“ Con lén lén lút lút muốn đi đâu đây? Bình thường chín, mười giờ con mới mở được mắt, giờ mới có bảy giờ, mẹ không nhìn nhầm chứ?” Mẹ Long Nữ nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, đợi cô trả lời.
“Con đi gặp Lan Lan, cậu ấy muốn con qua sớm, nói hôm nay dẫn con đi dạo phố mà.” Long Nữ giờ cũng đã biết mở to mắt nói nhăng nói cuội, nhưng là mở đôi mắt thâm đen như mắt gấu trúc.
Mẹ con định nói thêm gì đó thì ba Long Nư từ trên gác đi xuống, vừa cài cúc vừa nói to: “Đi đi, về sớm nhé con”. Long Nữ cười đáp lời ba rồi quay vội đi luôn.
Mẹ cô rất không hài lòng, phàn nàn: “Con gái suốt ngày bêu mặt ngoài đường thật chẳng ra làm sao cả, hơn nữa tối nay còn có việc nữa đấy”.
“Được rồi, nhốt nó trong nhà suốt bấy lâu rồi, nó đã lớn như vậy có việc gì nó chẳng lẽ còn không biết tự giải quyết? Bà đừng làm mọi chuyện rối theo, có thể khiến nó quay lại được hay không là việc của thằng Đông, bà đừng xen vào nữa.” Ba Long Nữ nghiêm mặt ý kiến với vợ. Gần đây nhìn Long Nữ béo lên như quả bóng, ông thấy cô cũng nên ra ngoài vận động nhiều hơn. Hơn nữa đã lớn như vậy rồi, công việc không thể nói bỏ là bỏ, làm gì cũng phải có đầu có cuối mới được.
Bà Long thấy chồng nói như vậy thì không nói gì nữa, quay đầu đi vào bếp. Trong lòng bà lo lắng lắm chứ, mình chỉ có mỗi đứa con gái, trong khi đồng nghiệp bạn bè đều đã được bồng cháu cả rồi còn bà thì… Lúc trước bà rất an tâm về gia đình mình, con gái kết hôn chóng vánh, thế mà chẳng ngờ lúc sau ly hôn cũng chóng vánh nốt! Bà và bà Giang không biết đã bao nhiêu lần hợp sức cùng nhau lập mưu tính kế nhưng ai cũng nói cứ để mặc con bé tự quyết định, ngay cả Giang Đông cũng thể hiện ra mặt, chẳng nói chẳng rằng cứ thế mà theo đuổi lại. Nhưng con bé ngốc nhà bà cương quyết không chịu tái hôn, phải làm sao đây?
Long Nữ vừa bước vào phòng bệnh thì liền bưới lùi lại ngước đầu nhìn số phòng, lại đi vào, không sai, nhưng chuyện này là thế nào?
Bên giường bệnh, Tiểu K ôm lấy chân Trác Lan mà ngủ, nước miếng muốn nhỏ tong tong đến nơi, trên mặt vẫn còn cười, Trác Lan thì lườm cô, vẻ mặt bất lực.
Thì ra hôm qua Diệp Tử vừa tới Diệp Sắc liền nhắc tới chuyện Giang Đông ở Thành Nam, kể một mạch từ A đến Z, nghe xong bạn Tiểu K lập tức bay tới bệnh viện. Trác Lan đang mải mê nghĩ ngợi làm sao một mình nuôi đứa trẻ thì Tiểu K xuất hiện ở cửa phòng bệnh, người đẫm mồ hôi. Anh lao tới hỏi cô bị thường ở đâu, có làm sao không, nhìn trên nhìn dưới, khiến Trác Lan phiền muốn chết. Đúng lúc y tá đến kiểm tra phòng, cho rằng Tiểu K là chồng của Trác Lan, nhìn thấy điệu bộ lo lắng của anh với Trác Lan liền cười trêu đùa: “Anh này, anh lo quá đấy, vợ con anh đều không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi”.
Cô ta không nói còn tốt, vừa nói xong, Tiểu K liền giống như bị cái gì nhập vào, lập tức đứng dậy tóm lấy cô y tá, hỏi lấy hỏi để: “Cô ấy mang thai! Thật vậy sao?”. Cô y tá cười và gật đầu, rất hiểu cho hành động không bình thường này của anh, có con nên vui mừng quá chứ sao.
“Lan Lan, em thấy không, chúng mình có con rồi, chúng mình…” Tiểu K ngồi bên giường bệnh, không biết là do quá vui mừng hay quá lo lắng mà nói năng chữ này dính chữ kia luôn.
Trác Lan cúi đầu không nói gì, nói đúng ra bản thân cô vẫn chưa suy nghĩ được thấu đáo, đứa bé tới quá đột ngột, Tiểu K đến cũng đột ngột, căn bản không cho cô có thời gian để tiêu hóa hết chuyện này. Cô lại càng không dám vội vàng quyết định, bởi vì chuyện này không chỉ liên quan tới một mình cô mà còn liên quan đến tới tương lai của đứa bé.
“Trác Lan, có thể trước kia anh không để lại cho em ấn tượng gì tốt đẹp, có thể em cảm thấy công việc của anh xoàng xĩnh, cảm thấy anh…không…nghiêm túc, nhưng thực sự anh chẳng có người phụ nữ nào, thật đấy, anh xin thề. Anh không giống Giang Đông đâu, anh tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì có lỗi với em, em là người con gái đầu tiên anh thích, là người phụ nữ đầu tiên anh yêu, anh thực sự chỉ yêu mình em thôi, anh muốn lấy em làm vợ, muốn bên em mãi mãi. Có thể nói thế này chưa đủ trang trọng, có thể anh chưa đem lại cảm giác an toàn cho em, nhưng anh sẽ cố gắng. Đứa bé cần một gia đình hoàn chỉnh, anh cũng muốn có một gia đình. Em xem anh nhiều tuổi như vậy rồi, chúng bạn chúng bè đều đã kết hôn sinh con đẻ cái, con chúng nó đều đã có thể theo ba mẹ đi đây đi đó. Mẹ anh sốt ruột, anh cũng sốt ruột, em xem, hay là chúng ta kết hôn đi, có được không?” Có lẽ cả đời Tiểu K cũng chẳng lần nào nói nhiều lời lẽ nghiêm túc chân tình như vậy, sau này anh còn tự nhận, đáng ra lúc đó nên ghi âm đoạn thoại này lại, sau này cho con trai anh học tập để đi cưa gái.
Trác Lan nghĩ rất lâu, ngẩng cao đầu nhìn Tiểu K thành thực nói: “Em không tin vào hôn nhân, không tin vào tình yêu, em chỉ tin bản thân em. Đặc biệt là anh, anh đã làm đảo lộn hết cuộc sống và suy nghĩ của em. Đứa bé này em sẽ giữ lại, còn anh…haizz, chúng ta sẽ thử xem sao”.
Tiểu K nghe Trác Lan nói xong thì ngây người, mất rất lâu mới định hình được ý của cô, quá vui mừng, lập tức ôm lấy cô: “Lan Lan…Lan Lan, cuối cùng anh đã có được em rồi, anh có con rồi, anh sắp làm cha, ha ha, anh cũng sắp kết hôn nữa”.
Trác Lan khó chịu đẩy anh ra, chỉ vào mũi anh cảnh cáo: “Ai nói anh sắp kết hôn chứ? Đứa bé này là con của em, của em, anh hiểu chưa hả? Em không nói muốn kết hôn với anh, chỉ là thử xem chúng ta có ở bên nhau được hay không, anh đang trong giai đoạn thử thách, em thấy không được là có thể đá anh bất kỳ lúc nào”.
“Ừ, ừ, anh hiểu…anh hiểu mà, con là của em, anh cũng là của em, cái gì cũng là của em hết, anh sẽ thể hiện thật tốt, hì hì.”
Sau đó là cảnh mà Long Nữ nhìn thấy. Long Nữ nghe Trác Lan nói xong, thở dài thườn thượt, liếc nhìn Tiểu K vẫn còn đang nằm ngủ mơ ở đó, nói một câu: “Đứa bé này mà theo anh ta thì coi như xong”, sau đó quay ra ngồi trên sô pha bắt đầu gọt táo, rảnh rỗi thì luyện tay nghề vậy.
Đêm hôm qua cô không ngủ được, chập chờn mộng mị nào thì Đào Nhiên, nào thì Giang Đông, nội dung cụ thể như nào cô đều quên mất tiêu, nhưng cảm thấy cứ lung tung hết cả. Cô thấy có lỗi với Đào Nhiên nhưng không còn cách nào khác, rất nhiều chuyện không thể cưỡng ép được…buông tay không hẳn đã là một kết thúc tồi tệ cho quan hệ của họ. Cô có một cảm giác khó tả đành cho Đào Nhiên, nhưng cô biết đó không phải là tình yêu. Với Giang Đông, dù cô không chịu thừa nhận đi chăng nữa, cô biết cô không thể quên được anh, một người đàn ông ngang ngược độc đoán, lúc nào cũng muốn điều khiển cô, người đàn ông đang dần dần thay đổi một cách gượng gạo, cô cũng không biết nên đối xử như thế nào với anh nữa. Không biết có phải do căn phòng quá ấm áp, hay do bầu không khí này quá thích hợp cho giấc ngủ, cô mơ mơ màng màng thiếp đi. Lần này cô ngủ rất ngon, không mơ mộng gì, chắc là do Đào Nhiên đã quyết định thay cô, một lần nữa giúp cô, không để cô rơi vào hoàn cảnh khó xử. thế rồi, cô chập chờn tỉnh giấc vì âm thanh gì đó rất ồn ào, mở mắt ra đi thấy bao nhiêu người đứng quanh giường Trác Lan.
“Anh, em đến rồi đây, một lúc nữa mẹ sẽ tới, em đã thông báo tin này cho tất cả mọi người rồi, em sắp được làm chú rồi!” Tiểu Q đứng đó cười hì hì, thực ra không thể trách nó không giữ mồm giữ miệng, vì hôm qua sau khi y tá nói với Tiểu K, anh lập tức thông báo cho Tiểu Q, Đào Nhiên, Diệp Tử, tất cả những người anh có thể nghĩ tới, gào thét lên rằng anh sắp làm cha rồi! Thế nhưng sau một giấc ngủ say thì chàng Tiểu K quên mất tiêu chuyện này.
Tiểu K tròn mắt nhìn Tiểu Q, la hét cái gì hả, nhỡ Trác Lan tức giận thì hỏng hết! Quả nhiên, Trác Lan không nói câu gì, sau đó thẳng thừng giơ chân đạp Tiểu K đang ngồi bên giường xuống đất, anh liền vịn lấy cái ghế đứng dậy, cười cười chữa thẹn: “Sớm muộn gì mọi người cũng biết mà em”.
Lúc này một mùi thơm bay tới, sau đó liền nghe thấy tiếng trách hờn của con gái: “Này…anh đợi em với, anh đi nhanh quá!”. Long Nữ nghe tiếng thấy quen quen, nhưng lại không nhớ ra đã từng nghe thấy ở đâu, chỉ tích tắc sau chủ nhân của giọng nói đó đã đứng trước mặt cô, ngạc nhiên kêu lên: “Chị Tiểu Long Nữ? Chị cũng ở đây à?”.
“Tiểu Nguyệt? Em đến cùng Đào Đào sao?” Căn phòng bệnh nhân vốn rộng rãi là vậy, thoáng cái có thêm mấy người xuất hiện lập tức trở nên nhỏ hẹp. Long Nữ ngồi xích vào để Tử Nguyệt ngồi cùng, cô rất quý cô bé này, trẻ trung đầy sức sống, lại thân thiện dễ gần, không hề giả tạo. Về sau có lần nghe Đào Nhiên kể chuyện của cô bé này và Đào Đào, cô càng cảm thấy Tử Nguyệt rất dũng cảm, giống như cô vậy, thích thì phải nắm giữ, như vậy mới không hối hận.
“Này, đứng dậy, cho anh ngồi.” Đào Đào đá đá chân Tử Nguyệt, cau mày nói ra điều rất bực mình. Cô bé thực sự đã trở thành cái đuôi của Đào Đào, hằng ngày Đào Đào đi đâu cô đều theo đấy, mà nhất là không biết cô bé đã thu phục được Tiểu Q bằng cách nào, hai kẻ đó giờ đã cùng chung chiến tuyến. Tuy hiện tại Đào Đào không đến mức nhìn thấy cô bé là thấy khó chịu, nhưng cậu vẫn không thích bị soi chằm chặp như vậy.
“Được, anh ngồi đi để em đứng!” Tử Nguyệt cười hì hì định đứng dậy nhường chỗ cho Đào Đào thì bị Long Nữ kéo lại, Long Nữ cau mày với Đào Đào: “Đàn ông ơi, chăm sóc con gái một chút có được không?”.
Đào Đào càng cau mày hơn, định cầm điếu thuốc thì nhớ đây là bệnh viện, quay người đi ra ngoài. Tử Nguyệt cứ nghĩ cậu tức giận nên muốn đuổi theo, Long Nữ liền kéo cô lại, nói: “Không sao, đàn ông con trai không thể nuông chiều được, nếu không sau này sẽ có một chuỗi những ngày dài khổ cực của em đấy.” Đây chính là kinh nghiệm từ chính bản thân cô mà ra.
Long Nữ và Tử Nguyệt ngồi đó nói chuyện với nhau, Long Nữ hơi ngạc nhiên vì dường như cặp đôi này tiến triển khác nhanh, tủm tỉm hỏi: “Tên nhóc đó đã mở to mắt rồi sao?”.
Tử Nguyệt ngại ngùng cười, nói rằng: “Lần trước anh ấy làm em tức giận, em không thèm đoái hoài tới anh ấy nữa. Sau đó anh ấy đến tìm em, tên này thật kì cục, hì hì, nhưng không sao, tui em bây giờ vẫn rất ổn”.
Hai người nhỏ to chuyện trò với nhau một lúc, Tử Nguyệt lôi những chuyện gần đây ra kể một lượt với Long Nữ, lúc đó cô mới biết hóa ra hai đứa đã quen nhau từ hồi nhỏ. Mặc dù Đào Đào vẫn không nhớ ra cô bé này là ai, nhưng điều đó không quan trọng, nhiều khi điều quan trọng chính là phải biết trân trọng. Được một lúc thì bà Kha tới, người giúp việc đi cùng bà mang theo những mấy chiếc hộp giữ nhiệt, mùi canh gà thơm phức bay ra, Long Nữ nghĩ bụng nếu ngày nào cũng được tẩm bổ thế này thì chịu sao nổi đây. Cô chào hỏi bà Kha, nhìn Trác Lan đang mỉm cười gượng gạo, Tiểu K thì cười vui vẻ, bà Kha cười một cách hài lòng, cô lại có một cảm giác có đơn kì cục, nói với Tử Nguyệt một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.