Cây chổi bị ném ở một bên, cậu đưa lưng về phía nó ngồi trên tảng đá, đầu như gà mổ thóc lắc tới lắc lui, nhìn dáng vẻ hẳn là đang ngủ gà ngủ gật?
Thật đúng là không phụ pháp hiệu đích thân Sư phụ đặt cho.
Ôn Thiên Thụ đi qua.
Tiểu hòa thượng bị bóng dáng bỗng nhiên đi tới làm cho hoảng sợ, vội vàng xoay người lại, miếng chocolate cắn trong miệng dọc theo khóe môi kéo đến bên lỗ tai, như một nét bút đậm rực rỡ.
Ôn Thiên Thụ làm như cái gì cũng chưa thấy, mặt không đổi sắc, "Giác Giác tiểu sư phụ."
Tiểu hòa thượng có chút hoảng, chắp tay trước ngực trả lễ, đem chocolate thu ở giữa hai tay, thật cẩn thận nhìn cô, còn không quên vươn đầu lưỡi nhỏ đi liếm khóe miệng.
Rốt cuộc chỉ là đứa trẻ nhỏ, nhìn cũng rất linh động đáng yêu, thật không hiểu người mẹ nhẫn tâm đến mức nào mà có thể vứt bỏ đứa nhỏ như vậy.
Nghe nói mẹ cậu bé ném cậu lại ở dưới chân núi vào một ngày tuyết rơi, ngày đó Phương trượng Đại sư thiền tu xong, trên đường nghe được tiếng khóc đứt quãng bị gió át đi, cảm thấy có chuyện, vừa ra ngoài liền thấy một cái giỏ tre đặt cạnh cửa, mở ra là một chiếc chăn bông màu đỏ hơi mỏng bọc lấy một đứa trẻ, khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh đến xanh tím, khóc đến thở hổn hển.
Người xuất gia lấy từ bi làm trọng, phương trượng nhặt đứa trẻ về nuôi bên mình, nuôi một lần liền năm sáu năm.
Tiểu hòa thượng làm đứa trẻ lớn lên nơi chùa miếu, tuy rằng ngẫu nhiên làm ra trò đùa dai, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục ngược lại còn tăng thêm một tia sắc thái sinh động trong thanh tu sinh hoạt, các sư huynh của cậu tuy rằng tội nghiệp cậu tham ăn đưa tới nạn chuột nối liền không dứt hoành hành, cũng chỉ là đôi câu vài lời mắng cậu cho có, thực ra đều thương cậu đến tận xương.
Ôn Thiên Thụ ngồi xuống cạnh cậu, lấy ra một bịch khăn giấy, đem một tờ đưa qua.
Tiểu hòa thượng không nhận, cô trực tiếp đặt trên cái tay béo mập của cậu, "Đến lúc Đại sư thấy lại muốn phạt cậu."
Cậu cầm khăn giấy bắt đầu lau mặt, càng lau càng nhòe, rất giống con mèo nhỏ, Ôn Thiên Thụ lại cầm tờ khăn giấy mới, động tác cực nhẹ mà giúp cậu lau sạch.
Tiểu hòa thượng hút hút cái mũi, có chút ủy khuất mà bĩu môi, "Sư phụ đã phạt."
Thanh âm của cậu càng ngày càng thấp, "Bởi vì đêm qua ngủ tè dầm, không cẩn thận lan sang tăng bào của sư huynh ... Sư phụ, sư phụ liền phạt ta quét toàn bộ hậu viện, vừa lúc đêm qua trời lại mưa to..."
Ôn Thiên Thụ nhìn mảnh sân phủ kín lá rụng, không khỏi có chút thấy thương cậu, "Sư huynh không có tới giúp cậu sao?"
Tiểu hòa thượng lắc đầu, "Sư phụ không cho."
Rồi lại cúi đầu muốn đem chocolate còn dư ăn nốt.
Ôn Thiên Thụ nhìn một cái bao bì đóng gói, mặt trên công khai in hai chữ to đùng "Đức Vu", cô hỏi, "Chocolate này là ai cho?"
Tiểu hòa thượng nghiêng đầu, nghĩ nghĩ nói, "Là một chú mặc váy màu tím, đầu tiên là hỏi ta trong chùa có nơi nào đẹp để ngắm cảnh, thăm thú, lại hỏi Thiên Phật tháp ở nơi nào, ta đều nói tất cả cho hắn, hắn liền cho ta cái này ăn ngon."
Người đàn ông mặc váy tím?
Ôn Thiên Thụ nhẹ nhíu mi tâm, Thiên Phật tháp là tòa bạch tháp nơi cô tu bổ bích hoạ, không có tình huống đặc thù, ngày thường đều không mở cửa cho bên ngoài , người kia hỏi cái này làm gì?
"Sư phụ có cùng cậu nói chưa, không được tùy tiện ăn đồ người lạ đưa."
Tiểu hòa thượng chột dạ chớp chớp mắt, "Không có."
Đó chính là có.
Ôn Thiên Thụ còn chưa nói gì, tiểu hòa thượng đã liếc mắt nhìn cô, nhéo cổ tay áo nhỏ tiếng nhận sai, "Có."
"Ta về sau ... sẽ không, cô không cần nói cho sư phụ ta." Bằng không sẽ phải quét sân này đến chết.
"Được."
"Nhưng mà," cô có một nghi vấn, "Trước khi trời tối cậu thật sự có thể quét sạch sẽ sân này?"
"Đương nhiên!" Tiểu hòa thượng cầm lấy cây chổi một lần nữa, lại khôi phục bộ dáng tiểu đại nhân kia, "Người xuất gia không nói dối."
Ôn Thiên Thụ cười cười, "Hy vọng đến lúc ăn cơm có thể nhìn thấy cậu, Giác Giác tiểu sư phụ."
Chùa miếu tăng nhân đều nghiêm khắc tuân thủ giới luật quá ngọ vô thực (quá ngọ vô thực – qua trưa thì không ăn nữa), nhưng tiểu hòa thượng đang ở lúc phát triển thân thể, bởi vậy được thêm phúc lợi cùng các nhóm khách hành hương ăn cơm chiều.
Nhưng mà, thẳng đến khi mặt trời ngả về phía tây, khi đại mõ cùng kẻng gõ vang lên trên hành lang, Ôn Thiên Thụ cũng chưa thấy thân ảnh béo đô đô kia, xem ra Giác Giác tiểu sư phụ lại lần nữa nói dối.
Trai đường (có thể xem như nhà ăn trong chùa) chỉ cung cấp thức ăn chay, bốn món ăn một món canh, phần lớn là hương vị thanh đạm.
Nội đường cực kỳ an tĩnh, nam nữ khách hành hương chia làm hai bên ngồi, trước mặt đều có hai cái bát, dùng để đựng cơm và đồ ăn, gần đây khách hành hương dùng cơm chay nhiều lên, người phục vụ trong trai đường bận đến chóng mặt.
Ôn Thiên Thụ uống một ngụm canh, trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy ở đối diện một khoảng màu tím liền nghĩ ngay đến người thúc thúc mặc váy tím trong miệng tiểu hòa thượng, không khỏi liếc mắt nhìn nhiều một chút.
Hóa ra chỉ là áo sơmi có vạt áo hơi dài một chút.
Đại khái là do thói quen, cô nhẹ quét mắt một cái liền nhớ kỹ bộ dáng người đàn ông, đầu đinh, mặt chữ điền, râu quai nón, mặc sơmi màu tím, trên cổ là một chuỗi vòng vàng như ẩn như hiện, cổ tay cũng cũng có một chiếc vòng kim biểu.
Nói vậy Liêu Nguyên sư phó hẳn là bận đến u mê rồi, người như vậy thường lui tới hẳn là tuyệt đối sẽ không để cho ngủ lại trong chùa.
Dùng xong cơm từ trai đường đi ra, sắc trời đã gần tối, không khí đình trệ khô nóng, dường như sắp có mưa to.
Ôn Thiên Thụ ngồi xổm dưới một gốc cây bồ đề xem đàn kiến chuyển nhà, nhặt một mảnh lá cây, hỗ trợ gạt sạch chướng ngại vật trên đường đi.
Cách đó không xa, trên mái hiên trước cửa có treo một chiếc đèn, phía dưới là mấy người khách hành hương đang theo thứ tự hướng hòm công đức thả tiền dầu mè, trong chùa thức ăn chay từ trước đến nay không thu phí, đại đa số khách hành hương đều nguyện ý quyên chút phí dầu mè, đại biểu tâm ý.
Lục tục có người đi qua, thấy dưới tàng cây mỹ nhân như ngọc, dưới ánh sáng màu cam mông lung nhu hòa, bóng dáng phảng phất đều tự mang phong tình, ánh mắt sôi nổi ghé lại, cũng có mấy người đàn ông không thèm che dấu mà nhìn chằm chằm, đi xa rồi còn nhịn không được liên tục ngoái lại nhìn, thình lình ăn phải một cái mắt lạnh của vợ hoặc bạn gái, xám xịt bị kéo đi.
Ôn Thiên Thụ không chút nào để ý tới những ánh mắt trêu chọc, đem lá cây có kiến bò lên run nhẹ rơi xuống đất, di động cũng theo đó bị trượt ra.
Cô đột nhiên nhớ tới mình còn có chuyện đã quên làm.
———
Gần 9 giờ, gió đã ngừng, chân trời ẩn ẩn xẹt qua vài tia chớp.
Hoắc Hàn mới vừa ở suối nước tắm rửa xong, đỉnh đầu tóc còn ướt, đang muốn về phòng thì Thịnh Thiên Chúc từ phía sau đuổi theo, hướng anh cười hắc hắc không ngừng.
"Sao nào?" Hoắc Hàn tay đặt ở mộc lan, thò người ra ngẩng đầu nhìn sắc trời xám xịt.
"Anh Hàn," Thịnh Thiên Chúc đi qua, nhẹ giọng hỏi, "Anh cùng cô gái nhỏ kia, rốt cuộc sao lại như thế?"
Hoắc Hàn nhất thời không phản ứng lại, "Cô gái nhỏ nào?"
"Chính là buổi chiều ..." Thịnh Thiên Chúc nhưng thật ra có chút ngượng ngùng, "Hôn trên mặt anh, còn ... cái kia a."
"Ừ."
Đây là có ý tứ gì?
Thịnh Thiên Chúc sờ sờ cái ót, "Hai người......"
"Tôi cùng cô ấy không có quan hệ gì."
Thịnh Thiên Chúc có điểm mông lung, ai hỏi hai người cái gì quan hệ ?
Tuy rằng người này vẫn giữ điệu bộ không mặn không nhạt như cũ nhưng có thể cảm giác được rõ ràng khí tràng cả người không giống, nhưng cụ thể lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào.
Hoắc Hàn lấy tay vịn cửa, hơi hơi dùng sức, "Thứ bảy tuần sau chính là Tết hoa đăng, bọn họ nhất định sẽ lấy ngày trước đó giao dịch tại đây ..."
Nói đến chính sự, Thịnh Thiên Chúc cũng không dám qua loa, "Hai ngày này không hiểu sao chúng ta đều không có tin tức bên kia."
Những năm gần đây, ở vấn đề bảo vệ văn vật, quốc gia tăng lớn lực độ, nhưng bởi vì buôn lậu văn vật, đặc biệt là văn vật quý hiếm có phí tổn thấp tiền lời cao, lợi nhuận kếch xù khiến rất nhiều phần tử bất hợp pháp không tiếc bí quá hoá liều, theo thống kê chưa hoàn chỉnh, trong phạm vi toàn cầu giao dịch văn vật phi pháp chỉ đứng sau giao dịch thuốc phiện cùng vũ khí.
Để tránh né truy bắt của pháp luật, kẻ phạm tội văn vật đều giống nhau áp dụng phương thức gây án vượt thành phố hoặc vượt tỉnh, tựa như một đám trước mắt này, đoàn người Hoắc Hàn từ Thiểm Tây đuổi tới nội Mông Cổ, lại đến Sơn Tây, Quảng Đông, cuối cùng mới định tại trấn Lan Khê phía Tây Nam biên thuỳ này.
"Tóm lại, mấy ngày nay nhất định phải lưu ý chung quanh nhiều hơn, trời sắp mưa, rắn ở trong động cũng nghẹn không đi được."
Hoắc Hàn giao việc xong, lại tựa hồ có chút thất thần nói ra một câu, "Còn có, cô ấy không phải cô gái nhỏ, cô ấy lớn hơn cậu 5 tuổi."
Thịnh Thiên Chúc miệng mở lớn đến có thể nhét cả quả trứng vịt.
Kia không phải cô ấy ... 25 tuổi?
Nhìn không giống a.
Không đúng, trọng điểm chẳng lẽ không phải — chúng tôi không quan hệ? Kia như thế nào biết được người ta bao nhiêu tuổi rõ ràng như vậy?
Khi cậu ta nhìn lại, chỉ thấy một bên sườn mặt cứng rắn, phảng phất bao phủ một tầng sương.
Tình huống như thế nào?
Thịnh Thiên Chúc nghĩ trăm lần cũng không ra.
Hoắc Hàn đẩy cửa bước vào phòng, lập tức đã nhận ra có điều không thích hợp, trong phòng còn có người khác!
Anh lén lút trở tay sờ đến sau eo, lấy ra một khẩu súng, ánh mắt sắc bén trong bóng đêm tìm kiếm đối phương.
"Là em." Thanh âm là từ đầu giường truyền đến.
Tiếng nói thanh đạm quen thuộc, dễ dàng đem Hoắc Hàn nguyên bản đề phòng triệt tiêu, anh thả lại khẩu súng, thuận tay bật đèn.
"Bang" một tiếng thắp sáng bóng tối, Ôn Thiên Thụ ngồi ở trước giường cả người cũng sáng lên.
"Cô tới nơi này làm gì?"
Ôn Thiên Thụ nhìn về phía anh, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm.
Tôi nói đến làm anh, có sợ không?
Chung quy vẫn là để ý anh vừa nói câu kia phân rõ giới hạn "Tôi cùng cô ấy không có quan hệ gì".
"Em tới đây cho anh số di động."
Nói xong, Ôn Thiên Thụ ung dung một tay chống cằm, hào phóng đánh giá người đàn ông thân trên để trần, phía dưới chỉ có một cái quần dài màu đen, đã sớm nhìn ra dáng người anh không tồi, không nghĩ tới còn có cơ bụng tám múi cùng đường nhân ngư, các khối cơ bắp cứng rắn, dáng người cao, thoạt nhìn tinh mà không tráng, cô có chút ngứa ngáy tay chân, không biết nếu sờ lên sẽ là cảm giác gì.
Hoắc Hàn hậu tri hậu giác ý thức được vừa rồi cô đang nhìn cái gì, từ phía sau cửa cầm lên chiếc áo sơmi đen mặc vào, "Cô vào bằng cách nào?"
"Cửa không có khóa." Ôn Thiên Thụ cười như có thâm ý khác.
Không có khả năng.
Tầm mắt Hoắc Hàn từ trên cửa sổ nửa che nửa lộ thu hồi lại, cũng không nói gì cô, anh đi đến một bên muốn rót cốc nước, đổ được một nửa lại cảm thấy để cô dùng cốc của mình rất là không ổn, nhưng lại không có thêm cái cốc nào, đành phải thôi.
Để thuận tiện cho ban đêm ra ngoài điều tra tình huống, anh ở một mình tại bên cạnh kho hàng nhỏ, bên trong chất đống không ít xi măng, công cụ và đủ loại đồ vật linh tinh, không gian nhỏ hẹp, khó khăn lắm mới có thể đặt một cái giường nhỏ vào, đến bàn ghế cũng đều không có.
Cách âm trong lều cũng thật không tốt, Hoắc Hàn tự nhiên biết cuộc nói chuyện vừa rồi bị người bên trong nghe rõ ràng, nhưng cô không đề cập tới, anh cũng sẽ không chủ động nhắc tới.
Trầm mặc phảng phất như một con sông không tiếng động chảy qua giữa hai người.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài trời nổi gió, cửa sổ bang bang rung động, mưa giông sắp tới, Hoắc Hàn đóng chắc cửa sổ, "Trời rất nhanh sẽ mưa, tôi đưa cô về."
Âm cuối của anh bị tiếng mưa rơi "Bùm bụp" che mất.
Căn lều dựng tạm bị mưa gió ngăn cách thành một thể giới nhỏ khép kín.
Tiếng sấm nổ vang, bóng đèn chớp lóe hai lần, không chống đỡ được liền rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Ôn Thiên Thụ có chút "Tiếc nuối" mà than nhẹ một tiếng, "Trời mưa thật lớn."
Cho nên ... đây là ý trời.
Hoắc Hàn đứng trong bóng tối, nghe vậy hơi hơi nheo lại đôi mắt, "Vậy chờ một chút."
Rất kỳ quái, rõ ràng phòng trong tràn ngập mùi xi măng vẩn đục, nhưng anh vẫn có thể ngửi được rõ ràng trên người cô hơi thở dễ ngửi do đã tắm gội, tựa như mùi hoa bị sương sớm tẩm ướt, đạm mà thanh lệ.
"Muốn lại đây ngồi ngồi không?" Giọng nói của cô tự nhiên như đó là giường của chính mình.
"Không cần."
Vừa mới rót vào cốc nước đã lạnh, Hoắc Hàn một ngụm uống xong, từ bên cạnh kéo một cái rương sắt lại đây, trực tiếp ngồi lên trên.
"Mấy năm nay tốt chứ?"
Anh gật đầu, "Cũng được."
"Thích công việc này?"
"Phải."
"Em thì sao?"
"..."
Hoắc Hàn thần sắc nháy mắt trở nên hơi phức tạp, đang do dự trả lời thế nào, người hỏi chuyện lại đã ngủ, tóc đen từ mép giường buông xuống, cơ hồ chạm đất, lông mi thật dài trên mặt trắng nõn, rơi xuống từng mảnh nhỏ.
Anh đặt dải tóc dài như tơ lụa đen bóng lên trên giường, lại lần nữa ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, ngẫu nhiên khi sấm sét nổ vang mới liếc mắt qua xem một cái.
Vừa thấy liền không dời được mắt.
Nhiều năm như vậy, bộ dáng cô vẫn thế không hề thay đổi, vốn dĩ đã lớn lên đẹp, hơn nữa một thân da thịt chăm đến trắng như tuyết, cũng khó trách bị Thịnh Thiên Chúc nhận nhầm là cô gái nhỏ.
Mấy năm nay đi qua trời nam đất bắc, cũng gặp qua những người có dáng vẻ xinh đẹp, nhưng không thể không thừa nhận, cô là người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp.
Đàn ông đều là động vật thị giác, Hoắc Hàn tự nhiên cũng không phải ngoại lệ, lần đầu tiên gặp mặt Ôn Thiên Thụ đã biết chính mình rơi vào rồi, nhưng sau khi ở chung, anh mới dần dần ý thức được — kể cả không có dung mạo tốt như vậy, anh cũng nhất định sẽ yêu cô, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Anh đã tưởng tượng cùng cô sống cả đời, nhưng cô đi dứt khoát như vậy, từ đó liền bặt vô âm tín.
Ngẫu nhiên cũng sẽ ở trong biển người tìm kiếm bóng dáng tương tự nhưng tìm không thấy.
Muốn quên, cũng không quên được.
Hiện tại người rốt cuộc gần ngay trước mắt, lại nửa phần cũng không thể tới gần.
Trời mưa đến nửa đêm liền ngừng.
Tờ mờ sáng ngày mới, Ôn Thiên Thụ còn đang buồn ngủ bị người đánh thức, cô xoa xoa hai mắt ngồi dậy, người còn có chút mơ hồ, nhìn khắp nơi, tựa hồ không biết mình ở nơi nào.
Thấy rõ người đàn ông ở đầu giường, cô chớp mắt một cái lặng đi, phản ứng một hồi lâu ý thức mới thu hồi, "Anh một đêm không ngủ?"
Hoắc Hàn "Phải" một tiếng.
Trầm thấp lại mang theo một tia khàn khàn mệt mỏi.
Ở nơi này phần lớn là đàn ông cao lớn thô kệch, ngày thường lỗ mãng quen, chuyện hài thô tục há mồm là ra, quan hệ linh tinh cũng thường xuyên là truyện trà dư tửu hậu, nếu để cho bọn họ biết một cô gái trẻ ...
Chính anh nhưng thật ra không sao cả, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới cô.
Ôn Thiên Thụ đơn giản thu thập một chút, hai người một trước một sau ra cửa.
Thời gian tảng sáng không khí mang theo một chút lạnh lẽo.
Cô đi rất chậm, anh cũng phối hợp theo bước chân cô, giữa hai người lẫn nhau vẫn duy trì khoảng cách, nhưng trên mặt đất bóng dáng nhìn qua lại rất thân mật.
Đi về phía trước, cửa sơn môn đã đến gần trước mắt.
Hoắc Hàn đưa người đến, đang muốn xoay người rời đi, lại nghe được động tĩnh sau bức tường, tựa hồ có người đang thấp giọng nói chuyện, anh lập tức cảnh giác mà dán lên tường.
"Làm sao vậy?" Ôn Thiên Thụ nghi hoặc cùng đi qua.
"Kẽo kẹt" một tiếng thanh thúy tiếng cành khô gãy từ dưới chân cô truyền ra.
Người phía trong tường lập tức đình chỉ nói chuyện với nhau.
Ôn Thiên Thụ từ biểu tình lạnh lùng của Hoắc Hàn như ý thức được cái gì, đang định bóp mũi giả tiếng mèo kêu lại bị anh nắm cổ tay, một phen kéo qua.
Phía sau lưng đụng vào tường, tiếp theo người đàn ông toàn bộ đè ép lên, đem cô bao phủ dưới bóng của anh.
Hai người chóp mũi cơ hồ dán lấy nhau, cùng nghe hô hấp.
Cửa từ bên trong mở ra một khe hở nhỏ.
Ôn Thiên Thụ theo bản năng dùng sức ôm lấy eo anh, tim đập "Phanh phanh" gia tốc.
Cơ hồ cùng lúc đó, bàn tay to của Hoắc Hàn cũng từ hai sườn che lại mặt cô, cúi đầu, cái trán chống lên cô.
Cô được anh bảo hộ đến kín mít, một giọt nước cũng không lọt.
Nhưng mà, từ góc độ kẻ thứ ba mà xem thì hai người nghiễm nhiên chính là một đôi nam nữ yêu đương vụng trộm, nhất thời hứng thú tới, không quan tâm mà tại nơi giới luật nghiêm ngặt này qua lại.
Quả nhiên —
"Không có việc gì," một trận ái muội tiếng cười đàn ông đều hiểu theo sau, "Khả năng vừa mắt, đang đánh dã chiến đâu."
Những người đó thực mau liền rời đi.
Hoắc Hàn đang muốn thở phào một hơi, cả người lại căng thẳng, có cái gì mềm mại đụng phải môi anh ...
Lần đầu, có thể nói là do không cẩn thận.
Lần thứ hai, liền thành có phần cố ý.
Lần thứ ba, khắp nơi ......
Đây là hôn đến nhiệt tình?
————————
Edit: Chương này dài đến dã man a T.T