• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37 :





Trước khi lên máy bay, Phó Tư Nghiên tính toán một chút, bây giờ ở Trung Quốc là hơn 8h sáng. Anh gửi cho Nguyễn Hân một tin nhắn, không nói cho cô ấy rằng anh sẽ về nước, chỉ nhắn một câu ngắn gọn “chào buổi sáng”, mãi đến khi lên máy bay vẫn chưa thấy cô trả lời.


Anh tắt điện thoại, chuẩn bị lên máy bay.


Nguyễn Hân đang sắp xếp cho Hàn Nhậm Bân chụp ảnh tạp chí trong studio của Lệ Vi.


Hứa Lan rất coi trọng lần chụp hình này, công tác chuẩn bị được thực hiện rất tốt, ngoài ra còn đưa thêm người ở đoàn đội của Hàn Nhậm Bân qua, thái độ vô cùng phối hợp, hiện trường công việc được tiến hành đâu vào đấy.


Hàn Nhậm Bân ở phòng hóa trang trang điểm, Nguyễn Hân ở một bên quan sát, trong phòng hóa trang đều là người trong đoàn đội của Hàn Nhậm Bân, nhân viên của Lệ Vi ngoài Nguyễn Hân ra thì tất cả những người khác đều đợi ở ngoài .


Người quản lý của Hàn Nhậm Bân là Hoàng Khánh Bân hết lần này đến lần khác tò mò nhìn Nguyễn Hân, cũng không biết người này là thần thánh phương nào, có thể khiến ảnh đế Hàn đã “mất tích” lâu nay chủ động gọi điện cho anh, bảo anh sắp xếp một chút, anh muốn chụp ảnh tạp chí.


Lúc nhận được cái tin nhắn này, mấy người trong đoàn đội ngày nào cũng ở nhà sắp mốc cả người lên, ai ai cũng bất ngờ, vị ảnh đế mà họ phục vụ đúng là nổi tiếng tùy hứng mà.


Trong làng giải trí đầy danh lợi này, thời kỳ đỉnh cao của người nổi tiếng thực ra rất ngắn. Mỗi năm có vô số người mới tham gia, rất ít người trong số họ có thể nổi tiếng. Nhiều người chỉ sau một bộ phim mà nổi tiếng, được người hâm mộ theo đuổi tâng bốc, không lâu sau người mới xuất hiện, sự nổi tiếng cũng sẽ vì thế mà suy giảm nhanh chóng, dần dần cũng sẽ bị lãng quên.


Nhiều người sau khi nổi tiếng, để có thể duy trì sự nổi tiếng của mình, họ liên tục đóng phim, tham gia các chương trình tạp kỹ và tranh giành tài nguyên thời trang.


Mà vị ảnh đế này của họ có thể gọi là một màn pháo hoa sáng trong làng giải trí. Anh từ trước tới nay chưa bao giờ tham gia mấy chương trình tạp kĩ vì mục đích tiếp xúc. Rất nhiều đạo diễn và nhà sản xuất phim muốn mời anh đóng phim với thù lao cao, anh yêu cầu đoàn đội của mình một năm không được nhận quá một phim. Nổi tiếng nhiều năm, đến bây giờ cũng chỉ chụp ảnh quảng cáo cho một sản phẩm của tập đoàn Thịnh Nguyên, lần cuối chụp ảnh tạp chí thời trang cũng là năm sáu năm trước, nghe nói là một người em gái trong nhà thích đọc tạp chí đó, nên cũng hạ mình một chút chụp một kì.


Sau chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới vào năm ngoái, anh ấy đã trực tiếp thông báo cho Ngô Khánh Bân rằng anh ấy phải nghỉ ngơi, sau đó biến mất không dấu vết. Ngô Khánh Bân đã gần một năm nay không nói chuyện với anh, lúc nhận được điện thoại của anh, Ngô Khánh Bân còn hoài nghi rằng không biết bản thân có nghe nhầm không nữa.


Sự trở lại của siêu sao ảnh đế đã biến mất gần một năm nay, không phải là bom tấn hoành tráng, cũng không phải album mới mà người hâm mộ đã chờ đợi từ lâu, mà là bìa một tạp chí thời trang.


Điều này thật sự khó có thể giải thích được.


Điện thoại trong túi của Hàn Nhậm Bân rung lên, anh cúi xuống nhìn điện thoại, chuyên gia trang điểm nhắc nhở: “Anh Hàn, anh ngẩng đầu lên trước được không, để tôi xem cái lông mày.”


Hàn Nhậm Bân đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, nhìn vào gươi nói với Nguyễn Hân: “Cô Nguyễn, cứ ngồi lì ở đây không buồn chán hay sao?”


Nguyễn Hân cười cười, nói: “Đây là công việc.”


Hàn Nhậm Bân nói: “Yên tâm, chuyên gia trang điểm đã hợp tác với tôi năm sáu năm rồi, anh ta biết cái hiệu quả mà cô muốn, cô ngồi đợi thế cũng rất buồn chán, hay là bỏ điện thoại ra nghịch đi.


Anh ta đã nói vậy rồi, Nguyễn Hân sợ rằng anh không quen khi trang điểm mà cứ có người nhìn chằm chằm, cô gật đầu, đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài xem một chút, anh ở đây nếu xong rồi thì cho người thông báo với tôi một tiếng.”


Cô quay người đi ra ngoài, Ngô Khánh Bân nhìn cô một cái, cô quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười, gật đầu với anh.


Nguyễn Hân mặc một chiếc váy len màu be, mái tóc buông nhẹ phía sau, làn da trắng nõn, trang điểm nhẹ nhàng, nét mặt tinh xảo, khí chất trong sáng cao quý.


Ngô Khánh Bân nghĩ đến hành động khác thường lần này của Hàn Nhậm Bân, không nhịn được suy đoán rằng liệu có phải là anh thích cô gái này rồi không, trong lòng có chút cảnh giác. Ở độ tuổi của Hàn Nhậm Bân, nếu như là người bình thường thì cũng đã sớm kết hôn rồi. Nhưng anh là minh tinh đỉnh lưu, nếu yêu đương chắc chắn sẽ khiến người hâm mộ không vừa ý, nếu như vị thiếu gia này thật sự yêu đương rồi, bản thân cũng không can thiệp vào được, chỉ có thể chuẩn bị trước, làm tốt công tác sử lí khủng hoảng.


Cũng may là Hàn Nhậm Bân không phải minh tinh đỉnh lưu bình thường, làm việc không chịu bị trói buộc, một năm nay không xuất hiện trước mặt công chúng, trong vòng fan hâm mộ cũng có người phỏng đoán rằng liệu có phải anh yêu đương rồi không, người hâm mộ đã chẳng có yêu cầu gì với anh nữa rồi, chỉ cần anh lộ diện, để mọi người biết được rằng anh vẫn tồn tại, như vậy cũng đã đủ mãn nguyện rồi.


Nguyễn Hân đi đến phòng nghỉ, Hàn Nhậm Bân nhìn anh một cái, lạnh lùng nói: “Đừng có nhìn lung tung.”


Ngô Khánh Bân nghe thấy vậy, đối với sự phỏng đoán của mình lại càng khẳng định thêm vài phần, mới nhìn có mấy cái đã ghen rồi, xem ra thật sự rung động rồi. Anh rút điện thoại ra nhắn với đoàn đội, để bọn họ vào hội nhóm fan thử hỏi xem nếu như Hàn Nhậm Bân mà yêu đương thì sẽ như thế nào, thử trước xem sao.


Nguyễn Hân đi một vòng trong studio, kiểm tra bố cục của hiện trường, rồi đi đến một phòng nghỉ khác.


Đã đến giờ nghỉ trưa rồi mà đồ ăn Nguyễn Hân đặt vẫn chưa tới, Vương Lê ngồi dựa trên ghế, tai đeo tai nghe, trong tay cầm một miếng bánh táo, mặt cười tươi.


Thấy Nguyễn Hân đến, lập tức bỏ tai nghe ra, ngồi thẳng người dậy, đem cái hộp ở bên cạnh đưa cho Nguyễn Hân.


“Chị Hân Hân, có muốn ăn một miếng bánh táo không, không có đường đâu, nên sẽ không bị béo.”


“Chị chưa rửa tay, đợi tí rồi ăn.” Nguyễn Hân đi qua, ngồi bên cạnh cô, Vương Lê cầm điện thoại lên đến gần chỗ cô.


“Chị Hân Hân, trên Tiktok có người vừa cắt một video mới của tổng giám đốc Phó, chị có muốn xem không?”


Cơ bản Vương Lê dạo gần đây ngày nào cũng xem mấy cái video của Phó Tư Nghiên, thực ra là cứ lặp đi lặp lại, cũng vẫn là những bức hình ít ỏi trong buổi dạ tiệc từ thiện thời trang.


Nguyễn Hân vén tóc, lấy điện thoại từ trong túi ra, nói: “Không xem.”


Vương Lê đáp: “Cũng đúng, chị cũng đã kết hôn rồi, tốt nhất vẫn là không nên xem video của Phó tổng.”


“Tại sao kết hôn rồi lại không được xem video của anh ta.”


“Sợ rằng chị sẽ so sánh.”


“So sánh cái gì?”


Vương Lê ho một tiếng. “Chung quy là Phó tổng đối xử với vợ mình rất tốt, người đàn ông như thế đúng là tuyệt phẩm còn gì. Xem nhiều video của anh ấy, sẽ cảm thấy người ở nhà thật sự khó coi. Dạo gần đây em có chút muốn chia tay người yêu rồi.”


Vương Lê: “Chị Hân Hân, chồng chị rốt cuộc có vẻ ngoài như thế nào vậy, em thật sự vô cùng hiếu kì.”


Nguyễn Hân nâng cằm cô ấy theo hướng màn hình điện thoại của cô. “Như thế này này.”


Vương Lê cúi đầu, gương mặt lạnh lùng trong video của Phó Tư Nghiên vừa đúng lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa gợn sóng.


Vương Lê trầm mặc hai giây, nhìn Nguyễn Hân với bộ mặt tội lỗi.


“Chị Hân Hân, mặc dù Phó tổng thực sự rất tuyệt, nhưng anh ấy đã kết hôn rồi, vợ của anh ấy còn là con gái lớn của tập đoàn Đại Hành chúng ta, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Hơn nữa, chị cũng đã kết hôn rồi, chúng mình vẫn là đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, nào, chúng mình hãy cứ vui vẻ ship cặp đôi phò mã gia với công chúa lớn đi, cặp đôi siêu ngọt ngào, có thể yên tâm ship, bảo đảm hợp.”


Nguyễn Hân: “Lâm Đại Ngọc và Voldemort cũng vô cùng ngọt ngào, chị khuyên em nếu ship couple thì nên ship bọn họ đi, cặp đôi em ship kia đều là cư dân mạng tưởng tượng ra thôi.”


Vương Lê: “……”


“Chị Nguyễn Hân, đừng nói chị cũng giống như mấy fan nữ trên mạng nhá, xem thần tượng giống như chồng mình vậy. Thực ra thần tượng ấy mà, chúng ta xem thôi là được rồi. Hơn nữa, tổng giám đốc Phó cũng chẳng phải là tiểu thịt tươi trong làng giải trí, người ta có cuộc sống bình thường, còn rất yêu vợ của mình nữa chứ.”


Vương Lê vô cùng chân thành khuyên Nguyễn Hân đừng vì quá thích Phó Tư Nghiên mà đi đố kị với vợ người ta.


Nguyễn Hân không phản ứng gì, nghe cái miệng như rang đậu của Vương Lê không ngừng nói.


Cúi đầu mở điện thoại lên.


Vừa hay nhìn thấy tin nhắn mà Phó Tư Nghiên gửi cô.


“Chào buổi sáng.”


Chào buổi sáng.


Thời gian ở bên anh lệch với bên cô, bên cô là buổi sáng, thì bên anh đã là buổi tối rồi.


Vì thế anh là đặc biệt chú ý đến thời gian để chúc buổi sáng cô.


Vương Lê ở bên cạnh còn nói rằng Phó Tư Nghiên không bao giờ tháo chiếc nhẫn cưới ra. Ngay sau khi kết hôn, anh ấy thông báo với tất cả mọi người, và sẽ không để những người phụ nữ khác có cơ hội nhớ nhung anh ấy, để cho người vợ ở nhà có cảm giác an toàn.


Về mặt này, có vẻ như Phó Tư Nghiên thật sự đã làm rất tốt.


Lần nào mà phải tiếp xúc với những người phụ nữa khác, Vạn Kì đều sẽ viết báo cáo trong lịch trình.


Nghĩ đến đây, Nguyễn Hân không kìm lại được soạn một tin nhắn.


“Vừa nãy đang làm việc, điện thoại để trong túi nên không nhìn thấy tin nhắn, đến giờ ăn rồi, nhớ ăn uống đúng giờ.”


Sau khi tin nhắn được gửi đi, trong lòng có chút rối bời.


“Đồ ăn đến rồi.”


Ở ngoài truyền đến tiếng nói của nhân viên, Nguyễn Hân ra ngoài chia đồ ăn cho mọi người, nhân viên của tạp chí Lệ Vi và người trong đoàn đội của Hàn Nhậm Bân ngồi thành hai bàn. Hàn Nhậm Bân gọi cô qua ăn cùng, đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy cô được tiếp đãi đặc biệt như vậy, vào phòng nghỉ của Hàn Nhậm Bân, vừa ngưỡng mộ vừa bàn tán với nhau, phỏng đoán rằng liệu có phải Hàn Nhậm Bân và Nguyễn Hân đã quen biết nhau từ trước hay không.


”Chắc chắn là họ đã quen nhau từ trước, chẳng phải Hàn Nhậm Bân là người do Nguyễn Hân mời tới sao?”


“Hàn Nhậm Bân đã đi nước ngoài bồi dưỡng một năm, cô ấy lại có thể mời Hàn Nhậm Bân đến chụp tạp chí, hơn nữa còn gọi cô ấy đến ăn trưa cùng, quan hệ cá nhân của bọn họ phải rất tốt mới đúng.”


“Nhưng hai người họ vẫn xưng hô với nhau là anh- tôi, có vẻ như không quá thân thiết đâu, quần áo túi xách mà bình thường Nguyễn Hân hay mang, đều là đồ mà không phải với số tiền lương ít ỏi như ở công ty mình có thể mua được. Nhà cô ấy chắc chắn là rất giàu, có thể là gia đình có chút quan hệ với Hàn Nhậm Bân, nhờ vào quan hệ gia đình mời Hàn Nhậm Bân đến đây.”


Sau khi ăn xong bữa trưa, Nguyễn Hân nhìn điện thoại một cái, Phó Tư Nghiên vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.


Lại bắt đầu chụp ảnh rồi.


Nguyễn Hân cầm điện thoại đứng ở bên cạnh, nhìn nhiếp ảnh gia nói với Hàn Nhậm Bân những gì anh ấy muốn. Hàn Nhậm Bân chụp ảnh rất tốt, tốc độ quay phim rất nhanh, một bộ tạo hình cũng rất nhanh đã được hoàn thành.


Anh ta vào phòng nghỉ thay đổi tạo hình, Ngô Khánh Bân đi ra ngoài gọi điện thoại, lúc quay lại trên tay cầm hai cóc trà sữa,


“Cô Nguyễn, mời cô uống trà sữa.”


Nguyễn Hân vừa nhìn đã biết anh ta là muốn lôi kéo làm quen, nhận lấy trà sữa, nói cảm ơn.


Ngô Khánh Bân tiện thể ngồi cạnh cô, hỏi: “Lần này thật sự cảm ơn cô Nguyễn, Hàn Nhậm Bân năm ngoái nói với tôi là muốn nghỉ ngơi một thời gian, sau đó liền biến mất tiêu, cả thế giới đang muốn tìm anh ấy về quay album. Nếu không có cô Nguyễn, thì đến bây giờ tôi vẫn không thể nào liên lạc được với anh ấy.”


Nguyễn Hân trả lời: “Không cần cảm ơn, tôi cũng chỉ là vì công việc thôi.”


Ngô Khánh Bân: “Vô tình cắm liễu liễu lại mọc, mặc dù cô Nguyễn không phải là giúp tôi, nhưng thực sự cô đang giúp cho những người yêu mến hàn Nhậm Bân.”


Nguyễn Hân cầm cốc trà sữa lên: “Vì thế tôi nhận trà sữa của anh rồi, coi như đây là quà cảm ơn đi.”


Cô chọc ống hút vào, cúi đầu uống một ngụm.


Ngô Khánh Bân tiếp tục dùng kính ngữ nói: “Không biết cô Nguyễn với Hàn Nhậm Bân quen nhau từ khi nào.”


“ Mới quen biết cũng chưa lâu.” Cô giống như đã biết rằng Ngô Khánh Bân định hỏi gì, Nguyễn Hân nói tiếp: “Vì muốn mời anh ấy đến đây chụp tạp chí nên mới kết bạn Wechat, anh ấy có quen biết với chồng tôi, là chồng tôi giúp liên hệ với anh ấy.”


Chồng?


Cô ấy là người đã có chồng?


Hàn Nhậm Bân đã biến mất gần một năm nay, đột nhiên quay lại vòng giải trí chụp ảnh tạp chí, là do chồng của Nguyễn Hân muốn anh giúp đỡ,


Người mà có thể khiến cho Hàn Nhậm Bân giúp đỡ chắc chắn phải là một người có quan hệ cá nhân cực kì tốt.


Trong những người bạn của Hàn Nhậm Bân, đã kết hơn, vợ họ Nguyễn.


Người bạn mà từ bé Nhậm Bân đã lớn lên cùng là tổng giám đốc Phó của tập đoàn Thịnh Nguyên cũng vừa kết hôn cách đây không lâu, vợ anh còn là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Đại Hành.


Tạp chí Lệ Vi là công ti con của tập đoàn Đại Hành.


Vì thế cô gái trước mặt này, rất có thể là thiên kim của tập đoàn Đại Hành, vợ của Phó Tư Nghiên.


Ngô Khánh Bân lập tức cảm thấy kinh ngạc, trên mặt bất giác nở nụ cười nịnh nọt. “Cô Nguyễn, tôi tự ý gọi trà sữa mà không hỏi khẩu vị của cô, không biết cô thấy trà sữa này thế nào, nếu không ngon tôi sẽ đi mua cho cô một cốc khác. ”


Nguyễn Hân: “…..”


“Vị trà sữa này rất ngon, cảm ơn.”


“Cô vừa ý là được.”


Nguyễn Hân không muốn nói chuyện với anh ta nữa, liền cầm cốc trà sữa đi vào phòng nghỉ.


Ngô Khánh Bân lại gửi thêm một tin nhắn nữa cho đội tuyên truyền.


“Khủng hoảng tình ái được bác bỏ rồi.”


“Không phải vừa nãy anh nói có một cô gái có khả năng là bạn gái của Hàn Nhậm Bân sao?”


“Tôi đoán nhầm rồi, Hàn Nhậm Bân quan tâm cô ta là vì Hàn Nhậm Bân có quen biết với chồng cô.”


“Nhưng tôi đã nhắn trong nhóm fan, rằng nếu như Nhậm Bân có bạn gái thì họ sẽ phản ứng như thế nào rồi.”


“Bọn họ nói thế nào?”


“Bọn họ nói không thể được, từ chối, Nhậm Bân chỉ có thể là của họ.”


Bọn họ đã đánh giá thấp vị trí của Nhậm Bân trong mắt người hâm mộ rồi, cảm tạ trời đất, may là Hàn Nhậm Bân không thực sự yêu đương.


Buổi chiều, Nguyễn Hân luôn cầm điện thoại, nhận được rất nhiều tin nhắn, một lúc lại cầm lên nhìn, nhưng không có cái nào là của Phó Tư Nghiên.


Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi.


Có thể là hôm nay thực sự rất bận.


Tạo hình của Hàn Nhậm Bân khá nhiều, vẫn chưa chụp xong. Buổi tối có thể sẽ phải tăng ca, cô định gọi vài món để mọi người có thể ăn lót dạ, sau khi tan làm sẽ đưa nhân viên đi ăn ở một quán gần đó.


Cô vừa mở điện thoại để đặt đồ ăn, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, là của Phó Tư Nghiên.


Cô ấy vô thức định ấn trả lời, khi dơ ngón tay lên lại do dự một lúc, sau đó bấm cúp máy, rồi gửi cho Phó Tư Nghiên một tin nhắn.


“Tôi đang trong giờ làm việc.”


Phó Tư Nghiên: “Tôi vẫn chưa ăn cơm trưa.”


Nguyễn Hân: “Tại sao không ăn?”


Sau khi Nguyễn Hân gửi tin nhắn, cô đã đợi vài phút nhưng Phó Tư Nghiên vẫn không trả lời cô, cô bắt đầu cảm thấy bồn chồn, cảm thấy hôm nay Phó Tư Nghiên có điều gì đó không đúng lắm.


Cô tắt Wechat, gọi điện cho anh.


Điện thoại vừa mới kết nối, Nguyễn Hân liền gọi tên anh: “Phó Tư Nghiên.”


Phó Tư Nghiên: “Tôi đây.”


Nguyễn Hân: “Anh làm sao vậy, tại sao không ăn trưa?”


Phó Tư Nghiên im lặng một lúc, giọng nói trần khàn. “Hân Hân, em nhớ tôi không?”


Trái tim Nguyễn Hân rung lên, lồng ngực dường như tê liệt.


Nếu đây là nói chuyện trực tiếp trên WeChat, cô có thể không chút do dự trả lời anh rằng cô không nhớ anh, nhưng nghe giọng nói có chút mệt mỏi và chờ đợi của anh, hai từ “không nhớ”, cô không thể nào mà nói ra được.


Mấy lời mà Hạ Y Đồng nói dạo gần đây, thực ra là cô rất để tâm. Nhưng mà mấy ngày nay cô vẫn có chút giận anh, không nhìn thấy anh, công việc bận rộn, nên cũng không nhớ lắm, nhưng bây giờ nói chuyện trực tiếp qua điện thoại thế này, tiếng thở của anh cũng rất rõ ràng truyền đến tai cô, cảm tính dần dần đánh bại lí trí.


Cô cân nhắc một hồi, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, nói nhỏ: “Bây giờ anh đang ở nước ngoài, nhớ anh thì cũng làm được gì?”


Giọng Phó Tư Nghiên truyền đến, xen lẫn một nụ cười. “Nếu em nhớ tôi, tôi liền xuất hiện trước mặt em.”


Trái tim cô luạn nhịp mấy lần.


Nguyễn Hân dùng một tay ấn vào ngực, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống như thể có cảm giác.


Trường quay ở tầng chín của tòa nhà, ở tầng dưới dòng người không ngừng qua lại, Nguyễn Hân đưa mắt nhìn một vòng cũng không thấy Phó Tư Nghiên đâu, đang định thu hồi tầm mắt thì nghe Phó Tư Nghiên trên điện thoại nói: “Nhìn phía đối diện.”


Nguyễn Hân đưa mắt nhìn về phía đối diện, thấy Phó Tư Nghiên đang đứng giữa quảng trường phía đối diện, anh mặc một chiếc áo gió màu be, ngẩng đầu nhìn về phía anh, cũng không nhìn ra biểu cảm trên gương mặt anh.


“Nhìn thấy tôi chưa?”


“Nhìn thấy rồi, tại sao anh lại đến đây rồi, không phải anh đang ở nước ngoài sao?”


“Đến đón em tan làm.”


Nguyễn Hân nghe được lời nói của anh, không nhịn được, trong làm cảm thấy thật ngọt ngào.


“Nhưng mà bây giờ tôi vẫn chưa thể tan làm được, tôi phải tăng ca, anh về trước đi.”


Phó Tư Nghiên: “Tôi ở dưới này đợi em.”


Nguyễn Hân: “Bên ngoài lạnh lắm, anh còn chưa ăn gì nữa?”


“Tôi lên đó đợi em.”


Lên đây đợi cô?


Muốn đến công ty đợi cô sao?


Nguyễn Hân chẳng cần nghĩ, trực tiếp từ chối. “Không được”


Phó Tư Nghiên mím môi không nói thêm gì nữa, Nguyễn Hân lại nghĩ đến ánh mắt cô đơn lạnh lẽo của anh, liền giải thích: “Người trong công ty đều biết anh. nếu như anh đến, họ nhất định sẽ đoán được quan hệ của chúng ta.”


“Hàn Nhậm Bân ở đó không?”


“Có.”


“Tôi lên đó tìm anh ta.”


Năm phút sau, người đại diện của Hàn Nhậm Bân là Ngô Khánh Bân đã đưa Phó Tư Nghiên đến studio.


Phó Tư Nghiên khi đi qua quầy lễ tân của Lệ Vi đã bị nhân viên ở đó nhận ra, trên đường đi anh cũng đã gặp rất nhiều người, giờ thì hầu như mọi người trong công ty đều biết sếp họ đang ở đây.


Những nhân viên trong studio nhìn thấy anh đi vào, thấy có người gọi tên tổng giám đốc Phó, không nhịn được mà bị phân tâm theo.


Hàn Nhậm Bân đang đứng trước ống kính, thấy nhiếp ảnh gia cũng quay đầu nhìn Phó Tư Nghiên, anh ta bật cười, thu lại động tác, đi về phía Phó Tư Nghiên. “Tôi đã nói rồi mà, cậu mà lên đây chắc chắn sẽ làm chậm trễ công việc của tôi.”


Phó Tư Nghiên không nói gì, nhìn về phái Nguyễn Hân.


Nguyễn Hân đứng giữa mấy đồng nghiệp, Vương Lê kích động kéo kéo tay cô, cả người sắp nhảy lên rồi, Vương Lê áp sát nói vào tai cô: “Aaa, phò mã gia, là phò mã gia đến rồi, em thật sự đã nhìn thấy phò mã gia thật rồi.”


Nguyễn Hân ngẩng đầu lên, trước cái nhìn chằm chằm của Phó Tư Nghiên, đôi mắt anh ta hơi nheo lại, nhắc nhở anh đừng có khoa trương quá.


Phó Tư Nghiên thu lại ánh mắt, nhưng trong mắt vẫn có nét cười.


Người chịu trách nhiệm quay phim này là Nguyễn Hân, còn những nhân viên khác đều là đang phối hợp làm việc với cô, họ đều là những nhân viên bình thường. Bình thường nếu như có thể gặp người như Phó Tư Nghiên ở bữa tiệc lớn, cũng không dám bàn tán gì nhiều.


Hàn Nhậm Bân đưa tay ra vẫy Nguyễn Hân, nói: “Cô Nguyễn, cô qua đây một lát.”


Nguyễn Hân điềm tĩnh bước tới, Hàn Nhậm Bân vặn vẹo cổ, thanh âm không to không nhỏ, nói: “Tôi đã nói với ai đó rằng tôi đang làm việc, nhưng mà người ta cứ nói là nhớ tôi rồi, nên tôi đành phải đón anh ta tới đây xem tôi tăng ca.”


Mọi người đều cảm thấy lời nói của Hàn Nhậm Bân nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng họ cũng chỉ nghĩ rằng có thể là do Hàn Nhậm Bân và Phó Tư nghiên có quan hệ cá nhân tốt, và đó là cách mà họ hay nói chuyện với nhau.


Chỉ có Nguyễn Hân biết rằng, Hàn Nhậm Bân thực ra là đang mượn giọng điêụ của cô để nói.


Trước đây trong vòng bạn bè cô hay dùng từ ai đó để thay cho cái tên Phó Tư Nghiên.


Cô giả vờ như nghe không hiểu lời anh ta nói, Hàn Nhậm Bân lại nói: “Cô Nguyễn, làm phiền cô đưa Phó tổng của tôi đến phòng nghỉ, giúp tôi chăm sóc anh ấy.”


Những người trong studio lúc này, đặc biệt là những cô gái, mặt ai cũng đầy sự ngưỡng mộ nhìn Nguyễn Hân, hận không thể thay cô chăm sóc cho Phó Tư Nghiên.


Nguyễn Hân umh một tiếng, dưới ánh mắt của mọi người, cô cười hàm ý, đối diện nói với Phó Tư Nghiên: “ Phó tổng, mời đi theo tôi.”


Phó Tư Nghiên mím nhẹ môi. “Làm phiền Nguyễn tiểu thư rồi.”


Chương 38


Cô…cô Tiểu Nguyễn


Kiểu xưng hô này là kiểu xưng hô gì vậy?


Người đàn ông nhìn cô ấy với ánh mắt cười nhưng không phải cười, cất bước đi đến bên cạnh cô ấy. Dưới đất, hai bóng người sáp gần với nhau, Nguyễn Hân hơi ngượng ngùng mím môi, luôn cảm thấy đồng nghiệp công ty đã phát hiện quan hệ của hai người họ.


Cô hơi ngẩn cầm lên, sải bước dứt thoát nhanh nhẹn, tỏ ra thái độ công việc ra công việc.


Cô đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra, lễ phép mời Phó Tư Nghiên vào trước. Trước khi Phó Tư Nghiên bước vào, đôi mắt đào hoa dừng lại ở gương mặt cô mấy giây. Nguyễn Hân liếc anh một cái, anh mới bước vào như không có gì vậy.


Nguyễn Hân vừa định bước vào, Vương Lợi chạy chậm đến bên cạnh cô hỏi: “Chị Hân Hân, có cần em phụ gì không? Em và chị cùng vào đó, để em chạy vặt cho chị.”


“Không cần rồi.”


“Cần chứ.” Ánh mắt cô hướng nhìn vào trong cửa, kéo cánh tay của Nguyễn Hân, kề sát vào tai Nguyễn Hân, nói với âm thanh chỉ hai người họ có thể nghe thấy: “Chị Hân Hân, Phó tổng đã có vợ rồi, vợ anh ta còn là trưởng công chúa của Đạt Hành chúng ta nữa. Chị tuyệt đối đừng có tươm tướp mà sáp vào anh ấy.”


Nguyễn Hân: “….”


Phó Tư Nghiên vừa đến là tìm cô rồi, hai người bước vào phòng nghỉ ngơi cũng là vì nói chuyện không để những đồng nghiệp khác phát hiện ra quan hệ của họ. Nếu như Vương Lợi mà vào cô và Phó Tư Nghiên đâu nói chuyện được nữa.


Khi cô vừa định tìm lý do hợp lý để từ chối Vương Lợi, Ngô Khánh Bân réo gọi Vương Lợi: “Nè, cái cô vừa nói chạy vặt đó, cô phụ trách công việc gì vậy?”


Ngô Khánh Bân là người quản lý của Hàn Nhậm Bân, có địa vị cao trong làng giải trí. Hơn nữa làm việc ngoài xã hội nhiều năm, nên cũng có sức uy hiếp ở trước mặt những cô gái trẻ như Vương Lợi.


Vương Lợi vừa nghe anh gọi cô, liền có bộ dạng như học sinh được thầy cô điểm danh vậy, cô hướng về Ngô Khánh Bân gật đầu, nói lớn: “Anh Ngô, tôi tên Vương Lợi, là biên tập thực tập của tạp chí Lệ Vi, là trợ lý của chị Hân Hân.”


Ngô Khánh Bân nói: “Trợ lý đúng không? Vậy được, cô xuống quán cà phê ở dưới lầu mua mấy ly cà phê lên đây.”


Vương Lợi: “…..”


Cô chỉ là lấy cớ chạy vặt muốn vào phòng nghỉ ngơi canh chừng chị Hân Hân, không để chị ấy ngoại tình kiêm dụ dỗ người đã có vợ, chứ không phải muốn chạy vặt thật.


Cô vẫn chưa nói gì, Ngô Khánh Bân đã quay đầu nói với nhân viên công tác trong trường quay: “Nè, mọi người làm việc lâu vậy rồi, chắc mệt rồi hả? Nhậm Bân mời mọi người uống cà phê cho tỉnh táo, mọi người muốn uống gì thống kê lại rồi nói với Vương Lợi.”


Vương Lợi: “…..”


Ảnh đế Hàn mời mọi người uống cà phê, tại sao không phải là trợ lý của anh ta đi mua, mà là kêu cô đi mua. Trong trường quay này gần 20 người, một mình cô làm sao mà mua được.


Cô quay đầu nhìn Nguyễn Hân với dáng vẻ tội nghiệp, Nguyễn Hân vỗ vào vai cô nói: “ Đi đi, mua một ly cà phê cho Phó tổng luôn, anh ấy uống Espresso.”


Vương Lợi vừa nghe không ngờ cô có thể mua cà phê cho phò mã nhà mình, gương mặt liền hăm hở.


“Vậy còn chị, chị uống cái gì?”


“Mua cho chị một ly trà sữa, 50 phần trăm đường, thêm kem sữa và thạch, lấy nóng.”


Vương Lợi mở ghi chú trong di động ghi lại, giơ tay ra dấu Ok, sau đó quay đầu đi hỏi người khác uống gì.


Nguyễn Hân bước vào phòng nghỉ ngơi nhìn thấy Phó Tư Nghiên đứng ở bên cạnh cửa, gương mặt đẹp trai nhìn cô cười, gương mặt lạnh lùng trở nên ôn hòa hơn vì độ cong ở khóe mắt anh. Anh giơ tay muốn kéo cô, Nguyễn Hân sợ bị người ngoài nhìn thấy, bất giác quay đầu nhìn ra ngoài, tay phải đẩy vai anh để anh đi vào trong mấy bước.


Cô quay người đóng cửa lại, rồi vặn khóa trái.


Phó Tư Nghiên sáp gần cô từ phía sau, nhìn xuống cô.


“Khóa cửa làm gì?”


“…..”


“Không làm hả?”


Nguyễn Hân biết anh ta cố tình ghẹo cô, xoay người đối diện anh nói: “ Qua ghế sô pha ngồi đi.”


Phó Tư Nghiên không nói gì, đi theo cô đến ghế sô pha ngồi xuống.


“Sao hôm nay anh về nước rồi, em thấy trên lịch trình của anh hôm nay không phải có việc sao?”


Phó Tư Nghiên ừm một tiếng, nói: “ có việc quan trọng hơn, cho nên hủy hành trình ở nước ngoài rồi.”


Việc quan trọng hơn là đến gặp cô sao?


Anh chàng này, trêu ghẹo người ta đúng là làm người ta khó đỡ.


Nguyễn Hân cố cười nói: “ Anh nói chuyện đàng hoàng đi.”


Phó Tư Nghiên hơi nhướng người ra sau, ngồi dựa vào ghế, hơi nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng vểnh lên cười.


Hai người yên lặng ngồi nhìn nhau một hồi, Nguyễn Hân đứng lên nói: “ Em vừa nhờ người đi mua cơm rồi, em ra ngoài xem mua về hay chưa.”


Cơm là nhờ mua khi vừa điện xong cho Phó Tư Nghiên, nhất định không mua về nhanh vậy. Cô chỉ là đột nhiên không biết nói gì, muốn viện cớ ra ngoài thôi.


Phó Tư Nghiên cũng không cản cô ấy.


Nguyễn Hân vừa ra khỏi phòng nghỉ ngơi, ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng cô. Ai ai cũng biết Phó tổng của tập đoàn Thịnh Nguyên lạnh lùng thờ ơ, tưởng là Nguyễn Hân bị đuổi ra đây, có mấy đồng nghiệp quản lý đạo cụ hơi rảnh rỗi vây qua, hỏi cô: “ Nguyễn Hân, sao cô ra đây rồi, ảnh đế Hàn kêu cô tiếp đãi Phó tổng mà.”


“ Ừm, Phó tổng chưa ăn cơm tối, kêu tôi ra đây xem cơm đã mua về chưa.”


Vẻ mặt cô thẳng thắn vô tư, giống như bản thân chỉ là bị Phó Tư Nghiên xem như là một người chạy vặt vậy. Mọi người thấy cô có cơ hội được với vào Phó tổng, nhưng người ta cũng không mấy gì đoái hoài cô, trong lòng được cân bằng phần nào, vậy là rủ nhau tản ra.


Nguyễn Hân ở ngoài đợi hết mấy phút, đồng nghiệp giúp cô ra ngoài mua cơm mới chạy chậm lên. Phần cơm này là cô đi mua riêng cho Phó Tư Nghiên, cơm của những đồng nghiệp khác là đặt trên phần mềm, phải lát nữa mới giao đến.


Cô cầm hộp cơm quay người muốn vào phòng nghỉ ngơi, bên cạnh một đồng nghiệp quản hậu cần hỏi: “ Khi Tiểu Hạ vừa xuống lầu đi mua cơm hình như là Phó tổng vẫn chưa đến, sao cô đã chọn sẵn cơm trước rồi?”


Nguyễn Hân mỉm cười, ung dung trả lời: “ Đây là tôi đặt cho tôi ăn, nhưng mà Phó tổng là bạn của ảnh đế Hàn, tất nhiên phải nhường anh ấy ăn rồi.”


Nguyễn Hân đẩy cửa ra, một lần nữa ngăn cách ánh mắt của mọi người ở bên ngoài.


Phó Tư Nghiên không có ăn cơm trưa, Nguyễn Hân lo lắng anh đột nhiên bị đau dạ dày, cho nên đặt cho anh một phần mì thịt bò canh Nấm Matsutake, tiểu long bao, mì và thịt đều là chia ra đựng. Nguyễn Hân ngồi đến bên cạnh anh tháo bao bì, Phó Tư Nghiên muốn làm Nguyễn Hân không cho anh làm.


Hôm qua Phó Tư Nghiên làm việc cả ngày, buổi tối ngồi máy bay, ở trên máy bay cũng không ngủ được bao nhiêu. Lúc này thấy hơi mệt, dựa vào đó nhìn cô đổ canh và mì ra, lấy đũa tỉ mĩ khuấy đều. Mấy hôm nay lòng thấy thấp thỏm không yên cuối cùng được yên lòng rồi.


Cũng không hỏi cô tại sao trong Wechat lại lúc này lúc khác với anh.


Nguyễn Hân khuấy đều mì rồi, đẩy đến trước mặt anh để anh ăn. Bên ngoài có người gọi cô, nói là thợ chụp hình kêu cô ra ngoài nói về cảnh chụp.


“ Anh ở trong này ăn mì, ăn xong rồi nghỉ một lát, em làm xong rồi thì về nhà.”


Phó Tư Nghiên trả lời được.


Nguyễn Hân đi đến bên cửa, khi đóng cửa lại cô nhìn từ khe cửa thấy Phó Tư Nghiên cầm đũa gắp một miếng mì cúi đầu cho vào miệng ăn.


Tướng ăn nhìn tao nhã, mà người cũng đẹp trai cao quý, chỉ là phòng nghỉ ngơi vốn dĩ đã nhỏ, bên trong còn để đầy trang phục và son phấn. Ghế sô pha cũng không được thoải mái như ở nhà, tay chân Phó Tư Nghiên thì dài ngồi đó ăn mì, luôn có cảm giác hơi chật hẹp nhếch nhác.


Nhưng mà chính vì hơi nhếch nhác này làm Nguyễn Hân nảy sinh một cảm giác khác lạ.


Trước kia, con người này luôn điềm đạm tự tin, trên người luôn toát vẻ ngồi tít trên cao, giống như chuyện gì cũng biết, giống như một cái máy mạnh mẽ không có tình cảm, lạnh nhạt xa cách, ra vẻ ông cụ non.


Bây giờ như vậy, nhìn anh như sống động hẳn ra.


Nguyễn Hân lẳng lặng lấy di động ra, giơ lên hướng về anh chụp một tấm.


Phó Tư Nghiên đột nhiên ngẩn đầu nhìn về phía cô.


Nguyễn Hân bỏ di động xuống, không có vẻ chột dạ khi bị người ta phát hiện mình chụp lén, chớp chớp mắt giơ tay ra hiệu kêu anh ăn mì.


Nguyễn Hân ở bên ngoài nói về chuyện cảnh chụp, Phó Tư Nghiên ở lại trong phòng nghỉ ngơi ăn mì, Hàn Nhậm Bân đi vào thấy chén mì của anh sắp ăn gần hết, cũng không biết ai điểm huyệt cười của anh, dựa vào bên cửa cười không ngừng.


Phó Tư Nghiên không để ý đến anh, từ tốn ăn luôn ngụm cuối cùng, lấy muỗng múc canh uống.


Hàn Nhậm Bân thấy anh uống luôn cả canh, sải bước qua đó, “ Người ta phải làm việc, anh nói anh nhất định đến đây để làm gì?”


Phó Tư Nghiên dựa ra sau vắt chéo chân, ra lệnh như một đại gia. “ dẹp nó đi.”


Hàn Nhậm Bân nói: “ Tôi cũng rất muốn giúp anh dẹp nó, chỉ là nếu như làm dơ bộ cánh trên người tôi rồi, không chụp được hình, có lẽ vợ anh phải tăng ca thêm mấy tiếng đó.”


Phó Tư Nghiên liền nhìn anh, trên người anh mặc bộ đồ vét màu trắng, một màu sắc dễ dơ nhất.


Hàn Nhậm Bân hất hàm nói: “Để đó đi lát nữa vợ anh quay lại dọn giùm anh.”


Phó Tư Nghiên ngồi dậy, đậy nắp lại cái hộp vừa ăn xong, rồi cho vào túi ni long.


Hàn Nhậm Bân nhìn vẻ mặt lép vế của anh, lại cười anh: “ Anh Nghiên của chúng ta bây giờ đúng là có khác, ăn mì thôi mà cũng ăn ngon miệng vậy. Nhưng mà chị dâu chỉ cho anh ăn mì, vừa rồi chị dâu nói với tôi, tan ca rồi sẽ dẫn tôi đi ăn một bữa ngon.”


Anh kỳ quái như một thầy pha trà.


Phó Tư Nghiên hờ hững nói: “ Phòng điện ảnh công ty tôi gần đây chuẩn bị một hạng mục, nam nữ chính phải đến sa mạc quay phim 3 tháng. Bà xã tôi có một người bạn thân, tên Hạ Y Đồng.”


“Khoan đã.”


“Tôi cảm thấy hình ảnh của cô ấy cũng thích hợp.”


“Đó là bạn thân của bà xã anh, anh để cô ấy đến Sa Mạc quay phim không sợ bà xã anh giận sao?”


“Có cảnh hôn nhau không?”


“Trong Sa Mạc chỉ có một nam một nữ.”


Đạo diễn Hứa Thành Lễ quay hay nhất chính là nam nữ trong môi trường cực đoan liều chết âu yếm.


“Anh, anh Nghiên, em sai rồi.”


Suýt chút là Hàn Nhậm Bân quỳ anh luôn. “ Tôi giúp anh dẹp cơm hộp được chưa?”


Phó Tư Nghiên nhắm mắt lại, “Đừng đụng, đừng làm dơ bộ cánh.”


Hàn Nhậm Bân: “Không sao, không làm dơ đâu.”


Phó Tư Nghiên: “Đóng cửa lại đi.”


“Dạ được, anh Nghiên.”


Sau khi Nguyễn Hân và thợ chụp hình nói xong, quay người nhìn thấy Hàn Nhậm Bân trong ta xách cơm hộp đi ra, cô bước qua nói: “ Để tôi đem bỏ, sao anh cầm cơm hộp vậy?”


Thực ra Hàn Nhậm Bân rất muốn thọc mạch, nhưng mà nghĩ đến tình bạn 20 mấy năm của anh và Phó Tư Nghiên, sửa lời nói: “ Anh Nghiên mệt rồi, để cơm hộp trong đó có mùi.”


Xem ra tình cảm bạn bè cũng không phải là đồ nhựa.


Nguyễn Hâm cầm cơm hộp trống đem đi bỏ, Vương Lợi và một đồng nghiệp khác xếp hàng rất lâu mới mua được cà phê và trà sữa.


“Đây, chị Hân Hân, cà phê của Phó tổng và trà sữa của chị.”


“Cám ơn em.”


Nguyễn Hân cầm cà phê và trà sữa vào phòng nghỉ ngơi, thấy Phó Tư Nghiên hình như ngủ rồi, vừa định bước đi, Phó Tư Nghiên mở mắt ra gọi cô: “ Tiểu Nguyễn!”


Nguyễn Hân nghe anh lại đổi xưng hô về mình, bất mãn nói: “ Anh đừng kêu em như vậy, y như rằng kêu con nít vậy, em mua cà phê cho anh rồi đây.”


Nguyễn Hân đưa cho Phó Tư Nghiên ly cà phê trên tay, Phó Tư Nghiên đón lấy, nhìn thấy cô uống là trà sữa, cúi đầu uống một ngụm cà phê, mày hơi nhíu lại.


Nguyễn Hân hỏi: “ Anh sao vậy, khó uống lắm hả?”


Phó Tư Nghiên nói: “ Đắng quá rồi.”


“ Anh không thích uống đắng sao?” Nguyễn Hân nói với giọng có lỗi: “ Em còn tưởng anh thích uống cà phê đắng một chút, cố tình chọn cho anh cà phê Espresso. Thôi đừng uống nữa, em xuống lầu mua ly khác cho anh.”


Cô giơ tay lấy ly cà phê anh để trẻn bàn, Phó Tư Nghiên đè lên lòng bàn tay cô nói: “ Không cần đâu, thêm chút đường là được rồi.”


Ánh mắt anh nhìn xuống bờ môi cô.


Nguyễn Hân ngẩn người giây lát, đã có kinh nghiệm trước đó, nhanh chóng phản ứng được anh là có ý gì, săc mặt trở nên ửng đỏ, giả bộ không hiểu, rút tay lại nói: “ Được, em ra ngoài hỏi có bịch đường nào không?”


Ở đây có thể nghe được giọng nói yêu cầu Hàn Nhậm Bân đổi kiểu của thợ chụp văng vẳng ở bên ngoài. Nguyễn Hân sợ anh ở đây làm bậy, lúng túng quay người đi ra ngoài, dưới chân sơ ý vấp phải chân ghế sô pha, lảo đảo té ngã về phía trước.


Phó Tư Nghiên hình như chuẩn bị sẵn từ lâu, giơ cánh tay ra, kéo cô vào lòng mình.


Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Hân: Vẻ mặt ngoan ngoãn ăn mì cũng thấy thương ghê.


Phó Tư Nghiên: Ăn xong mì, có tinh thần rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK