Trên đường đi không nói chuyện, xe đi vào một khu dinh thự cao cấp nhất ở trung tâm kinh tế Nam Thành, ở đây có một căn nhà hai tầng rộng hơn bảy trăm mét vuông, vốn dĩ là tài sản tư nhân của Phó Tư Nghiên, sau khi hai người kết hôn, liền dùng làm hôn phòng, chuyển hộ dưới tên của Nguyễn Hân.
Hai người một trước một sau xuống xe vào thang máy, mở cửa ra, Nguyễn Hân tháo giày cao gót xuống, chân trần bước trên sàn nhà nhẵn bóng sạch sẽ, lên thẳng tầng hai.
Phó Tư Nghiên đi theo đằng sau cô, hôm nay cô mặc một bộ váy nhỏ màu đen, váy chỉ dài trên đầu gối, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, bàn chân của cô rất nhỏ, tinh tế mỏng manh, đầu ngón chân tròn, bộ móng sơn màu đỏ, cùng với bộ váy đen của cô hình thành sự tương phản rõ ràng.
Anh nhìn chằm chằm vào chân nhỏ của cô, ánh mắt thâm sâu, trầm giọng nói: “Đi dép lê vào.”
Nguyễn Hân tự động làm lơ câu nói của anh, giả vờ như không nghe thấy, thời tiết này, sàn nhà có chút lạnh, cô nhón chân nhảy từng bước từng bước lên lầu.
Cả hai tầng chỉ có một gian phòng ngủ, không gian còn lại bị tu sửa thành phòng thay đồ, phòng thể dục, và hai gian thư phòng, cho Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân sử dụng để làm việc ở nhà, chẳng qua thư phòng kia của Nguyễn Hân căn bản không sử dụng đến, cô rất ít tăng ca cho đến khi Phó Tư Nghiên ngủ, cho nên lúc làm việc ở nhà trực tiếp ngồi ở trên ghế dài trong phòng ngủ là được.
Nguyễn Hân lên đến trên lầu, sau khi đem túi xách treo lên trên giá để đồ, liền lấy một tấm chăn mỏng đắp lên chân, nằm ở trên ghế tựa bằng da trong phòng ngủ thoải mái vuốt điện thoại, gửi tin nhắn WeChat hỏi Hạ Y Đồng đã về đến nhà chưa.
Cửa phòng ngủ lại một lần nữa bị đẩy ra, Phó Tư Nghiên từ bên ngoài bước vào, trong tay mang theo một đôi dép lê của nữ.
Nguyễn Hân giương mắt nhìn anh, vô thức đánh chữ vào khung đối thoại.
【Anh ta tới rồi, anh ta tới rồi, anh ta mang theo dép giữ ấm tới rồi.】
Điện thoại của Hạ Y Đồng chắc là không cầm trên tay, không trả lời lại cô.
Phó Tư Nghiên đi đến trước mặt cô, ném dép lê xuống mặt đất, từ trên cao nhìn xuống cô.
Nguyễn Hân đem điện thoại tắt đi, nâng mắt lên làm một bộ mặt cười, rung rung đôi chân của mình, “Tôi không lạnh.”
Anh không có biểu tình gì nói: “Đi vào.”
Ngũ quan của anh góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, ánh mắt thâm sâu, lúc không cười làm cho người ta cảm thấy đặc biệt đẹp trai lạnh lùng, một bộ cao cao tại thượng, dáng vẻ nheo mắt nhìn xuống chúng sinh.
Nguyễn Hân cảm thấy anh nhất định là một người đàn ông có khao khát kiểm soát mạnh mẽ, ở công ty tất cả mọi người đều có thói quen nghe theo anh, về nhà lại xem cô như cấp dưới.
Nhưng cô lại không phải là cấp dưới của anh, cô là vợ kết hôn thương mại của anh, để hình dung chính xác hơn một chút, đó chính mà bạn sống thử cùng phòng, không cần thiết phải nghe theo anh.
Cô cố ý để chân dẫm lên mặt đất, hất cằm lên, để lộ ra một chiếc cổ dài trắng ngần, mỉm cười nói: “Tôi thích để chân trần.”
Cô tuy rằng đang cười, nhưng sâu bên trong là ý kiêu ngạo khiêu khích.
Đối mặt với sự trêu chọc của cô, Phó Tư Nghiên bất giác cong khóe môi, ánh mắt nhếch lên, “Không đi dép mà đi trên đất, chân sẽ rất bẩn, lên giường cũng sẽ làm ga trải giường bị bẩn.”
“……”
Cái quái gì vậy? ? ?
Sợ cô làm bẩn ga trải giường? ? ?
Nguyễn Hân lập tức bùng nổ, ngồi thẳng lưng, trong lòng là cả trăm câu nói muốn mắng người, cô biết ngay đồ chết tiệt Phó Tư Nghiên này sẽ không nói ra được lời gì hay, nhìn thấy vằn đỏ trong mắt anh còn chưa phai đi, anh uống rượu vào sẽ như thế này, đây sợ rằng chỉ có một hai ly, mắt đã đỏ như vậy, không muốn ồn ào với anh nữa, cô giận dữ đi dép vào, nhân lúc anh không chú ý liếc mắt một cái.
Điện thoại của Phó Tư Nghiên rung lên, đi ra ngoài tiếp điện thoại.
Ở bên kia Hạ Y Đồng đã trả lời cô mấy đoạn tin nhắn.
【Ai đến rồi, ai đến rồi?】
【Chồng của cậu sao? Ha ha ha, chắc chồng của cậu sợ cậu đi chân đất dưới sàn sẽ bị lạnh đó, xem ra chồng của cậu vẫn là một người đàn ông ấm áp a.】
Chỉ với chút công phu này, não của Hạ Y Đồng đã nghĩ ra một kịch bản ngọt ngào.
Nguyễn Hân: 【Người đàn ông ấm áp cái rắm!】
Hạ Y Đồng: 【Cậu làm sao lại thô lỗ như vậy, còn nhớ bản thân mình kaf thiên kim hào môn không? Không đúng, bây giờ là phú bà hào môn rồi.】 [Hoảng sợ]
Nguyễn Hân: 【Mình nói với anh ta rồi mình không lạnh, anh ta nói mình không đi dép sẽ bẩn, lên giường sẽ làm bẩn ga giường.】
【Anh ta thế nhưng lại chê chân của mình bẩn! ! !】
Hạ Y Đồng: 【…… Vậy anh ta có chút quá đáng rồi, đánh anh ta.】
Nguyễn Hân: 【Đánh không lại.】
Hạ Y Đồng: 【Nắm chặt tay đấm vào ngực anh ta, quyến rũ anh ta, sau đó ném anh ta xuống】
Nguyễn Hân: 【……】
Cô phát hiện cô và Hạ Y Đồng nói chuyện không có cùng một tần số, vô luận cô nói cái gì, não cô ấy đều tự động nghĩ Phó Tư Nghiên đang tán tỉnh mình, có lúc còn mang theo chút màu sắc.
Kết quả cùng Hạ Y Đồng nói chuyện, Phó Tư Nghiên vẫn chưa trở lại, Nguyễn Hân đến phòng thay đồ lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm tẩy trang tắm rửa, lúc cô ở nhà thích mặc váy ngủ, vừa thoải mái vwufa tiện lợi, nhưng bây giờ Phó Tư Nghiên trở về rồi, cô chỉ có thể mặc đồ ngủ bộ.
Hai người mặc dù chưa từng phát sinh quan hệ, nhưng bình thường bảo mẫu ở trong nhà sẽ qua đây thu dọn phòng, đều là những người làm việc ở bên cạnh Phó Tư Nghiên rất lâu năm rồi, hai người ở trong mắt người làm đóng vai một cặp phu thê ân ái, bởi vì tránh làm lộ, mà ngủ trên cùng một chiếc giường.
Lúc mới bắt đầu cô còn có chút khó xử, sợ anh khí huyết dâng trào, ngủ bên cạnh là một đại mỹ nữ giống như thiên tiên, không giữ nổi mình, vừa may giường trong phòng ngủ rất lớn, mỗi người chiếm một nửa, anh ngủ ở bên trái giường, cô dính sát vào bên phải giường ngủ, cự li ở giữa còn có thể nằm thêm hai người nữa.
Tuy rằng trước khi hai người kết hôn không có ước định về cuộc sống tình dục của vợ chồng, nhưng hai người là thương nghiệp liên hôn, trước khi kết hôn mới gặp mặt một lần, cho nên đêm tân hôn, sau khi Nguyễn Hân biểu hiện sự phản kháng, Phó Tư Nghiên cũng rất chính nhân quân tử không đụng vào cô nữa, hơn nữa còn cam chịu cô phân chia giữa giường cái đường ba tám kia, hai bên chưa bao giờ đụng vào địa bàn của đối phương.
Nguyễn Hân tắm rửa làm khô tóc xong liền trực tiếp đi ngủ, đi giày cao gót lăn lộn cả một ngày, thân thể đã sớm mệt mỏi rồi, đầu vừa dính xuống gối mí mắt lại bắt đầu run lên, trước khi lâm vào giấc ngủ trong đầu còn hiện lên bảng lịch trình dày kín của Phó Tư Nghiên, cũng không biết vì sao anh bận rộn như vậy mà mỗi ngày vẫn có thể tinh thần phấn chấn.
Nửa ngủ nửa mê, cảm giác Phó Tư Nghiên lên giường, hơi thở quen thuộc của người đàn ông quẩn quanh bên mũi, là vị đạo của sự an toàn.
……
Sáng sớm, Nguyễn Hân tỉnh dậy, còn chưa mở mắt đã đưa tay ra tìm điện thoại di động ở bên gối, sờ soạng một hồi, cái gì cũng không sờ được, mở mắt ra, thấy điện thoại cách giường ba mét nhàn hạ nằm ở trên bàn.
Rõ ràng tối hôm qua cô đặt điện thoại ở bên cạnh gối, lại là Phó Tư Nghiên ném điện thoại của mình qua đó.
Đây là thói quen ngủ của Phó Tư Nghiên, điện thoại sẽ để ở rất xa, Nguyễn Hân cho rằng có lẽ anh đã đọc những bài báo nói về những ảnh hưởng khi đặt điện thoại bên cạnh khi ngủ.
Tuổi còn trẻ như vậy, ngoại trừ công việc, thói quen sinh hoạt cùng người già giống nhau, bây giờ người trẻ tuổi nào mà không để điện thoại ở đầu giường khi ngủ chứ.
Nguyễn Hân từ trên giường bò dậy, nhàn hạ xỏ dép lê đi đến trước bàn lấy điện thoại, khởi động máy mắt nhìn, mới bảy giờ năm mươi, nháy mắt cảm thấy mất một trăm triệu, nhất định là Phó Tư Nghiên ở nhà làm ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của cô, thường ngày cuối tuần cô nghỉ ngơi ở nhà đều có thể ngủ một giấc đến mười một giờ.
Cô cầm điện thoại ngồi trên ghế lướt Weibo, nhìn thời gian đợi đến lúc 7 giờ 58, ánh mắt cô khẽ động, đi đến trước giường đem gối nhét vào trong chăn, phần giữa để phồng lên, làm ra bộ dáng ở bên trong có người, cởi dép lê ra, bày biện chỉnh tề trước giường, sau đó chạy như bay vào phòng tắm, đưa tay lên nhìn mặt đồng hồ, nhìn chằm chằm mặt số giây.
58, 59.
8 giờ đúng.
Cửa phòng ngủ đúng giờ bị đẩy ra, Phó Tư Nghiên từ bên ngoài bước vào.
Nguyễn Hân nín thở nghe tiếng bước chân của anh.
Anh tới, anh tới, tên Phó Tư Nghiên cuồng công việc này lại tới kêu cô rời giường.
Nguyễn Hân từ khe cửa phòng tắm ngắm nhìn anh đứng ở một bên đầu giường của cô, lông mi buông xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, cúi người xuống, tay chân nhẹ nhàng xốc lên một góc chăn, lộ ra gối đầu giấu ở bên trong, hắn ngừng lại một lúc, cánh tay hất lên, xốc toàn bộ chăn lên.
“Anh là đang tìm tôi sao?” Nguyễn Hân dựa vào trên khung cửa phòng tắm, vẻ mặt tràn đầy sự đắc ý với trò đùa dai thành công, “Tôi đã rời giường rồi a.”
Phó Tư Nghiên xoay người, không có chút xấu hổ nào, ánh mắt sâu thẳm mắt nhìn cô, thanh âm trước sau như một không có gì phập phồng, “Rửa mặt sạch sẽ, đến phòng ăn ăn cơm.” Nói xong liền hướng bên ngoài rời đi.
“……”
Đánh phải bịch bông, Nguyễn Hân dùng sức nghiến răng, người đàn ông không thú vị, túm cái gì mà túm.
Buộc tóc lên, bắt đầu rửa mặt.
Khi xuống dưới lầu, trong tay Phó Tư Nghiên cầm quyển tạp chí kinh tế tài chính, ngồi ở trên sô pha, bình thường đều là dì Hoàng đến nhà nấu cơm, Nguyễn Hân nhìn trong phòng khách không thấy bà, phòng bếp và phòng ăn cũng không có ai.
Phó Tư Nghiên đi vào phòng bếp, bưng hai đĩa đồ ăn ra.
“Dì Hoàng đâu???”
“Xin nghỉ…..”
Nguyễn hân nhìn chằm chằm đĩa sứ trắng đựng sandwich, không giống như là cơm hộp, cho nên là anh làm?
“Bữa sáng là anh làm???”
Phó Tư Nghiên ừ một tiếng, đặt mâm đồ ăn lên trên bàn, lại đi vào phòng bếp lần nữa, Nguyễn Hân rất nhanh chạy theo, nhìn thấy trong tay anh cầm cái thìa múc cháo, ngón tay thon dài bưng chén, khớp xương rõ ràng, ở phía trước lượn lờ dâng lên sương khói, hình tượng cả người đều cao lớn thêm vài phần.
Lớn lên đẹp trai, người đàn ông biết nấu cơm, quả thực chính là cực phẩm.
Anh múc đầy một chén cháo, Nguyễn Hân tích cực nhận lấy, hai người mỗi người bưng một chén cháo, sóng vai đi đến trước bàn ăn ngồi xuống.
Trong phòng trống trải, chỉ có hai người bọn họ, Nguyễn Hân cắn một miếng sandwich, da xốp giòn, nhân thơm nồng, không biết có phải do tối qua cô ăn không no hay không nên bây giờ đói bụng, vẫn là bởi vì cô không có chờ mong gì đại thiếu gia như anh sẽ biết làm cơm, hương vị ngon hơn dự đoán, so với cô ăn ở bên ngoài tiệm bánh ngọt thì ngon hơn nhiều.
Nguyễn Hân cùng anh kết hôn mới hơn ba tháng, lại chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đây vẫn là đầu biết được anh biết nấu cơm.
Nuốt toàn bộ sandwich vào bụng, chưa hết thèm, mắt cô nhìn sang đĩa của Phó Tư nghiên còn chưa có động vào sandwich, lòng tự trọng to lớn không cho phép cô làm ra loại chuyện đoạt đồ ăn từ đĩa của người khác, cô cầm cái thìa, miệng nhỏ ăn từng thìa cháo trong bát, ưu nhã khéo léo, “Dì Hoàng nghỉ bao lâu vậy?”
“Một ngày.”
Nguyễn Hân à một tiếng, tiếp tục hỏi: “Anh hôm nay có việc gì sao?” Không đi làm lại có thể ở nhà nấu cơm, sandwich làm ngon như vậy những món khác hẳn là cũng sẽ không kém đi.
Phó Tư Nghiên buông cái muỗng, dùng khăn lau miệng, nói: “Tối hôm qua ông nội gọi điện thoại đến đây muốn chúng ta hôm nay qua với ông một hôm, em có rảnh không?”
Nguyễn Hân trầm mặc một lát.
Tình huống gia đình Phó gia phức tạp hơn nhiều so với gia đình Nguyễn gia, Phó lão gia tử là người nắm quyền trước của tập đoàn Thành Nguyên, thương trường sấm rền gió cuốn, sát phạt quyết đoán, một tay sáng lập cả tập đoàn Thành Nguyên phát triển đến ngày hôm nay, dưới ông có ba người con, Phó Tư Nghiên là con của con trưởng cháu đích tôn, sở dĩ ở thời đại bây giờ còn dùng từ cháu đích tôn, là bởi vì ba anh ở bên ngoài làm loạn còn sinh ra hai đứa con.
Nghe nói Phó Lão gia tử đối với ba đứa con đều không vừa lòng lắm, Phó Tư Nghiên từ nhỏ đi theo bên người ông, là người nối nghiệp một tay ông bồi dưỡng nên, nửa năm trước, Phó lão gia tử đột nhiên phát bệnh, Phó Tư Nghiên vượt qua ba ruột cùng hai người chú trực tiếp tiếp quản Thành Nguyên, hai người chú của anh làm loạn lên, cũng là vì như vậy, Phó Tư Nghiên mới theo sự sắp xếp của lão gia tử cùng cô kết hôn.
Phó lão gia tử đối với cô rất tốt, nếu có thể, cô cũng nguyện ý ở bên lão gia tử nhiều một chút, nhưng những người ở Phó gia nói chuyện khó tránh khỏi có chút ghen tị.
Như là biết cô đang băn khoăn, Phó Tư Nghiên nói: “Những người khác đều không có nhà, chỉ có lão gia tử.”
Anh đem miếng sandwich còn chưa động đến đẩy về tới trước mặt Nguyễn Hân, Nguyễn Hân giả mù sa mưa hỏi: “Anh không ăn sao?”
Đũa của cô đã kẹp tới miếng sandwich rồi, thật sự là không định để lại cho anh.
Phó Tư Nghiên nhìn cô khóe môi hồng nhuận ăn bữa sáng, trong mắt lướt qua một chút ý cười, thanh âm ôn nhu vài phần, “Em ăn đi.”
Anh còn chưa nói không đói bụng, nói chính là cô ăn.
Làm Nguyễn Hân có một loại ảo giác anh tình nguyện để bản thân bị đói cũng phải đem đồ ăn cho cô, Nguyễn Hân nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn của anh, nghĩ mà xem, ăn của người ta, hơn nữa là đã sớm ước định xong, cùng anh về nhà sắm vai một đôi vợ chồng ân ái, vốn dĩ chính là nghĩa vụ của cô.
Chẳng qua mỗi ngày anh đều ỷ vào việc lớn hơn cô mấy tuổi, liền quản đông quản tây, trưng ra bộ mặt than, giống như nợ anh hai trăm tám mươi lăm vạn, đến việc ngủ lười cũng đều không cho, làm cho đồng hồ sinh học bây giờ của cô đều bị rối loạn, cứ hơn bảy giờ năm mươi là tự mình tỉnh giấc, quả thực là làm người khác khó chịu.
Cô nhẹ giọng nói, “Nếu ông nội đã gọi điện thoại muốn chúng ta trở về, việc này tôi là vãn bối đương nhiên không thể từ chối, chẳng qua ở trong lòng ông nội, hai chúng ta là một cặp vợ chồng ân ái, nhưng trên thực tế hai chúng ta một chút tình cảm cũng đều không có, hơn nữa hai lần trước trở về đều chỉ có một mình tôi ở bên diễn, tôi không cảm giác được tình ý của anh, càng khỏi phải bàn muốn lừa gạt ông nội người.”
Phó Tư Nghiên vừa thấy ánh mắt giảo hoạt của cô, liền biết cô lại có ý đồ xấu gì đó.
“Em muốn thế nào đây???”
Nguyễn Hân trả lời anh, “Không phải tôi muốn thế nào, là vì để diễn kịch tốt hơn, anh phối hợp với tôi, dựa theo tôi nói mà làm.”
Phó Tư Nghiên nhướng mày, “A? Em muốn diễn như thế nào?”
Nguyễn Hân dùng tay nâng cằm, “Ví dụ như khi tôi làm động tác này, chính là anh phải khen tôi xinh đẹp, bây giờ trước tiên chúng ta diễn tập một chút, anh có thể bắt đầu khen.”
“……”
Phó Tư Nghiên nhíu mày, một lời khó nói hết nhìn cô.
Nguyễn Hân bộ dạng ghét bỏ nhìn vẻ mặt của anh, lồng ngực phập phồng dâng lên cơn tức giận, phẫn uất mà trừng mắt nhìn anh.
“Anh đây là ánh mắt gì vậy, tôi chính là vì muốn giúp anh, cái biểu tình này của anh cũng quá đả kích tự tin của tôi rồi, may mắn tôi……”
Cô vốn dĩ muốn nói may mắn cô biết chính mình xinh đẹp như hoa, không đến mức thật sự bởi vì phản ứng của anh mà đi hoài nghi giá trị nhan sắc của chính mình, nói một nửa, Phó Tư Nghiên đột nhiên cúi người thò qua tới, ngón tay thon dài nắm cằm cô, gần sát mặt cô, chóp mũi như có như không khẽ chạm một chút, ánh mắt thẳng tắp của cô đâm thẳng vào đôi mắt thâm thúy của anh.
Hơi thở ấm ám phả vào chóp mũi cô, không biết có phải ảo giác hay không, Nguyễn Hân mơ hồ nghe được tiếng tim đập nhanh của mình.
Cô lớn như vậy, nhưng lần đầu cùng người khác phái tiếp xúc khoảng cách gần như thế, nháy mắt đã trở nên luống cuống, đôi tay đẩy vai anh, muốn đẩy anh ra, quay đầu về phía sau trốn tránh.
Phó Tư Nghiên cười khẽ, ánh mắt nhìn theo mặt cô, tiếng nói từ tốn trầm ấm, “Như vậy, đã cảm nhận được tình ý của tôi chưa?”
Chương 4:
Chương 4:
Lông mi anh hơi rũ xuống, một đạo ánh sáng mờ mờ trên mi mắt, ánh sáng từ cửa kính xuyên vào, xuyên qua ngọn tóc anh, ánh mắt sâu thẳm của anh chuyên chú nhìn chằm chằm cô, giống như nói ra một mặt thâm tình, làm cho người ta không tự giác được mà sa vào trong đó, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cằm của cô, nói không nên lời ái muội, làm lồng ngực Nguyễn Hân phát run.
Phó Tư Nghiên nhìn gương mặt trắng nõn của cô, từ biểu tình ban đầu ghét bỏ anh vì không khen cô đến xấu hổ giận dữ thất thần không biết làm sao, khóe môi nhẹ nhàng dương lên, đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhìn hàm răng trắng đều, động một cái thật là so với tuyết còn trắng hơn.
Không khí đình trệ một lát, bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ trầm thấp, Nguyễn Hân lấy lại tinh thần, đẩy anh ra, đứng lên lui về phía sau mấy bước, hô hấp không đều nhìn anh.
Anh quay đầu đi, ngón tay đặt ở đầu gối nhẹ nhàng gõ, tư thái lười biếng, cười như không cười nhìn cô, ái muội không rõ nói: “Vừa lòng chưa?”
Nguyễn Hân không phản ứng lại anh đây là có ý gì, híp nửa con mắt, nghi hoặc nhìn anh.
“Tôi vẫn là cảm thấy vừa rồi như vậy không được, không đủ thân mật, không lừa được lão gia tử.” Lông mày anh hơi nhếch, vẫy tay với cô, “Lại đây.”
Lại đây???
Lại đây cái gì? Giống như vừa nãy sao???
Nhớ lại người đàn ông hơi thở nóng rực phun ở trên mặt vừa nãy làm cho tai cô có chút nóng lên, lại lui về phía sau mấy bước, lảng tránh tầm mắt ngả ngớn của anh, trong lòng thầm mắng lưu manh, ngoài miệng lại không muốn nhận thua, “Biểu hiện cũng không tệ lắm, anh chờ tôi lên lầu thay quần áo.”
Nói xong liền một đường chạy thẳng lên lầu.
Ngồi trên sô pha trong phòng thay đồ, Nguyễn Hân vuốt khuôn mặt đang nóng lên của mình, hít sâu, làm cho tâm tình bình tĩnh trở lại.
Thật là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, vốn dĩ muốn nhìn Phó Tư Nghiên mất mặt, không nghĩ tới Phó Tư Nghiên thế nhưng lại có thể diễn như vậy, nếu anh ở trong giới giải trí tuyệt đối có thể trở thành ảnh đế.
Một giờ sau, Nguyễn Hân trang điểm xong đi xuống lầu, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên sô pha xem tạp chí cũng đã thay xong quần áo, một thân quần bò thoải mái, bộ dáng so với tây trang giày da ngày thường như trẻ thêm vài tuổi, quần của cô cũng là quần bò, thoạt nhìn như là đồ cặp.
“Tôi xong rồi, đi thôi.”
Hôm nay tài xế cũng không có mặt, Phó Tư Nghiên lái xe, nhà cũ Phó gia ở phía Đông Nam Thành, từ trung tâm thành phố lái xe đến đó cũng mất tầm một tiếng rưỡi thời gian, Nguyễn Hân lên xe không bao lâu liền bắt đầu mệt rã rời, dựa vào trên ghế mà ngủ.
Trong xe an an tĩnh tĩnh, dọc theo đường đi Phó Tư Nghiên nhìn rất nhiều lần.
Bởi vì phải gặp Phó lão gia tử, Nguyễn Hân hôm nay cố ý mặc một chiếc áo tím nhạt bên trên, phối hợp với một quần bò liền, da thịt trắng nõn, cái trán trơn bóng đày đặn, trẻ trung đầy sức sống.
Xe tiến vào khu biệt thự, cảnh sắc hai bên đường độc đáo, tiếng lá phong đỏ ở Nam Thành xào xạc vang lên, Phó Tư Nghiên dừng xe ở ven đường, quay đầu lại, ngón tay đặt trên gò má ửng đỏ của cô chọc một chút.
Nguyễn Hân ngủ đến không biết gì, đột nhiên bị anh đánh thức, mở mắt ra, trong ánh mắt ngập nước mờ mịt một mảnh, hiển nhiên là còn chưa tỉnh hẳn.
“Sắp tới rồi, phải đi chọn chút trái cây.”
Phó lão gia tử cái gì cũng không thiếu, có cả một phòng quản gia bảo mẫu chăm sóc ông, Phó Tư Nghiên khi trở về nhà cũ rất ít khi mua đồ, nhưng Nguyễn Hân và anh cùng nhau trở về đều phải mua theo chút trái cây mang về, thật làm cho lão gia tử yêu thích.
Nguyễn Hân ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đi qua một con đường cái liền đến Phó trạch, cô từ trong túi lấy ra phấn trang điểm, “Tôi trang điểm thêm.”
Phó Tư Nghiên nói: “Tôi đi mua, em ở trong xe chờ tôi.”
Anh tháo đai an toàn xuống xe, Nguyễn Hân vội la lên: “Không được, đồ đưa cho ông nội tôi muốn tự mình chọn.” Loại cơ hội khoe mẽ ở trước mặt lão gia tử này đương nhiên không thể nhường cho anh.
Tay cô cầm bông dặm phấn vội vàng vỗ hai cái ở trên mặt, xuống xe vòng qua đầu xe đi đến trước mặt anh, túm lấy ống tay áo của anh không cho anh đi, đưa lưng về phía anh tiếp tục trang điểm.
Phó Tư Nghiên nhìn ra tâm tư nhỏ bé của cô, cũng không nói cái gì, kiên nhẫn đứng chờ cô.
Nguyễn Hân lấy ra một thỏi son môi thoa lên trên môi, mím cánh môi, đem đồ trang điểm cất vào trong túi, ngẩng đầu lên nói với Phó Tư Nghiên: “Được rồi, đi thôi.”
Phó Tư Nghiên hạ mắt ở trên mặt cô nhìn chằm chằm vài giây, khi Nguyễn Hân nhịn không được nhướng mày cho rằng trên mặt mình trang điểm không đẹp thì lại như không có việc gì dời ánh mắt đi, nhấc chân đi về phía trước.
Nguyễn Hân lấy ra gương nhỏ soi soi, mặt trang điểm hoàn mỹ, không có chỗ nào không ổn, làm gì lại nhìn chằm chằm mặt mình lâu như vậy, chẳng lẽ là ghét bỏ mình trang điểm làm lãng phí thời gian quý giá của anh?
Không có nghĩ nhiều, Nguyễn Hân chạy theo đuổi kịp bước chân anh, cùng anh vào một siêu thị trái cây.
Nguyễn Hân chọn mấy loại trái cây bảo ông chủ gói lại, bên cạnh còn có một cửa hàng bán hoa mới mở, Nguyễn Hân lại đi vào mua một bó hoa bách hợp.
Xe trực tiếp tiến vào trong sân Phó gia, ở rất xa đã nhìn thấy Phó lão gia tử đẩy xe lăn, đứng ở hoa viên nhỏ.
Phó lão gia tử đeo cái kính râm, cười ha hả vẫy tay với bọn họ, thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm.
Phó Tư Nghiên đem xe đỗ xong, đi ra cốp xe lấy giỏ trái cây, Nguyễn Hân chạy chậm đến trước mặt lão gia tử, cong khóe mắt chào hỏi, “Chào ông nội.”
Lão gia tử dùng tay vịn đẩy gọng kính, cười nói: “Nha, nha đầu xinh đẹp như vậy là của nhà ai, để ta đến nhìn kỹ một chút.”
Phó Tư Nghiên mang theo giỏ trái cây đi đến, một cái tay khác nắm lấy tay cô, nói: “Nhà mình.”
Nguyễn Hân sửng sốt một chút, theo bản năng muốn rút tay về, bàn tay ấm áp nắm càng thêm dùng sức, Nguyễn Hân liếc mắt Phó Tư Nghiên, anh phản ứng lại đây là diễn cho lão gia tử xem, không cần phải cự tuyệt.
Lão gia tử nhìn đến hai người nắm tay nhau bên cạnh, quả nhiên rất cao hứng, trong tiếng cười mười phần vui vẻ, “Ta nói nha đầu xinh đẹp tại sao nhìn lại quen mắt như vậy, thì ra là cháu dâu của ta.”
Nguyễn Hân biết lão gia tử đây là cố ý đùa cho mình vui vẻ, cười nói: “Ông nội, cháu còn mua cho ông lễ vật, ông trước tiên nhắm mắt lại.”
Lão gia tử ưỡn thẳng ngực, ngẩng cằm nói: “Được, ta nhắm mắt lại, Hân Hân muốn tặng cái gì cho ông nội?”
Nguyễn Hân nhân cơ hội buông ra tay của Phó Tư nghiên, quay về trong xe lấy ra bó hoa bách hợp vừa chọn kia, vừa đi đến vừa nói: “Ông nội đoán xem trong tay cháu đem tới là cái gì?”
Lão gia tử nghiêm trang nói: “Được, ông nội đoán, là hoa bách hợp.”
Nguyễn Hân bước chân ngừng lại, “Oa, ông nội thật lợi hại, thế mà một lúc đã đoán đúng, chính là hoa bách hợp, ông nội có thích không?”
“Thích, chỉ cần là Hân Hân tặng, ông nội đều thích.”
Nguyễn Hân đem hoa bách hợp đưa tới trong lồng ngực Phó lão gia tử, nói: “Hoa là cháu chọn, tiền là Tư Nghiên trả.”
Phó Tư Nghiên nghe thấy cô lấy lòng lão gia tử còn không quên đem mình kéo vào, rũ mắt nhìn cô, cô vừa lúc cũng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, trên mặt mang theo nụ cười mỉm ngọt ngào.
Bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Hân cực nhanh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía lão gia tử, “Ông nội ông như thế nào lại đoán được là hoa bách hợp?”
Phó lão gia tử vẻ mặt khinh thường, “Cái này còn cần đoán sao?”
Nguyễn Hân cho rằng lão gia tử muốn nói mùi hương của hoa bách hợp ông có thể đoán được, kết quả lão gia tử đỡ kính râm, nói một câu, “Ta là nhìn thấy, ta vừa rồi không nhắm mắt, không nhìn ra sao.”
Nguyễn Hân: “……”
Cái này thật đúng là không nhìn ra, cách một đôi kính râm đương nhiên là nhìn không ra đôi mắt có nhắm lại hay không, lão gia tử nói mình nhắm lại rồi cô liền tin, ai có thể nghĩ đến ông sẽ chơi xấu đây, Nguyễn Hân dở khóc dở cười đỡ lấy lão gia tử, nói: “Ông nội, ngoài này gió lớn, chúng ta đi vào trong đi.”
Phó lão gia tử gật đầu, “Được, chúng ta trước tiên đi vào, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, ta bảo Tiểu Lâm làm thịt bò và tôm hùm, đều là món Hân Hân thích ăn, lát nữa nhất định phải ăn nhiều một chút.”
Phó Tư Nghiên cùng Nguyễn Hân một trái một phải đỡ lão gia tử vào nhà, người hầu đến đem hoa trong lồng ngực lão gia tử mang đi, lão gia tử đặc biệt dặn dò, muốn tìm bình hoa cúc tre trúc màu men mà ông mới chụp, đặt ở đầu giường của ông.
Nhà cũ Phó gia chiếm địa diện tích rất lớn, ba nhà Phó gia ở khu biệt thự phía sân sau, lão gia tử sống một mình ở chính giữa viện, chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể đem người của ba nhà gom lại đầy đủ, ngày thường người của ba nhà sẽ luân phiên đến bồi ông ăn cơm, hôm nay Phó Tư Nghiên cùng Nguyễn Hân đến đây, lão gia tử không bảo những người khác tới nữa.
Trên bàn ăn cơm bày đầy đồ ăn, Nguyễn Hân ngồi ở bên người lão gia tử, Phó Tư Nghiên vốn dĩ là muốn ngồi ở một bên khác lão gia tử, lại bị lão gia tử đuổi tới ngồi bên cạnh Nguyễn Hân, “Đi ngồi xuống bên cạnh Hân Hân, thuận tiện gắp đồ ăn cho Hân Hân.”
Phó Tư Nghiên ngồi vào bên tay trái Nguyễn Hân, lão gia tử vẻ mặt hòa ái nhìn Nguyễn Hân, “Mau ăn đi.”
Nguyễn Hân gắp một miếng thịt bò đưa vào trong bát của lão gia tử, lão gia tử ăn vui vui vẻ vẻ, lúc sau liền bắt đầu hỏi Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân gần nhất công việc thế nào, Nguyễn Hân ở chi nhánh công ty nhà mình làm viên chức nhỏ, không có gì đáng nói, Phó Tư Nghiên quản lý toàn bộ Thành Nguyên, làm người cầm quyền đời trước của Thành Nguyên, lão gia tử tuy rằng lui về, nhưng trong lòng còn chưa có hoàn toàn buông xuống.
“Gần đây công ty không có chuyện gì lớn chứ, chú hai chú ba của con bọn họ có làm khó dễ con hay không?”
Đề cập đến chuyện riêng tư của gia tộc, lão gia tử cũng không kiêng dè Nguyễn Hân, ở trong lòng ông Nguyễn hân đã là người của Phó gia, tình hình Phó gia không cần thiết phải lừa cô, cũng giấu không được.
“Ông nội yên tâm, việc của công ty, cháu có thể giải quyết được.”
Lão gia tử lại hỏi mấy việc về hạng mục mới của Thành Nguyên, trong đó có một cái là đang cùng Nguyễn gia hợp tác, Nguyễn Hân không hiểu lắm chuyện hạng mục này nọ, chuyên tâm ăn cơm, thi thoảng lại gắp cho lão gia tử cùng Phó Tư Nghiên chút đồ ăn.
Cô ăn no, buông đũa xuống, cầm khăn lau miệng, đột nhiên nghe lão gia tử dặn dò Phó Tư Nghiên, “Khi nào con đem công việc đều sắp xếp tốt, dành thời gian rảnh rỗi mấy ngày đưa Hân Hân ra ngoài đi tuần trăng mật đi, Hân Hân gả cho con, con cũng không thể ủy khuất con bé.”
Phó Tư Nghiên ừm một tiếng, Nguyễn Hân vội nói: “Ông nội, Tư Nghiên ngày thường công việc tuy rằng rất bận, nhưng chỉ cần làm xong liền sẽ về nhà với con, đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật quá lãng phí thời gian, còn không bằng ở nhà đâu, hai người bọn con chỉ cần ở bên nhau, ở nơi nào cũng đều là tuần trăng mật.”
Lão gia tử vui mừng nhìn Nguyễn Hân, vốn dĩ ông còn lo lắng hai đứa nhỏ là thương nghiệp liên hôn, công việc của Tư Nghiên lại bận rộn, không có gì thời gian ở cùng Hân Hân, một cô gái được nuông chiều từ bé như Hân Hân trong lòng sẽ không thoải mái, hai vợ chồng ở chung không được, bây giờ nhìn thấy Hân Hân hiểu chuyện như vậy, Tư Nghiên cũng không có không kiên nhẫn như lúc ban đầu anh cưới, vợ chồng tình cảm ngọt ngào, ông cũng an tâm rồi.
Lão gia tử vẻ mặt hòa ái, hỏi thử, “Hai vợ chồng các con kết hôn cũng ba tháng rồi, định khi nào sinh con? Tư Nghiên ngày thường công việc bận rộn, không có gì thời gian ở bên con, có con rồi trong nhà cũng sẽ náo nhiệt lên chút.”
“……”
Nguyễn Hân không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp phải vấn đề giục sinh con, vấn đề này thật đúng là cô chưa bàn bạc xong với Phó Tư Nghiên là nên đối phó thế nào, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, quay đầu nhìn về phía Phó Tư Nghiên, trên mặt Phó Tư Nghiên không có biểu tình gì, bày ra bộ dạng không liên quan đến mình mà xem náo nhiệt.
Nguyễn Hân bị ánh mắt của lão gia tử nhìn đến tê dại da đầu, cái chân phía dưới bàn nhếch nhếch lên, đá vào chân Phó Tư Nghiên một cái, đưa ánh mắt về phía Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên ngước mắt, nói: “Cháu cùng Hân Hân đang nỗ lực.”
Nguyễn Hân nghẹn một tiếng, kinh ngạc mà trừng mắt với Phó tư Nghiên.
Cái gì gọi là đang nỗ lực???
Lão gia tử nói chính là sinh con! Loại vấn đề này anh làm sao dám nói bừa như vậy.