Thiếu niên vai rộng chân dài, một thân màu đen, mái tóc ngắn đen phất phất, áo ba lỗ màu đen, quần bò đen, giày vải cao cổ cũng màu đen.Bộ ngực rắn chắc, cơ bắp lộ ra gầy nhưng có lực, cả cánh tay trái được bao phủ bởi hình xăm màu đen.Trên gương mặt góc cạnh phân minh có khí chất bá đạo, hung ác, vừa nhìn liền biết đây không phải là người dễ trêu trọc.Dịch Ngạo Xuyên hướng Diệp Tình đi chậm đến, môi mỏng gợi lên nụ cười ý tứ không rõ : “ Cư nhiên dám quản ông đây, ngại mạng lớn quá hay sao ?”Cảm giác áp bách ập đến làm Diệp Tình ngơ ngác từng bước lùi về phía sau, đầu óc trống rỗng.Anh ta thoạt nhìn không phải người tốt a!Đến khi không thể lùi thêm được nữa, Diệp Tình bị Dịch Ngạo Xuyên ép vào tường, hai tay chống lên hai bên đầu cô .“ Anh là ai ? anh .....!định làm gì ?”Dịch Ngạo Xuyên 188cm, mà Diệp Tình 165 cm, cách biệt một cái đầu khiến cho cô không thể không cố sức ngẩng đầu ngước lên nhìn hắn.Ánh trăng chiếu đến, Diệp Tình có thể nhìn thấy rất rõ ràng trên má Dịch Ngạo Xuyên có một vết sẹo rất dài.Mặc dù đã kết vảy, nhưng thực sự rất dọa người, trông như có một con mãng xà dọa người đang ở trên mặt anh ta.Cô bị dọa sợ, không dám tiếp tục nhìn, đầu gần như cúi thấp đến tận đất.Dịch Ngạo Xuyên nhẹ giọng “ A” một tiếng, ngữ khí có chút không cho là đúng : “ Như vậy đã bị dọa sợ vậy mà cũng muốn xen vào chuyện người khác.
Học sinh ngoan nên ngoan ngoãn đọc sách, ít con mẹ nó xen vào những chuyện xấu xa này, có hiểu không ?”Diệp Tình trong lòng có chút tức giận.Cô đồng tình anh ta bị một nhóm người ẩu đả, bất chấp nguy hiểm tốt bụng tiến lên giúp đỡ, nhưng lại gặp người không phân biệt phải trái, thế mà trái lại còn trách cô xen vào chuyện của người khác.Người này thế nào lại không phân rõ phải trái như vậy a !Nhưng cô cũng chỉ có thể oán thầm trong lòng, đến dũng khí nhìn thẳng Dịch Ngạo Xuyên cũng không có.Diệp Tình đang mặc động phục của trường học, mà đồng phục trường Tam Trung đều có tên trường và thông tin cá nhân.Bảng thông tin cá nhân được ghim trên ngực trái, cô đã quên giấu nó đi.Dịch Ngạo Xuyên dựa vào chiều cao và thị lực tốt vừa liếc đã nhìn thấy, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một nụ cười xấu xa : “ Vẫn muốn giả câm giả điếc à? Nói chuyện a, Diệp Tình Tam Trung khối 11 ban 8.”Diệp Tình đột nhiên ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Dịch Ngạo Xuyên , sau khi phản ứng lại liền vội vàng dùng tay che thông tin cá nhân trên ngực áo.Ảo não không thôi.Thông tin cá nhân của cô đều bị anh ta nhìn thấy rồi, cái này thật phiền toái a !Dịch Ngạo Xuyên cảm thấy Diệp Tình ngu ngốc đáng yêu : “ Bây giờ còn che cái rắm, ông đây đều nhìn thấy rồi .”Diệp Tình khẽ cắn môi dưới, ánh mắt vừa buồn bực vừa lo lắng.Dịch Ngạo Xuyên lông mày nhướn lên đắc ý, trên gương mặt góc cạnh phân minh chứa đựng ý cười vô lại.Đùa giỡn vô lại, dáng vẻ lưu manh.Nơi này không nên ở lâu, nhân lúc cái tên đáng ghét Dịch Ngạo Xuyên không chú ý, Diệp Tình xoay người từ dưới cánh tay anh ta chạy trốn.Thiếu nữ mặc đồng phục trường học, cột tóc đuôi ngựa, lưng đeo cặp sách, dẫm trên đôi giày vải trực tiếp hướng đến chỗ sâu con hẻm mà chạy, một phút cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi.Cuối cùng cũng đã chạy đến dưới tòa nhà, tránh xa con hẻm nhỏ, cô lại nghe thấy người đó gào lên : “ nhớ kỹ, ông đây tên Dịch Ngạo Xuyên”Đây chính là nói cho cô nghe.Dịch Ngạo Xuyên ! ! ! trong lòng Diệp Tình liền căng thẳng, đồng tử không tự chủ phóng to , cô như thế nào lại xui xẻo đến mức gặp được Dịch Ngạo Xuyên a !Dịch Ngạo Xuyên rất nổi tiếng ở địa phương này, nhưng đều là tiếng xấu đồn xa, cho dù chưa từng gặp anh ta ngoài đời thì cũng nghe không ít những tiếng xấu và sự tích anh ta đã làm qua.Ác bá được mọi người ở đây công nhận.Ngang ngược vô lý, kiêu ngạo ương ngạnh, giận giữ vô cớ, vô lại tàn nhẫn.......đây đều là những từ hình dung anh ta.Tuổi còn nhỏ mà đã thôi học lăn lộn trong xã hội, gây thù chuốc oán khắp nơi, thường xuyên đánh nhau, khắp nơi tìm người thu phí bảo hộ......!những việc xấu anh ta đã làm qua nhiều đến mức liệt kê mãi vẫn không xong.Việc ác độc nhất, nổi tiếng nhất, khiến người ta nghe xong cũng sợ mất mật đó là Dịch Ngạo Xuyên giết người rồi, mà người bị giết lại là cha ruột của anh ta.Nghe đồn năm anh ta học sơ trung liền cầm dao đâm chết cha anh ta.
Từ đó, tên gọi tội phạm giết người đã theo anh ta cho đến tận bây giờ.Nhưng nguyên nhân anh ta giết cha vẫn chưa được làm rõ, có rất nhiều lời đồn, đến nay vẫn chưa được xác thực.
Đây vẫn là một câu hỏi.Một người nguy hiểm như vậy tất cả mọi người đều tránh không kịp, Diệp Tình nếu trước đó biết anh ta là Dịch Ngạo Xuyên , cô tình nguyện làm như không thấy, có chết cũng sẽ không ngốc nghếch đi cứu anh ta.Cô ngay cả La Mỹ Đình còn không thể trêu vào thì càng không thể trêu chọc Dịch Ngạo Xuyên cường hào ác bá này.
Huống chi cô căn bản không muốn có nửa điểm tiếp xúc với loại người này.Hiện tại khen ngược, không những có tiếp xúc với Dịch Ngạo Xuyên mà còn bị anh ta biết thông tin cá nhân.
Sau này lỡ anh ta tìm cô gây phiền toái thì phải làm sao đây?Cô hối hận chết đi được, quả thực là khóc không ra nước mắt.Diệp Tình lo sợ Dịch Ngạo Xuyên tên ác bá này dây dưa không dời, không dám dừng lại nghỉ ngơi, một hơi leo 5 tầng lầu, móc ra chìa khóa mở cửa vào nhà..
Danh Sách Chương: