• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn cảm thấy Thất công chúa sẽ nể tình hai người bọn họ là thân thích, để hắn có thể an ổn vượt qua một ngày làm việc này.

Nhưng Thẩm Ngọc Diệu chính là nể tình hắn là thân thích, nên mới cố ý tìm tới.

Nếu là tướng lĩnh không quen biết, có lẽ thật sự có thể trở tay liền cáo trạng nàng đến chỗ Hoàng đế, tuy rằng mục đích cuối cùng chính là kinh động Hoàng Đế, nhưng Hoàng Đế là BOSS lớn nhất, cũng không thể vừa mới bắt đầu liền trực tiếp ra trận được.

“Nguyên thống lĩnh, bổn công chúa đã bàn bạc giờ giấc ổn định với Tổ phụ, hôm nay nhất định phải xuất cung, vì không muốn làm khó ngươi, bổn công chúa còn cố ý mượn lệnh bài Phượng Nghi cung.”

Thẩm Ngọc Diệu một bên lột vỏ hạt dưa, một bên nói với Nguyên Thạch Lục ở bên ngoài.

Nguyên Thạch Lục nghe, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Phó tướng Kiều Thu khó xử nhíu nhíu mày, đi lên trước nửa bước phân ưu giải nan cho cấp trên.

“Mạt tướng Kiều Thu gặp qua Thất công chúa, công chúa, xin ngài đừng làm khó chúng thần, bệ hạ có lệnh, sau khi vào đêm, muốn ra vài cửa cung phải cầm thánh chỉ trong tay, cho dù là phượng lệnh của Hoàng hậu nương nương, cũng không được a.’’

Lúc trước còn được, không riêng gì phượng lệnh của Hoàng hậu, lệnh bài Đông Cung của Thái tử cũng có thể ra ngoài vào đêm khuya, nhưng đây không phải là hậu quả của chuyện xảy ra trong tiệc thượng niên sao.

Thái tử bị Hoàng Đế khiển trách cấm túc.

“Lớn mật! Ta thấy các ngươi là thấy Thất công chúa nhà ta còn nhỏ, đứng đây lừa gạt Thất công chúa, Hoàng hậu nương nương chính là người đứng đầu hậu cung, việc ra vào hậu cung này, Hoàng hậu nương nương lại không quản được sao, ngươi luôn miệng nói là Bệ hạ có lệnh, vậy chiếu thư đâu? Không có chiếu lệnh, chắc chắn là đang chiếu lừa gạt công chúa.’’

Mai Hương ăn nhiều, giọng cũng tự tin lên mười phần, nháo cũng rất hợp tình hợp lý.

Chỉ là nội dung có hơi không nói đạo lý, loại mệnh lệnh này, bình thường đều là truyền đạt bằng miệng, Hoàng đế sao có thể vì thế mà thật sự viết chiếu thư ban xuống được.

Viết chiếu thư xong chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Trung cung cùng Đông cung một cách chói lọi cả, đem chuyện ông không thích Thái tử và Hoàng hậu phơi bày ra bên ngoài, mà Thái tử có mất, cũng không liên quan gì đến hoàng hậu, việc này một khi thành chiếu, sẽ truyền đến tiền triều, nhất định sẽ tạo điều hiện cho đám ngôn quan dùng văn chương để lên án tội trạng một phen cho mà coi.

Làm hoàng đế cũng không thể tùy ý làm bậy a.

Nguyên Thạch Lục và Kiều Thu cũng không phải như bây giờ, hối hận vì hôm nay ra ngoài lại không xem Hoàng Lịch.

Thẩm Ngọc Diệu đem từng hạt dưa trắng trẻo mập mập bỏ vào miệng, cắn một miếng, miệng đầy mùi thơm, nàng phi thường hài lòng lại cầm một hạt, tiếp tục bóc vỏ.

Nguyên Thạch Lục cũng không tính là đặc biệt ủy khuất, hắn thuộc phe Thái tử.

Theo lý thuyết, Khúc Yên Nguyệt có nhi tử, người nhất mạch Khúc gia đương nhiên đều nên đứng ở phía sau Tam hoàng tử, ủng hộ hắn mới đúng, tuy nói trước khi vị trí Thái tử vững như thái sơn, Khúc Yên Nguyệt không có ý tranh ngôi vị Thái tử, nhưng Nguyên gia cũng nên bảo trì trung lập mới đúng.

Nhưng Nguyên gia nhất định phải lôi kéo quan hệ với Đông cung, thậm chí còn muốn đưa nữ nhân Nguyên gia vào cung, làm Thái tử phi.

Không được làm Chính phi của Thái tử, thì vị trí lương đệ cũng có thể suy sét

Ai bảo Thái tử trước kia không có Chính phi cũng không có hài tử, không ít người ôm tâm tư có thể sinh hạ hoàng tôn trước, ngồi vững ngôi vị quốc mẫu tương lai.

Dã tâm của Nguyên gia cũng quá lớn rồi, dã tâm lớn như vậy, dù sao cũng phải cho bọn họ rõ một chuyện, đó chính là Khúc Yên Nguyệt còn chưa chết.

Khúc gia cùng với thông gia thân cận với Khúc gia, đều nên thành thành thật thật đi theo Khúc Yên Nguyệt, muốn khởi động bếp lò khác, chân đạp con thuyền vậy thì cẩn thận sẽ lật thuyền đấy.

Nguyên Thạch Lục, trước đó không nghĩ tới Thẩm Ngọc Diệu sẽ giúp Khúc Yên Nguyệt, bởi vì Thẩm Ngọc Diệu so với hắn còn giống người của Thái tử hơn, nhưng dưới sự bức bách hết lần này đến lần khác của Mai Hương, hắn không thể không bắt đầu suy nghĩ: Hôm nay có phải là âm mưu phía Tam hoàng tử hay không.

Hắn là tướng lĩnh cấm quân, có hắn ở đây, lực lượng của Thái tử trong cấm quân sẽ rất cường đại, nếu như hắn không thể ngồi vững ở vị trí này, lực lượng của Thái tử trong cung sẽ bị thanh trừ hơn phân nửa.

Nguyên Thạch Lục hít sâu một hơi, hắn không hy vọng hôm nay Thẩm Ngọc Diệu cố ý tới kiếm chuyện, vì thế hắn đè xuống một bụng đầy oán giận, tiếp tục dịu dàng khuyên Thẩm Ngọc Diệu hồi cung, không cần lăn lộn.

Mà Mai Hương thì càng náo loạn càng lớn, Thẩm Ngọc Diệu thỉnh thoảng mở miệng đổ thêm dầu vào lửa, làm cục diện càng thêm cam go, ai cũng không chịu lui về phía sau nửa bước.

Nguyên Thạch Lục thấy giằng co như vậy cũng không phải biện pháp hay, sắc mặt hắn biến đổi, từ tương đối ôn hòa, đổi thành nghiêm khắc.

“Thất công chúa nếu Thất công chúa dây dưa không dứt, vậy đừng trách Mạt tướng không nói tình cảm, thành thật bẩm báo với Bệ hạ!”

“A, sớm nên thế à, Nguyên thống lĩnh, ta tin cho dù Phụ hoàng có biết việc này, cũng sẽ không bởi vậy mà giáng tội bản công chúa, chỉ là không biết Nguyên thống lĩnh sẽ có kết cục như thế nào. Nguyên thống lĩnh tuổi còn trẻ đã trở thành tướng lĩnh cấm quân, đóng ở cửa Nam Cung, nói vậy hẳn là trên người chiến công hiển hách, rất được phụ hoàng yêu thích ha.”

Một câu nói của Thẩm Ngọc Diệu khiến Nguyên Thạch Lục vừa mới hạ quyết tâm liền mạnh mẽ dao động.

Hắn tuổi còn trẻ đi tới bước này, đương nhiên không chỉ dựa vào gia thế hiển hách, mà chức tướng lĩnh cấm quân, không biết có bao nhiêu người âm thầm theo dõi.

Nếu có chuyện gì xảy ra với hắn, tin tưởng kẻ thù của hắn sẽ tận lực không bỏ được đá xuống giếng sẽ không chịu buông.

Thất công chúa là công chúa được Hoàng đế yêu thích nhất, mà hắn cùng lắm cũng chỉ là một tướng lĩnh cấm quân, ai nặng ai nhẹ liếc mắt một cái liền biết, nháo đến trước mặt Hoàng đế, hắn tuyệt đối không được mồi ngon.

Đây thực sự là tiến thoái lưỡng nan.

“Đêm khuya yên tĩnh, đang nháo cái gì đấy.”

Nguyên Thạch Lục rối rắm, đột nhiên nghe được một thanh âm không nên xuất hiện ở đây, hắn mở to hai mắt nhìn về phía thanh âm, thanh niên mặc hắc y trong bóng tối đi ra.

Gương mặt quen thuộc kia, quả thực làm cho trái tim Nguyên Thạch Lục giật nảy, thiếu chút nữa bị không dọa cho phát điên đi qua.

“Thái…” Nguyên Thạch Lục phun ra một âm, lập tức ngậm miệng lại, đổi thành bộ dáng quát lớn: “Người tới là ai!”

Những cấm quân canh giữ cổng chưa từng nhìn thấy Thái tử chỉ cảm thấy thái độ của Thống lĩnh trở nên có chút quái lạ, Kiều Thu đã từng nhìn thấy Thái tử thì mặt trắng bệch, so với Nguyên Thạch Lục còn bối rối hơn.

Thái tử sao có thể xuất hiện ở chỗ này! Đám cung nhân canh giữ Đông cung đều là phế vật sao?

Nếu bị Hoàng đế biết Thái tử lặng lẽ chạy ra khỏi Đông cung, Thái tử có thể không có việc gì, nhưng tối nay bọn họ lại nhìn thấy Thái tử, tuyệt đối sẽ ăn không nổi.

Không thể gọi ra thân phận Thái tử. Tốt nhất là lặng yên không một tiếng động đưa Thái tử về Đông cung

Nguyên Thạch Lục ôm tâm tư này vào thời khắc Thái tử xuất hiện, cơ hồ ;à nhào tới trên người Thái tử, thế cho nên hắn thiếu chút nữa đã quên Thẩm Ngọc Diệu muốn xuất cung.

Cũng may Thẩm Ngọc Diệu sẽ không để ý hắn thay đổi trọng tâm, bởi vì nàng rất nhanh sẽ kéo tâm tư Nguyên Thạch Lục trở về.

Nàng thật đúng là một người tốt sẵn sàng giúp đỡ người khác mà, Thẩm Ngọc Diệu lại ăn một hạt dưa, một bên vui vẻ nhai, một bên bẻ ngón tay nghĩ, tối nay nàng rốt cuộc giúp được bao nhiêu người.

Đi đến chỗ nào giúp chỗ đó, nàng chính là ánh sáng chính nghĩa trong hoàng cung này, Thẩm Ngọc Diệu cất nước trà điểm tâm trong tay đi, lại thổi đèn, túm chặt tay cầm thò ra ngoài xe ngựa, thấp giọng ho hai tiếng.

Mai Hương hiểu được thời cơ đã đến, nàng tavnuốt nước miếng, lấy châm giấu ở cổ tay áo, đâm vào mông ngựa, ngựa hí một tiếng kinh hãi kêu lên, bắt đầu chạy như điên về phía trước.

Bạch Nguyên mở to hai mắt, không thể tin được cung nữ tính tình ngoan ngoãn bên cạnh công chúa hẫm lại hại hắn, chút đau đớn nho nhỏ kia cũng không đủ khiến con ngựa phát cuồng đến không thể khống chế, hắn dốc hết toàn lực có thể giữ chặt ngựa.

“Đừng dừng lại, đi về phía trước, cẩn thận đừng đụng phải người.” Thẩm Ngọc Diệu thấy xe ngựa không xóc nảy như trong tưởng tượng, liền vén rèm lên, nhỏ giọng nói với thái giám đánh xe kia: “Yên tâm, xong việc sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.”

Nước mắt Bạch Nguyên đều sắp chảy ra luôn rồi, xong việc sẽ có chỗ tốt? Hắn có thể sống sót đến khi xong việc hay không cũng là vấn đề đấy!

Hôm nay mắc cái gì mà hắn lại muốn đổi ca chứ, đáng lẽ hắn nên thành thành thật thật trở về nghỉ ngơi, chờ ngày mai rồi lại trực đêm.

Bạch Nguyên khóc không ra nước mắt, lại không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành nghe lời Thẩm Ngọc Diệu, thành thành thật thật cưỡi ngựa về phía trước, con ngựa to lớn giống như phát điên xông về phía trước, các cấm quân đồng loạt lui về phía sau.

Nhưng đội hình của bọn họ chưa loạn, Nguyên Thạch Lục thấy ngựa đột nhiên kinh hãi, vội vàng hô: “Bày trận! Chắn khiên, nhất định phải bảo đảm an toàn cho công chúa!”

Dứt lời, hắn tự mình chạy nhanh về phía trước, bám vào mép xe ngựa, vừa xoay người liền nhảy lên xe ngựa.

Động tác rất tuấn tú, tư thế hoàn mỹ, hắn vừa mới vén rèm xe đi vào, trước mặt liền trúng một cước.

Hắn bị Thất công chúa Thẩm Ngọc Diệu trong lúc bối rối giãy dụa, một cước đạp xuống xe.

Nguyên Thạch Lục tính tình ngoan ngoãn lăn một vòng, dỡ bỏ đại lực trên người, có chút ngây ngốc ngẩn người.

Đùi Di muội này của hắn còn rất có sức a, hắn thế mà lại không thể trụ vững, trực tiếp bị đạp xuống đất!

Chẳng lẽ là gần đây sức lực của hắn giảm đi?

Nguyên Thạch Lục có chút hoài nghi nhân sinh, Thẩm Ngọc Diệu thì vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng được người cứu xuống: Tối nay còn giày vò kiểu gì đây trời?

Con ngựa lớn phát điện rất nhanh đã bị đám cấm quân vây quanh, đối mặt với tấm chắn chế tạo từ sắt đặc chế, con ngựa không xông qua được, dần dần bình tĩnh lại, Bạch Nguyên cũng không có biện pháp khống chế ngựa chạy về phía trước.

Ngựa vừa dừng lại, Bạch Nguyên trực tiếp lăn xuống đất, quỳ không dậy nổi, đánh chết hắn hắn cũng không lên xe cưỡi ngựa cho Thất công chúa nữa!

Thẩm Ngọc Diệu thì vén rèm xe lên, ngẩng đầu chuẩn xác nhìn về phía Thái tử bị sự kiện ngựa phát điên đột nhiên xảy ra làm cho sợ đến mức trắng mặt.

Thẩm Trạc Tông thấy Thẩm Ngọc Diệu không sao cả, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã thấy Thẩm Ngọc Diệu nhắm mắt lại, há miệng gào thét.

“Ô ô ô đáng sợ quá, ta muốn mẫu phi, ta muốn mẫu phi.”

Nàng, Thẩm Ngọc Diệu, kiếp trước hai mươi bốn tuổi, sau khi sống lại là tiểu công chúa mười bốn tuổi.

Bây giờ, giống như một đứa trẻ ba tuổi, ngồi trên xe ngựa chơi xấu khóc đòi mẹ.

Sự thật chứng minh, sau khi con người ta vứt bỏ lớp da mặt, cuộc sống từng khiến con người ta phải chịu vô số áp lực kia đột nhiên trở nên thoải mái hơn.

Chỉ cần da mặt ta đủ dày, vậy ta chính là kẻ vô địch.

Thẩm Ngọc Diệu sờ sờ điểm tâm trong ngực, nghĩ trong chốc lát là có thể đến Tử Vi cung xem kịch lớn.

Hy vọng Thái tử ca ca không nên tức giận nha, nàng thật sự rất cố gắng tạo ra hỗn loạn, giúp hắn đi ra ngoài, chỉ là nàng bị dọa đến không chịu được, không khống chế được cảm xúc sợ hãi, lúc này mới khóc lên.

Thái tử ca ca thiện lương, nhất định phải tha thứ cho nàng đó nha.

Thẩm Trạc Tông cũng không muốn tha thứ cho Thất muội muội thành sự không đủ bại sự có thừa này của hắn, nhưng khi hắn đứng ở trước mặt Hoàng đế, bị Hoàng đế không thể nén giận tát một cái vào mặt, tất cả phẫn nộ trong đầu, trong nháy mắt đều trống rỗng.

Thay vào đó là sự bối rối, và sự tức giận sau khi bị mất mặt trước mặt tất cả mọi người



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
S
Susan16 Tháng tư, 2023 03:29
17…..:::truyen hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK