• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, kết quả liên quan đến việc Thái tử gây chuyện truyền khắp hoàng cung.

Cấm túc một tháng, cung nữ Khởi La bị trục xuất khỏi hoàng cung.

Người trước không đau không ngứa, người sau, theo lời của Khúc Yên Nguyệt không giết Khởi La mà là trục xuất nàng ta ra khỏi cung, có thể thấy được tình cảm của Hoàng đế đối với Thái tử rất thâm hậu, vẫn rất dung túng Thái tử.

Nếu Thái tử không la hét muốn cưới Khởi La làm thê tử, có lẽ Hoàng đế sẽ chấp nhận chuyện Thái tử “Tình sâu nghĩa nặng” với một cung nữ.

Thẩm Ngọc Diệu nghe xong thì rất cạn lời, đây rốt cuộc là yêu cung nữ, hay là yêu bản thân vậy, rõ ràng là có phương pháp xử lý tốt hơn cũng chu toàn hơn, nhưng Thái tử hết lần này tới lần khác lại lựa chọn con đường đối nghịch với Hoàng đế nhất.

“Thái tử như thế, là bởi vì lúc trước cưới Tần Lương Đệ, hắn không tình nguyện, phần lửa giận này kéo dài đến nay, hiện tại mới bộc phát ra.” Khúc Yên Nguyệt nhìn rõ ràng, suy nghĩ thấu đáo: “Cho nên mới nói, con cháu đều có phúc của con cháu, cần gì phải quản bọn chúng quá nhiều, chờ Tam hoàng huynh con cưới thê tử, mẫu phi nhất định sẽ tùy theo ý muốn của nó, nó thích cưới ai thì cưới.”

Thẩm Ngọc Diệu nghe Khúc Yên Nguyệt nói, trầm mặc một chút, hỏi: “Vậy nếu Tam Hoàng huynh cũng muốn cưới cung nữ làm chính phi…”

“Nó dám không cưới quý nữ nhà cao cửa rộng ngược lại đi cưới một cung nữ, ta không đánh gãy chân nó mới lạ!” Khúc Yên Nguyệt trừng mắt, có thể tưởng tượng phàm là Thẩm Thanh Cẩn học theo Thái tử, bà nhất định sẽ không tha cho nhi tử.

Cái vả mặt này tới rất nhanh, vừa nói xong liền lật mặt a.

Trầm Ngọc Diệu suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy Mẫu phi, nếu sau này nữ nhi tìm một phò mã không hợp ý Mẫu phi, Mẫu phi cũng sẽ đánh gãy chân nữ nhi sao?”

Nàng hỏi xong, Khúc Yên Nguyệt híp mắt nhìn về phía nàng, vẻ mặt tràn đầy muốn nói lại thôi.

Tuy rằng ở chung với mẫu thân này mới hơn một ngày, nhưng Thẩm Ngọc Diệu đại khái đã thăm dò được tính tình của mẫu thân, rất thẳng thắn, không thích giấu diếm.

Có thể làm cho bà muốn nói lại thôi, cho thấy lời muốn nói là lời không nên nói.

Thẩm Ngọc Diệu có chút khẩn trương, chẳng lẽ Khúc Yên Nguyệt đã xác định phò mã cho nguyên chủ rồi, cho nên nàng vừa hỏi chuyện này, Khúc Yên Nguyệt cũng không muốn mở miệng

Định phò mã cho nữ nhi mới mười bốn tuổi, ít nhiều cũng có chút hơi sớm, nhưng mà ngẫm lại nữ tử Đại Trang sau khi cập kê liền có thể bàn chuyện gả cưới, mười bốn tuổi đã có vị hôn phu, cũng không tính là sớm.

Thẩm Ngọc Diệu bên này đã nghĩ ra một khả năng, nàng thừa nhận cái này có thể rất không phù hợp với phong cách làm việc của nàng, không ngờ tới Khúc Yên Nguyệt lại mở miệng, trực tiếp nện cho nàng một tin tức nổ tung.

“Người lúc trước con coi trọng, tình cảm của hắn và thê tử hắn rất tốt, vả lại thê tử hắn vừa sinh Lân nhi cho hắn, hắn không có khả năng đồng ý đình thê cưới người khác, hưu thê lại càng không có khả năng, con cũng không cần nghĩ nhiều. Con là công chúa, chẳng lẽ con thật sự muốn hạ thấp mình đi làm thiếp cho một tiểu quan lục phẩm sao?”

Cái gì gì gì? Người nói cái gì vậy?

Biểu tình của Thẩm Ngọc Diệu trong nháy mắt ngốc trệ, có phải nàng vừa mới dung hợp tất cả mọi thứ từ nguyên chủ, cho nên đầu óc mới trở nên kém cỏi hay không?

Không đúng a, đầu óc nguyên chủ còn sử dụng rất tốt nha.

Thẩm Ngọc Diệu muốn hỏi Khúc Yên Nguyệt, lời bà nói có phải là thật không?

Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Khúc Yên Nguyệt. Thẩm Ngọc Diệu xác định, là thật, chắc chắn là thật.

Sao nguyên chủ lại có thiết lập trâu bò như vậy chứ, mười bốn tuổi nhìn trúng một nam nhân đã có gia đình, còn định bắt người ta hưu thê cưới nàng, thậm chí còn muốn làm thiếp cho người ta?

Mười bốn tuổi, đang trong thời kỳ nổi loạn, có vài suy nghĩ kỳ quái kỳ thật cũng rất bình thường, cũng may không có gây ra sai lầm lớn, nếu không Thẩm Ngọc Diệu thật sự không biết nên xử lý những khúc mắc tình cảm này như thế nào.

Ở hiện đại nàng đã hơn hai mươi năm mà vẫn độc thân từ khi còn trong bụng mẹ, cũng không muốn sau khi xuyên không đột nhiên có thêm tình nhân tình địch gì gì đó, độc thân không vui à?

“Mẫu phi nói phải, trải qua chuyện Thái tử, nữ nhi đột nhiên cảm thấy, so với nói chuyện yêu đương, vẫn là gây dựng sự nghiệp thơm hơn.”

“Hả?” Khúc Yên Nguyệt nghe không hiểu lời sau cho lắm, nữ nhi của bà ngày hôm qua sau khi trở về, cũng có chút kỳ quái, nhưng ý tứ trong lời nói của nữ nhi, bà vẫn hiểu được.

Đó chính là buông tha cho tên tiểu quan lục phẩm kia.

Chuyện tốt! Chuyện tốt nha! Nữ nhi cũng coi như không bất chấp tất cả mù quáng đến nỗi đâm đầu vào tường!

“Xem ra chuyện hôm qua đã ảnh hưởng rất lớn đến con, lúc trước tình cảm giữa con và Đại hoàng huynh rất tốt, hay là con đi thăm hắn đi, thuận tiện nhìn Tần Lương Đệ một cái, trước khi xuất giá, các ngươi cũng từng cùng nhau chơi đùa mà.”

Mẹ ruột à người đang nghiêm túc sao?

Lúc này đến Đông cung thăm Thái tử, còn đi tìm Lương Đệ lúc trước mới gặp qua vài lần, số lời nói với nhau đếm trên đầu ngón tay.

Hành vi xã hội hung hãn gì vậy! Nàng làm không được a!

Thẩm Ngọc Diệu trong lòng nói không làm được, trên thực tế thì vẫn đi.

Có thể đây là gien thích xem náo nhiệt ăn sâu trong xương cốt, kỳ thật nàng cũng rất muốn biết tình huống hiện tại của Đông Cung, không biết Thái tử có hối hận hay không, Thái tử Lương Đệ có nháo ly hôn với Thái tử hay không.

Dựa theo suy nghĩ của người bình thường, bị Hoàng đế giáng chức trước mặt mọi người, còn bị cấm túc, làm Thái tử nhất định sẽ rất lo lắng, dù sao từ cổ chí kim, thân là Hoàng tử thân là Thái tử cuối cùng có thể an an ổn ổn lên làm Hoàng đế, rất ít ỏi, nhất là loại Hoàng tử đã ngồi trên vị trí Thái tử mấy chục năm.

Thái tử sinh ra chính là Thái tử, đến nay đã hai mươi năm, có lẽ là hai mươi năm qua, vị trí của hắn quá mức vững chắc, cho nên hắn mới có thể làm ra chuyện không có đầu óc như vậy.

Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy là như vậy.

Thái tử coi như không tệ, cũng không bởi vì khốn cảnh trước mắt mà giận chó đánh mèo lên người khác, thậm chí nhìn ngoại trừ sắc mặt tái nhợt ra, cũng không có bất kỳ điều gì không ổn.

Trước sau như một tiểu bạch kiểm, rất đẹp troai.

Thái tử sau khi nhìn thấy muội muội mình yêu thương, đầu tiên là bảo cung nhân mang điểm tâm và mứt hoa quả đến dỗ tiểu cô nương vui vẻ, sau đó cùng Thẩm Ngọc Diệu tâm sự.

Thẩm Ngọc Diệu tận tình khuyên Thái tử suy nghĩ thông thoáng một chút, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cần gì phải yêu đơn phương một nhành hoa? Nếu huynh muốn phản nghịch, huynh có thể trực tiếp lên triều cãi tay đôi với Hoàng đế, cần gì phải mượn một nữ tử, vô duyên vô cớ khiến người ta xui xẻo theo làm gì.

Câu sau không thể nói ra, câu trước thì có thể, Thẩm Ngọc Diệu lặp đi lặp lại câu trước.

Nàng đang nói hăng say, vừa giương mắt liền nhìn thấy Thái tử ngây ngốc nhìn mứt mơ, vành mắt phiếm hồng.

“Hoàng huynh, huynh, huynh khóc à?”

Không phải không phải chứ! Nàng nói khiến người ta khóc ư?

“Khởi La nàng, thích ăn mứt mơ nhất, muội chưa từng nhìn thấy Khởi La đúng chứ, nàng rất xinh đẹp, tâm địa thiện lương, là một cô nương rất tốt.” Vẻ mặt Thái tử hồi tưởng: “Cô vốn nói với nàng, về sau nếu nàng muốn, mỗi ngày đều có thể làm mứt cho Cô ăn, nàng nói nàng thích nhìn Cô ăn mứt, mỉm cười vô cùng ngọt ngào.”

Thẩm Ngọc Diệu nghe xong lời này, yên lặng buông mứt hoa quả trong tay xuống.

Có chút hơi khó nuốt nói.

“Hoàng huynh, nàng ấy chỉ bị trục xuất khỏi cung thôi, không phải là không còn.” Cho nên sau khi huynh hết bị cấm túc, có thể xuất cung tìm nàng ấy, nàng ấy làm cho huynh cả một xe mứt cũng được ấy chứ.

Thái tử đắm chìm trong thế giới của mình, căn bản không nghe Thẩm Ngọc Diệu nói cái gì: “Hỏi thế gian tình là chi, khiến đôi lứa thề sống thề chết. Nếu Cô không thể cho nàng thứ tốt nhất, Cô và phế vật kia có gì khác nhau chứ? Cô làm Thái tử, thật sự chẳng có gì thú vị.”

Ách, lời này có thể nói được sao, nếu ngài thật sự không muốn làm Thái tử, thì cứ nói với Hoàng đế một tiếng, ta không tin Hoàng đế có thể trói người lôi đi kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Trong lòng Thẩm Ngọc Diệu tràn đầy phun tào, nàng thật không nghĩ tới, có một ngày nàng sẽ ngồi nghe Thái tử than thở cuộc sống của mình không có gì thú vị.

Tâm tình hiện tại của nàng giống như khi Tiểu Tát nghe lão Mã nói mình không có hứng thú với tiền vậy, giống nhau như đúc a!

“Ngọc Dương, muội có thể giúp đỡ Cô hay không?”

Thẩm Ngọc Diệu đang lơ lửng trên mây, chợt nghe thái Tử hỏi nàng những lời này: Ngay lập tức Thẩm Ngọc Diệu có một loại dự cảm chẳng lành.

Ngươi làm gì! Ngươi đừng có mà tới đây nha!

Trong đầu Thẩm Ngọc Diệu kêu gào, trên thực tế lại dời ghế, tiến đến trước mặt Thái tử, nghe Thái tử nói ra kế hoạch của mình.

Phải nói là, một người mà đã ở trên đỉnh cao thì chuyện gì cũng có thể làm được!

Thật ra về bản chất Thẩm Ngọc Diệu và Khúc Yên Nguyệt đều cùng một loại người, đó chính là thích xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, chỉ cần lúc ăn dưa không ảnh hưởng gì đến nàng, nàng liền ăn dưa rất vui vẻ.

Dưa của Thái tử cũng rất ngon, dù sao cũng là người thừa kế của Hoàng đế, dưa này cũng không phải lúc nào cũng có thể ăn được à nha.

Chỉ là cảm thấy dưa này có hơi ngấy.

Lúc Thẩm Ngọc Diệu từ tẩm cung của Thái tử đi ra, mang theo một khuôn mặt không chút thay đổi, hồi tưởng lại chuyện thương lượng với Thái tử.

Không được, chuyện này không thể chỉ để một mình nàng làm, nhất định phải kéo đệm lưng, bị “Chuyện tốt” của luyến ái não này hố sao nàng có thể hưởng thụ một mình được chứ!

Dưới chân Trầm Ngọc Diệu vừa chuyển liền muốn ra khỏi Đông cung đi tìm cứu binh, kết quả bị cung nữ Mai Hương đi theo phía sau ngăn lại.

“Công chúa, Quý phi nương nương phân phó, công chúa còn phải đi thăm Lương Đệ nữa.”

Thẩm Ngọc Diệu nhớ tới, có người nàng còn chưa thăm xong.

Thẩm Ngọc Diệu thu chân lại, xoay người gật gật đầu với Mai Hương: “Trí nhớ của ngươi không tệ nha, chờ trở về ta nhất định phải khen ngươi vài câu với mẫu thân.”

Mai Hương cúi đầu, kính cẩn trả lời: “Công chúa, nô tỳ cũng chỉ làm việc theo bổn phận mà thôi.”

Mai Hương rất quen thuộc với nguyên chủ, nàng ta và nguyên chủ có thể nói là cùng nhau lớn lên, là cung nữ nguyên chủ tin tưởng nhất thân quen nhất.

Nàng ta so với Khúc Yên Nguyệt còn thân thuộc với nguyên chủ hơn, cho nên Thẩm Ngọc Diệu phi thường kiêng kỵ nàng ta, muốn nói ai có thể nhận ra chuyện nàng thay đổi tâm trí, Mai Hương tuyệt đối là người đầu tiên.

Thẩm Ngọc Diệu lúc trước đã nghĩ, có cơ hội sẽ đưa Mai Hương đến bên cạnh Khúc Yên Nguyệt, dù sao Mai Hương cũng rất nghe lời Khúc Yên Nguyệt.

Cũng như hiện tại, nàng tính toán rời khỏi Đông cung, Mai Hương đều sẽ nhắc nhở nàng phải tuân theo phân phó của Quý phi nương nương.

“Ngươi làm việc luôn luôn cẩn thận, phải khen một câu, nhưng là cung nữ nhất đẳng của công chúa ta, tiền lương hàng tháng vẫn còn quá ít. Ta nhớ lúc trước ngươi nói, phụ thân ngươi bị xe ngựa đâm trúng gãy chân, cần một khoản tiền lớn đúng không? Sau đó hình như là mẫu phi cho ngươi một phần tiền thưởng, chuyện này ngươi đã tự mình tạ ơn mẫu phi chưa?”

“Nô tỳ, còn chưa có cơ hội nói chuyện với nương nương.” Mai Hương cảm nhận được một chút không ổn, giọng nói của nàng ta hơi căng thẳng.

“Vậy vừa lúc nhân cơ hội này trực tiếp đến tạ ơn, ta sẽ hỏi xem bên cạnh mẫu phi có chức vụ nào trống hay không, đề cử ngươi dốc sức vì mẫu phi.” Trầm Ngọc Diệu vỗ vỗ bả vai Mai Hương: “Người đi lên cao, Mai Hương ngươi nhất định phải cố gắng, nâng cao năng lực của mình mới có thể dốc sức vì mẫu phi ta nhiều hơn a.”

Mai Hương sửng sốt, quả thật nàng ta cũng có tâm tư muốn làm việc bên cạnh Quý phi, bởi vì Ngọc Dương công chúa tính tình trẻ con, nàng ta từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Ngọc Dương công chúa, chuyện tốt chẳng được bao nhiêu, bị liên lụy bị phạt là nhiều.

Các Quý nhân trách phạt công chúa, khẳng định không thể đánh công chúa, vậy thì sẽ đánh người bên cạnh công chúa, răn đe cảnh cáo.

Mai Hương không muốn đi theo bên cạnh Ngọc Dương để bị phạt, hơn nữa sau khi công chúa thành thân, sẽ ở phủ công chúa ngoài cung, cung nữ bên người công chúa bình thường sẽ bị gả cho người trong phủ công chúa.

Muốn xuất cung cũng không được, bởi vì nàng ta là tâm phúc của công chúa.

Mai Hương cũng coi như lớn lên trong hoàng cung từ nhỏ, trong cái ổ phú quý này, nàng ta đã gặp qua quá nhiều người, đã lĩnh hội được nhiều vinh hoa phú quý, ngoại hình cũng rất tốt, không cam lòng ở lại bên cạnh Thẩm Ngọc Diệu.

Nhưng dã tâm này, nàng ta vẫn luôn che giấu rất tốt.

Sao hôm nay Thẩm Ngọc Diệu lại mở miệng bảo nàng ta đến bên cạnh Quý phi?

Mai Hương không nắm chắc thái độ của Thẩm Ngọc Diệu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên ứng phó như thế nào.

Ngược lại Thẩm Ngọc Diệu, sau khi nói xong liền xoay người đi về phía hậu điện Đông Cung, tìm Tần Lương Đệ, giống như lời vừa rồi nàng chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Mai Hương đi theo phía sau, hậu tri hậu giác toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Trong hoàng cung này, nô tỳ phản chủ tử hoặc không tận tâm với chủ tử, sẽ không được ăn trái ngọt.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
S
Susan16 Tháng tư, 2023 03:29
17…..:::truyen hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK