Diệp Tình ở trong phòng học nhặt tranh cất vào trong cặp, một người ngồi trong phòng học, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, ghé vào bàn, cả người thể hiện sự bất lực đến đáng thương.Giai đoạn 16 17 tuồi là độ tuổi nên hoạt bát, tràn đầy sức sống, nhưng vận mệnh lại đối xử bất công với cô, mặc kệ là ở nhà hay ở trường học đều nhận hết mọi khi dễ, uất ức.Từ Hạo nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô, an ủi : “ Diệp Tình , cậu vẫn ổn chứ”Diệp Tình ngồi dậy, hướng anh ta cười gượng ép : “ tớ không sao”Cô có sao, mấy ngày này xảy ra rất nhiều việc, không là La Mỹ Đình thì là Dịch Ngạo Xuyên .Cho dù chỉ là cười gượng nhưng vẫn rung động lòng người, Từ Hạo tâm động, lại đồng tình với cảnh ngộ cô gặp phải.Từ Hạo : “ cậu vẫn chưa ăn cơm đúng không, chúng ta cùng đi ăn cơm đi, tớ mời”Nhưng Diệp Tình lại lắc đầu, cười từ chối : “ cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng không cần đâu, tớ muốn ở phòng học nghỉ ngơi một chút, cậu đi ăn đi”“ Vậy được rồi” Từ Hạo chỉ có thể hậm hực rời đi.Diệp Tình lại mở tập vẽ tranh ra lập xem từng tờ, đến tờ cuối cùng chưa vẽ, dựa vào trí nhớ một lần nữa dùng bút bi vẽ lại hình dáng đóa hoa hồng.Sở thích của cô không nhiều lắm, hoa và vẽ tranh, những bức tranh vẽ phần lớn cũng là hoa, mong ước chính là mở một cửa hàng hoa.Cô chán ghét cuộc sống như thế này, không có một chút ấm áp, không nhìn thấy chút hi vọng nào.
Mỗi lần chịu ấm ức cô đều không nói, nghẹn ở trong lòng, thông qua vẽ tranh để tìm được an ủi.Diệp Tình rất thích cuối tuần đi đến công viên vẽ tranh, mang ánh sáng rực rỡ lưu lại trên trang giấy.
Đó cũng là số ít những việc giúp cô có thêm hi vọng.Tiền bị cướp rồi, cũng không phải lần đầu tiên.
Trước đó cô sẽ đi báo cho chủ nhiệm lớp, nhưng mỗi lần thái độ của ông ấy đều lạnh nhạt, tiền cô bị cướp mất cũng không thể lấy lại.Diệp Tình cũng không muốn nói cho cha mình biết, hoặc có thể nói là không dám nói, sợ phải nhận về ánh mắt không kiên nhẫn của Diệp Huy.Cô sẽ mãi mãi không thể nào quên được lần đầu tiên bị cướp tiền quay trở về nhà nói cho cha biết.
Lần đó cũng là do không còn tiền để ăn cơm mới lựa chọn nói ra.Con gái của mình ở trường học bị ức hiếp, tiền bị cướp đi, phản ứng của Diệp Huy lại không phải đến trường làm rõ, cũng không phải đau lòng cái gì, mà là cau mày thở ra thật sâu, nói ông ấy kiếm tiền không dễ dàng.Dù sao cũng là bộ dạng không tình nguyện muốn cho cô tiền, còn không kiên nhẫn.Nhưng sau đó vẫn cho cô, chỉ là không vui vẻ gì.Lần đó đã làm tổn thương sâu sắc đến tâm hồn non nớt của Diệp Tình.
Cô sợ hãi lại phải nhận được biểu cảm đó của cha mình một lần nữa.Chỉ là, cô cảm thấy rất ấm ức, rất không công bằng.
Diệp Tuấn thường xuyên đi tìm ông ấy xin tiền, cũng rất lãng phí tiền bạc, nhưng thái độ của cha đối với cô và cậu ta hoàn toàn không giống nhau.Tiền của Diệp Tình bị lấy sạch sẽ rồi, không còn tiền ăn cơm.
Cô phải nhịn đói từ trưa đến tan học buổi tối, giữa giờ ngoài nước ra không còn gì đưa vào bụng.Ngày thường không có tiền ăn cơm cũng vậy, sáng tối hai bữa chỉ có thể ở nhà ăn, sau đó đến trường nhịn đói cả ngày.Cô thường hay chịu đói, dinh dưỡng cơ thể không đầy đủ, khó trách mà gầy như vậy, chiều cao 165cm mà đến 45 cân vẫn chưa đến.Nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến khuôn mặt trứng gà thanh thuần, xinh đẹp của cô.Hôm nay sau khi ra đến cổng trường, Diệp Tình còn cố ý ở cổng trường nhìn xung quanh, xác định Dịch Ngạo Xuyên không có ở bên ngoài chờ cô mới dám đi ra.Cô sợ Dịch Ngạo Xuyên lại đến tìm cô gây phiền phức.Nhưng xui xẻo chính là, khi cô đang đi qua con hẻm nhỏ, ở ngã rẽ cuối cùng thì đâm thẳng vào một lồng ngực cứng rắn.Truyền vào mũi là hương thuốc lá quen thuộc, cô không thích mùi hương này.Dịch Ngạo Xuyên đã chờ ở nơi này một lúc lâu rồi.“ Chuyên môn hướng vào trong lòng ông đây, thế nào, thích ông đây rồi ?”Thiếu niên vốn là lớn lên có bộ mặt lưu manh đẹp trai, khóe môi khẽ cong lên càng làm nổi bật vẻ cợt nhả và lưu manh.Thật phù hợp với thân phận côn đồ của anh ta.Diệp Tình vừa xấu hổi giận dữ, vừa sợ hãi, trên khuôn mặt trứng gà nhỏ nhắn nổi lên sắc hồng đỏ ửng.
Cô tức giận quay đầu đi chỗ khác, đôi đồng thử đen nhánh như chứa đựng cả một bầu trời sao.Diệp Tình không muốn để ý đến tên lưu manh này, không thể trêu chọc vào vậy thì trốn tránh vậy, vì thế cô xoay người muốn chạy quay lại ra ngoài cửa tiểu khu.Nhưng điều đáng nói là, trước sau con đường này đều là người của Dịch Ngạo Xuyên , phía trước là Tiết Khải, phía sau là Đổng Gia Hào, bên phải là Dịch Ngạo Xuyên , mà bên trái là ngõ cụt.Diệp Tình chạy không thoát rồi, liền bị ba người dồn đến ngõ cụt.Dịch Ngạo Xuyên nhìn thấy Diệp Tình ý định muốn chạy trốn nhưng cuối cùng bị anh nắm trong lòng bàn tay, cười : “ cô có thể chạy trốn ?”Anh ta từ trong túi quần móc ra một con dao gập quân dụng, ngón cái nhẹ nhàng xoay xoay, lưỡi dao sắc bén được lộ ra.Con dao găm này chính là vũ khí phòng thân của Dịch Ngạo Xuyên , anh ta tùy ý cầm trong tay chơi đùa, ánh sáng lưỡi dao không ngừng lóe sáng.Trên mặt có một vết sẹo, cánh tay trái có một hình xăm dài, tay phải cầm con dao găm, Diệp Tình trực tiếp bị dọa đến run lẩy bẩy.Cô đã nghe qua tin đồn Dịch Ngạo Xuyên từng giết người, hiện giờ anh ta ở trước mặt cô rút dao ra, lại ở địa điểm một con hẻm tối đen không người,sợ chính là muốn giết cô đi !“ Anh, anh đừng giết tôi........”Diệp Tình sợ hãi đến mức từ từ nhắm hai mắt lại, hai tay nắm chặt quai cặp sách, đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch..
Danh Sách Chương: