh mắt căng thẳng.
Loại này ý niệm giết người hiện lên trong ánh mắt khiến da đầu tên nô bộc trận trận tê dại, "Không! Không phải! Dĩ nhiên không phải! Ta ở cạnh Nhị thiếu gia hun đúc , đôi mắt thẩm mĩ cao lên không kém, làm sao có thể dùng trâm cài tóc xấu như vậy được. Chỉ là Nhị thiếu gia. . . . . . Ngài như vậy vẫn cầm cây đồ này nhìn, nhà bếp rất khó cầm nó lau kỹ da sủi cảo a, huống chi như thế chuyên chú rất dễ dàng biến thành con gà chọt mắt. . . . . ."
"Ta thành gà chọt mắt rồi sao?"
"Tạm thời là chưa có . . . . ."
"Ta có nói qua muốn ăn sủi cảo sao?"
". . . . . . Cũng không có."
"Vậy ta muốn nhìn bao lâu thì bấy lâu, ngươi để ý nhiều như vậy hay muốn nhận từ thư?”
". . . . . ." Gã sai vặt rối rắm cúi đầu, hắn không nên tận trung làm tốt nhiệm vụ khiến Nhị thiếu gia làm rõ ràng, theo hắn thời khắc thiếu gia nhà hắn nhấn mạnh khái niệm độc thân mà nói, hắn bây giờ đã hoàn toàn không có tư cách cho bất luận kẻ nào viết từ thư rồi.
Không đợi hắn rối rắm tìm ra nguyên cớ, một trận gió mạnh đột nhiên từ bên cạnh hắn cuốn qua, chờ tới lúc hắn ngẩng đầu, phát hiện bên cạnh Nhị thiếu gia lắc lư xuất hiện ánh đao bạc, tấm lòng hộ chủ trung thành, hắn lập tức vội chạy tới trốn sau cây cột, hô to: "Người đâu, mau tới. Có thích khách, có người muốn ám sát Nhị thiếu gia!"
"Ngươi… người mù a, con mắt nào của ngươi nhìn thấy rằng ta muốn ám sát Vĩnh Yên ca." Chủ nhân của cây đao nghe trận gào thét kịch liệt, khó chịu, nhíu lại đôi mày thanh tú.
Vĩnh, Vĩnh Yên ca, xưng hô này thật sự là khiến người nghe buồn nôn, khắp thiên hạ này người có thể kêu Nhị thiếu gia nhà bọn họ là như vậy chỉ có một —— luôn thề sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất nữ bộ khoái Quản Hiểu Nhàn hay sao.
"Được rồi, ta không sao, đi xuống đi." Khách quan mà nói, Vĩnh Yên vẫn như cũ tư thái nhàn nhã, nghiêng người, tiếp tục nghiên cứu "trâm cài tóc" trong tay dùng để lau kỹ da sủi cảo, nhàn nhạt ném ra lệnh.
"Nha." Gã sai vặt bất đắc dĩ gật đầu một cái, trừng mắt với Quản Hiểu Nhàn đang dựa vào thiếu gia nhà hắn.
Hừ, khó trách Nhị thiếu gia như vậy không kịp chờ đợi liền nhấn mạnh mình là người độc thân, thì ra chính là vì vụng trộm đường hoàng. Tuy là một người ngoài cuộc, hắn cũng không nhịn được âm thầm ủng hộ hành động bỏ trốn của thiếu nãi nãi.
"Vĩnh Yên ca, huynh quản giáo người làm thật hay, người kia tại sao dùng loại ánh mắt ‘hồ ly’ đối với muội?" Gã sai vặt trước khi đi để lại ánh mắt ý vị thâm trường, khiến Quản Hiểu Nhàn bĩu môi, cảm giác nhân cách mình bị vũ nhục nghiêm trọng.
"Đó là khen muội xinh đẹp, không xinh đẹp thì làm sao có thể làm hồ ly tinh." Vĩnh Yên tầm mắt không động, tiếp tục giằng co với cây "trâm cài tóc", nghiêng đầu, mở miệng trấn an.
"Vậy sao?" Nàng nửa tin nửa ngờ, bỗng đột nhiên nhớ lại chính sự, "Lời nói của huynh thật hay, à cái xiêm y hoa văn Mẫu Đơn huynh trước đưa cho ta, tên hòa thượng chết tiệt đó nói khiếu thẩm mĩ ta có vấn đề. Huynh có biết hắn nói gì không, hắn nói xiêm y này quá bình thường, chỉ có ngốc tử mới thích."
"Thẫm mĩ của hòa thượng trước giờ luôn có vấn đề." Nếu như không có vấn đề, làm sao có thể lôi kéo đầu heo nhà hắn cả đêm không về, còn gửi gắm áo cà sa tình cảm.
"Không phải a, ta cũng cảm thấy kiện xiêm y đó quá không phù hợp khí chất của ta, chỗ nhỏ chỗ lớn."
"Vốn là không phải mua cho ngươi mặc ." Nói rõ ra hắn chỉ là tiện tay mua bộ xiêm y, cố gắng muốn cho nàng thay thế vị tiểu áo bông sặc sỡ rất chướng mắt trong nhà kia, với lại là chính nàng nói thích cướp, hắn lại cũng chỉ là tiện tay như vậy mà đưa, có lý do gì nàng lại chạy tới hoài nghi, oán trách hắn?
". . . . . ." Nàng cũng là lần đầu tiên nghe những lời nói đả thương người từ trong miệng của Vĩnh Yên, cảm giác giống như nàng thuộc loại tùy hứng không nói đạo lý đoạt đồ của người khác, mặc dù không phải trực tiếp chỉ trích, lại vẫn nàng cảm thấy tự ái, không biết nên nói tiếp thế nào.