Mới sáng sớm, Trác Lan đã gọi cô dậy. Nhà có rất nhiều phòng nhưng Trác Lan lôi kéo Long Nữ ngủ cùng giường với mình cho bằng được. Trác Lan nói muốn ngủ cùng Long Nữ, thực ra là sợ cô khóc thầm một mình. Dáng ngủ của hai người giống hệt nhau, đều quen cong người, nhìn từ trên trần nhà xuống có khi ghép thành chữ “X” luôn. Trước đây Giang Đông từng nói, em còn cong thêm nữa là đẩy anh xuống đất luôn đấy, rồi sau đó chẳng còn cách nào, họ đành phải đổi một chiếc giường khác lớn hơn. Hai cô nàng nằm ngủ kiểu đó, càng thêm tốn diện tích hơn.
Long Nữ không mang theo nhiều quần áo đi, cô đã rất cứng cỏi nói với Giang Đông rằng: “Tiền của anh, em không cần đồng nào hết, đồ bằng tiền của anh, em cũng không cần.” Thế nhưng lúc ra đi cô xách theo mấy va li nhỏ, và cô quên mất, mấy va li hiệu LV đó cũng là tiền của Giang Đông mua. Thôi vậy, đâu thể so đo thái quá. Tình hình trước mắt là cô không có quần áo thích hợp, Trác Lan cao hơn cô, quần áo của cô ấy tất nhiên Long Nữ không thể mặc vừa, chỉ có thể đi mua thôi. Vừa đi Trác Lan vừa càu nhàu: “Đầu cậu bị cửa kẹp rồi phải không, sao lại không đòi chia tài sản, phí cả công ngủ với anh ta lâu như thế.”
Nói thế mà được à, tự dưng tớ lại thành ra đi hầu ngủ, hơn nữa, tớ không cần, tớ không muốn liên quan gì tới anh ta nữa...A...” Long Nữ khinh thường nói, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hét to một tiếng.
“Sao vậy?” Trác Lan không chịu nổi tính cách gây giật mình thon thót của cô, lúc nào cũng hệt trẻ con chưa lớn, may mà kỹ thuật của Trác Lan tốt, không thì tông xe luôn rồi.
“ Cầu Cầu vẫn đang ở trong biệt thự.” Long Nữ nhỏ giọng, trong giọng nói đầy những lưu luyến và đau lòng.
“Không được, chó sẽ rụng lông.”Trác Lan lập tức tỏ rõ lập trường của mình,đúng là cô cũng rất thích con chó đó, nhưng để cho khắp nhà toàn lông chó thì cô điên lên mất.
“Đản Đản, Đản Đản tốt à, hôm nào tớ cũng tắm cho nó, tớ sẽ không để cho nó vào phòng cậu. Nó theo tớ hai năm rồi, tớ nhớ nó lắm, tại hôm đó cô giúp việc dắt nó đi dạo, nếu không tớ chắc chắn sẽ mang nó đi theo.” Cầu Cầu là một con Husky thuần chủng, từ nhỏ đã theo Long Nữ. Khi đó ngày nào cô cũng buồn chán ngồi nhà, Giang Đông liền mang về cho cô chú chó, phụ nữ thường thích nuôi những con chó loại nhỏ, không ngờ cô lại thích Husky. Anh bảo người kiếm cho cô một chú chó cưng thuần chủng, từ đó ngày nào cô cũng chăm ăn chăm uống cho nó, cô và nó cùng nhau lớn, cùng nhau béo. Con chó đó rất dữ, chỉ cho cô và Giang Đông động vào, cô giúp việc phải cố gắng mãi nó mới cho lại gần, không là gặp người nào cắn người đó, như lời Trác Lan nói thì giống y hệt “con sói kia” của nhà cô, đúng thật chủ nào tớ nấy.
“Được rồi, thế thì cậu quản nó cho tốt, con chó nhà cậu toàn thích tè lên chăn.” Trác Lan bất đắc dĩ phải đồng ý, cô thực không chịu nổi bộ dang tủi thân của Long Nữ, nhưng vẫn phải cảnh báo trước.
“Không đâu, nó chỉ tè vào chăn của tớ thôi, chỉ lúc nào tớ không quan tâm đến nó, nó mới làm vậy, bình thường ngoan lắm.” Long Nữ rất tự tin đảm bảo. Con chó đó rất kỳ quái, toàn thích tè bậy lên chăn của cô khiến cô phát rầu. Sau đó cô phát hiện ra, khi Giang Đông về nhà, cô không để ý gì tới nó nữa, nó ghen nên trả đũa. Nhưng trong lòng cô vui lắm, Trác Lan đã đồng ý, ngày mai cô sẽ đón nó về, cô không thể để chú chó của cô tiếp tục ở lại nơi đó. Giang Đông chắc chắn sẽ không tắm cho nó, đồ ăn nó thích chắc chắn Giang Đông cũng sẽ không biết, nó rất kén ăn, lỡ bị ốm thì sao, càng nghĩ càng lo, đều tại cô không tốt, lúc đi phải dắt nó đi cùng chứ.
Chẳng mấy chốc Trác Lan đã đưa Long Nữ tới trung tâm thương mại Hữu Nghị, bảo Long Nữ đứng chờ trước cửa rồi đi đỗ xe. Long Nữ không có việc gì làm, một mình tha thẩn trước cửa, bỗng cảm thấy môi khô khô, lúc sáng đã quên không bôi son dưỡng rồi. Lục lọi mãi cô mới nhận ra mình quên mang gương. Ngó đông ngó tây một lát, sau cùng cô chọn một chiếc xe thể thao màu đen ở trước mặt mà đi tới. Cô khom người cẩn thận nhìn bóng mình trên mặt kính cửa sổ xe, hơi hé môi, thoa nhẹ một lớp son, còn hôn “chụt’ một cái, cười cười, rồi đứng dậy rời đi.
Cửa xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú, khóe mắt xếch cao nhìn có vẻ rất quyến rũ, đôi mắt phượng màu nâu nhỏ dài dõi theo bóng lưng Long Nữ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Lượn lờ trong khu mua sắm cả buổi sáng, Long Nữ mệt muốn chết. Hai năm nay không làm gì, tieu tiền là nội dung giải trí to lớn nhất trong cuộc sống hàng ngày của cô, mấy nhân viên cửa hàng đồ hiệu đều biết mặt cô, vì thế cô cứ đi là không ngừng thử đồ, không ngừng mua đồ. Trác Lan nói rồi, để chúc mừng Long Nữ hồi sinh, chi tiêu hôm nay cô ấy lo hết, biểu cảm đó cực kỳ hào sảng, những Long Nữ lại trừng mắt, chẳng vui vẻ gì mà rằng: “Không được nhắc tới chuyện này.” Trong lòng cô rất vướng mắc, đã nói cần một thời gian mới có thể bình phục cơ mà, mới được có một ngày, dù cô có là một tiểu anh hùng, thì công lực cũng đâu có mạnh được tới mức đó.
Trác Lan vừa trông thấy Chanel thì bước không nổi nữa, cứ ở đó thử hét bộ này sang bộ khác, Long Nữ đành ngồi đó nhìn cô ấy đi ra đi vào. Mấy kiểu trang phục chín chắn này cô mặc không quen, theo lời Trác Lan thì Mickey và Betty hợp với cô hơn, ừ thì, trước đây cô cũng thích mấy cái đó.
Đúng lúc Long Nữ buồn chán muốn điên lên, cửa hàng có thêm một vị khách, hai nhân viên đi ra chào hỏi: “Xin chào cô Tina!”
“Đồ tôi đặt đã có chưa?” Cô gái được gọi là Tina cao ngạo ngẩng đầu, nhìn thẳng phía trước mà nói.
Long Nữ cảm thấy giọng nói này như đã nghe thấy ở đâu, nhưng nghĩ không ra. Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy bộ mặt trang điểm đậm, bộ mặt cô căm ghét, bộ mặt cô muốn cào xé. Không sai, kẻ này chính là người tới tìm gặp cô hôm đó, cả đời này cô không thể quên.
Long Nữ cứ nhìn cô ta như thế, trong ánh mắt có căm hận, có ghét bỏ. Lúc này Tina cũng nhìn thấy cô, hơi kinh ngạc, có lẽ cũng không ngờ gặp cô ở đây, nhưng cô ta vẫn đong đưa cái eo thon thả không đủ một vòng ôm mà đi tới trước mặt cô.
“Chẳng phải đây là cô Giang sao?Sao lại có thời gian tới đây thế? Cô cũng thích đồ ở đây à?” Tina đúng là rất đẹp, đẹp chói mắt, đẹp lả lơi, môi đỏ kiều diễm, cặp mắt lúng liếng. Long Nữ cảm thấy mình đúng là thua hẳn một bậc, người ta là người đẹp trưởng thành, còn cô hệt như một tiểu nha đầu chíp hôi, chả có gì mà so được.
“Tôi đi cùng bạn.” Long Nữ nghe cô ta nói vậy thì nhận ra rằng cô ta vẫn chưa biết họ đã ly hôn, cũng đúng, Giang Đông yêu cầu cô không nói với người khác, bản thân anh cũng sẽ không đi tuyên truyền khắp chốn, dù gì việc này cũng sẽ ảnh hưởng tới hình tượng, hơn nữa nếu đến tai trưởng bối thì sẽ rất khó giải quyết.
“Ra vậy, lần trước thật xin lỗi, Đông Tử đã nói với tôi rồi, ôi chao, chúng tôi vô duyên vô phận, chỉ có thể chúc phúc cho hai người vậy, cô Giang thật hạnh phúc quá.” Tina thay đổi đề tài, khiến Long Nữ có chút không hiểu. người đàn bà này chẳng lẽ mắc bệnh thàn kinh bất thình lình? Sao lúc thế này, lúc thế khác. Nhưng cô ta gọi anh là “Đông Tử”, chỉ có người cực kỳ thân thiết mới gọi anh như vậy. Vì anh lớn hơn cô, nên anh không cho cô gọi. Hai năm qua cô chỉ có một kiểu xưng hô với anh, đó chính là “ông xã”, người nhà và bạn bè rất thân mới gọi anh là Đông Tử. Còn cô ta, gọi mới thuận mồm làm sao, khiến cô nổi nóng, tên kia sao có thể không giữ đạo làm chồng đến mức này?
“Nhưng dù không có tôi, chắc cũng sẽ có người khác thôi, cô biết Đông Tử anh ấy...” Cô ta chắc chắn mắc bệnh thần kinh, chọc tức cô dễ lắm mà, cần gì phải vòng vo tam quốc thế.
“Nếu mấy đứa sau này anh ấy lại tìm đến cũng giống như cô, thế thì chắc chắn chẳng có chút khả năng cạnh tranh nào hết.” Long Nữ ưỡn thẳng hông chờ cô ta, không dễ bắt nạt cô đâu. Cô có thể yếu đuối, có thể ngốc nghếch trước mặt Giang Đông, nhưng không có nghĩa đó là con người thật của cô. Không tin thì đi mà hỏi xem, có ai dám chọc vào cô, bạn bè cùng lớn lên với cô hồi đó đều nói cô là sói xám đội lốt cừu non.
Tina vừa định nói gì, Trác Lan đã xuất hiện, kéo Long Nữ ra sau mình bảo vệ, ngẩng đầu hỏi: “Gì đây, gây sự à?” Trác Lan và Tina nhìn dáng vẻ thì một chín một mười, Long Nữ lại biến thành cừu non, ngoan ngoãn đứng sau Trác Lan, bộ dạng núp bóng quan lớn.
“Ồ, đây không phải là cô Trác sao? Xem ra sau này cô không muốn làm ăn cùng nhà chúng tôi nữa rồi.” Nhà Tina cũng làm mảng khách sạn, tuy không lớn như Giang thị nhưng cũng không tệ. Rượu vang cũng là do Tác Lan cung cấp, nhưng cô ta thực tình xem thường Trác Lan rồi, tý tiền đó bõ bèn gì.
“Không cần, tiền vô lại cầm vào bẩn tay, ai biết được cô hầu rượu ai mà có chứ.” Trác Lan khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng rợn người.
“Ha ha, được, trong tiền đó có cả tiền của chồng bạn thân cô, cô không cần thì cũng phí.” Tina không biết liêm sỉ, vẫn huênh hoang như cũ. Trác Lan không nói năng gì, trong mắt như tóe lửa, giơ tay lên lập tức tát cô ta một cái, vẫn còn muốn xông lên đánh tiếp. Long Nữ kéo cô, khẽ nói một câu: “Đủ rồi.” Hai người quay lưng bước đi, để lại Tina tức tím cả mặt mày và mấy cô nhân viên mắt miệng trợn tròn. Nghĩ thôi là biết, ngày mai khắp trong giới sẽ truyền đi tin tức về cuộc đại chiến giữa phu nhân cùng nhân tình của Giang thiếu gia.
Trác Lan thấy Long Nữ không nói năng gì, biết cô buồn. Thực ra Long Nữ yếu đuối lắm, ngày nào cũng bảo yêu Giang Đông, yêu Giang Đông, chỉ thiếu nước lên phố diễu hành nữa thôi, thế mà tên kia không bị làm cho cảm động, lại còn đối xử với cô như thế, cô tất nhiên rấtt đau đớn. Nỗi đau này chắc chắn rất nặng, Trác Lan vỗ nhẹ lên vai cô, cúi đầu nhìn cô nói: “Bỏ đi, tên tiếp theo sẽ tốt hơn. Đi, đi phỏng vấn.!