Linh Vân cảm thấy thật bức bối, tại Diệp Ngôn theo dõi cô quá mức sít sao.
Ở nhà thì bám đuôi, đi làm thì gắn camera.
Hại cho cô không thể làm gì khả nghi được.
Mọi chuyện cứ yên bình như thế cho đến khi thị phi hào môn, Tổng tài Diệp thị cùng em dâu loạn luân yêu đương bị khui ra, dân chúng hưởng ứng dưa hào môn đến nồng nhiệt.
Vân vê đôi môi béo mập, Kế Hậu nương nương tà ác cười.
Con mắm thối Du Hướng Y này, bản cung vẫn là nhìn cô ta không vừa mắt, chi bằng cho cô ta đôi chút trừng phạt.
Kể từ lúc drama nổ tung, tra nam Diệp Ngôn ngày nào cũng lắc lắc lư lư trước mắt cô bèn biến mất dạng.
Linh Vân phán đoán, chắc chắn anh ta tới công ty bận bù đầu tối mặt rồi.
Nào là đè ép tin tức xuống, nào là tẩy trắng, nào là giữ vững cổ phiếu thị trường.
Một hồi sóng gió qua đi, công ty Diệp thị lại chẳng bị ảnh hưởng nhiều bởi bộ mặt dối trá của tổng tài.
Không hổ nam phụ năng lực siêu phàm.
Lật ngược thế cục thành công.
Nhưng không, phá hủy công ty Diệp thị không phải là mục đích chính của Linh Vân.
Mục đích chính của cô là, làm nhục thanh danh nữ chính cơ, a ha ha ha.
Nam chính vốn biết cô ta đội nón xanh cho mình, ắt hẳn sẽ không để bụng quá nhiều.
Thế nhưng bà nội, một lão nhân cổ hủ, liệu sẽ chấp nhận cô con dâu như này sao?
Linh Vân vô cùng muốn đi tới nhà chính xem kịch hay, nhưng Diệp Ngôn như thể đã dự liệu tất cả từ trước.
Hôm đó, anh ta về nhà.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, mệt mỏi nhấp một ngụm trà.
Tóc tai không vào nếp, quầng thâm mắt dày đặc, tròng mắt giăng đầy tơ mắt, lờ đờ mệt mỏi.
Nhìn qua đủ hiểu, anh chàng này đã phải trải qua bao cuộc chiến khốc liệt thế nào.
Tới gần, Linh Vân đem áo khoác của anh treo lên móc, khoé miệng ngậm ý cười ôn nhu: "Dạo này công việc của công ty anh có vẻ rất bận rộn?"
Diệp Ngôn sợ cô lại hiểu lầm mình ra ngoài ăn chơi, ôm cô vào ngực, gấp gáp giải thích: "Công ty chính là rất nhiều việc.
Vân, em không tin thì em có thể..."
"Em tin, em tin." Linh Vân lười biếng đáp, nhẹ nhàng bò khỏi ngực anh: "Người anh hôi chết đi được, mau mau đi tắm đi."
"Đây, anh đi." Diệp Ngôn nghe cô nói tin tưởng liền cảm thấy cao hứng, nhanh chân nhanh tay đi tắm táp.
Nhìn theo bóng lưng anh ta, Linh Vân trầm mặt hoài nghi, Diệp Ngôn trông có vẻ thông minh như vậy, vì nguyên do gì anh ta không nhìn ra cô là người phát tán tin tức chứ...
"Ồ..." Giọng điệu sầu ngái ngủ của Ba Bá từ đầu truyền ra, chậc, sao nó lúc nào cũng như này thế nhỉ?
"Nam phụ đã tra mọi chuyện lên đầu cô từ lâu rồi.
Nhưng chà, gã ta hành xử như một hôn quân chính hiệu, thà phụ giang sơn cũng không phụ nàng."
"Lựa chọn như không biết? Về nhà vẫn ân ái ôm ta?"
"Đúng..." Ba Bá cảm khái: "Gã cũng quá yêu ngươi rồi, yêu đến độ bất chấp đúng sai luôn."
"Cũng tại gã ngu." Linh Vân gẩy gẩy móng tay, cười lạnh: "Yêu phải người phụ nữ mình từng phản bội, ngu kiểu này đúng không ai cứu chữa được."
Bởi vì trong bụng đang mang theo dòng máu của Diệp Nghiêu, Du Hướng Y may mắn giữ được chức vị nhị thiếu phu nhân Diệp gia.
Linh Vân biết, bà nội vốn dĩ rất yêu thương cô, ngay từ khi cô còn bé cỏn con chơi đồ hàng cùng Diệp Ngôn.
Giờ chắt trai trong bụng mất, cháu dâu cả sức khoẻ giảm sút.
Bà nội khó có thể nhìn vừa mắt họ Du kia.
Cuộc sống về sau của Du Hướng Y e là khó khăn lăn lộn.
Dầu có sự bảo hộ của nam chính, thì trong mắt người ngoài nay cô ta chính là một ả tiểu tam đê tiện.
Kế Hậu nương nương phi thường hài lòng với cái kết cục này, cô không thể giết chết nữ chính, chẳng lẽ không thể khiến cô ta đau khổ?
Kỹ nữ ngây thơ thượng vị lên thành chính thê hào môn, loại thiết lập não tàn như thế cũng chỉ có thể tồn tại trong tiểu thuyết, phải ở thế giới thực không biết ngủm bao lần rồi...
"Em đã nghe qua chút về thị phi ngoài luồng." Linh Vân hai tay chống má, mắt không dời nhìn chòng chọc Diệp Ngôn đang giải quyết chính sự: "Anh đã tìm ra ai là kẻ tung tin chưa?"
"...Ngoan, anh đang làm việc." Diệp Ngôn sủng nịnh xoa xoa đầu cô, đáy mắt nhiễm đặc một tầng mềm mại dịu dàng.
Phi, có mà anh ta đang cố tình chuyển đổi chủ đề thì có.
"Anh nói đi." Linh Vân nhất quyết không buông, dùng dằng hỏi tiếp: "Nói đi, em liền không phiền anh nữa."
"..." Diệp Ngôn lựa chọn bơ đẹp cô, thản nhiên tiếp tục công việc của mình.
Biết là anh chàng sẽ không nói, Linh Vân mềm mại nghiêng đầu: "Anh việc gì phải thế chứ! Rõ ràng anh biết..."
"Không nói nữa!" Bỗng dưng, Diệp Ngôn nghiêm giọng.
Dưới cái nhìn ngốc sững từ cô, tâm anh đều muốn mềm lại.
Bồng cô lên đùi, hôn hôn, âm điệu cầu xin hèn mọn: "Mọi chuyện đều không nói nữa được không? Em chỉ việc ở bên anh là được rồi."
Vân, nếu một ngày em trao cho anh một ly trà độc, anh sẽ tình nguyện nuốt xuống, miễn là em vui.
Diệp Ngôn ưu thương cười, yêu một người đến cả lợi ích bản thân cũng chẳng màng.
Anh dường như đã rơi vào cái bẫy khốn khổ của tình, vạn kiếp bất phục, không thể quay đầu..
Danh Sách Chương: