Về phần Trác Lan vẫn đang rối bời, tính tình cực kỳ khó chịu, không biết bản thân mình ngày ngày suy nghĩ cái gì mà chỉ toàn gặp chuyện không suôn sẻ. Vừa rồi trợ lý nói lần này Dương Tử của Đông Nam lại ép giá bọn họ, khiến cô bực mình không tả nổi. Giang Đông như vậy là có ý gì, ngày nào cũng cho cái đứa đáng chết đó tới làm khó cô. Không còn cách nào khác, cô đành đích thân tới tìm Giang Đông nói chuyện.
“Giang Đông, anh làm vậy là có ý gì?” Hai tay Trác Lan chống xuống mặt bàn, giận dữ chất vấn Giang Đông.
“Lại làm sao thế?” Giang Đông bị cô hỏi mà không hiểu gì cả. Gần đây anh thể hiện rất tốt mà, đang định bước tiếp theo tiếp tục sử dụng chiến lược dịu dàng tình cảm, rồi còn định nhờ Trác Lan giúp thổi gió bên tai, sao lại thành ra thế này nhỉ?
“Giả vờ giả vịt, có nhất thiết phải ép giá của em thấp đến thế không? Không làm ăn với anh nữa thì em cũng không chết đói. Tiền đúng là quan trọng, nhưng cũng không đến mức đó. Hơn nữa Giang Đông, anh thiếu chỗ tiền đó hay sao? Nếu không thì để lần này em ém hàng luôn! Anh đục nước béo cò, dậu đổ bìm leo phải không? Quá lắm rồi đấy!” Ánh mắt Trác Lan sắc lẹm chờ anh trả lời, khẩu khí rất không có thiện chí, giọng điệu gai góc rõ mồn một. Kiểu ăn nói nàyđúng thật chẳng mấy ai dám dùng để nói với Giang Đông.
Thực ra Giang Đông cũng rất khâm phục Trác Lan. Một cô gái có thể tạo dựng được sự nghiệp được như hôm nay không dễ dàng gì, lại thêm việc cô ấy có liên quan tới Long Nữ nữa, nên anh cũng luôn luôn ủng hộ cô. Tuy tính khí khó chịu của cô khiến cho bọn họ cứ đụng mặt là cãi cọ, nhưng thực tình mà nói, nếu có việc cần hỗ trợ nhau thì vẫn có thể coi là bạn bè được. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì anh thực sự không biết. Những chuyện này đều do Dương Tử phụ trách cả.
“Em chờ một chút.” Giang Đông quay sang kêu Lâm Mạt gọi Dương Tử tới.
Trác Lan thấy thái độ hợp tác của anh, khoanh tay ngồi ở một bên sô pha thản nhiên nói: “Gần đây anh tỉnh ngộ rồi đấy à? Biết cả món bánh trứng sốt caramel cơ đấy.”
“Sao nào, thương hại anh phải không? Long Nữ gần đây thế nào?” Giang Đông tuyệt đối không bỏ lỡ cơ hội tốt này để thám thính tình hình.
“Vẫn thế thôi, nhưng mà này, đừng nói em không báo trước với anh nhé, Đào Nhiên gần đây có gì đó với Long Nữ rồi. Ánh mắt đó ấy à, hà hà, em nhìn đi nhìn lại sao mà thấy giống ánh mắtcủa Long Nữ nhìn anh thế không biết. Tất nhiên, hiện tại Long Nữ đã không thèm nhìn anh nữa rồi.” Cái miệng của Trác Lan thật độc địa! Thế mới nói Tiểu K thật thảm hại, ngày ngày vuivẻ cho Trác Lan trù ẻo, không bị trù ẻo anh ta không thoải mái.
“Hừ, cái thằng đồng bóng đấy biết điều thì giữ ý giữ tứ chút, đừng để lúc nào đó anh phải ra tay xử lý nó. Lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào vợ của anh, còn không sợ bị ăn chém.” Giang Đông nghe nhắc tới Đào Nhiên lập tức khó chịu. anh cảm thấy một tên đàn ông con trai mà tướng mạo như vậy, hừ, đúng là thảm hoạ.
“Anh đừng vội nói như vậy, em thấy Long Nữ không chừng ngày nào đó lại thực sự mở lòng ấy chứ.”
Giang Đông đang định phản pháo lại thì Dương Tử gõ cửa đi vào. Nhìn thấy Trác Lan đang ngồi trên ghế sô pha, sững người trong giây lát, nhưng rất nhanh chóng có thể bày ra nụ cười hoàn hảo cất lời chào hỏi: “Cô Trác đến à?”
“Đúng vậy, tôi tới thăm Dương tiểu thư và Tổng Giám đốc Giang.” Trác Lan vắt chéo chân ngồi đó, hai tay khoanh lại, trông cứ như dân anh chị, điệu bộ đócó thể đi làm em gáicủa Giang Đông được.
“Đông Tử, anh tìm em có việc gì thế?” Dương Tử mỉm cười lịch sự, quay sang hỏi Giang Đông. Trác Lan hừ một tiếng, Đông Tử, gọi sao mà thân thiết vậy, hai đứa thối tha!
“Trác Lan nói đợt hàng này giá cả có vấn đề, chuyện là thế nào?” Giang Đông nhàn nhạt hỏi. Gần đây anh bị Dương Tử bám riết lấy, tuyên bố rằng phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ như trở bàn tay, anh thấy sợ cô ta luôn. Dương Tử cười một cái là anh ta muốn phát hoảng.
“Ồ có lẽ là nhân viên nhầm lẫn giá cả rồi, để em kiểm tra lại xem sao.” Dương Tử tỏ ra rất lo lắng, cứ như đang nghĩ cho Trác Lan không bằng. Nói xong còn quay qua tỏ ý với Trác Lan, khiến Trác Lan thất phát gớm lên được.
“Không đúng, tôi đã gọi điện thoại hỏi rồi, thấy nói là chỉ thị của Giám đốc Dương.” Trác Lan nghiêng đầu thách thức, trong lòng nghĩ, sao nào, định giả dạng người tốt à, không có cửa đâu.”
“Vậy sao, vậy có thể hai chúng ta trao đổi không được thống nhất. Tôi cảm thấy hiện tại giá chúng tôi đưa ra đã chấp nhận được rồi. Cao hơn nữa chúng tôi thấy không thích hợp.” Dương Tử cứ như ngày nào cúng mang theo vài cái mặt nạ đeo trên mặt, nói đổi là đổi được ngay. Lần trước giá cả cuối cùng đã bị Giang Đông đẩy cao lên khiến cô ta rất bực mình. Giang Đông dung túng Trác Lan, chẳng phải là vẫn còn tình ý với Long Nữ hay sao? Kỳ thực lòng dạ phụ nữ kỳ lạ thế đấy. Người ta chẳng định làm gì mình nhưng dục vọng chiếm hữu trong bản chất khiến cho họ trở nên xấu xí cực độ.
“Thế nào gọi là không thích hợp? Tôi hợp tác với Giang Đông đã lâu như thế vẫn luôn là giá này, dựa vào cái gì mà cô nói đổi thì đổi luôn?” Trác Lan đứng bật dậy. Sao nào, nhìn tôi dễ bắt nạt lắm phải không? Trong lòng cô rõ như gương, còn chẳng phải là vì Long Nữ hay sao? Nếu để cô ta bắt nạt thì tức là để cho cô ta bắt nạt Long Nữ, mẹ kiếp, quên đi!