Trần Ám Hương mặt ửng đỏ, liếc nhìn xung quanh trước, nhanh chóng hôn lên cằm Tống Xuân Đường như chuồn chuồn lướt nước.
Tống Xuân Đường che cằm lại, hai mắt thất thần, nhìn Trần Ám Hương đi phía trước, bụi hoa hai bên lay động trong gió.
Tay che cằm lại đặt lên môi khẽ chạm, hắn cười một cái, trong mắt tỏa ánh sáng nhu hòa, vội vàng đuổi theo Trần Ám Hương.
"Sư huynh."
"Hả?"
Tống Xuân Đường vươn tay bắt lấy tay y, đan chặt vào nhau: "Sư huynh."
Trần Ám Hương lúc này chỉ là quay đầu nhìn hắn, hàng dài và rõ ràng triệt để bao vây phù quang lơ lửng của mặt trời mọc.
"Ta cứ muốn gọi như vậy." Tống Xuân Đường đưa tay y đặt lên môi, lại nhẹ nhàng hạ xuống.
"Ừm."
Nếu thời gian có thể dừng lại vào thời khắc thì tốt rồi.
Ban đêm, tông chủ đột nhiên triệu tập mọi người ra sau núi tập hợp.
Ánh đèn trong phòng như chuyền tay nhau, từng phiến từng phiến nhanh chóng sáng chói, rất nhanh toàn bộ Thiên Linh Tông đều sáng lên.
Trần Ám Hương cùng Tống Xuân Đường đứng phía sau Thôn Trần, Vân Hải sư thúc và Nhân sư thúc cũng đều sớm tới hiện trường rồi.
Tông chủ ngồi ở trên cùng, sắc mặt cực kì ngưng trọng, nhìn quanh một vòng nói: "Hôm nay gọi các ngươi tới, là có một chuyện rất quan trọng phải tuyên bố.
Ta đã cùng sư tôn các ngươi bàn qua, Lê Hôn mang theo ma tu đang vây công Lan Lăng, phong thư này trên tay ta là do tôn chủ Lan Lăng hiện tại, Lăng Tiêm Vân viết."
Hắn giơ tay lên, một phong thư bị nhiễm máu bay một vòng qua trước mặt mọi người.
"Đám ma tu này, quả thực khinh người quá đáng." Một vị đệ tử nhìn qua tức giận bất bình nói.
Khi bức thư bay tới trước mặt Trần Ám Hương, y yên lặng nhìn chữ bên trên, đại khái thư viết là chủ nhân rất sốt ruột, trên bức thư viết chỉ có ngắn gọn mấy chữ, viết đến qua loa.
Đây là chữ của Lăng Tiêm Vân.
"Tông chủ." Vân Hải nói, "Nếu mà Lan Lăng chẳng may xảy ra chuyện gì, chỉ sợ mục tiêu kế tiếp của Lê Hôn chính là chúng ta."
"Không phải chỉ sợ." Nhân Tiên Tôn nói, "Cẩm Yên Cung và Thiên Cơ Môn cách Lan Lăng đều rất xa, mà Thiên Linh Tông là gần nhất."
Đợi tiếng nghị luận bên dưới giảm bớt, tông chủ mới mở miệng: "Trận chiến ba năm trước, tứ đại tiên môn nguyên khí đều đại thương, mấy ngày trước ta cùng tiên môn khác thương nghị chuyện liên hợp, bọn họ đều đã đồng ý."
"Thật tốt quá."
"Thật tốt quá."
Mọi người đều rất vui mừng, không khí khẩn trương ban đầu đảo cái đã biết mất.
"Từ đêm nay, chúng ta sẽ bắt đầu chiến tranh với ma tu, quá trình có lẽ sẽ trải qua gian nguy, nhưng ta tin tưởng các ngươi." Tông chủ đứng lên, âm thanh trầm ổn như Định Hải Thần Châm tràn vào nơi đây.
"Vâng."
Sau khi đệ tử giải tán, Vân Hải còn ngồi ở đó, cả người bao phủ trong bóng mờ của ánh đèn.
"Tại sao còn không đi?" Nhân Tiên Tôn nói.
"Tông chủ, ba năm trước chúng ta suýt nữa thua, hiện giờ thật sự có phần thắng sao?" Giọng nói của Vân Hải có chút rầu rĩ, "Thương thế của ngươi đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi hẳn…."
"Toàn lực ứng phó, sau đó tính cho điều xấu nhất." Trong ánh mắt tông chủ cũng hiện lên bế tắc, nhưng hắn vẫn cứ kiên định mà nhìn nơi xa, "Còn lại, thì mặc cho số phận đi."
Nghĩ tới cái gì, hắn đột nhiên nhìn về phía Thôn Trần: "Tống Xuân Đường là một hạt giống tốt, không tiếc tất cả bằng mọi giá phải giữ được hắn, giả định thời gian, chưa chắc không có phần thắng."
"Ta sẽ tự tay an bài." Thôn Trần đồng ý.
"Lạ thật… Rõ ràng năm đó Lê Hôn đã chết, tại sao bây giờ lại về rồi? Haiz, thật sự là một kiếp nạn, trốn cũng trốn không thoát."
Nghe được tiếng Vân Hải, bước chân Thôn Trần dừng lại, y ngửa đầu nhìn trăng bạc trên mái hiên, trong suốt như nước, tựa lụa tựa gấm.
Người ngày nay không thấy bóng trăng xưa.
Trăng nay thì đã từng soi người xưa.
(Bài thơ Bả Tửu Vấn Nguyệt của Lý Bạch)
Hôm sau, Trần Ám Hương phát hiện Thiên Linh Tông rất nhiều người, không chỉ có người Cẩm Yên Cung hôm qua.
Y cùng Tống Xuân Đường đang ở trong đình núi giả uống trà hóng gió, lúc này, một đám người ôm lấy một người đi qua phía dưới.
Người cầm đầu có chút quen mắt.
"Thiên Cơ Môn Chu Nhiễu." Tống Xuân Đường buông chung trà, "Cẩm Yên Cung và Thiên Cơ Môn đều tới."
Đám người đi phía trước, một thiếu nữ mặc hồng y bên trong đột nhiên ngẩng đầu nhìn về nơi này một cái, liền lập tức dừng chân lại, thần sắc rất là hoảng loạn.
"Chu Nhiêu, sao vậy?" Chu Nhiễu nhẫn nại hỏi muội muội nhà mình, cũng không biết vì sao, từ khi người muội muội cầm một bức hoạ của Trần Ám Hương cho mình, cả người phảng phất như thay đổi hẳn, cả ngày đều đem mộng tưởng hão huyền viết trên mặt.
Chu Nhiêu đột nhiên đỏ mặt cúi đầu, tay lặng lẽ chỉ vào một hướng: "Ca, hắn ở nơi đó."
Chu Nhiễu chỉ chớp mắt, liền thấy hai người trên núi giả, hắn nở một nụ cười hoàn mỹ, sau khi gật đầu tỏa ý, kéo Chu Nhiêu rời đi.
"Ca, ca…" Chu Nhiêu vẫn luôn bị kéo đến không nhìn thấy, mới được Chu Nhiễu buông ra, "Huynh làm gì vậy."
"Muội là người mù sao?" Chu Nhiễu không chút lưu tình nào mà nói, "Không nhìn thấy Tống Xuân Đường ở đó à?"
"Tống Xuân Đường thì sao? Muội thích Trần Ám Hương, muội phải theo đuổi hắn."
Chu Nhiễu cười khẩy một cái, chỉ vào trán nàng, quả thực nhịn không được muốn chửi ầm lên, nhưng nhiều năm giáo dưỡng phải nhịn rồi lại nhịn: "Thiên Cơ Môn tại sao có người ngu ngốc như muội chứ, Tống Xuân Đường là người nào, muội là người nào, tình nghĩa hai người bọn họ người sáng suốt vừa nhìn thì đã biết bao nhiêu năm rồi, đó là để muội có thể chen chân vào sao? Trước khi làm việc có thể động não hay không?"
Chu Nhiêu vẻ mặt ủy khuất mà chịu mắng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thích chính là thích, thích còn có thể có cái gì là thứ tự đến trước và sau."
Nghe thấy lời này, Chu Nhiễu đi được vài bước cảm thấy vẫn rất tức giận, liền mặt không biểu cảm mà lại nói tiếp: "Tại sao ta lại có muội muội như muội vậy trời! Hiện tại là thời điểm mấu chốt, muội đừng nên gây loạn thêm nữa."
"Ồ." Chu Nhiêu liền không nghĩ nữa, tâm tư thiếu nữ luôn là thay đổi rất nhanh, nàng lập tức lại đuổi theo Chu Nhiễu hỏi, "Huynh và Tiểu Nhã khi nào thành hôn đây, muội muốn có cháu trai nhỏ."
"Muội…" Chu Nhiễu trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì với người muội muội này của mình, chỉ là nhắc tới Lăng Tiểu Nhã, thần sắc hắn bỗng chốc trầm trọng, "Mấy ngày trước nàng ấy đi tham gia tang lễ của Lăng Li tôn chủ, có lẽ hôm nay trở về rồi."
"Muội rất lợi hại, ca, huynh yên tâm, đến lúc đó muội đánh Lê Hôn đến răng rơi đầy đất." Chu Nhiêu tràn đầy tự tin, một bên chống nạnh, "Tiểu Nhã cũng đã đồng ý với muội, muốn sinh hai cháu trai, hai cháu gái."
Chu Nhiễu rất bất đắc dĩ cười cười, như là an ủi cho chính mình, gật đầu một cái.
Lan Lăng, Thành Thủy Tức.
Một linh cữu ngừng trên đường phố vắng vẻ, giấy tiền màu trắng bay lả tả xung quanh.
"Lăng Tiêm Vân, ngươi lại không ra, ta sẽ đốt trụi cái linh cữu này." Lê Hôn nhẹ nhàng mà nói xong câu đó, một khắc sau, vài thân ảnh xa xa xuất hiện trên không.
"Lê Hôn, vì sao người chết rồi ngươi cũng không buông tha!"
"Vì sao?" Lê Hôn nghiêng đầu một chút, biểu cảm rất vô hại, thậm chí còn ôn hòa mà cười, "Này chỉ sợ phải hỏi vị nằm bên trong kia, à, không đúng, phải là người đứng ở trong từ đường kia mới nói rõ ràng được."
Lăng Tiêm Vân không muốn giảo biện, tay đang cầm kiếm run rẩy, gã rất muốn xông lên giết Lê Hôn, nhưng lý trí lại nói với gã không thể xúc động như vậy.
"Đừng nóng giận, ta tìm ngươi là muốn nói chuyện với ngươi."
Lăng Tiểu Nhã ở trong phòng đứng ngồi không yên, đợi nửa ngày vẫn không thấy Lăng Tiêm Vân trở về, cô cắn răng một cái, khi quyết định lấy kiếm đi ra ngoài, Lăng Tiêm Vân đã mang theo người trở lại.
"Biểu ca." Cô vui sướng mà chào đón, "Chuyện linh cữu…"
"Mẫu thân bà đã xuống mồ an giấc ngàn thu."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lăng Tiểu Nhã mừng rỡ mà khóc ngất lên, nở nụ cười đầu tiên trong nhiều ngày qua, "Nhưng, người như Lê Hôn, làm sao để huynh dễ dàng…"
Cô thấy vẻ mặt Lăng Tiêm Vân biến đổi, trong lòng trầm xuống, lập tức truy hỏi: "Biểu ca, huynh nói thật với ta đi, hắn có phải đưa ra yêu cầu gì không?"
Lăng Tiêm Vân nhắm lại hai mắt phủ kín tơ máu, mệt mỏi mà lần nữa thuật lại với Lăng Tiểu Nhã.
Giấu cũng giấu không được bao lâu, gã biết Lê Hôn làm như vậy là vì sao, phỏng chừng sẽ nhanh thôi khắp thiên hạ đều biết hết.
Khi chữ cuối cùng của gã rơi xuống, Lăng Tiểu Nhã hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất, sau một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu.
"Biểu ca, Lan Lăng về sau… phải làm sao bây giờ?"
Lăng Tiêm Vân chua xót mà cười, không có trả lời vấn đề Lăng Tiểu Nhã.
Gã cười nhạo chính mình vô năng, không chỉ không bảo vệ được người mình muốn, còn chôn vùi tương lai Lan Lăng.
"Đại nhân, đều đã phân phó xuống rồi." Dạ Vân Huyền nói.
"Rất tốt, ta thật mong chờ sắc mặt bọn họ là cái dạng gì." Lê Hôn cầm trong tay một đóa hoa sen, lòng bàn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve cánh hoa mềm mại, biểu cảm có chút khẩn trương, nhưng hai mắt lại đen nhánh nhìn chằm chằm hoa sen, "Ngươi nói… Hắn vẫn sẽ đi về bên ta chứ?"
"Nhất định sẽ." Dạ Vân Huyền nâng mặt lên tràn ngập chí tại tất đắc.
Chu Nhiễu vừa đi, Trần Ám Hương hoàn toàn thở hắt ra, đỏ hồng hai má đẩy Tống Xuân Đường một cái, chẳng những không đẩy nổi, ngược lại Tống Xuân Đường vươn hai tay ôm y vào trong lòng.
Tư thế này làm cổ Trần Ám Hương đều nóng đến đỏ bừng.
Ban ngày ban mặt, Tống Xuân Đường cứ thế mà tách hai chân mình ra ngồi trong lòng hắn.
"Đệ… Thật quá đáng ghét." Mới vừa rồi khi Chu Nhiêu xuất hiện, Tống Xuân Đường không biết bị làm sao, đột nhiên đưa tay vói vào trong áo mình.
Nhẹ nhàng áp lại, từ từ xoắn, chà sát khiêu khích.
Cũng may là có rào chắn lại, nếu không y thật sự không biết gặp người như thế nào.
Chỉ là quần trong đã ướt, ngồi như vậy rất khó chịu.
Hơn nữa càng ngày càng cộm người, hai tay ôm eo cũng càng ngày càng siết chặt.
"Bỏ ta xuống, nếu không hôm nay không cho hôn ta." Trần Ám Hương cảm thấy giọng mình đã thật hung dữ, nhưng không ngờ được Tống Xuân Đường rất ủy khuất mà chôn vào cổ chính mình.
Còn mang theo giọng mũi, nhõng nhẽo, ướt át mà nói bên tai y: "Ai bảo sư huynh cứ trêu hoa ghẹo nguyệt."
"Ta nào có trêu hoa ghẹo nguyệt?" Trần Ám Hương rất là vô tội nghi hoặc.
"Nhưng vị cô nương mỹ mạo như hoa kia vừa rồi nhìn sư huynh đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài."
Trần Ám Hương cảm thấy có chút buồn cười: "Nói không chừng là đang nhìn đệ thì sao?"
Tay bên hông càng chặt thêm, hô hấp y cứng lại, thầm nghĩ, sao lại nóng như vậy?
Một chút cũng không hợp lý.
"Dù sao sư huynh đi đã ba năm, cũng không biết ba năm này sư huynh có bao nhiêu chuyện phong lưu."
Trần Ám Hương trong lòng nhói đau, dỗ dành nói: "Không có, lòng ta từ đầu đến cuối chỉ một mình đệ."
Tống Xuân Đường ngồi thẳng thân mình, nhìn đôi môi ửng đỏ gần trong gang tấc, yết hầu hơi lăn lộn, khi giương mắt lên lại là ánh mắt ủy khuất: "Nhưng mà trong lòng vẫn khó chịu."
Trần Ám Hương cắn môi, sợ mở miệng lại chọc chuyện hắn thương tâm, suy tư mãi, giơ tay đem đầu hắn ôm vào trong ngực mình: "Không khó chịu, không khó chịu."
______
Tác giả: Vốn định để Tống Xuân Đường hắc hóa, kết quả càng viết càng ngọt, huhuhu~ dù sao cũng sắp kết thúc rồi chắc không sao đúng… không?.
Danh Sách Chương: