"....!Ăn không ngon sao?" Tống Xuân Đường nhìn biểu cảm y, rũ hai mắt xuống: "Vậy đừng ăn nữa."
"Ăn ngon lắm." Trần Ám Hương cười một cái, nụ cười qua đi, "Ta rất thích."
Tống Xuân Đường đột nhiên không lên tiếng, vùi đầu ăn cơm, vành tai ửng đỏ, lúc lâu sau mới thấp thấp nói: "Sư huynh thích thì tốt."
Dùng bữa tối xong, Trần Ám Hương và Tống Xuân Đường liền trở về Sương Diệp Phong.
Y vốn muốn một mình, nhưng Tống Xuân Đường cứ một hai phải đi theo, y cũng từ bỏ luôn, tùy hắn đi theo.
"Chiết Liễu sư đệ." Trần Ám Hương thấy được Chiết Liễu cùng một người đang đi tới, người kia mặc thân trường bào màu đen, tóc dài cài một cây trâm cùng màu, trên khuôn mặt không một tia biểu cảm, toàn thân tựa như một khối băng cửu thiên trời đông giá rét.
Chiết Liễu cũng nhìn thấy bọn họ, cười cười giới thiệu với hai người, nói: "Đại sư huynh, đây là Mạc Hà, các người chắc là lần đầu tiên gặp mặt.
Mạc Hà, đây là đại sư huynh, bên cạnh là Tống sư đệ."
"Đại sư huynh, tiểu sư đệ." Mạc Hà hành lễ riêng biệt.
Trần Ám Hương và Tống Xuân Đường cũng đáp lễ lại.
"Đại sư huynh, chúng ta còn có việc, phải rời đi trước." Chiết Liễu nói.
Đợi bọn họ đi rồi, Tống Xuân Đường nói: "Sư huynh...."
"Sư huynh."
"Hả?" Trần Ám Hương lấy lại tinh thần.
"Sư huynh vừa suy nghĩ gì vậy?"
"Không gì."
Trần Ám Hương là nhớ tới kiếp trước Mạc Hà sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ chỉ sau Tống Xuân Đường, mà khi y táng thân ở Vọng Niệm Hải, Mạc Hà tuy thấy y, lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
"Sư huynh, tay huynh sao lạnh như vậy." Tống Xuân Đường chạm vào tay y.
"Không sao." Trần Ám Hương thu tay lại, đi về Mai Hương Uyển, y không nhìn thấy phía sau ánh mắt Tống Xuân Đường dần dần thay đổi.
Vừa trở về Mai Hương Uyển, Trần Ám Hương liền phát hiện rừng hoa mai trước phòng đều đã nở, hương thơm u lãnh tràn vào chóp mũi, y đi dạo rừng mai chốc lát, xa xa thấy một bóng hình, bạch y uyển chuyển, không nhiễm hạt bụi nhỏ.
Trần Ám Hương chỉ liếc nhìn một cái, muốn xoay người rời đi.
"Nếu nhìn thấy vi sư rồi, tại sao còn muốn đi."
Trần Ám Hương dừng bước, nói: "Đệ tử không dám quấy nhiễu sư tôn thưởng mai."
Thôn Trần hái một nhánh hoa mai, đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ: "Hoa mai chỗ ta vẫn chưa nở, không ngờ nơi này lại nở rồi." Hắn nghiêng nhìn về phía Trần Ám Hương" "Ngươi biết tại sao không?"
Trần Ám Hương lắc đầu: "Đệ tử không biết."
Thôn Trần vạt áo khẽ nhúc nhích, thân hình như sương khói phiêu động, giây lát đi tới trước mặt Trần Ám Hương, Trần Ám Hương lập tức gục đầu xuống.
"Cứ cúi đầu mãi làm gì?" Thôn Trần nói, hắn thấy Trần Ám Hương vẫn cúi đầu, nặng nề cười một cái: "Mèo con, mấy ngày không gặp, ngươi sẽ không quên ta chứ."
Trần Ám Hương đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt hai mắt sư tôn đỏ thẫm, mặt mày lộ ra một cổ tà khí, biểu cảm cười như không cười, y lùi ra sau một bước: "Ngươi không phải sư tôn ta."
Thôn Trần nở nụ cười, ánh hoàng hôn màu đỏ phía sau hắn lúc sáng lúc tối, hắn không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ nói: "Mèo con, ta rất thích ngươi, không bằng ngươi theo ta đi, ta nhất định sẽ đối đãi với ngươi tốt hơn hắn."
Trần Ám Hương nhìn không ra thực lực của người trước mắt, không dám tùy tiện hành động, đành phải xử lý tạm thời trước, nói: "Sư tôn dạy dỗ ta nhiều năm, ta không thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, tiền bối vẫn là nên chọn giai đồ (đồ đệ tài giỏi) khác thì hơn."
Thôn Trần rũ mắt nhìn chằm chằm y, ánh mắt nặng nề, hắn đột nhiên tiến lên, ấn vai Trần Ám Hương vào thân cây, sức lực có hơi mạnh, làm một cành mai rơi xuống.
Trần Ám Hương hít sâu một hơi, phía sau lưng truyền đến đau đớn kịch liệt, lúc này bên tai y vang lên âm thanh Thôn Trần: "Mèo con, bây giờ ta có chút tức giận, khuôn mặt hắn luôn lạnh lùng, nhiều năm chẳng quan tâm ngươi như vậy, ngươi ra vẻ cho hắn làm gì, hử?"
Khi Thôn Trần nói chuyện, khí nóng phả vào bên tai Trần Ám Hương, y nhịn không được mà rụt rụt về sau, ngước mắt nhìn Thôn Trần, đuôi mắt vì đau đớn mà có chút đỏ lên.
Khi Thôn Trần đối mắt với Trần Ám Hương, đột nhiên biểu cảm biến đổi, ánh mắt dừng trên đuôi mắt y, không biết suy nghĩ gì, thân thể từ từ áp xuống.
Trần Ám Hương nhìn khuôn mặt càng ngày càng gần, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu, khi Thôn Trần gần trong gang tấc, y cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, dùng sức đẩy người trước mặt ra, sau đó cũng không quay đầu mà chạy đi.
Chạy thật lâu y mới dừng lại, chờ trái tim khôi phục bình tĩnh, y quay đầu nhìn, phát hiện người nọ không đuổi theo đến, may mắn, y thở phào nhẹ nhõm.
Trần Ám Hương chậm rãi đi dọc theo dòng suối, y tạm thời không muốn trở về Mai Hương Uyển, nhưng y cũng không có nơi nào để đi, có lẽ y nên đem chuyện này nói với chưởng môn.
Thế nhưng, trong đầu y hiện lên khuôn mặt kia giống y như đúc sư tôn, trong lòng thoáng dao động một cái, liền cảm thấy vẫn là nói cho sư tôn trước, nếu không chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến sư tôn.
Ánh chiều tà cuối cùng cũng biến mất ở phía chân trời, Sương Diệp Phong hoàn toàn bao phủ trong bóng đêm.
Y nghe tiếng dòng nước thanh thúy, bất giác có hơi lạnh, đầu óc cứ phân phân loạn loạn một hồi, chốc lát lại rỗng tuếch.
"Sư huynh."
Sau khi Trần Ám Hương nghe được âm thanh thì quay đầu lại, chỉ thấy Tống Xuân Đường đang cầm kiếm đi tới, nhìn thấy mình, trên mặt có chút kinh ngạc: "Đã trễ thế này rồi, sư huynh ở đây làm gì vậy?"
"Ta đến đây hóng gió."
"Sư huynh gặp phải chuyện phiền lòng sao?"
Trần Ám Hương nhìn thoáng qua Tống Xuân Đường, khuôn mặt đối phương ở trong bóng tối diễm lệ như xuân đào, y thu hồi ánh mắt nhìn về phía dòng suối: "Ngươi nói xem, Thiên Linh Tông cũng có một người rất giống sư tôn sao?"
"Ta chưa gặp qua bao giờ." Tống Xuân Đường nói, "Sư huynh hỏi cái này làm gì?"
"Không gì, chắc là ta hoa mắt nhìn nhầm người."
Tống Xuân Đường rút bội kiếm ra, đi đến bên dòng suối, đem trường kiếm sáng như tuyết đặt vào trong suối nước.
"Ngươi đây là....?" Trần Ám Hương nhận ra đó là kiếm bản mạng của Tống Xuân Đường, Ngọc Tiêu kiếm.
Tống Xuân Đường lấy ra một mảnh khăn tay, nhẹ nhàng lau chùi trong suối nước trong vắt, một bên nói: "Rửa kiếm.
Sư huynh, mùa đông lạnh giá, ta cũng giúp sư huynh rửa một chút nha."
"Không cần, hôm sau ta tự mình rửa."
Tống Xuân Đường im lặng ngồi xổm bên dòng suối, gió đêm thổi ánh trăng trên mặt suối lóng lánh theo sóng nước, hắn rửa kiếm xong thì muốn đi về, thấy Trần Ám Hương vẫn còn ở nơi đó, hỏi: "Sư huynh không quay về sao?"
"Bây giờ không muốn trở về."
Y sau khi nói xong, Tống Xuân Đường lại nhìn y, lông mi dài khẽ run, lại dời tầm mắt: "Bên ngoài trời lạnh, sư huynh nếu không đến chỗ ta uống chén trà nóng đi."
Trần Ám Hương quả thật lạnh đến phát run, suy nghĩ cũng trì độn đi rất nhiều, liền đi theo phía sau Tống Xuân Đường, hai người một đường an tĩnh không mở miệng nói chuyện.
Nhưng đi chốc lát, Trần Ám Hương có chút hối hận đã đáp ứng Tống Xuân Đường, y lo lắng mình sẽ thất thố.
Ước chừng nửa canh giờ, bọn họ đi tới Dẫn Phong Viên, Tống Xuân Đường bước vào phòng thắp đèn trước, giơ tay, cây đèn liên trực tiếp sáng lên, trong phòng lập tức sáng ngời.
"Sư huynh ngồi đi, ta đi pha trà."
Trần Ám Hương ngồi một lát sau, y chú ý đến ở chính giữa phòng treo một cái bức tranh cuộn, chỉ là bức tranh bên ngoài còn phủ một lớp màn mỏng, hình như mặt trên vẽ một người, khi y đang định tới gần nhìn kỹ, phía sau truyền đến giọng nói Tống Xuân Đường: "Sư huynh."
Trần Ám Hương không biết vì sao trong lòng nhảy lên, quay người lại, liền thấy Tống Xuân Đường bưng khay đứng ở cửa, ánh nến leo lét phủ kín một tầng âm u trên khuôn mặt hắn, chỉ là lúc Trần Ám Hương nhìn qua, trên mặt hắn lại thay đổi thành nụ cười, đem khay đặt trên bàn.
"Đây là Sơn Cẩm Vụ, sư huynh nếm thử xem."
Trần Ám Hương quay đầu nhìn bức tranh kia, nếu đã phủ màn che, chắc không muốn người khác nhìn thấy, mình vẫn là không nên hỏi nhiều thì tốt hơn.
Y ngồi bên cạnh bàn, Tống Xuân Đường pha một chén trà nhỏ đẩy đến trước mặt y, y bưng lên uống một ngụm, hương thơm tức khắc ngập tràn, giống như Mãn Viên Xuân, thân mình cũng ấm hẳn ra.
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Trần Ám Hương cũng rôm rả cùng Tống Xuân Đường, cái khác không nói, nhưng Tống Xuân Đường là một người rất thiện ngôn, có hắn ở đây tuyệt đối sẽ không tẻ nhạt.
Rất nhiều lần Trần Ám Hương cảm thấy thái độ mình có hơi tệ, nhưng Tống Xuân Đường lại luôn có thể pha trò chọc y cười, làm y nhịn không được mà nghĩ là, nếu có thể ở bên cạnh Tống Xuân Đường như vậy thêm một thời gian thì tốt biết mấy.
Trần Ám Hương cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì sẽ xảy ra chuyện, y nhìn thời gian, rồi nói: "Tiểu sư đệ, thời gian không còn sớm, ta về trước."
Tiểu sư đệ.
Tống Xuân Đường đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, hô hấp dồn dập vài phần, đây là lần đầu tiên Trần Ám Hương gọi hắn như vậy.
Mà Trần Ám Hương đẩy cửa ra, bị một trận gió lớn thổi đến không mở mắt được, y giơ tay che đôi mắt, trên tay lại ướt lạnh, y buông tay, chỉ thấy bên ngoài đột nhiên có tuyết rơi, mưa theo tuyết bay múa hỗn loạn trong màn đêm.
Dưới hiên ánh sáng đèn lồng trong gió lay động, Tống Xuân Đường đi đến sau Trần Ám Hương, tuổi tác hắn nhỏ hơn Trần Ám Hương năm tuổi, vóc người cũng chỉ đến tai Trần Ám Hương, sợ hãi mà vươn tay đi túm lắm tay áo Trần Ám Hương: "Sư huynh, bên ngoài tuyết rơi rất lớn, không bằng nghỉ ngơi ở nơi này đi."
Trần Ám Hương nhíu mày nói: "Tiểu sư đệ có dù không?"
Tống Xuân Đường không trực tiếp trả lời có dù hay không, chỉ là nhẹ nhàng lắc lắc tay áo Trần Ám Hương: "Sư huynh, Mai Hương Uyển cách nơi này rất xa, đường tuyết khó đi, sư huynh đợi ngày mai tuyết ngừng rồi hẳn trở về cũng không muộn mà."
Trần Ám Hương đợi chốc lát, thấy mưa tuyết rơi xuống càng lớn, cũng chỉ có thể đồng ý với Tống Xuân Đường.
Đêm nay sao lại thế này, y thế nào mà làm ra một việc còn hoang đường hơn, nằm trên giường phòng trong, y nhìn chằm chằm ngọc bội lưỡng long tranh châu treo trên màn, rõ ràng đã giờ Tý, y vẫn thanh tỉnh, hình ảnh kiếp trước hiện ra trước mắt từng cảnh từng cảnh một, giống như khiến cho kiếp này càng thêm chê cười.
Mới qua mấy ngày, vết sẹo lành đã quên đau.
Trong hồng trần không có tình ái, y không nên lún sâu vào đó lần nữa.
Giữa Tống Xuân Đường và Trần Ám Hương chỉ cách một bình phong, thị lực hắn rất tốt, mặc dù ở trong bóng tốt, cũng có thể thấy bóng người qua bình phong, hắn mở hai mắt, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm vào bình phong.
Trần Ám Hương không ngủ, mở mắt ra trở mình.
"Sư huynh....Ta...." Tống Xuân Đường nhịn không được mở miệng, ban đêm mùa đông rét lạnh, chăn lạnh đến giống như một tảng đá, hắn đột nhiên suy nghĩ trong lòng, sư huynh có ấm hay không.
Mà Trần Ám Hương không lập tức trả lời Tống Xuân Đường, qua hồi lâu, khi Tống Xuân Đường cho rằng y đã ngủ rồi, thì hắn nghe thấy Trần giọng nói lạnh lùng của Trần Ám Hương truyền đến: "Chuyện gì?"
"....Không có gì, sư huynh ngủ ngon."
Tống Xuân Đường ủy ủy khuất khuất mà ngậm miệng lại.
Làm sao sư huynh còn lạnh hơn đêm đông vậy.
Hôm sau, trời còn chưa sáng Trần Ám Hương thức dậy.
Động tĩnh y dậy bị Tống Xuân Đường nghe thấy được, Tống Xuân Đường cũng muốn đi theo.
Nhưng thời gian còn sớm, Trần Ám Hương cũng biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Tống Xuân Đường, liền nói: "Mới giờ Mẹo, tiểu sư đệ không cần vội."
Y khuyên như vậy, nhưng Tống Xuân Đường vẫn kiên trì đứng lên, cùng y đến Tẩy Trần Trai thỉnh an sư tôn.
Trần Ám Hương ngước mắt nhìn sư tôn, thấy thần sắc sư tôn vẫn giống bình thường, liền yên lòng, tối hôm qua người kia đương nhiên không phải sư tôn, nhưng Thiên Linh Tông có kết giới, miễn cưỡng xông vào tất nhiên sẽ bị phát hiện, nhưng người nọ vào Thiên Linh Tông lại như chốn không người.
Trần Ám Hương chờ Tống Xuân Đường rời đi trước, lại đem sự tình hôm qua mình gặp được nói cho Thôn Trần nghe.
Thôn Trần nghe Trần Ám Hương thuật xong, thần sắc bất biến, rũ mắt suy tư một hồi, nói: "Ngươi đừng lo, chuyện này ta sẽ điều tra rõ."
"Đệ tử đã hiểu, chuyện này nhất định sẽ không liên quan đến sư tôn."
Bàn tay Thôn Trần đặt dưới ghế đột nhiên siết chặt, chậm rãi nói: "Ngươi ở Thiên Linh Tông chưa xuống núi, nên ra ngoài rèn luyện một chút.
Gần đây thành Thủy Tức thường xuyên có người chết, e là có tà ám làm loạn, ngươi mang theo Mạc Hà....!và Tống Xuân Đường cùng đi tới đó đi."
"Dạ, sư tôn."
Sau khi Trần Ám Hương lĩnh mệnh, xoay người rời khỏi Tẩy Trần Trai.
Lúc cửa gần đóng lại, Thôn Trần nghe thấy trong đầu vang lên giọng nói của một người khác.
"Ngươi biết rõ Trần Ám Hương thích Tống Xuân Đường, còn để cho chúng nó ở cùng nhau."
"Vậy thì sao." Thôn Trần nói.
"Ngươi sẽ hối hận, không được để nó đi, bắt nó quay lại." Giọng nói kia tức muốn hộc máu.
Thôn Trần phớt lờ giọng nói, y nhìn thân ảnh biến mất khỏi tầm mắt mình từng chút, khi cửa đóng lại, y mới buông tay ra, để lại một dấu vết rất sâu trên ghế.
Cả đời này, y không có chuyện gì phải hối hận.
_
Lưỡng long tranh châu
______
Tác giả có lời muốn nói: Chết vì sĩ diện khổ thân sư tôn.
Danh Sách Chương: