Sau khi đồng ý với Hàn Nhậm Bân sẽ gọi Hạ Y Đồng đi cùng, cô liền gọi cho Hạ Y Đồng, nhưng không ai trả lời điện thoại, nghĩ đến phụ nữ mang thai có thể rất buồn ngủ, sợ cô ấy đang ngủ, nên không tiếp tục gọi nữa, chỉ để lại tin nhắn trên Zalo.
Mặc bộ đồ cưỡi ngựa, Nguyễn Hân đưa điện thoại cho Phó Tư Nghiên rồi vào phòng thay đồ để thay quần áo, khi cô bước ra thì Hạ Y Đồng đã gửi lại một tin nhắn cho cô.
Hạ Y Đồng: [Vừa rồi tớ đan áo len cho em bé, có chuyện gì vậy? 】
Hạ Y Đồng vốn không có nhiều cảnh quay nhưng lại có rất nhiều động tác nguy hiểm trong lúc quay, đặc biệt là đối với một ngôi sao nhỏ như cô ấy. Bình thường cô ấy là kiểu người không quan tâm thân thể có bị thương hay không khi đóng mấy cảnh đó, nhưng bây giờ cô ấy đã là mẹ, trong bụng cô ấy là đứa con trân quý bảo bối nên không thể để có nửa điểm sơ suất gây nguy hiểm cho đứa con, vì vậy cô ấy đã hủy hết các cảnh quay và phải bồi thường một khoản phí vì vi phạm hợp đồng. Người quản lí thấy cô ấy như vậy liền mắng mỏ cô ấy, sau đó cũng phớt lờ mặc kệ cô ấy, cho nên Hạ Y Đồng bây giờ là đang ở nhà nghiêm túc dưỡng thai.
Nguyễn Hân: [Bạn bè của Phó Tư Nghiên biết rằng hôm nay là sinh nhật của tớ, nên họ định tổ chức sinh nhật cho tớ tại Quán Rượu Anh Quan. Cậu có muốn cùng đi hay không? 】
Hạ Y Đồng: [Hiện tại tớ không tiện ra ngoài, nếu có người phát hiện tớ mang thai thì sao? Tôi không đi đâu.】
Quả nhiên tính cách của phụ nữ sẽ thay đổi sau khi cô ấy mang thai. Nguyễn Hân đã kiểm tra trên Internet rằng cảm xúc của phụ nữ mang thai thường lo lắng và nhạy cảm hơn, đặc biệt là khi họ ở một mình. Hạ Y Đồng vẫn chưa kết hôn nhưng đã mang thai, đến bây giờ cô ấy cũng không dám cùng Hàn Nhậm Bân nói chuyện cô mang thai, tiếp tục như vậy có lẽ cũng không phải biện pháp.
Hơn nữa đánh giá từ biểu hiện của Hàn Nhậm Bân thì hai người bọn họ không phải loại tình cảm chỉ xuất phát từ một phía.
Nguyễn Hân : [Cậu mới mang thai được hơn một tháng, bụng còn chưa lộ ra, cậu chỉ cần mặc nhiều quần áo mùa đông một xíu, nếu không ai nói, thì người khác cũng sẽ không nhận ra được. Ra ngoài chơi đi, Hàn Nhậm Bân cũng ở đó. 】
Hạ Y Đồng : [Vậy thì tớ không thể đi được nữa, tớ chưa tính đến việc nói với anh ấy như thế nào.】
Nguyễn Hân: [Đồng Đồng , anh ấy là ba của đứa trẻ, cậu cũng không thể trốn tránh anh ấy mãi được.Trước chúng ta gặp mặt dò xét thái độ anh ấy thử, hơn nữa tớ đã được anh ấy giao phó là gọi cậu đi theo cùng.】
Hạ Y Đồng: [Ý cậu là gì? Được anh ấy giao phó nghĩa là sao? 】
Nguyễn Hân: [Vốn dĩ là tớ không định đến quán rượu Anh Quan tổ chức sinh. Tớ chỉ đăng một tấm ảnh vào vòng kết nối bạn bè, Hàn Nhậm Bân nhìn thấy, anh ấy liền gọi điện nói rằng muốn tổ chức sinh nhật cho tớ, hơn nữa anh ấy nhờ tớ sẽ cũng gọi cậu dẫn cậu theo. Thật ra tớ chỉ là một công cụ giúp đỡ người ta thôi à!】
Hạ Y Đồng: [Thật hay giả vậy? 】
Nguyễn Hân : [Đương nhiên là thật. Tớ nói dối cậu làm cái gì, vậy cậu có đi hay không. Nếu cậu đi, tớ cùng Phó Tư Nghiên sẽ đến nhà cậu đón cậu cùng đi. 】
Hạ Y Đồng : [Vậy thì hai người đợi một lát nữa hãy tới, tớ trước phải đi trang điểm mọt chút.】
Nguyễn Hân : [Phụ nữ mang thai trang điểm không phải không tốt sao? 】
Hạ Y Đồng : [Tớ đã mua một nhãn hiệu dành cho phụ nữ mang thai. Tớ chỉ cần trang điểm nhẹ, trở về liền tẩy trang sạch. Không sao đâu! Thôi không nói nữa, lát gặp nói chuyện sau.”
……
Tất nhiên, phụ nữ hiện đại không thể trang điểm khi đi ra ngoài tụ họp, chưa kể đến còn có sự góp mặt của nam thần kiêm ba đứa trẻ trong bụng mình.
Nguyễn Hân đã đi chơi với Phó Tư Nghiên cả buổi sáng, bây giờ lớp trang điểm nhẹ trên khuôn mặt của cô gần như trôi hết, vì vậy Phó Tư Nghiên đã đưa cô về nhà để tẩy trang, vẽ lại một lớp trang điểm tinh tế.
Buổi chiều hoàng hôn bốn phương, mây trên trời thăm thẳm.
Khi Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân đưa Hạ Y Đồng đến quán rượu, Vạn Kì đã đợi sẵn ở cửa trong bộ âu phục và giày da, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, không khác gì lúc đi làm.
“Chủ Tịch Phó, phía trên đã chuẩn bị xong.”
Nguyễn Hân biết sinh nhật mình, hẳn phòng riêng đã được sắp đặt xong, cô hỏi: “Anh chuẩn bị cái gì vậy? Mà Vạn Kì, hôm nay dù gì cũng là cuối tuần, ngày nghỉ của anh, sao anh vẫn ăn mặc như đi làm vậy? Anh mặc vậy người ta còn tưởng chủ tịch Phó hay chèn ép anh lắm đấy?”
Khi cô nói lời này, mắt nhìn Phó Tư Nghiên, thấy Phó Tư Nghiên cụp mắt xuống, trong mắt có ý cười, không nói gì.
Vạn Kỳ cười nói: “Tôi là trợ lí của chủ tịch Phó, giờ làm việc là hai tư trên hai tư, đều có thể có mặt bất cứ lúc nào, hay là bà chủ có thể nói chủ tịch giùm tôi, nếu thấy tôi vất vả làm việc thế này thì có thể hay không chủ tịch Phó liền tăng lương cho tôi một chút.”
Nguyễn Hân nói đùa: “Vậy thì không được, tăng lương cho anh thì chính là dùng tiền của Thành Nguyên, mà tiền của Thành Nguyên lại chính là tiền của tôi a. Trợ lý Vạn, nhân tài giống như anh thì cần phải có tinh thần cống hiến cho công ty.”
“…”
Trước cửa vừa nói vừa cười, Vạn Kỳ gõ cửa hai lần, nháy mắt với Hạ Y Đồng, hai người liền lui về phía sau.
Nguyễn Hân quay đầu lại hỏi Vạn Kì , “Có phải hay không là bọn họ chuẩn bị một ống bắn pháo bông để chào đón tôi và Phó Tư Nghiễn đây chứ?”
Vạn Kỳ trên mặt nở nụ cười, mím khóe môi, đứng cách đó hai thước.
Phó Tư Nghiên nắm tay Nguyễn Hân và nói, “Vào đi thôi.”
“Anh vào trước đi.”
Phó Tư Nghiên nhướng mày, đôi mắt đen của anh dán chặt vào cô.
Nguyễn Hân chọc ngón tay vào cánh tay anh, “Em sẽ đi theo sau anh mà.”
“Sợ bị pháo bông bắn vào người sao?”
Nguyễn Hân gật đầu, thật ra cô không sợ pháo bông nổ, cô chỉ muốn trải nghiệm cảm giác núp sau lưng anh.
Cô gục đầu xuống, lộ ra cái cổ thon dài, vành tai trắng nõn được trang điểm bằng một viên ngọc trai nhỏ, trông thật tinh xảo và mềm mại, nhìn người vợ yếu ớt vậy, đương nhiên anh phải chiều theo ý cô rồi.
Phó Tư Nghiên cởi áo khoác khoác lên người cô, ôm vai cô vào lòng, nâng cánh tay còn lại lên che che cả người cô, thấp giọng hỏi: “Em còn sợ không?”
Nguyễn Hân mím môi, lắc đầu một cái.
Vạn Kì và Hạ Y Đồng đứng đằng sau vốn là muốn trốn khỏi pháo bông, họ lại không nghĩ tới là chưa vào cửa liền bị đút một ngụm thức ăn cho chó rồi.
Vạn Kì chưa bao giờ thấy ông chủ nghiêm túc thường ngày của mình lại có thể dịu dàng như vậy, Hạ Y Đồng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng cô bạn thân mình từ nhỏ đến lớn không biết yêu là gì, chỉ thân mật với ba mẹ, bây giờ lại đối với một người đàn ông mà nũng nịu như vậy.
Hai người nhìn nhau một cái, hiểu ý lùi lại hai bước.
Phó Tư Nghiên ôm Nguyễn Hân đẩy cửa ra. Không ngoài dự tính, Tần Cảnh Diệu, Hàn Nhậm Bân và những người khác cầm một khẩu pháo bông trên tay đưa chúng lên không trung, Phó Tư Nghiên đem tai Nguyễn Hân cùng mặt áp vào trong ngực anh, Nguyễn Hân ngửi thấy mùi ấm áp quen thuộc của anh, căn phòng ồn ào dường như cũng lặng xuống như trái tim cô.
Vốn dĩ cô chỉ nghĩ ôm hôn nơi công cộng là điều đáng xấu hổ, nhưng giờ đây, dưới ánh mắt quan sát của bạn bè anh, cô được Phó Tư Nghiên ôm vào lòng, ngược lại cô một chút cũng không hề xấu hổ chút nào.
Tần Cảnh Diệu nhìn thấy Nguyễn Hân mặc trên người áo của Phó Tư Nghiên, liền trêu chọc: “Tại sao áo của anh Nghiên lại rơi vào người chị dâu của thế này?”
Phó Tư Nghiên đặt tay xuống, phủi pháo hoa rơi trên người Nguyễn Hân xuống . Ngoại trừ Tần Cảnh Diệu, Hàn Nhậm Bân cùng Thẩm Hạo Bác, thì Phó Tư Dư cũng có mặt. Mấy người đàn ông đối với sở thích của Nguyễn Hân không quá hiểu liền đem việc trang trí sắp xếp mọi thứ giao cho Phó Tư Dư, và cô ấy chính là trang trí cả căn phòng thành màu hồng, trên tường còn treo ảnh của Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên chụp.
“Chị dâu, sinh nhật vui vẻ, căn phòng này là do em trang trí, chị thấy thế nào, có đẹp không?”
Nguyễn Hân mỉm cười, nói, “Rất đẹp.”
Phó Tư Dư quay đầu lại nhìn mấy người đàn ông hừ một tiếng “Em đã nói rồi trang trí như vậy chắc chắn chị dâu sẽ thích nó mà.”
Mấy người đàn ông bọn họ đối với phong cách hường phấn thế này thật sự không chấp nhận nỗi, nhưng nếu nhân vật chính Nguyễn Hân đã nói thích thì liền tốt.
Hàn Nhậm Bân nói một lời chúc với Nguyễn Hân, ánh mắt anh ấy rơi vào người Hạ Y Đồng vừa bước vào, Hạ Y Đồng cúi đầu, dùng tay phải che bụng lại, không dám nhìn anh ấy.
Nguyễn Hân kiễng chân ghé vào tai Phó Tư Nghiên nói gì đó, Phó Tư Nghiên khẽ gật đầu, Nguyễn Hân cởi áo khoác của Phó Tư Nghiên đưa cho anh, kéo Hạ Y Đồng và Phó Tư Dư cùng ngồi xuống ghế sô pha.
Hàn Nhậm Bân vừa mới bước vào câu lạc bộ đã không yên lòng, lúc này thấy Hạ Y Đồng đã đến, tuy rằng cô ấy không để ý đến anh ấy nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, cầm lấy ly rượu, cùng Tần Cảnh Diệu đụng một cái, hỏi: “Tiêu Tử không đến sao?”
Trịnh Tiêu là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Trịnh, đều ở cùng một vòng bạn bè, cùng với Phó Tư Nghiên là bạn cùng phòng hồi đại học, nhưng xét về quan hệ thì anh ta và Tần Cảnh Diệu là anh em lớn lên cùng mặc một chiếc quần, nên so với Phó Tư Nghiên và Hàn Nhậm Bân thì vẫn thân với Tần Cảnh Diệu hơn, không thấy Trịnh Tiêu thì Hàn Nhậm Bân liền tìm Tần Cảnh Diệu hỏi.
Tần Cảnh Diệu lắc lắc ly rượu, thở dài nói: “Từ khi bạn gái nhỏ của cậu ta đi nước ngoài, cậu đã nhìn thấy cậu ta tham gia loại tiệc này bao nhiêu lần rồi? Lần này cậu ta hoàn toàn là thua sạch trước cô gái nhỏ đó rồi.”
Phó Tư Dư tò mò hỏi: “Em vẫn luôn nghe các anh nói về bạn gái nhỏ của anh Trịnh Tiêu, các anh đều đã gặp rồi sao? Cô gái nhỏ đó trông như thế nào ạ?”
Thẩm Hạo Bác nhàn nhạt nói: “Không phải kiểu con gái như em.”
Mấy người đàn ông trong phòng đều biết rằng trong số bọn họ thì Phó Tư Dư thích nhất là Trịnh Tiêu. Thậm chí, khi còn nhỏ cô ấy cũng từng nói rằng sau này lớn lên sẽ gả cho anh Trịnh Tiêu, cho nên khi Thẩm Hạo Bác nói như vậy, chẳng khác nào đụng vào vết sẹo của cô ấy, làm cô ấy tức giận muốn đem anh ấy đem ra bóp cổ chết.
“Thẩm Hạo, anh không nói cũng không ai nói anh bị câm.”
Nguyễn Hân, người đang ngồi xem cuộc vui, khi nghe Phó Tư Dư nói vậy thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Trong số những người anh em của Phó Tư Nghiên, thì Thẩm Hạo Bác ít nói nhất, mỗi khi tụ họp, anh ấy đều ngồi im lặng, căn bản không nói một lời, thậm chí còn ít nói hơn Phó Tư Nghiên , nếu không nói thì còn có thể bị người ta hiểu lầm là bị câm.
Phó Tư Dư sờ sờ mặt, hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Hạo Bá , “Bộ dạng của em thì thế nào? Em không đẹp sao? Em không đáng yêu sao?”
Thẩm Hạo Bác nhàn nhạt liếc nhìn cô một tiếng, không lên tiếng.
Phó Tư Dư càng tức giận, “Nói chuyện đi, anh bị câm sao?”
Nguyễn Hân khịt mũi, không nhịn được, bật cười.
Phó Tư Dư che mặt, nhào vào trong vòng tay của Nguyễn Hân, “Chị dâu, có người bắt nạt em, xin đại ca giúp em.”
Tần Cảnh Diệu cầm trong tay hai ly rượu, cười nói: “Tư Dư, hôm nay chuyện này xảy ra ở trên địa bàn của anh Diệu đây, không cần chị dâu của em, anh giúp em xả giận.”
Tần Cảnh Diệu đá vào bắp chân của Thẩm Hạo Bác, đưa cho Hạo Bác một ly rượu. “Còn không uống một ly bồi tội Tư Dư, hôm nay anh hai chị dâu đều đến đấy, cần thận cả nhà ba người bọn họ đều thu thập cậu.”
Thẩm Hạo Bác cầm ly rượu ngẩng đầu uống cạn.
Phó Tư Dư cũng không thực sự tức giận, liền ngồi bên cạnh Nguyễn Hân trò chuyện với cô.
Phó Tư Nghiên mang đến hai ly nước trái cây, Nguyễn Hân nhận lấy rồi đưa một ly cho Hạ Y Đồng .
Hạ Y Đồng cầm ly nước trái cây, ghé vào tai Nguyễn Hân, nói: “Hôm nay là sinh nhật của cậu. Cậu và Phó Tư Nghiên là nhân vật chính. Cậu không cần phải chăm sóc tớ.”
Hàn Nhậm Bân bước lại đây, giả vờ hỏi: “Chị dâu, em có thể giúp gì cho chị không?”
Anh nháy mắt với Nguyễn Hân, muốn Nguyễn Hân nhờ anh chăm sóc Hạ Y Đồng Phó Tư Nghiên từ một bên nhìn Hàn Nhậm Bân giống như nháy mắt đưa tình với Nguyễn Hân, liền bước tới, nói với Hàn Nhậm Bân : “Đi hát một bài đi, hâm nóng không khí một chút.”
Hàn Nhậm Bân : “……”
Chương 54:
Khi Hàn Nhậm Bân nghe Phó Tư Nghiên bảo rằng muốn mình hát một bài, anh ấy tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, trên mặt cố giữ giữ phong độ, khoác tay lên vai Phó Tư Nghiên, nghiêng đầu đối diện mặt Phó Tư Nghiên, uy hiếp với âm thanh chỉ có hai người nghe được: “Anh Nghiên và chị dâu của chúng ta bây giờ tình cảm thật ngọt ngào, thật là đúng là cho người ta ghen tị.”
Phó Tư Nghiên hơi nhướng mày, gạt tay ra rồi đi lấy đồ ăn cho Nguyễn Hân .
Cầm micro trên tay, Tần Cảnh Diệu đứng bên máy hát tự động chọn một bài hát, liếc mắt nhìn Hàn Nhậm Bân cười nói: “Cậu ghen tị với người ta thì cũng tìm một người đi. Chắc hẳn rất nhiều nhiều nữ sinh khóc lóc muốn leo lên giường của cậu lắm đấy.”
Hàn Nhậm Bân nghe vậy nhíu mày một cái, nói “Đừng nói nhảm, đó là những người hâm mộ, chớ đừng đem những cô gái nhỏ đó ra làm trò đùa.”
Thẩm Hạo Bác cũng nhướng mi nhắc nhở, “Trong phòng còn có một cô gái nhỏ ở đây, cậu ăn nói cẩn thận một chút.”
Tần Cảnh Diệu hơi nhướng mày, đàn ông bọn họ thường sẽ hay nói vài lời thô tục một chút, mà lời nói đó cũng chỉ là nói cũng không có ý gì, bị Hàn Nhậm Bân cũng Thẩm Hạo Bác nhắc nhở, anh ta cũng có gì tức giận, ngược lại là Phó Tư Dư khi nghe Thẩm Hạo Bác nói Tần Cảnh Diệu ăn nói cẩn thận một chút, lại thay anh ta bất bình
“Anh Diệu cũng chưa nói gì mà, không phải chỉ nói có mấy nữ sinh muốn leo lên giường anh thôi sao? Phòng này không có cô gái nhỏ, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, sao anh cứ phải chuyện bé xé ra to.”
Thẩm Hạo Bác lạnh lùng liếc cô ấy một cái, “Lời như vậy là ngươi một cô gái như em có thể nói, em không sợ xấu hổ.”
Phó Tư Dư nhìn anh không nói nên lời, “Ba chũ leo lên giường thôi mà, có cái gì không thể nói , bây giờ cũng là thời đại nào rồi, còn tưởng con gái là cái loại gì, là loại khi nghe đàn ông nói mấy lời hạ lưu liền sẽ đỏ mặt xấu hổ sao?, Cô ấy chỉ vào đầu, “Anh Bác, em nghĩ anh chỗ này có cần phải đến bệnh viện khám không.”
Thẩm Hạo Bác ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, “Lại đây.”
Phó Tư Dư hai tay ôm lấy Nguyễn Hân, lắc đầu, “Anh cho rằng em sẽ ngu ngốc, em không có đánh lại anh, có ngốc mới đi qua.
Thẩm Hạo Bác liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên vẻ uy hiếp.
Phó Tư Dư nhìn ánh mắt này của anh có chút kinh sợ, nắm lấy cánh tay của Nguyễn Hân, khẩn trương kêu: “Chị dâu, anh Bác đánh em.”
Nguyễn Hân: “Anh ấy còn dám đánh em?”
Phó Tư Nghiên nhìn Thẩm Hạo Bác, “Cậu đánh Tư Dư?”
Nhìn vào tư thế này, trông như Thẩm Hạo Bác thực sự bắt nạt Phó Tư Dư, anh phải cùng Thẩm Hạo Bác làm một trận.
Thẩm Hạo Bác cũng không sợ hãi, chân phải của anh ấy đang bắt chéo trên chân trái, vô cùng nhạt nhẻo ừ một tiếng, ở trong phòng như có một trận sét vừa đánh vào, có mùi một mùi thuốc súng căng thẳng.
Phó Tư Nghiên cởi cúc tay áo, “Hạo Bác, đi ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Hàn Nhậm Bân và Tần Cảnh Diệu hai mắt nhìn nhau một cái, chê náo nhiệt chưa đủ, liền la ó: “Còn nói gì nữa, Hạo Bác lại dám đánh Tư Dư, thật là cả gan, anh Nghiên mau đánh cậu ta một trận đi.”
Phó Tư Dư vốn chỉ là muốn dựa vào Phó Tư nghiên và Nguyễn Hân ở đây, cố tình giả bộ bị bắt nạt chút thôi, chứ cô ấy không ngờ rằng Phó Tư Nghiên sẽ thực sự muốn cùng Thẩm Hạo Bác đánh nhau, vì vậy cô ấy vội vàng đứng dậy, chuẩn bị khuyên can.
Khóe miệng Thẩm Hạo Bác nhếch lên, anh ấy cười với Phó Tư Dư, “Tư Dư , nói cho anh em biết, anh đánh em ở đâu?”
Khi Phó Tư Dư nghe anh ấy hỏi điều này, cô ấy đỏ mặt ngay lập tức khi nghĩ đến cảnh anh tự đánh mình, cúi đầu nói: “Không, anh ấy không có đánh em.”
Như vậy, dù ai cũng có thể nghĩ ra những hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Hạ Y Đồng ghé vào tai Nguyễn Hân, nhỏ giọng hỏi: “Tư Dư và Thẩm chủ tịch có quan hệ gì?”
Nguyễn Hân lắc đầu, “Tớ cũng không rõ lắm.”
Đối với nhà họ Phó cô cũng chỉ biết chuyện của ông nội Phó, còn lại những chuyện khác cô cũng không biết rõ.
Tần Cảnh Diệu đưa Hàn Nhậm Bân đi hát, Phó Tư Dư mới vừa nãy vẫn còn sung sức ngồi trên ghế sô pha, bây giờ một quả cà tím bị sương muối. Sau khi Tần Cảnh Diệu và Hàn Nhậm Bân hát một bài rồi chuyển sang bài chúc mừng sinh nhật, Phó Tư Nghiên đã đi ra ngoài phòng, chôc lát, đẩy một chiếc bánh ngọt lớn đi vào.
Hạ Y Đồng và Phó Tư Dư một trái một phải đẩy Nguyễn Hân sang bên phía Phó Tư Nghiên. Phó Tư Nghiên đặt chiếc bánh lên bàn, những người khác trong phòng cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật.
Đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ còn lại ánh sáng của những ngọn nến, Phó Tư Nghiên đội một chiếc vương miện kim cương cho Nguyễn Hân , nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, ấm áp nói: “Em ước đi.”
Nguyễn Hân mỉm cười nhắm mắt lại, hai tay chắp lại ngực, ánh nến đang đập phản chiếu vào mặt cô, sau khi hoàn thành nguyện vọng, cô liền mở mắt ra và thổi tắt ngọn nến.
“Nhanh lên, cắt bánh.”
Tần Cảnh Diệu đưa con dao cho Phó Tư Nghiên, yêu cầu anh cắt nó với Nguyễn Hân .
Phó Tư Nghiên đặt con dao vào lòng bàn tay Nguyễn Hân , nắm lấy tay cô, hơi nghiêng người, khóe môi áp lên tai cô, hỏi: “Em muốn ăn ở đâu?”
Tần Cảnh Diệu : “Sao vậy? Làm sao có thể vừa cắt bánh vừa nói nhỏ?”
Nguyễn Hân cũng có chút xấu hổ khi bị nhiều người như vậy nhìn, đưa cùi chỏ cho anh một cái, “Nhanh lên.”
Chiếc bánh to đến nỗi những người trong phòng không thể ăn hết, Phó Tư Nghiên nắm tay Nguyễn Hân cắt một vài miếng từ một bên cho những người đàn ông.
“Đồng Đồng cùng Tư Dư muốn ăn ở đâu?”
Nguyễn Hân vừa hỏi lấy hai miếng bánh macaron và sô cô la trên bánh, đặt chúng vào đĩa của Hạ Y Đồng. Hạ Y Đồng là một tín đồ ăn uống điển hình, thích các món ăn ngọt và cay, rất vui khi nhận bánh. Nguyễn Hân biết cô ấy thích nhất là bánh macaron và sô cô la.
Hạ Y Đồng cong mắt cầm lấy chiếc bánh mà Nguyễn Hân đã cắt cho cô, ngồi ăn một cách mãn nguyện.
Phó Tư Dư thì yêu cầu một bông hoa ở giữa chiếc bánh.
Sau khi chia bánh xong, người phục vụ bắt đầu dọn món ăn, Phó Tư Nghiên mở một chai rượu, Nguyễn Hân nghĩ hôm nay Phó Tư Nghiên lái xe qua, liền nhìn về phía đối diện Vạn Kì cũng đang uống rượu, liền hỏi: “Chờ đã. Vậy lát nữa có tài xế khác đến đón sao?”
Tần Cảnh Diệu ở bên cạnh cười nói: “Chị dâu, đừng lo lắng, em đã cho người sắp xếp phòng cho chị dâu và anh Nghiên cả rồi, buổi tối không cần trở về nữa.”
Anh ta ném một nụ cười đầy ẩn ý về phía Phó Tư Nghiên, Nguyễn Hân thấy hai người họ có vẻ đang ra dấu hiệu bí mật thì mặt cô đỏ bừng, nghĩ đến Phó Tư Nghiên không chịu thua kém khi uống rượu, lỡ anh say phải làm thế nào. Thời điểm rót rượu, dưới gầm bàn có một bàn chân cà vào bắp chân anh một cái.
Phó Tư Nghiên cầm chai rượu trên tay dừng lại nhìn cô, Nguyễn Hân không muốn trước mặt anh em anh để anh mang tiếng bị cô quản nghiêm, nở một nụ cười trên môi mang ý nhắc nhở, rồi quay sang trò chuyện với Hạ Y Đồng.
“Gần đây có nhận được thông báo không?”
Hạ Y Đồng: “……?” Cô ấy đang mang thai, sẽ nhận được thông báo gì.
“Anh Nghiên, anh sững sờ cái gì? Mau đi rót đầy.”
Phó Tư Nghiên tiếp tục rót rượu, một ly đầy, mắt đờ đẫn không chớp.
Tần Cảnh Diệu lại rót rượu cho Phó Tư Nghiên, bởi vì Nguyễn Hân là nhân vật chính hôm nay, mà trông cô không có khả năng uống rượu nên mọi người thay phiên nhau mời Phó Tư Nghiên .
Nguyễn Hân lần nào cũng thấy Phó Tư Nghiên thật sự hớp một ngụm đầy, trừ anh và Tần Cảnh Diệu ra, những người khác mỗi lần đều chỉ uống một hớp nhỏ, Tần Cảnh Diệu lại là người mở quầy rượu, tửu lượng của Phó Tư Nghiên làm sao có thể so sánh được với anh ta? Cô lo lắng, đưa tay ra và chọc vào eo Phó Tư Nghiên .
Bàn tay cầm ly rượu của Phó Tư Nghiên hơi cứng lại, đôi mắt hoa đào dần đỏ lên vì uống rượu.
Nguyễn Hân thấy anh vẫn đang bưng ly rượu lên môi, lại dùng ngón tay chọc vào eo anh.
Phó Tư Nghiên lưng thẳng lên, yết hầu của anh lăn lên xuống, gỡ tay cô ra, còn đẩy cô một cái
Nguyễn Hân : “…”
Đây là có ý gì? Uống rượu cho đã xong chê cô phiền?
Nguyễn Hân có chút nóng giận, mặc dù biết đàn ông có cách giao tiếp xã hội riêng, sẽ cảm thấy rất phiền nếu một người phụ nữ cứ ở bên cạnh quản thúc, nhưng cô là chưa có nói gì, chỉ muốn nhắc anh ấy cẩn thận.
Anh phớt lờ cô, vẫn uống cố chấp, Nguyễn Hân thực sự sợ rằng anh sẽ uống say không nghe cô nói mà làm bậy.
Cô lại đưa tay lên, véo vào eo anh.
Phó Tư Nghiên sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt có chút ngưng trọng, như thể đang kìm nén tính khí, dung túng cô.
Đúng là có thể nhìn thấy thấy tính cách của ai đó sau khi uống rượu, Nguyễn Hân cảm thấy trong lòng có chút bất bình, cô véo vậy mà anh vẫn không phản ứng, vì để xả giận cô ở trên nhéo một cái thật mạnh.
Phó Tư Nghiên rốt cuộc không thể ngồi yên, nắm tay cô, ghé vào tai cô, mang theo hơi rượu, giọng nói trầm thấp, nó xuyên vào tai cô như một luồng điện. , “Đừng véo nữa, véo nữa chúng ta liền phải về phòng sớm.”
Anh nắm lấy tay cô, đặt vào chỗ phía bên dưới của anh.
Ngón tay của Nguyễn Hân đụng phải vào chỗ cứng đó, mặt đỏ bừng, nắm tay rụt nhanh trở lại.
Rầm một tiếng.
Cánh tay của cô đập vào bàn, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi tiệng động của cô gây ra.
“Chị dâu, có chuyện gì sao?”
Tần Cảnh Diệu nhìn thấy tay cô đánh trúng bàn, liền nhanh chóng đứng lên xem thử cô có bị thương không, Phó Tư Nghiên mở tay áo cô ra kiểm tra vết thương, những người khác đều đứng dậy từ chỗ ngồi đi tới, Nguyễn Hân không tự chủ cúi đầu nhìn xuống chỗ đó của Phó Tư Nghiên, sợ bị người khác thấy được chỗ đó của Phó Tư Nghiên khác thường, cô vội la lên: “Không sao, không sao đâu, chỉ đụng có một cái, quần áo dày, không có đau.”
Phó Tư Dư lo lắng rướn cổ lên để nhìn, Nguyễn Hân giơ tay phải lên chặn cô ấy nhìn vào giữa chân Phó Tư Nghiên .
Phó Tư Nghiên : “…”
“Vừa rồi em nghe lớn như vậy, nghe thấy rất đau, chị có thật hay không không sao đấy chứ?”
Nguyễn Hân nhoài nửa người trên Phó Tư Nghiên, lắc đầu, “Thật không có sao.”
Khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng nặng nề của Phó Tư Nghiên, họ cho rằng anh có tính chiếm hữu cao cho nên không muốn mọi người nhìn vào vợ mình nên bọn họ sau đó cũng không nói gì.
Những người khác tiếp tục uống rượu, Phó Tư Nghiên đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Một lúc lâu sau, Phó Tư Nghiên còn chưa quay lại, Tần Cảnh Diệu tò mò hỏi: “Anh Nghiên sao chưa về, không phải là ngã trong phòng vệ sinh rồi đấy chứ?”
Anh ta đứng dậy đi ra ngoài, “Để tôi đi xem.”
Nguyễn Hân biết Phó Tư Nghiên đang làm gì, lúng túng chạm vào điện thoại của mình gửi tin nhắn cho Phó Tư Nghiên .
[Anh thế nào rồi, sao đột ngột vậy? 】
[Tần Cảnh Diệu đang vào phòng vệ sinh tìm anh, đừng để lộ tẩy. 】
Phó Tư Nghiên : [Anh không biết. 】
[Đại khái eo là điểm nhạy cảm, em cứ một mực chọc vào. 】
Nguyễn Hân : “…”
Cô sững sờ nhìn tin nhắn từ Phó Tư Nghiên trên điện thoại.
Không ngờ eo của Phó Tư Nghiên lại là một điểm nhạy cảm, dường như trước đó cô đã chọc vào không ít lần.
“Hân Hân .”
Đầu của Hạ Y Đồng đột nhiên nghiêng qua, Nguyễn Hân giật mình, che màn hình điện thoại, “Sao vậy?”
Hạ Y Đồng nhìn chằm chằm chiếc bánh còn chưa ăn xong, không để ý đến sự khác thường của cô, nói nhỏ: “Tớ muốn ăn bánh macaron trên chiếc bánh đó, nhưng em đã ăn mấy cái rồi, rất ngại đi lấy…”
Nguyễn Hân nghe hiểu ý cô ấy, đang định đứng dậy lấy bánh macaron cho cô ấy thì Hàn Nhậm Bân bên cạnh đứng lên, đặt chiếc bánh macaron còn sót lại duy nhất trên chiếc bánh lên đĩa anh ấy.
“…”