Diệp Ngôn nói không có sai.
Cả đêm ấy, anh không về.
Linh Vân chẳng buồn diễn vai thiếu phụ đợi chờ, trực tiếp ôm chăn ôm gối đi ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, cô tỉnh lại, đúng năm giờ sáng, xuống nhà thư giãn.
Sáu giờ sáng, người chồng với cái mác nam phụ mới mò mẫm về nhà.
Linh Vân ngồi tưới cây ngoàI vườn, nắng mai chiếu rọi mặt ao nhỏ trong hoa viên, đầu đội mũ vành, tay cầm túi thức ăn cho cá, cô đem nó rải xuống.
Cá vàng thấy đồ ăn ngon, thi đua nhau há miệng đớp.
Diệp Ngôn đi vào nhà, mắt lại đập vào cảnh tượng này.
Cô gái đó đứng dưới nắng mai, làn da trắng nhợt, tóc dài như thác nước, mang theo cảm giác năm tháng yên bình đến lạ.
Cô nghe thấy tiếng cửa, ngó đầu vào nhà, thấy anh, cô cười, nụ cười của cô vốn dĩ rất loá mắt, đứng dưới ánh nắng bừng sáng lại càng khiến người ta phải ngại ngần.
Diệp Ngôn có thể cảm thấy, trong mắt cô, anh là sự tồn tại duy nhất.
Cảm giác tội lỗi trong lòng dâng trào y thủy triều, anh nhìn bó hoa sữa trong tay, bó hoa...có lẽ anh sẽ đem tặng cô vậy, người vợ của mình.
"Em dậy sớm thế!" Lời không hiểu của anh là thật, bình thường cô dậy khá muộn, nhưng không hiểu sao, giờ là hơn sáu giờ, mà cô đã ăn sáng xong xuôi và ngồi chơi ở hoa viên rồi.
"Em không ngủ được, em đợi anh." Bước chân vào phòng, nhận lấy áo khoác của Diệp Ngôn và đem nó treo lên móc.
Linh Vân tỏ ra ngạc nhiên với bó hoa sữa thơm ngát trên tay anh, cô làm bộ rất vui mừng, một lòng mong chờ nhìn anh, hỏi: "Tặng em sao?"
Hai chữ "đợi anh" lọt vào tai, thân hình của Diệp Ngôn cứng ngắc trong phút chốc.
Anh khô khốc mỉm cười: "Tặng em."
Nhào vào lòng anh, mặc kệ Diệp Ngôn còn đang sững sờ.
Linh Vân đột ngột vươn người lên, hôn chụt vào má anh một cái.
Nghiêng đầu, nom dáng vẻ hạnh phúc: "Cảm ơn chồng!"
Ôi Diệp Ngôn! Anh ta đã không còn nhớ, Linh Vân cô bị dị ứng hoa sữa rồi!
Trước trong cung, hoa lan, hoa mai, hoa lê, hoa nào có cũng được.
Nhưng tuyệt đối không có hoa sữa, vì Kế Hậu không thích hoa sữa, mùi hoa sữa quá nồng, mỗi khi ngửi, dạ dày cô như cuộn trào, muốn nôn.
Không yêu, tâm tư của anh ta mới không tốn công nhiều sức trên người cô vậy đâu.
Bó hoa này chắc là nam phụ đem đi tặng nữ chính.
Nữ chính không nhận nên Diệp Ngôn mới cầm về đây mà.
Linh Vân nhớ lại, giờ là mốc thời gian khá lý tưởng, Diệp Ngôn yêu nữ chính sâu sắc, ấy thế nhưng đêm qua, anh ta đã xui xẻo phát hiện, người đàn ông bên nữ chính là em họ mình, Diệp Nghiêu.
Còn gì đau đớn bằng việc tận mắt chứng kiến người phụ nữ mình yêu chui vào lòng tên khác.
Nhưng Diệp Ngôn lại chẳng có tư cách đến tranh giành, bởi vì anh ta đã có vợ, là người đàn ông đã lập gia đình.
Chậc chậc...Thầm tặc lưỡi trong lòng.
Đem bó hoa cất trên bàn, Linh Vân lấy bữa sáng bưng lên cho Diệp Ngôn.
Đáng tiếc! Nếu anh ta không phải mục tiêu công lược của cô, cô cũng chẳng dành nhiều thì giờ như vậy với anh ta rồi.
Khi anh ta chẳng cho cô được gì ngoài sự bội bạc và vô trách nhiệm.
"Chúng ta..." Diệp Ngôn chần chừ hé môi.
Anh muốn ly hôn, muốn nói lời ly hôn, song anh cũng cảm thấy chính mình rất khốn nạn! Linh Vân mới về làm dâu nhà họ Diệp được ba tháng, chẳng lẽ giờ lại đề xuất ly hôn ngay sao?
"Chồng..." Đẩy đến chỗ anh một tách cà phê nóng, cà phê còn đang bốc khói nghi ngút.
Linh Vân bâng quơ: "Cuối tuần này là lễ mừng thọ của bà nội.
Chiều em đi mua quà biếu bà nhé?"
"Hả...Ừ." Bưng cốc cà phê uống một ngụm, người đàn ông thầm than thở, có lẽ vấn đề ly hôn này, anh sẽ để nói sau vậy.
Trong căn phòng thoang thoảng mùi hoa sữa, Linh Vân lười mang hoa bày ra phòng khách, trực tiếp để bó hoa trong bếp.
Diệp Ngôn ăn sáng xong, lại tiếp tục rời đi.
"Anh lại đi ư? Cả đêm như vậy chưa đủ sao?"
"Công ty nhiều việc." Diệp Ngôn rũ mí, trốn tránh khỏi cái nhìn chăm chú của người phụ nữ.
Linh Vân ánh mắt lướt qua gò má lạnh nhạt của anh, cũng không ngăn cản, nhẹ nhàng nói ra hai chữ "Tạm biệt" và tiễn anh ra cửa.
Nhưng trước khi anh lên xe, cô lại đột ngột nói: "Anh có thể ôm em cái được không?"
"Được." Năm giây chần chừ đã qua, Diệp Ngôn cúi mình, ôm cô một cái hết sức nhanh chóng, có lệ.
Thậm chí, bàn tay của anh cũng không thèm đụng vào bờ lưng cô.
...
Diệp Ngôn đi rồi.
Linh Vân lên tầng hai biệt thự, vào phòng ngủ, cô lấy từ tủ quần áo ra một đống dụng cụ đan len, dụng cụ thêu.
Mặc dù trước đây không có ký ức, cô vẫn là theo thói quen thích đan len, thêu thùa.
Linh Vân mỉm cười, ngồi xuống, bắt đầu đan đan những bộ áo em bé sơ sinh.
Quá trình đan có thể hơi tốn thời gian, nhưng thành quả mà những chiếc áo len bé nhỏ ấy đem lại, sẽ khiến cô cảm thấy không hề uổng công tốn sức đâu..
Danh Sách Chương: