Nhưng trong một ngôi nhà nhỏ nằm giữa khu rừng lại sáng bật nhất giữa không gian tối mịch.
Tiếng nói cười vui của một đôi vợ chồng tuổi tầm U50.
Người chồng:
- Aisss, trời đã tối rồi này, để anh vào rừng khảo sát một chút nhé.
Không biết có thú rừng nào đã bị sập bẫy không nhỉ???
Người vợ:
- Anh đó! Đã tối rồi cứ thích đi vào rừng làm chi không biết.
Haizzz thật hết nói nỗi rồi.
...----------------------...
Người đàn ông chạy chiếc xe điện vào rừng, đang đi ông thấy có một bóng nào đó và phát lên cái tiếng rên rỉ đau đớn.
Cầm chiếc đèn pin trên tay, rọi vào nơi phát ra tiếng động.
Ông hốt hoảng giật mình, nhưng vẫn cố tiếp tục giữ lấy sự bình tĩnh của bản thân và nhìn rõ vào khuân mặt của người đang nằm dựa vào gốc cây.
Điều đáng bất ngờ hơn là với khuân mặt đầy vết dơ của đất cát và máu pha lẫn vào nhau, hình ảnh một cô gái trẻ cùng với cái bụng đang phình to, đồng thời từ người.
cô gái trẻ ấy toả ra mùi tanh nồng của máu đang chảy ra ướt đẫm xung quanh chiếc váy trắng cô đang mặc.
Cô gái đáng thương đấy không ai khác chính là Úc Noãn.
...---------------------...
Nhận ra được tia sáng nhỏ loé vào đôi mắt tôi, như cảm nhận được một tia hy vọng, niềm tin vào sự sống, một ánh sáng đáng quý mà ông trời ban tặng xuống cứu rỗi lẫy cái mạng nhỏ bé của cô.
Cô cố gắng mấp máy, khó khắn cất tiếng nói cầu xin giúp đỡ:
- Làm ơn...hãy...cứu tôi, cứu con...của tôi với...
Với tất cả sức lực còn sót lại, cô thật sự đã kiệt sức, và gục khi nào cũng không hay.
Giờ phút ở.
cái cửa sinh tử cô không thể nhận thức được gì nữa rồi...!Chỉ còn biết trước lúc nhắm mắt lại, cô vẫn thấy được sự hốt hoảng lo âu của người đàn ông kia.
...---------------------...
Thời gian cứ trôi mãi theo quy luật của nó.
Đã một ngày một đêm trôi qua.
Tỉnh dậy với một cơ thể nặng nề, đau nhức.
Nhưng chắc có lẽ do tình mẹ ( dù cô chỉ mới xuyên thôi), cô theo lẽ thường bản năng của một người mẹ, cô bất chợt đưa tay sờ vào bụng mình.
OMG, nó xẹp, xẹp xuống còn rất nhỏ, không chỉ vậy bụng cô nó còn rất đau nữa.
Cô hoảng sợ, giật mình ngồi bật dậy, nhưng cơn đau từ khắp người chợt kéo đến.
Nhói, đau rất nhiều cô phát ra tiếng rên nhỏ cũngg những giọt nước mắt không biết đã rơi khi nào của mình.
Cô khóc dù không còn sức để được khóc to hơn, nhưng cô vẫn dùng chút sức lực nhỏ bé của mình để khóc.
Cô thật ra cũng không rõ tôi vì sao phải khóc.
Thế mà nước mắt cô vẫn cứ rơi mãi, rơi mãi.
Có lẽ cô đang khóc vì đứa con mà mình chưa kịp được thấy mặt.
Khóc vì cái chết bất ngờ của mình ở thế giới thật.
Khóc cũng là vì thương xót cho số phận nhỏ nhoi của nữ phụ Úc Noãn này...
Bao nhiêu suy nghĩ tâm trạng dường như được dồn nén đã lâu nay được cơ hội mà bộc phát ra.
Đang mãi chốn vùi trong mớ cảm xúc lẫn lộn này, cánh cửa của căn phòng cô đang nằm bỗng mở ra.
Tiếng bước chân nhịp nhàng đi vào, cô thì vẫn không nhận thức được, mãi đến khi có tiếng khóc " Oa oa oa..." của một đứa trẻ, tôi mới giật mình trở lại với hiện thực.
Ngước mắt lên nhìn, ập vào đôi mắt đỏ hoe đã sưng to của cô là hình ảnh một người phụ nữ trung niên.
Nét đẹp trên khuân mặt bà dịu dàng, mang một cảm giác đầm ấm, yêu thương, một sự chở che bao bọc.
Bà tuy không phải là người đẹp xuất sắc nhưng lại có một vẻ đẹp khó tả và khó quên.
Đang mãi đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình thì người phụ nữ ấy đã lên tiếng đầu tiên:
- Cô gái, con đã dậy rồi sao.
Nào nào nằm xuống nghỉ ngơi tiếp đi chứ.
Đừng có ngồi dậy, sức khoẻ của con vẫn còn yếu lắm đấy.
Chưa kịp load não, bà đã đỡ cô nằm xuống trên chiếc giường êm ái còn xót một chút hơi ấm mà cô để lại.
Có lẽ nhận ra khuân mặt ngơ ngác của cô, khi bà nhìn thấy đôi tay cô đang đặt trên bụng.
Bà lại nói tiếp:
- Con đừng quá lo lắng.
Này hãy nhìn xem, con của con đây, dù sinh thiếu tháng nhưng trời phù hộ, bé con vẫn còn sống sót và khoẻ mạnh đây.
Là một bé trai đấy nhé.
Nghe được những lời nói này, lòng tôi như được tràn vào một làn nước ấm nhẹ nhàng.
Cô nhướn nhẹ người nhìn vào thằng bé.
Mặt đỏ chót nhăn nhúm, nhìn như một cục thịt nhỏ xíu vậy.
...--------------------...
Con tôi, đứa con vừa chào đời này là người thân duy nhất của tôi ở thế giới này vẫn còn sống.
Đứa bé vẫn tồn tại.
Cảm ơn Lão Thiên Gia đã không tước đi niềm vui nhỏ bé này của con...
Chắc rằng đứa bé vẫn sống và đã chào đời, cô thì cũng mệt mỏi mà thiếp đi.
Dần chìm sâu vào giấc ngủ.