Đoạn, cô lại nhìn đến một chồng áo len em bé sặc sỡ sắc màu được gấp gọn gàng, xếp ngăn nắp.
Linh Vân ngồi dậy, lấy đồ đan len ra cùng với áo len em bé.
Cô lụm đâu cái túi vải, một phen trực tiếp đem chúng cho thẳng vô cái túi vải, cất vào một góc tủ quần áo.
Trở lại ngồi trên ghế sô pha, tay sờ sờ bụng bầu còn chưa có nhô, sờ chưa quá năm giây, Linh Vân lẳng lặng hạ tay xuống.
Mẹ con tương thông, cô có thể cảm nhận được đứa bé trong bụng.
Cô không muốn sờ nó thêm nữa...
Vươn tay cầm ly trà hoa nhấp một ngụm, tiếng xe ô tô ở ngoài, giờ là mười giờ tối, Diệp Ngôn về rồi.
Còn hai ngày nữa là tới lễ kết hôn của nam chính, nữ chính.
Tốc độ của Diệp Nghiêu hảo nhanh, sợ cô dâu trong ngày cưới lộ bụng nên tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt.
Mừng thọ bà nội mới qua chưa được một tháng, ấy thế mà...
Lại ngẫm về tình tiết kịch bản, chiều nay, Du Hướng Y cùng Diệp Ngôn, Diệp Nghiêu đã gặp nhau, ba mặt một lời thẳng thắn.
Nữ chính dẫu bị bức mang thai, bức kết hôn, tâm vẫn yêu nam phụ ôn nhu dịu dàng đến không rời, đối với nam chính vô tình ma quỷ là sợ đến run người, hận đến phát điên, lại vô pháp phản kháng.
Thân là bề trên, Diệp Ngôn bình thường cũng hay giáo huấn Diệp Nghiêu đôi câu, nhưng lần này anh ta lại không dám đứng lên vùng vẫy vì cái tình yêu phân chó kia, chỉ đành buông lời từ bỏ, chúc phúc cho hai người dưới con mắt tự mãn của nam chính và đôi mắt tuyệt vọng của nữ chính.
Tối nay, có lẽ Diệp Ngôn không còn tâm trạng làm việc trên công ty nữa, uống rượu giải sầu.
Sầu mãi giờ mới về đây mà.
Quả nhiên, khi Linh Vân ra mở cửa.
Cậu thư ký chật vật đỡ lấy thân hình cao lớn của Diệp Ngôn, cậu ta e ngại nhìn cô, khó khăn mở miệng: "Phu nhân, phu nhân...Tổng giám đốc..."
Không để cho cậu ta mất hơi quá nhiều, Linh Vân nghiêng người, ý tứ mời cửa: "Cậu đặt anh ấy lên ghế sô pha cho tôi."
Thư ký lảo đảo đỡ người, bước vô phòng khách.
Đặt người xong, đối với phu nhân cúi mình: "Phu nhân, Tổng giám đốc tối nay có bữa tiệc xã giao nên hơi quá chén ạ!"
"Tôi biết rồi, cậu về đi!"
"Dạ, vậy tôi xin đi về ạ!"
Váy ngủ ren màu đen gợi cảm mà bí ẩn, trong màn đêm, làn da của Linh Vân trắng nhợt tới đáng sợ, tả thực hơn là trắng như ma.
Đôi môi hồng nhuận quyến rũ mấp máy.
Cô chậm rãi chậm rãi từng bước từng bước lê dép đi tới gần.
Đôi mắt quỷ kế đa đoan nhìn anh, ánh mắt đấy, khá là không thích hợp với gương mặt xinh đẹp tươi sáng kia của cô.
"Hướng Y...!Hướng Y..." Miệng lẩm nhẩm, người đàn ông say rượu nghiêng ngả thân mình.
Anh nhập nhèm hé mắt, mông lung giơ tay, điệu bộ như muốn ôm ai đó vào lòng.
Đi con mẹ nó Hướng Y đấy!
Đi con mẹ nó tình yêu đích thực!
Kế Hậu nương nương hiếm khi bực bội, thầm chửi bậy một câu.
Nhớ năm xưa chính mình moi tim moi ruột đối xử chân thành với con heo Diệp Ngôn này, Linh Vân liền hận không thể cầm đao băm thịt nấu cháo anh đem cho chó ăn rồi.
Đúng là tuổi trẻ mắt mù, tên này muốn dáng người không có dáng người, muốn diện mạo không có diện mạo, giữa một đống cục vàng lại xui rủi lụm phải cục phân chó, mệnh đen để đâu cho hết!
Tâm địa độc ác trong lòng nổi dậy.
Linh Vân quái dị đối với Diệp Ngôn say rượu mê man bất tỉnh cười cười.
Cô vén váy ngủ ren đen nóng bỏng, giơ lên đôi chân thẳng dài thon thả quyến rũ mê người của mình, bàn chân nhỏ còn không bằng bàn tay của một người đàn ông, năm ngón chân nộn nộn trắng trẻo xinh xẻo.
Bàn chân nhỏ nhắn ấy, hung ác đá mạnh một cái vào ngực Diệp Ngôn, cô đá mà như muốn đá lòi cái bản họng anh.
Thân hình Diệp Ngôn ngã khỏi ghế sô pha, đầu cụng mạnh cái vào tay vịn.
Nếu như ban đầu anh ta là bất tỉnh giả, giờ phỏng chừng chắc xỉu thiệt rồi.
Linh Vân coi bộ nam phụ ngủ ngon rượu say trên sàn, nụ cười trên môi càng lạnh, làn mi dài cong rung động nhè nhẹ, che đi tia quỷ quyệt nơi đáy mắt.
Một cái thôi, chưa chết được.
Phải thêm nhiều chiêu trò nữa.
Thân là người phụ nữ sống trong xã hội cũ, người chơi hệ tự nạp tiền thăng level nơi cố cung, dăm ba cái thủ đoạn móc họng bọn tiện nô, Linh Vân rành rành đến làu làu.
Lựa ra vài cái nhè nhẹ trong số đó, cô sung sướng quyết định, đêm nay sẽ giày vò tra nam Diệp Ngôn cho một phen nhớ đời.
Anh ta ngủ y con heo chết, có biết trời đất trăng sao gì đâu! Ừm...!Không biết liệu giờ nữ chính Du Hướng Y tới, thâm tình gọi tên anh thì anh ta có dậy không nhỉ?
Không quan trọng...
Chiêu trò thứ nhất...
Linh Vân kéo "xác" của Diệp Ngôn vào nhà tắm tầng một.
Giữa đoạn đường đi, mồm mép anh ta không ngừng "Hướng Y ơi Hướng Y hỡi..." rồi lại "Hướng Y của anh..."
Nghe có bao nhiêu thâm tình? Nghe có bao nhiêu da diết! Thâm tình da diết tổ tông nó còn không so bằng quả rắm cô đánh ra!
Một đôi gian phu dâm phụ thối nát! Cả hai đáng bị ném trứng thối!
Chỉ vì không muốn tìm nữ chính rước thêm phiền toái cho bản thân, Linh Vân hết cách, đành lôi Diệp Ngôn ra thỏa mãn dục vọng biến thái thích hành hạ người của mình.
Đi được hai bước, cô lại vô tình "lỡ" buông tay, trào phúng nhìn Diệp Ngôn hôn đất mới hài lòng đỡ anh dậy.
Mấy lần liền lặp lại liên tiếp, có lẽ Diệp Ngôn ngã nhiều tới độ nát người rồi..
Danh Sách Chương: