Ôn Thiên Thụ ngồi ở trên người Hoắc Hàn, thời tiết thay đổi, tật xấu đau chân lại tái phát, khó chịu như bị kim đâm, giữa nhức mỏi lại mang theo mềm nhũn.
Hoắc Hàn đang giúp cô xoa chân, lòng bàn tay anh như châm lên một ngọn lửa nhỏ, những nơi anh chạm vào đều trở nên ấm áp, bên ngoài tiếng mưa rơi rất lớn, trái tim cô lại cảm thấy bình tĩnh một cách khó hiểu, ngửi hơi thở quen thuộc kia, chậm rãi nhắm mắt lại dựa vào trên vai anh.
Ngủ không bao lâu thì bị người đẩy tỉnh, Ôn Thiên Thụ mơ hồ mở mắt ra, chỉ thấy mẹ cô vẻ mặt đầy ý cười đứng ở mép giường, "Phồn Phồn, mau dậy nào, hôm nay là ngày đại hỉ của con, không thể lại ngủ nướng."
Cô ngây ngô ngồi dậy trên giường, kinh ngạc mà nhìn chính mình đang mặc một bộ áo cưới đỏ như lửa trong gương, chỉ vàng đan đầy trên làn váy, trước ngực thêu một đôi uyên ương đặc biệt tinh xảo sinh động, em trai Chu Mộ Vũ ngồi xổm trên mặt đất đẩy giầy thêu qua lại, ngẩng đầu vui vẻ nói, "Chị đừng phát ngốc nữa, anh rể còn đang chờ ở bên ngoài đó."
Anh rể?
Ôn Thiên Thụ cực kỳ nghi hoặc.
Mẹ cô ở bên cạnh rơi lệ, cha kế ôn nhu an ủi cô, "Khóc cái gì, đây là ngày vui nhất của Phồn Phồn, con nên cảm thấy cao hứng mới đúng."
Bạch Tuyết Ca như cô gái nhỏ nép vào lòng Chu Mộ Sơn, nũng nịu mà cười, "Phồn Phồn, chị có phải vui đến choáng váng rồi không?"
Tất cả mọi người đều cười.
Chỉ có cô cảm giác chính mình là người ngoài cuộc, rất nhanh lại đã bị đưa lên kiệu hoa.
Kiệu hoa một đường đi vào trong núi, đường không bằng phẳng, khiến cho Ôn Thiên Thụ mơ màng sắp ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng, từ từ mất đi tri giác.
Cô là buồn vệ sinh mà tỉnh.
Lại phát hiện chính mình đang ngủ trong quan tài, bốn khối gỗ kiên cố gắt gao bao lấy cô, cô hô to, đấm đánh, giãy giụa, không khí bên trong ngày càng loãng, hơi thở thoi thóp, trong một cái chớp mắt như vậy, cô bỗng nhiên hiểu được, hết thảy đều không làm nên chuyện gì.
Không khí, hy vọng cùng cô đều bị phán tử hình.
Một lần nữa cô nhắm mắt lại, an tĩnh chờ đợi kết quả.
Thời gian theo tiếng tim đập từng chút một trôi đi.
"Phồn Phồn!"
Không khí cùng thanh âm đồng thời tiến vào, đinh tai nhức óc, tim đập kịch liệt, cô khó có thể tin mà nhìn người xuất hiện ở phía trên, nước từ khóe mắt chảy xuống, "Ba ba!"
Cô biết.
Sao cô có thể quên?
Vô luận phát sinh chuyện gì, người đàn ông này đều sẽ cố gắng quên mình, vượt mọi chông gai, chỉ vì cô mà đến.
Cô ở trong lòng ngực cha mình lên tiếng khóc lớn.
Thiên Mẫn Chi vỗ về sau lưng cô, "Phồn Phồn đừng sợ, không sợ a, là ba ba."
Cô rốt cuộc ngừng nước mắt, lại nghe ông nói, "Ba ba muốn đi một nơi rất xa rất xa, con nhất định phải sống thật tốt nhé."
"Có thể không đi không."
Không còn thanh âm trả lời cô.
Ôn Thiên Thụ hút hút mũi, trước mắt vẫn là một mảnh tối tăm, ở đối diện Thịnh Thiên Chúc và Dương Tiểu Dương đã tựa lưng vào nhau ngủ rồi, bên tai có hơi thở thấm ướt kề sát cô, "Gặp ác mộng?"
Lúc này cô mới phát hiện mình đang nắm chặt tay anh, vội vàng buông ra, lại bị anh nhẹ nhàng nắm lại, "Phồn Phồn."
"Em mơ thấy cha em."
Tay Hoắc Hàn vòng trên eo cô bất giác buộc chặt, khó trách cô ở trong mộng bất lực như vậy, tiếng khóc kia phảng phất vẫn còn tại bên tai, đâm vào tim anh cũng đau theo, "Chỉ là mộng, không có việc gì."
Thanh âm thấp đến mực chỉ có hai người lẫn nhau mới có thể nghe thấy, "Anh ở đây, vẫn luôn ở đây."
Hẳn là lúc trước nghe anh kể sự việc tân nương minh hôn (gả vợ cho người chết), cho nên mới gặp giấc mộng như vậy, khi đó cô tưởng rằng nếu chính mình có gặp loại tình cảnh này, chẳng sợ liều mạng ba ba cũng nhất định sẽ đến cứu cô.
"Hoắc Hàn, có phải em thực bất hiếu hay không." Cô vẫn là quá tùy hứng, không duyên cớ lãng phí nhiều thời giờ như vậy.
"Không thể nào," anh quơ quơ đôi tay hai người đang nắm chặt, "Thân tình không phân đúng sai, tình yêu của cha mẹ cao hơn núi sâu hơn biển, vô luận phát sinh cái gì, anh tin cha em nhất định sẽ vì em mà cảm thấy kiêu ngạo."
Cô nhớ tới việc mẹ anh vì đi theo cha anh mà bỏ xuống anh em bọn họ, năm đó bả vai non mềm như vậy lại phải chèo chống cả một gia đình, anh trước sau đều cứng cỏi hơn cô quá nhiều.
"Anh có trách mẹ anh không?"
Nhiều năm gian khổ chỉ hóa thành một tia cười vân đạm phong khinh (gió cuốn mây bay, ý chỉ coi mọi chuyện đều như mây gió thoáng qua, không để tâm) bên môi, Hoắc Hàn lắc đầu, "Chưa từng có."
Anh nói không có, đó chính là hoàn toàn không có.
Ôn Thiên Thụ dùng sức cắn hàm răng. Cô từng trách, từng oán, từng hận.
Gia đình hoàn mỹ trong mắt người ngoài, kỳ thật đều là dựa vào những lời nói dối chồng chất mà thành.
Ba ba ở khách sạn ngoại tình bị phát hiện tại trận, ông chỉ có một câu trả lời tái nhợt với vợ của mình, "Thật xin lỗi, chúng ta ly hôn đi."
Mẹ nhất thời khó có thể tiếp thu, kéo dài ba tháng mới làm thủ tục ly hôn.
Sau ngày ly hôn, ba ba cùng tình nhân của ông lãnh chứng (lĩnh giấy chứng nhận kết hôn), càng châm chọc hơn chính là, sau khi ly hôn một tháng, mẹ cô phát hiện mình có thai hai tháng, cũng hoả tốc cùng cha ruột đứa trẻ là Chu Tiềm tạo nên gia đình mới.
Một cái nhà, cứ như vậy phá thành mảnh nhỏ.
Từ đầu đến cuối, không có người hỏi qua ý của cô, cuối cùng toà án đem cô phán cho ba ba.
Cô lại ai cũng không muốn ở cùng, bắt đầu khắp nơi phiêu bạc, lưu lạc.
Nếu không có năm đó rời nhà trốn đi, cô cũng sẽ không gặp được một người đàn ông tốt như vậy.
Nhiều năm sau, nhân quả tuần hoàn, ai thị ai phi, như thế nào định đoạt?
"Hoắc Hàn," Ôn Thiên Thụ ngửa đầu nhìn anh, "Về sau, ai em cũng đều không trách, rất mệt."
"Được." Anh hôn má cô, "Chân còn đau không?"
"Còn có chút, lại xoa xoa." Mang theo chút giọng mũi, nghe giống như đang làm nũng, phá lệ khiến người hưởng thụ.
Lúc này sắc trời đã tối, mưa cũng nhỏ hơn, Sở Trưởng bên kia rốt cuộc có tin tức, nhân viên đều đã tập hợp, kiểm kê xong nhân số, liền chờ phân phối nhiệm vụ.
Bởi vì đối phương là đồ đệ cùng hung cực ác, lãnh đạo Trấn tổ chức đoàn dân binh chỉ chọn những người có kinh nghiệm lại đây cùng với người của Đồn công an, thêm lên cũng bất quá hơn mười người, phòng tuyến này vẫn là quá mỏng yếu đi.
Hoắc Hàn cường điệu mấy hạng mục công việc quan trọng, tiếp theo đem bọn họ phân đến các yếu điểm phụ cận cổ mộ, "Phải đặc biệt chú ý, một khi phát hiện bất luận cái gì khác thường, không được tự ý hành động, phải lập tức báo cáo."
Đại khái ý thức được tình hình nghiêm trọng, hai ba người trẻ tuổi trên mặt mang theo hưng phấn mới mẻ cùng khẩn trương, đi đường đều cùng tay cùng chân, Hoắc Hàn xoay người sang chỗ khác hỏi Thịnh Thiên Chúc, "Cục phó Trần bọn họ đến đâu rồi?"
"Trên núi tín hiệu không tốt, còn chưa liên hệ được."
"Lại đi thử xem."
"Vâng."
Hoắc Hàn cúi thấp người chui vào sơn động, vừa lúc Ôn Thiên Thụ cũng thò người ra nhìn xung quanh, hai người đụng vào nhau, anh đỡ cánh tay cô lại cùng nhau đi vào.
"Sắp tới khả năng sẽ phát sinh xung đột, anh bảo người đưa em xuống núi trước." Rốt cuộc chưa trải qua sự đời, vừa mới rồi có một người trẻ tuổi sợ tới mức chân mềm oặt, một khi gặp phải đám người kia, không khác gì lấy trứng chọi đá, một chút phần thắng đều không có.
Người đàn ông đầu tóc còn ướt, hơi rối loạn rũ ở trên trán, cặp mắt kia lại có vẻ đặc biệt đen nhánh trong trẻo, chỉ một ánh mắt, Ôn Thiên Thụ liền hiểu băn khoăn trong lòng anh, môi dùng sức cọ anh một chút, "Em chờ anh trở về."
Hoắc Hàn ôm lấy mặt cô, tựa trán lên trán cô, "Trở về tắm nước nóng, ngủ một giấc thật ngon." anh hơi dừng một chút, "Chờ anh."
"Vâng."
Ôn Thiên Thụ ngoài miệng nói được lưu loát, nhưng khi nhìn đến anh xoay người rời đi, vẫn là nhịn không được dùng sức ôm lấy eo anh, "Hết thảy phải cẩn thận!"
Bọn họ có động tĩnh lớn như vậy, Anh Đức hẳn đã sớm phát hiện, nếu đây là cơ hội rửa nhục duy nhất thì hắn chỉ có thể bí quá hoá liều trước khi toàn lực lượng đến giành trước hành động, nếu không rất có thể lại trở thành công dã tràng.
Cô biết mình ở lại chỗ này cũng chỉ làm cho Hoắc Hàn lo lắng hơn, hơn nữa trước khi hành động, anh Đức và đám người kia khẳng định cũng không hơi đâu bận tâm cô, mục tiêu của hắn là cổ mộ, cùng với thanh trừng hết thảy trở ngại đến hành động trộm mộ của chúng.
Sau hai giờ, trong phạm vi cổ mộ đã định Hoắc Hàn lại tuần tra một lần nữa, cổ vũ mấy chàng trai đánh lên tinh thần, đang muốn đi đến điểm tiếp theo thì nhận được tin nhắn thoại của Ôn Thiên Thụ, cô đã trở lại nhà bà cụ, hết thảy đều ngoan ngoãn làm theo lời anh nói, tin nhắn này là nằm ở trên giường gửi.
Anh ngẩng đầu nhìn lại, giữa ánh đèn mông lung mưa phùn bay tán loạn, trong đêm khuya Tương Tư Lĩnh đắm chìm trong biểu hiện giả dối ôn nhu, anh chậm rãi cúi lại gần, sát vào màn hình di động, trên tên của cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.
Mưa lại lớn dần.
Thịnh Thiên Chúc mặc áo mưa đi lại, "Anh Hàn, anh nói khi nào bọn họ sẽ hành động."
Hoắc Hàn đang cúi đầu châm thuốc, chuẩn bị để nâng cao tinh thần, thuốc lá bị nước mưa tẩm ướt, làm thế nào cũng không châm được, anh thả lại bật lửa vào trong túi, đem thuốc lá vê nát, đặt dưới chóp mũi ngửi thật sâu vài cái, "Muộn nhất là trước hừng đông."
Thịnh Thiên Chúc từ trước đến nay đều tin tưởng không nghi ngờ mọi lời anh nói, "Anh là nói hắn tính toán ... cường công?" (cường công có thể hiểu là tấn công mạnh, trực diện hoặc sử dụng vũ khí để tấn công)
"Không nhất định," Hoắc Hàn nói, "Thời gian khẩn cấp, nhân thủ của chúng ta không đủ, phần lớn đều không qua huấn luyện chuyên nghiệp, trước mắt vòng phạm vi đã định lại quá rộng, rất dễ dàng bị lợi dụng sơ hở."
Nước mưa tạt vào mắt phát đau, Thịnh Thiên Chúc chăm chú nhìn mặt đất dưới chân, dùng sức nắm chặt tay, ở trong lòng âm thầm thề, "Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ các ngươi thật tốt."
***
Điểm đã định tốt trước đó bị người phát hiện không nói, kế hoạch đã thiết trí tỉ mỉ cũng bị quấy rầy, anh Đức bị từng trận lửa giận công tâm, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, Tương Tư Lĩnh này vừa đúng đối với hắn có ý nghĩa không tầm thường, tuyệt đối không thể để xảy ra bất luận sơ xuất gì.
Anh Quân lại một bộ không liên quan đến mình, hắn đã không cần phải dựa vào lập công như vậy để củng cố vị trí của mình ở tập đoàn "Ty", lần này cũng chỉ bất quá là tới xem náo nhiệt mà thôi, vốn dĩ cũng không tính tự mình tham gia vào hành động, nhưng nghe nói tổ trưởng tổ chuyên án bảo vệ văn vật Hoắc Hàn cũng tới, liền muốn gặp hắn một lần.
Nghe thủ hạ nói, trước giờ người đàn ông này không thiếu khiến sinh ý của tập đoàn ngột ngạt.
Mã tử ra ngoài thăm dò tình huống đã trở lại, "Anh Đức, bọn họ chỉ có mười mấy người."
Anh Đức buông ra dây xích vàng bên cổ, kéo lấy cổ áo mã tử đem hắn kéo lại đây, "Mày thấy rõ ràng?"
"Vâng, thấy rõ ràng." Mã tử nói, "Ngoại trừ năm người tới từ trước, những người khác đều là ở trấn trên tạm thời tìm tới."
Anh Đức ném hắn tới một bên, "Cho người của chúng ta biết, mang theo người, giữ nguyên kế hoạch hành động."
Anh Quân đứng dậy, vỗ vỗ ống quần, "Tiểu Tằng, chúng ta cũng cùng đi."
"Vâng, anh Quân."
Lúc này đã là rạng sáng hơn ba giờ, bóng dáng bảy người mặc y phục đi đêm di động nhanh chóng giữa cây cối, ngừng lại phía sau một cây đại thụ.
Bóng đêm là nơi ẩn nấp tốt nhất, mưa rơi tí tách còn giúp che dấu động tĩnh bọn họ rất tốt.
Anh Đức mang kính nhìn ban đêm, thấy được Hoắc Hàn đứng ở cách đó không xa, anh đang đứng đối mặt với một hướng khác, sườn mặt như băng, căng chặt thành một đường.
Mã tử lại bổ sung nói, "Đúng rồi, bọn họ còn mang theo súng."
Anh Đức tức khắc nghiến răng nghiến lợi, "Đổi địa điểm khác."
Hắn tức giận không phải không có đạo lý, Hoắc Hàn tự mình canh giữ đúng nơi chủ mộ thất (chủ một thất xem như là điểm trọng yếu nhất của cổ mộ, nơi trung tâm của cổ mộ), dựa theo kinh nghiệm từ trước, từ nơi này đào thành động sẽ tiết kiệm sức lực và thời gian nhất, hơn nữa xác xuất thành công cực cao.
Dưới tiền đề nhân số ở vào hoàn cảnh xấu, càng không nên cùng kình địch này xung đột chính diện, hiệu quả lý tưởng là lặng yên không một tiếng động, tốc chiến tốc thắng.
Cuối cùng chọn một điểm phòng thủ yếu nhất, không cần tốn nhiều sức đã đánh hôn mê hai người trẻ tuổi trông giữ, nâng bọn họ vào trong bụi cỏ cách đó mấy trăm mét, sau khi dùng máy thăm dò kim loại xác nhận, mấy tên thủ hạ liền bắt đầu làm việc.
Lần này chúng chọn dùng cách ngầm phá sập, bọn họ mang theo trang bị vô cùng tiên tiến, trước dùng xẻng Lạc Dương đào một cái lỗ có đường kính khoảng 10 cm trên mặt đất, liên tục đào sâu đến dưới nền đất, lại hướng bên trong bỏ vào một phần thuốc nổ tự chế, lấy pin kích hoạt kíp nổ.
Bởi vì kíp nổ đặt ở sâu dưới lòng đất, cho nên tuy tiếng nổ mạnh nhưng truyền tới mặt đất lại trở nên rất nhỏ, lại bị tiếng mưa lớn át đi, cơ hồ không có một tia động tĩnh khác thường.
"Anh Đức, được rồi."
Để lại hai người ở mặt trên thông khí, anh Đức, anh Quân, Tiểu Tằng cùng những người khác dọc theo lối vào vừa tạo ra chậm rãi đi xuống, dọn sạch xong chướng ngại vật, mộ đạo (đường đi trong mộ) xuất hiện trước mắt, bởi vì so với địa điểm đã chọn thì chỗ này còn cách chủ mộ thất một khoảng, trên đường đi còn phải tránh né cơ quan (cơ quan ở đây là chỉ những bẫy ngầm do người xây mộ thiết đặt) cho nên đoàn người đi cũng không nhanh.
Thời gian đi vào là rạng sáng bốn giờ, Thịnh Thiên Chúc cuối cùng cũng bắt được liên lạc với lực lượng bộ đội chi viện, "Anh Hàn, Cục phó Trần bọn họ đã tới trấn Phong Lai, rất nhanh là có thể lên núi."
Dương Tiểu Dương nghe được trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Hoắc Hàn liếc mắt một cái, trên mặt anh vẫn là biểu tình ngưng trọng, trong lòng không khỏi cũng thấy nặng nề theo.
"Báo với mọi người, tiếp tục tăng cường phòng bị."
Hơn mười phút sau, Sở Trưởng thở hổn hển chạy tới, "Không tốt, điểm góc Đông Bắc đã nửa tiếng không có ai lại đây báo cáo tình hình, có thể hay không là ..."
Hoắc Hàn từ sau thắt lưng rút súng ra, "Đi xem sao lại thế này."
Cùng thời gian, dưới nền đất.
Mấy người anh Đức đã đi tới chủ mộ thất, trên vách tường còn bảo tồn bích hoạ hoàn hảo tinh mỹ, đồ vật bồi táng (đồ vật được chôn cùng người chết) phong phú rực rỡ muôn màu, ở giữa đặt quan tài tinh xảo, không nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng trong đó cất giấu hi thế trân bảo ...
Đồ cất giữ nhiều đến mức đã vượt xa cả tưởng tượng.
Quả nhiên chuyến đi này không tệ.
Hai gã thủ hạ nhìn đến mắt cũng không nháy, đến cả anh Quân cũng nhịn không được nhìn nhiều vài lần, còn lại Tiểu Tằng là mặt vô biểu cảm, tựa hồ không hề dao động.
Anh Đức quát, "Còn thất thần làm gì, nhanh làm việc!"
Không nghĩ tới chính là, quan tài mới cạy ra được một cái khe, máy cảm ứng sóng âm trong tay anh Đức liền chấn động, đây là ám hiệu đã giao hẹn từ trước, rung ba lần có nghĩa đối phương đã ở trong phạm vi nguy hiểm, "Mẹ nó!"
Người của bọn họ nhanh như vậy đã bại lộ? Một lũ giá áo túi cơm!
Máy cảm ứng còn đang không ngừng chấn động.
Đôi mắt anh Đức cũng muốn từ hốc mắt trừng ra tới, cào tóc như ổ gà, "Chúng mày! Nghe rõ cho tao, anh Đức tao không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ chiếm được, phá hết cho tao! Một cái cũng không được lưu lại!"
Nói xong, chính hắn giơ lên cái xẻng, dùng sức phá từng khối bích hoạ, hắn trầm mặc phát tiết phẫn nộ của chính mình, hai mã tử cũng học theo, giơ lên bình hoa, bình gốm hướng trên mặt đất đập ...
Trên mặt đất đều là mảnh vỡ.
"Mày mẹ nó điên rồi phải không!" sắc mặt anh Quân rất khó nhìn, vung tay lên, "Lui lại!"
Mọi người rời khỏi chủ mộ thất, anh Đức còn chưa hết tức giận, ôm một bao thuốc nổ, hai gã mã tử thấy thế lập tức trốn ra xa, hắn đem bao thuốc nổ ném cho Tiểu Tăng, "Mày có kinh nghiệm, mày đi, phá nát chủ mộ thất cho tao!"
Anh Quân nhìn Tiểu Tằng liếc mắt một cái, không nói gì, cùng anh Đức lui ra ngoài.
Tiểu Tằng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng bọn họ biến mất ở cuối mộ đạo, hung hăng cắn chặt răng, nhanh chóng đưa ra quyết định, khi tiến vào hắn đã chú ý, ở phụ cận có mộ thất giả phòng trộm, hắn đi vào cửa, nhanh chóng đo lường tính toán khoảng cách và phạm vi sức nổ, chọn vị trí thích hợp đặt bao thuốc nổ, sau đó thối lui đến cửa động, bật lửa châm ngòi nổ.
Trong không khí ẩm ướt tràn ngập mùi thuốc súng nhàn nhạt.
Tiểu Tằng mới vừa trở lại mặt đất, bất chấp mồ hôi đầy người, chỉ nghe thấy một trận nổ vang, giống như nổ tung trong lòng chính mình, thuốc nổ này là đặc chế, uy lực cực lớn, không biết tình hình bên dưới hiện tại như thế nào?
Nhưng mà cũng không có thời gian cho hắn nghĩ nhiều như vậy.
Hai bên đã bắt đầu giao chiến.
Nhóm mã tử không có phòng bị, đầu trận tuyến đã tự rối loạn, đạn bắn bức chúng phải trốn tránh khắp nơi, một gã chân trúng đạn, thống khổ cong người thành một đoàn, rên rỉ, trước đó người thông khí ở trên mặt đất đã bị chế trụ, anh Đức lăn một cái trên mặt cỏ, bùn đất cây cỏ chung quanh bắn ra tung tóe, hắn trốn đến sau một tảng đá, lung tung bắn đạn ra ngoài ...
Anh Quân đã không thấy bóng dáng.
Tiểu Tằng cũng nhanh chóng che dấu mình.
Phía chân trời thái dương đã ẩn ẩn nổi lên.
Đám mã tử nhận được tin tức lại đây chi viện gia nhập vào trận hỗn chiến, trong không khí đạn bay tới bay lui, không ngừng xuyên qua.
"Anh Hàn." Thịnh Thiên Chúc quỳ rạp trên mặt đất, "Tiếp tục như vậy đối với chúng ta rất bất lợi."
Đối phương hiện tại chiếm thế thượng phong về nhân số, mà bên này phần lớn đều là không có kinh nghiệm thực chiến, lại còn có mấy người không có vũ khí ...
Hoắc Hàn bóp cò súng, lại bắn trúng chân trái một gã mã tử, tiếng thét chói tai quanh quẩn núi rừng.
Đối phương công kích càng kịch liệt.
Một người trẻ tuổi ở Đồn công an cũng bị thương.
Anh Đức một lần nữa lên đạn, nhìn chằm chằm phương hướng Hoắc Hàn mà bắn, ngay từ đầu còn có chút kết cấu, về sau chỉ thuần túy loạn bắn cho hả giận mà thôi.
Hoắc Hàn nín thở ngưng thần, ánh mắt sắc bén quan sát tình huống, thường làm động tác giả để thử, cuối cùng xác định được vị trí mới nhất của đối phương.
Lúc này —
Thịnh Thiên Chúc gào lên, "Mọi người! Chi viện tới! Đánh cho tôi!"
Tiếng súng càng dày đặc.
Anh Đức thấy tình huống không ổn, liền muốn lui lại, hắn vừa có dấu hiệu lộ ra, đối diện liền bắn một viên đạn lại đây, hắn giữ chặt một gã mã tử che phía trước chính mình, chuẩn bị từ bên cạnh thoát ra ngoài, chân mã tử trúng đạn, trực tiếp quỳ xuống ...
Hoắc Hàn lại tay mắt lanh lẹ bắn một viên đạn qua, ở giữa ngực anh Đức lập tức lan ra một mảnh màu đỏ tươi, dưới sự yểm hộ của mã tử, hắn trốn vào trong rừng cây, miệng vết thương không ngừng chảy máu, điểm điểm đỏ bừng đọng trên cây cỏ bên đường.
Không biết đi được bao lâu, anh Đức rốt cuộc chống đỡ không nổi ngã xuống đất, há mồm thở phì phò, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước truyền đến, hắn như lâm đại địch mà ngẩng đầu, cả người đã không còn sức lực, không cách nào nâng súng lên.
Chẳng lẽ mạng của mình hôm nay thật sự phải để lại chỗ này?
Khi thấy rõ người tới, đáy mắt hắn lộ ra một tia kinh hỉ, phảng phất như thấy được cọng rơm cứu mạng, giãy giụa đi ôm chân người kia, ôm không được, tay hắn đặt trên mặt giày sạch sẽ, "Phàn gia, cứu ... cứu tôi."
Người được anh Đức gọi là Phàn gia chậm rãi ngồi xổm xuống, hai ngón tay nâng lên cằm hắn, hắn bỗng nhiên mở to hai mắt, to đến không thể tưởng tượng, tựa hồ muốn rơi xuống —
Khẩu súng của người nọ thọc vào trong miệng hắn, không chút do dự bóp cò súng.
Hắn dùng súng giảm thanh, viên đạn không tiếng động mà vọt vào miệng anh Đức ...
Anh Đức ngã xuống trên mặt đất, chết vẫn không nhắm mắt.
Một màn này bị Tiểu Tằng theo sau tới thu hết vào trong mắt, hắn không thể tin được mà lui về sau một bước.
Người đàn ông này đã làm việc mà hắn tới đây để làm.
———
Tác giả có lời muốn nói: Như vậy phì, không lưu hoa hoa không chuẩn đi!
Phàn gia không khó đoán đi? Đều là lão bằng hữu.
———
Edit: Chưa gặp chương nào dài như chương này, hơn 4000 chữ. T.T. Cơ mà đi được nửa chặng đường rồi, mừng rơi nước mắt. *Tung hoa*