Thương vân sơn là dãy núi lớn, mây ôm đỉnh không thấy ngọn.
Eo sơn nhiều mảng bình nguyên nơi rộng rãi là thị trấn sầm uất, phần còn lại là nơi đóng quân của binh sĩ địa phương.
Theo đường mòn dẫn ra đường lớn về quân doanh, khoảng trăm lều trại cho 4000 vệ binh, hàng rào cọc gỗ bao quanh, vài nhóm gác tuần tra.
Bên ngoài mười liều láng xập xệ, nơi cư trú trăm kẻ nô dịch.
Hàn Phi vác bao thảo dược đi đã gần đến nơi, bỗng khoảng năm mươi thước một thiếu niên xiêm y luộm thuộm, thân hình gầy gò, sắc mặt tái mét, thẫn thờ ngồi một chỗ chắn ở phía trước.
Hàn Phi nhận ra người kia là Đan Đồng, gã bằng hữu cùng thôn của Y, gã làm nô dịch ở đây đã lâu là người dẫn dắt Y đến quân doanh kiếm gạo.
Hiển nhiên tin tức nhóm người được cử đi cắt Thảo dược bị sơn lang tấn công bỏ mạng đã truyền về quân doanh, nhưng chưa tìm thấy xác Hàn Phi.
Đan Đồng không dám một mình vào rừng tìm kiếm chỉ có thể ngồi đầu ngõ trông ngóng thấp thỏm lo âu.
Vừa phát hiện bóng dáng Hàn Phi từ xa, Đan Đồng giật mình chạy đến vịn lấy tay Y, nước mắt dàn dụa:
- Hàn Phi, ngươi rốt cuộc trở lại, ngươi thật không có sao!
Đảo mắt dò xét toàn thân Hàn Phi mấy vòng, y phục tuy có vết máu, lại không thấy vết thương, Đan Đồng thở phào một hơi, hỷ sắc trở lại:
- Giám quân đại nhân đã cử vệ binh hai lần tìm kiếm, cũng không tìm ra ngươi.
- Ta còn tưởng không gặp được ngươi nữa.
Rồi ta phải nói thế nào với phụ mẫu của ngươi.
Chốc chốc xúc động lại dâng, không kiềm được tâm tư phóng xuất.
Hàn Phi nhận diện kẻ này xem hắn như người thân, nếu hắn về chậm một ngày, Y sẽ ngồi đó đợi hắn thêm một ngày.
Bản thân là kẻ lãnh đạm, nhạt nhẽo với cảnh sướt mướt, thế nhưng khi hoà với ký ức của cơ thể trong lòng lúc này sản sinh chút trắc ẩn, đang tính vỗ vai đối phương nói vài lời tri ân, chợt Đan Đồng thay đổi ngữ khí vội vã nói:
- không được, ngươi hãy trốn đi đã, không được trở lại doanh trại.
Hàn phi thoáng sững sờ:
- Cớ gì phải trốn, không phải trước đó các ngươi một phen tìm kiếm ta sao!
- Thảo dược đã cắt đủ, ta còn chưa đi nhận thưởng.
Đan Đồng bối rối, kéo Hàn Phi đến một góc khuất, vội vàng giải thích:
- Việc tìm kiếm nô dịch thất lạc là lệnh của giám quân đại nhân.
Nhưng khi không tìm được các ngươi, Y hạ chiếu cáo phần lương tháng này cho kẻ thiệt mạng tăng gấp đôi, giao cho phó đội xử lý.
- Có kẻ là đồng hương của người thiệt mạng, đến tìm phó đội hỏi nhận thay để mang về cho thân nhân họ, sau đó liền cũng mất tích.
- Ta còn nghe có tin đồn, khu vực các ngươi cắt dược thảo cũng là một tay phó đội sắp đặt.
Quân Doanh địa phương thường có khoảng 3000 đến 5000 binh sĩ, đứng đầu là Tổng Giáo, dưới là năm Giám quân, dưới nữa là mười Đội trưởng, mới đến phó đội.
Mà phó đội quản nô dịch.
Nói đến đây, Đan Đồng rùng mình ngó trước nhìn sau, lấy vội trong áo ra ba cái bánh mè đưa cho Hàn Phi, tha thiết căn dặn:
- Ngươi mau tìm ngọn cây cao lớn nào đó ẩn nấp, đợi ta mai nhận lương tháng xong sẽ đến đón ngươi, cùng ngươi trở về lại lấy phần mình chia ngươi một nửa, để ngươi đem về cho Hàn thúc.
Hàn Phi trơ mắt đăm đăm nhìn Đan Đồng như muốn khắc sâu gương mặt Y vào tâm trí, tâm tư cường giả lạnh lẽo tựa thoáng qua chút lung lay.
Đan Đồng ngữ khí khổ não nói như van xin, nặng nề từng chữ đã thốt ra hết.
Ấy mà đối mặt cái nhìn chằm chằm kia lại lầm tưởng Hàn Phi tiếc của không cam.
Nếu là chính mình, Y cũng không cam, công sức lao dịch một tháng ròng cứ vậy mà tay không trở về, sao có thể.
Thế nhưng hắn khẳng định Hàn Phi lúc này quay lại nhận thưởng, cái mất sẽ nhiều hơn cái được, Y liều mạng cũng phải can ngăn.
Vẫn thấy Hàn Phi do dự, Đan Đồng kiên nghị quát:
- Ngươi nhanh đi, chậm sợ không kịp, để kẻ khác nhìn thấy ngươi trở lại, sẽ không xong!
- Chúng ta một thân nô dịch, thấp cổ bé họng không thể đương đầu nổi quan quyền cường bá.
Vừa nói, Đan Đồng vừa dúi mấy cái bánh mè vào tay Hàn Phi, thúc dục hắn rời đi.
Hàn Phi miễn cưỡng thuận theo, quay trở vào rừng, đi khoảng vài chục thước ngoảnh đầu nhìn, xa xa nhận thấy nụ cười yên tâm trên mặt Đan Đồng, lại nhìn mấy cái bánh mè biết rõ đây là lương thực của hắn được cấp hôm nay.
Hắn không vào sâu trong rừng mà leo lên một cây to gần đường lớn, theo ký ức thân thể bọn hắn tuy nô dịch vẫn có những thủ đoạn bảo vệ chính mình khi gặp thú dữ, trên ngọn cây cao dùng dây leo bệnh lấy cái ổ chỉ cần lương thực đủ là có thể sống sót trong vài ngày.
Thế nhưng bản lĩnh Hàn Phi nay đã hơn xưa, không cần quá kỹ lưỡng tuỳ ý dùng lá cây bày ra tiểu sảo che mắt tạo một bức chắn khiến hắn vô hình với tầm mắt bên ngoài, hắn định tâm thở nhẹ như không thở, ngồi bất động như tượng nhầm giảm tiêu hao sinh cơ.
Con đường lớn bên dưới, là lối chính lưu thông xuyên suốt từ rừng già với quân doanh, nối đi những nơi khác, nên vài phút lại có nhóm người di chuyển qua lại, đa phần là tạp binh hoặc nô dịch.
Liên tục trong mấy canh giờ, không ai phát giác được Y.
Hoàng hôn đổ bóng, thân thể Y bên trong tán lá càng trở nên quỷ dị, tựa hoá hư không.
Chợt, bên dưới có một đám người ngựa hướng nơi này đi đến.
Dẫn đầu là hai kỵ binh thong thả tán gẫu, từ quân phục bọn họ có thể nhìn ra là toán quân nơi khác.
Tiếng chân ngựa lọc cọc đến gần, kẻ bên trái nói với gã bên phải:
- Ngươi xem Giám Quân của chúng ta lại là học trò của Tổng Giáo bên này.
Ngày mai là sinh thần nhi nữ của vị Tổng Giáo kia, đại nhân nhà chúng ta xuất ra một yêu thú tươi sống làm đại lễ, tên gọi là “ Thiết Hoả Bạo Viên”, thật giá trị.
Kỵ binh bên phải gật gù:
- Ta còn nghe nói đại nhân chúng ta, bỏ ra cái giá rất lớn để có được, từ biên cương xa xôi áp tải mấy tháng ròng về đến.
Vị Tổng Giáo bên này có mời đến đại sư luyện chế giáp bào, mà gân cốt lẫn lông da của con “ Thiết Hoả Bạo Viên” này là nguyên liệu chính.
Kỵ binh bên trái, kinh hãi trợn mắt:
- Chẳng nhẽ vị Tổng Giáo kia muốn dùng con “ Thiết Hoạ Bạo viên” làm giáp bào cho nhi nữ.
Như này, quả thật là xa xỉ..!
Kỵ binh bên phải gật mạnh đầu ngửa mặt cười ha hả, không nói thêm.
Phía sau bọn hắn là bốn mươi bộ binh gác chặt cỗ xe kéo cái lồng lớn có tấm màng đen che phủ, bên trong vọng ra tiếng gào rú, kèm theo âm thanh xích sắt leng keng.
Đoàn quân tải, cứ vậy một đường tiến vào doanh trại.
Một thoáng sau đó có thêm mấy nhóm người bê vác rương kiệu, theo vào.
Hàn Phi mắt đang nhắm nghiền, khẽ mở ra.
Y nhớ đến nhiệm vụ cắt thảo dược trước đó được giao cũng là để nhi nữ của vị Tổng Giáo kia ngâm mình dưỡng da.
Lại ngẫm sơ cái tên “Thiết Hoả Bạo Viên” ngàn năm tuổi, lục lọi kho ký ức.
"Thiết Hoạ Bạo Viên là hoang thú hung mãnh, thường sinh sống nơi rừng già sâu thẳm có những thạch phiến lớn, trú ẩn thạch động, nó trưởng thành thông qua tàn phá vật cứng xương cốt từ đó rắn chắc theo, dùng trong luyện chế khí cụ.
Gân tủy dùng tinh luyện tẩm bổ người luyện thể, tuổi thọ mỗi con lên tới vài vạn năm, một ngàn năm tức còn là ấu thú”
Nghĩ đến, mắt loé tinh quang, trong đầu suy diễn kế hoạch cướp đoạt.
Xem tình trạng hiện tại, hắn bài trí thêm tiểu trận ở hai thái dương, phòng lúc mượn lực thi triển mị hoặc.
Tuy biết rõ bố trận lên cơ thể tổn hại về sau không nhỏ, nhưng cái hắn cần gấp lúc này là tài nguyên tăng cường nhục thể cương mãnh để bước vào tu luyện.
Mỗi quyết định đều dùng thân thể chính mình làm vốn, được mất mai sau cũng nhìn xem từng bước đánh cược này.
Lúc này trời đã chập choạng tối, Y rời khỏi chỗ ẩn nấp cải trang bên ngoài một chút, rồi lẻn vào quân doanh.
Vành đai lều trại bên ngoài hắn trộm lấy một bộ binh phục, kín đáo thám thính vài nơi, phát giác lều láng vọng ra tiếng cười nói của bọn kỵ binh trước đó, Y áp sát nghe ngóng.
Bên trong, ngoài quân khách kỵ binh còn có đám người khác, Hàn Phi nghe đến giọng quen thuộc của tên Phó đội đã gài bẫy hắn đi cắt thảo dược, tròng mắt lóe lên một tia sát ý.
Liền ẩn nấp vào một góc tối chờ đợi, thời gian khoảng một nén nhang tên phó đội cũng đi ra, hắn thân thể cường tráng sinh cơ bừng bừng toàn diện cường hãn hơn binh sĩ bình thường.
Nhân lúc hắn mất cảnh giác, Hàn Phi chạy đến trước mặt, điều trận hút vào linh khí kích hoạt mị hoặc, đầu óc tê buốt đau nhức truyền đến do tác động của trận, Hàn Phi cắn răng kiềm chế.
Tu vi tuy không có, thủ đoạn mị hoặc hắn sử dụng đến lão luyện, mê hoặc một phàm cấp chỉ như cái nhấc tay.
Chớp mắt tên Phó đội đã rơi vào huyễn cảnh chịu sự sai khiến của Y dụng cổ chú, điều hắn đến chỗ giam giữ “Thiết Hoạ Bạo Viên” vung đao chém mấy tên lính gác, đâm xuyên tim hung thú đang bị xiềng xích trói chặt, chờ khi nó ngã “oạch” xuống thoi thóp, tháo xích vác lên vai chạy thẳng vô rừng, một đường hắn đi tiện đao chém thêm vài tên lính gác lờn vờn chặn trước mặt.
Binh sĩ rên la, khung cảnh hỗn loạn.
Tên Phó đội cương mãnh lao về phía trước, bước chân Hàn Phi loạt soạt phía sau để giữ khoảng cách khống chế.
Giám Quân quân đoàn khách đang say sưa mỹ tửu, nghe được tin cũng xông ra điều tra, dò hỏi hai bên nắm rõ tình hình, hắn trước sau kéo theo trăm người truy bắt..
Danh Sách Chương: