Hoắc Hàn đầu tiên là sửng sốt, cúi đầu nhìn liền thấy chân mình đang đè lên mép váy màu đen của cô, anh lập tức hướng bên trái di di, dường như xem cô là thú dữ, hồng thủy mà tránh.
Nếu người đàn ông này đã đem "Đường ai nấy đi" chấp hành đến hoàn hảo như vậy, cô tự nhiên cũng không thể không biết điều.
Vì thế, Ôn Thiên Thụ phi thường biết điều mà nhặt lại sợi tóc dính trên vai anh.
Bàn tay trắng trẻo từ trước mắt thoảng qua, khi Hoắc Hàn nghi hoặc nhìn lại, cô cũng đang nhìn anh, ngón tay mảnh khảnh câu lấy sợi tóc đen, cuốn một vòng lại một vòng, anh ý thức được đó là cái gì, biểu tình có chút mất tự nhiên.
Nhưng tâm tình Ôn Thiên Thụ thật ra lại tốt hơn, đẩy cửa chuẩn bị xuống xe.
Xe chuyên dụng đi đường núi, sàn xe phần lớn rất cao, cô đánh giá sai độ cao, người thiếu chút nữa ra ngã ra bên ngoài, một bàn tay to hữu lực nhanh chóng kéo cô lại.
Bàn tay nắm chặt cánh tay cô có đốt ngón tay thon dài, xúc cảm ấm áp mà thô ráp, hình như còn có vết chai mỏng, nếu không phải hàng năm sử dụng súng ống, hẳn là sẽ không lưu lại dấu vết ở nơi đó.
Anh buông tay ra, cô nhẹ giọng nói, "Cảm ơn."
Hoắc Hàn không nói gì thêm, ánh mắt anh giống như đang nhìn một người xa lạ bèo nước gặp nhau, lãnh đạm đến cơ hồ nhìn không ra một tia tình cảm ngày xưa.
"Hẹn gặp lại."
Ôn Thiên Thụ hướng anh vẫy vẫy tay.
Cô một thân váy đen, ánh lên ánh mặt trời sau giữa trưa, da thịt trắng đến lóa mắt, chờ đến khi tầm mắt Hoắc Hàn lại lần nữa rõ ràng, thân ảnh tinh tế đã lẫn vào đám người trong phố nhỏ.
"Anh Hàn," người đàn ông trẻ tuổi tên Thịnh Thiên Chúc cười hì hì từ phía sau thò qua, trêu ghẹo nói, "Người đều đã đi xa, còn nhìn cái gì nữa?"
Cậu ta nhớ tới một màn trên xe kia, "Hai người trước kia quen biết sao?"
Hoắc Hàn nhàn nhạt liếc mắt qua một cái, "Tiền xe đã thu chưa?"
"Anh Hàn, giác ngộ tư tưởng sao có thể thấp như vậy?" Thịnh Thiên Chúc nhún nhún vai, "Mỹ nữ người ta đi nhờ xe, thế nhưng còn muốn thu phí!"
Không tiếng động thêm vào một câu: Anh xứng đáng đến giờ vẫn độc thân!
Hoắc Hàn sờ đến điếu thuốc trên vành tai, cắn trong miệng, Thịnh Thiên Chúc liền biết cơn nghiện thuốc lá của anh lại tới nên theo thói quen tính tìm bật lửa trong túi quần.
Trong khoảng thời gian Hoắc Hàn cai thuốc lá, bật lửa vẫn luôn do cậu ta bảo quản.
Vừa sờ liền nhân tiện lấy ra một tờ một trăm đồng mới tinh.
"Mẹ ơi!" Thịnh Thiên Chúc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Cô ấy nhét vào túi em khi nào?" Cậu thế nào một chút cảm giác đều không có, đây là biểu diễn ảo thuật sao?
Hoắc Hàn lấy bật lửa qua, cúi đầu bật lửa, híp mắt phun ra một vòng khói, "Đi thôi."
Bọn họ còn có việc quan trọng cần làm.
Bên kia, Ôn Thiên Thụ lại ở góc đường đi dạo giết thời gian.
Trấn Lan Khê là cổ trấn có ngàn năm tuổi, là địa phương được chính phủ bảo hộ rất tốt, không bị khai phá quá độ, tùy ý nhìn đều có thể thấy được trường phái cổ kính, người trên trấn chủ yếu sống nơi ven sông, phần lớn là nhà gỗ cao thấp đan xen, sân ở phía trước phòng ở phía sau, cây xanh thấp thoáng, nước sông nhẹ trôi.
Cô đi qua từng đền thờ trên phố, cuối cùng ngồi ở đầu cầu nghỉ ngơi.
Nhớ tới thời điểm ở trên xe, góc váy bị đè cùng sợi tóc trên vai anh, nguyên lai một đường xóc nảy, cô cũng bất giác không biết mà dựa vào trên vai anh ngủ mất.
Lấy hiểu biết của cô về người đàn ông kia, nếu anh thật sự đã kết hôn, làm cha, sẽ tuyệt đối không thể dung túng người phụ nữ khác thân mật với mình như vậy.
Hơn nữa ... lại nghĩ đến bàn tay kia khớp xương rõ ràng, trên đó cũng không có mang nhẫn, như vậy, chỉ có một khả năng ...
Tiếng nước rung động, Ôn Thiên Thụ theo tiếng nhìn lại, một con thuyền gỗ nhỏ chậm rãi từ vòm cầu chui ra, mà người cùng cô hẹn gặp mặt đang đứng ở đầu thuyền.
Ông ăn mặc tây trang nghiêm túc, đeo cà vạt, trong tay xách theo một túi công văn màu đen, thoạt nhìn cả người cùng trấn nhỏ thanh nhàn này có chút không hợp nhau.
Vài phút sau, Ôn Thiên Thụ lên thuyền, ngồi đối diện ông, "Chú Trần."
Trần Tri Tường tươi cười ôn hòa, "Phồn Phồn, gần đây vẫn ổn chứ?"
"Có chút khó chịu," Ôn Thiên Thụ nhẹ gõ mặt bàn, "Nhưng không có thương tâm như trong tưởng tượng."
Đứa nhỏ này Trần Tri Tường đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ, hàm nghĩa phía sau các động tác nhỏ của cô, ông tất nhiên là phi thường rõ ràng, chỉ là cũng không nói ra.
"Cháu hẳn là biết vì cái gì ta tới nơi này."
Cô "Vâng" một tiếng, có chút trào phúng mà gợi lên khóe môi, như là muốn nói cái gì nhưng không biết như thế nào lại nuốt xuống.
Trần Tri Tường lặng lẽ thở dài một tiếng, từ trong túi công văn lấy ra một tập văn kiện, "Cha cháu lúc sinh thời đã ủy thác ta, sau khi ông ấy qua đời, sở hữu tài sản và bất động sản trên danh nghĩa ông ấy bao gồm ..."
Ông nói từng thứ từng thứ một cho cô nghe.
Đôi tay Ôn Thiên Thụ đặt trên bàn an tĩnh mà nắm lại.
Thẳng đến khi Trần Tri Tường lần thứ hai nhắc nhở: "Ký tên cháu ở chỗ này."
Lúc này cô mới ngước mắt, "Ông ấy không phải thực yêu người phụ nữ kia sao? Như thế nào không chừa chút nào cho bà ta?"
"Đây là cha cháu an bài, tin tưởng ông ấy có suy nghĩ của mình."
Ôn Thiên Thụ nhẹ thở ra một hơi, nhìn xuống ba chữ rồng bay phượng múa "Thiên Mẫn Chi" kia, ở bên kia viết xuống tên của mình.
Một hồi cha con, một nét bút nhỏ bé, liền đem duyên phận kiếp này chấm dứt.
Cô buông bút, lại từ trong túi lấy ra một tờ giấy được gấp chỉnh tề, hai ngón tay đè xuống đẩy qua, "Đêm qua có người đưa cháu cái này."
Trần Tri Tường vừa mở ra thấy liền chau mày, "Là cô cháu?"
"Hẳn là."
"Đây là đe dọa." Trần Tri Tường dựa vào trực giác luật sư hỏi, "Đã báo cảnh sát chưa?"
"Thư đe dọa hoang đường như vậy," ông lại lắc đầu, "Cảnh sát chỉ sợ sẽ không thụ lí."
"Muốn hay không ta giúp cháu tìm hai người bảo vệ."
"Không cần," Ôn Thiên Thụ đẩy cửa sổ ra, gió đem tóc cô thổi bay, nhàn nhạt thanh hương tràn ngập, "Nếu cô dám muốn, sáu năm trước đã mang nó đi."
Trần Tri Tường nhìn cô muốn nói lại thôi, "Tóm lại mọi chuyện vẫn là để tâm một chút mới tốt, cha cháu hiện tại lại không còn nữa, vạn nhất ..."
"Đó cũng là số mệnh của cháu, chú Trần," cô nói, "Cháu nhận."
Lúc này thuyền gỗ lại xuyên qua một đầu cầu, chính giữa mùa hè, mặt trời chói chang nhô lên cao, ánh sáng tỏa ra nhiệt lượng khiến cây hương hai bên bờ sông bị nắng nóng lột ra, phiêu du khắp mặt nước.
Người chèo thuyền nơi mũi thuyền mang mũ rơm một chân đạp trên cọc gỗ, nhẹ nhàng ca lên làn điệu chỉ có ở vùng sông nước.
Ôn Thiên Thụ không nói tiếp, dựa cửa sổ nhìn về phía trên đường, mấy người đàn ông từ hẻm sâu đi ra, cầm đầu là một người có thân hình cao dài, bên ngoài áo trắng khoác một chiếc sơmi màu đen, vạt áo dắt vào lưng quần, sạch sẽ lưu loát.
Là Hoắc Hàn.
Anh đang nói chuyện với người khác, khóe miệng khẽ nhếch, thoạt nhìn tựa hồ tâm tình không tồi.
Người đàn ông trẻ tuổi đi theo phía sau anh vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn khắp nơi, tựa như đang tìm cái gì, đoàn người theo sau thực mau lại đi vào một hẻm nhỏ ở cuối phố.
Cái hẻm nhỏ kia cũng không thông tới nhiều nơi ...
Ôn Thiên Thụ bỗng nhiên đứng lên, "Chú Trần, cháu có việc phải đi trước."
"Đi đâu?" Trần Tri Tường biết cô là nhất thời nảy ra suy nghĩ.
"Đồn công an."
Trần Tri Tường đang muốn nói thì cô lại cắt ngang, "Cháu không phải đi báo án," cô gấp lại tờ giấy như cũ, "Chỉ là muốn đi xác nhận một việc."
"Phồn Phồn, không muốn biết lời cuối cùng cha cháu để lại là gì sao?"
Ôn Thiên Thụ đã đẩy cửa nhỏ chuẩn bị đi ra ngoài, nghe vậy dừng bước chân nhưng cũng không quay đầu lại.
Trần Tri Tường cũng không cần cô trả lời, ông đọc từng câu từng chữ rõ ràng mà nói cho cô, "Cha cháu nói, ông để lại cho cháu mỗi một phân tiền đều là sạch sẽ."
Ôn Thiên Thụ nhẹ nhàng mà "Ồ" một tiếng.
"Phồn Phồn, đừng hận ông ấy."
Đương nhiên không hận.
Hận một người đã chết có ý nghĩa gì?
Mười phút sau, Ôn Thiên Thụ đứng ở cửa phòng khách của đồn công an, vừa lúc bên trong một người cảnh sát trẻ ra tới, trong tay cầm một cốc sứ còn đang tỏa nhiệt.
"Xin chào, tôi muốn tìm cảnh sát Hoắc Hàn."
Dương Tiểu Dương nhìn nhìn cô, đem tay để trên môi ho nhẹ hai tiếng, "Xin lỗi, có phải cô nhầm hay không? Chúng tôi ở đây không có người này."
Ôn Thiên Thụ gật gật đầu, "Tôi muốn báo án."
Dương Tiểu Dương chạy nhanh đưa cô đi vào.
Ôn Thiên Thụ đơn giản đem mọi việc nói một chút.
"Cái này sao lại là thư đe dọa?" Dương Tiểu Dương có chút không biết nên khóc hay nên cười mà chỉ vào tờ giấy kia, mặt trên vẽ một trái tim màu hồng, bên trái còn cắm một mũi tên nghiêng nghiêng, "Đây không phải mũi tên nổi danh của thần Cupid sao?"
Anh ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại lần nữa nhìn về phía cô gái ngồi đối diện, rất xinh đẹp, khí chất toàn thân cũng không phải sinh trưởng trong núi mà được, anh ta suy đoán nói không chừng là người ái mộ cô, trộm vẽ bức họa này để tỏ tình, lại bị xuyên tạc thành thư đe dọa ...
Bất quá, mạch não kiểu gì mới có thể đem thư tỏ tỉnh cùng thư đe dọa nhập làm một?
Dương Tiểu Dương lại nhìn cô một cái.
"Mũi tên của thần Cupid?"
"Chính là mũi tên của thần tình yêu, nghe nói bị nó bắn trúng sẽ lập tức rơi vào bể tình."
Ôn Thiên Thụ chậm rãi nhéo khóe môi, "Thật là ý tưởng lãng mạn."
Ánh mắt cô từ ảnh chụp một loạt nhân viên công tác treo trên tường dời đi, "Xem ra là tôi nghĩ sai rồi."
Anh có lẽ cũng không phải cảnh sát ở nơi này.
"Không có việc gì không có việc gì," Dương Tiểu Dương xua tay, "Là hiểu lầm thì tốt."
Anh ta đưa cô ra ngoài, thấy khí trời quá nắng nóng liền trở lại văn phòng lấy chiếc dù mới lĩnh buổi sáng đưa cho cô.
Không lâu sau, Sở trưởng đồn công an cũng tới, phía sau có hai người đàn ông xa lạ đi theo, một người là chàng trai trẻ tuổi, một người khác ...
Người đàn ông kia đứng dưới ánh sáng, vóc dáng rất cao, chỉ là trên người ẩn ẩn có một loại cảm giác áp bách không rõ, Dương Tiểu Dương còn chưa kịp nhìn kỹ, bọn họ đã đi vào văn phòng Sở trưởng. Còn đặc biệt đóng cửa lại, đại khái là có chuyện quan trọng muốn nói. Dương Tiểu Dương trở lại chỗ ngồi, bắt đầu viết báo cáo công tác thời gian gần đây, đến khi kết thúc, cửa bên kia rốt cuộc có động tĩnh, anh ta nhìn thời gian, đã qua gần một giờ.
Anh ta nhìn thấy Sở trưởng đưa bọn họ đến cửa, người đàn ông cao lớn kia dáng đứng thẳng tắp, chỉ là bóng dáng liền cho người ta một loại cảm giác khí khái.
Người đàn ông cùng Sở trường bắt tay sau đó hướng anh chàng trẻ tuổi bá cổ, hai người cùng sóng vai đi xuống.
"Sở trưởng, bọn họ là ai vậy?" Dương Tiểu Dương lập tức thò lại gần.
Sở trưởng vẻ mặt giữ kín như bưng, chỉ nói, "Trên tỉnh mời xuống, để chúng ta phối hợp một vài công tác."
Dương Tiểu Dương lập tức khẩn trương,
"Chẳng lẽ là có tội phạm trọng án trốn tới chỗ chúng ta?"
Trên đầu ăn cái đập mạnh, "Sợ?"
Anh ta vỗ vỗ ngực, "Cũng không có đang sợ!"
Sở trưởng nhìn về phía hai bóng người đã đi xa kia, bỗng nhiên cảm thán, "Đội trưởng Hoắc này thật là không đơn giản a ..."
"Đội trưởng Hoắc?"
"Sao nào?"
"Vừa rồi có một cô gái tới đây nói muốn tìm cảnh sát Hoắc Hàn, cháu ..." Dương Tiểu Dương bỗng nhiên kích động đến vỗ đùi, nói năng lộn xộn, "Chú nói chính là Hoắc Hàn? Cái người nhiều lần lập kỳ công, đã từng ..."
"Lần động đất năm đó, chính anh ta đã cứu cháu, lúc ấy anh ta còn ở bộ đội đặc chủng, đi bộ cung cấp vật tư cho khu thiên tai ..."
Chính mình mặc vào một thân cảnh phục, dưới quốc kỳ trang nghiêm hứa hẹn, chính là bởi vì người đàn ông này!
Dương Tiểu Dương đáy lòng muôn vàn cảm khái, hướng về phía hai người rời đi làm một cái chào kính cẩn.
Hoắc Hàn cùng Thịnh Thiên Chúc từ đồn công an ra tới, ở ven đường tìm quán trà lạnh, mỗi người gọi một bát trà lớn, Hoắc Hàn mặt không đổi sắc mà uống xong, buông chén, mu bàn tay vuốt qua cằm, "Đợi lát nữa cậu về khách sạn trước."
"Đi đâu?"
"Có chút việc."
Mấy ngày nay đều ở trong núi nghiên cứu địa hình, còn chưa kịp tới bái phỏng tiền bối một cái.
Nửa giờ sau, Hoắc Hàn đứng trước một phiến cửa gỗ cao cỡ nửa người, hoa mộc nở rực rỡ, thấp thoáng nhà ở xưa cũ, sau khi gõ cửa liền có một người già chống gậy tập tễnh đi tới mở cửa.
"Giáo sư Ngô, xin chào, tôi là Hoắc Hàn."
Ông mang lên chiếc kính viễn thị treo ở trước ngực, tinh tế đánh giá người trước mắt một phen, tươi cười ôn hòa, "Vào đi."
Hai người vào phòng.
Trên bàn đã pha xong một ấm trà, lão Ngô rót một ly cho Hoắc Hàn, "Tiểu Chu ... còn không có tin tức?"
Tay ông có chút run, nước trà hơi sánh ra, Hoắc Hàn vội vàng tiếp lấy.
"Không có."
Hai người đều ăn ý mà trầm mặc, hai bên đều minh bạch, người đại khái là ... dữ nhiều lành ít.
Lão Ngô khi còn trẻ là giáo sư khoa khảo cổ, sau lại chuyển ngạch, hơn nửa đời người đều hiến cho công tác bảo vệ văn vật, Tiểu Chu là trợ thủ đắc lực trước kia của ông, dưới nhân duyên trùng hợp đã lẻn vào tập đoàn buôn lậu văn vật lớn nhất trong nước lúc ấy nằm vùng, đi rồi không thấy trở về.
Tivi trong phòng khách được mở, thanh âm người chủ trì nghe có chút kích động, "Đối với nghiên cứu 'một vùng đường' (Không biết là gì ạ nhưng đại khái chắc là tên một chiến dịch gì đó của TQ) dọc tuyến di sản văn hóa, đã tới giai đoạn bảo hộ nhân loại cùng sở hữu di sản, đồng thời cũng sẽ xúc tiến truyền bá giá trị lớn nhất của di sản văn hóa, để nền văn minh được truyền bá ..."
Lão Ngô mở miệng trước, "Con đường này, gánh thì nặng mà đường thì xa."
Hoắc Hàn cười khẽ, "Dù xa, cũng sẽ có một ngày đi xong."
"Nói rất đúng!"
Lão Ngô vỗ vỗ bờ vai của anh, lực độ không lớn, nhưng Hoắc Hàn có thể cảm giác được mặt trên nặng trĩu phân lượng hàm ý, anh uống sạch nước trà, "Lần này tới, còn có chuyện muốn nhờ thầy hỗ trợ, khoảng thời gian trước tôi nhận được tin tức từ người của mình, nói là địa điểm giao dịch lần sau rất có thể ở chùa Thanh Minh."
"Chùa Thanh Minh?"
Giáo sư Ngô bỗng nhiên nhìn về phía bên cửa sổ, "Tiểu Thụ."
Hoắc Hàn nghi hoặc mà nhìn qua theo, chỉ thấy ghế mây dưới cửa sổ hơi hơi đung đưa, một cánh tay trắng như tuyết duỗi ra, hướng hai người vẫy vẫy.
Tiểu Thụ?
Tuy không thấy được khuôn mặt người nọ, nhưng một loại trực giác mãnh liệt cướp lấy toàn bộ tinh thần anh, thậm chí cả trái tim cũng bắt đầu nhảy loạn.