Thẩm Ngọc Diệu có hơi buồn rầu, nàng rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể hoàn thành chuyện đã đồng ý với Thái tử đây.
Giúp Thái tử rời khỏi hoàng cung cũng không phải chuyện nhỏ, nhất là khi Hoàng đế vừa hạ lệnh cấm túc Thái tử.
Cái ca ca không tính là đặc biệt thân này, rất có thể sẽ hố muội muội.
Nàng vừa nghĩ, vừa vào hậu điện, nhìn thấy vị Tần Lương Đệ kia.
Tần Lương Đệ mười bảy tuổi gả cho Thái tử, ba năm qua vẫn giúp Thái tử lo liệu chuyện Đông cung, không có danh tiếng Thái tử phi, lại có thực quyền của Thái tử phi.
Lúc trước không biết có bao nhiêu người lén lút nghị luận, cảm thấy chờ Thái tử kế vị, Thái tử Lương Đệ nhất định có thể làm Hoàng hậu, thậm chí còn có người nói, chỉ cần Thái tử Lương Đệ mang thai sinh con, nhất định có thể tiến thêm một vị, trở thành Thái tử phi.
Nhưng ba năm qua, Tần Lương Đệ không có một chút tin tức nào.
Thái tử từng nói, trước khi có trưởng tử, sẽ không sinh hạ thứ tử trước, giống như phụ thân hắn, Thái tử cũng rất coi trọng đích thứ.
Trong mắt Thẩm Ngọc Diệu, miệng nam nhân là quỷ gạt người, ai tin lời nam nhân, người đó nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Tần Thục Quân chính là kẻ xui xẻo kia, nàng ta tin lời Thái tử, thật lòng cam tâm tình nguyện ở Đông cung ba năm, nàng ta chưa từng mang thai, bởi vậy phải đón nhận không ít lời đồn nhảm công kích, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy, đợi lúc Thái tử nghĩ thông suốt, nàng ta có thể trở thành Thái tử phi.
Hiện tại Thái tử đã nghĩ thông, hắn muốn lập một cung nữ làm chính phi, thậm chí vì cung nữ đó, không tiếc phát sinh xung đột với Hoàng đế, trong suốt hai mươi năm sự nghiệp của Thái tử, đây là lần đầu tiên Thái tử bị Hoàng đế cấm túc một tháng!
Thương tâm, ngoại trừ thương tâm ra, còn có cả mất mặt nữa.
Tần Thục Quân từ nhỏ đã là quý nữ danh môn, một đường thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ chuyện con nối dõi ra thì chưa từng chịu ủy khuất gì, năm nay nàng ta hai mươi tuổi, nàng ta nhận được một cái bạt tai vang dội từ trượng phu, làm cả thiên hạ đều biết nàng ta bị mất mặt.
Ba năm tình nghĩa giữa nàng ta và Thái tử, thanh mai trúc mã, so ra vẫn kém một cung nữ xuất thân bần hàn, diện mạo không thanh tú bằng Thẩm Ngọc Diệu, sắc mặt Tần Thục Quân thật sự không tính là tốt, nàng ta tâm cao khí ngạo hai mươi năm, hiện tại cơ hồ là bị người bên gối nhục nhã một phen, lại đối mặt với người ngoài, không có biện pháp duy trì được vẻ bình tĩnh.
Vẫn còn trẻ, chưa từng trải qua bất kỳ một cú đòn hiểm nào của xã hội, không có khả năng chịu nhục.
Cái này thì có là gì a, nếu Tần Thục Quân không thể tự mình đứng lên, áp chế Thái tử, vậy cuộc sống sau này của nàng ta sẽ càng khổ sở.
Thẩm Ngọc Diệu có chút đáng thương cho Tần Thục Quân, đều là nữ nhân, nhất là nữ nhân cổ đại, vậy lại càng khổ, nhưng nàng cũng không giúp được gì, thậm chí còn muốn giúp Thái tử một phen, cứ để cho hắn tiếp tục hồ đồ, theo đuổi tình yêu trong lòng hắn đi.
Không riêng gì xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, còn bởi vì Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy tính tình Thái tử căn bản không thích hợp làm Thái tử.
Vua của một quốc gia, há có thể bị tư tình vây hãm, vì tình cảm nhất thời mà không để ý thân phận của mình, làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của phe mình, loại hành vi này, giống như thân là giám đốc điều hành công ty, không làm việc tốt, ngược lại suốt ngày hẹn hò với bạn gái, để cấp dưới mỗi ngày vì công việc mà lo lắng đến rụng cả tóc, suốt ngày nghỉ phép không nói, Tổng giám đốc hỏi, còn hợp tình hợp lý nói là vì tình yêu.
Thay mặt các đại thần trong trận doanh của Thái tử, Thẩm Ngọc Diệu đã muốn trợn trắng mắt rồi.
À đúng rồi, nàng coi như là một trong số những người thuộc trận doanh của Thái tử, nguyên chủ vẫn luôn qua lại thân thiết với Thái tử, đây cũng là nguyên nhân vì sao Thái tử cấm túc, Thẩm Ngọc Diệu lại có thể tùy tiện tiến vào Đông cung thăm hỏi.
Lúc Thẩm Ngọc Diệu nhìn thấy Tần Thục Quân, trong lòng đảo qua ngàn vạn suy nghĩ, trên mặt không lộ ra bất kỳ dấu vết nào, tiến lên chào hỏi Tần Thục Quân sau đó ngồi xuống.
Tần Thục Quân và Thái tử rất giống nhau, rất nhanh liền sai người bày một đống đồ ăn, đặt một đĩa mứt đến bên tay Thẩm Ngọc Diệu.
“Điện hạ rất thích ăn mứt, cho nên chỗ này ta có chuẩn bị một chút, nghe nói Ngọc Dương cũng thích ăn ngọt, không bằng nếm thử đi.”
Thẩm Ngọc Diệu cầm lấy mứt nếm thử một miếng, không ngon bằng bên chỗ Thái tử, có hơi không đủ ngọt.
Thẩm Ngọc Diệu quả thật thích ăn ngọt, không ngọt không vui, ở hiện đại nàng suốt ngày tiến hành lao động trí óc với cường độ cao, toàn bộ đều dựa vào đồ ngọt để duy trì sinh mệnh.
“Không hợp khẩu vị sao?”
Khả năng quan sát sắc mặt của Tần Thục Quân rất lợi hại, Thẩm Ngọc Diệu vừa ăn xong, nàng ta liền nhìn ra nội tâm Thẩm Ngọc Diệu ghét bỏ.
“Rất ngon, chỉ là vừa rồi ở chỗ Thái tử ca ca ăn hơi nhiều một chút, ta có thể xin Hoàng tẩu một chén canh tiêu thực được không?” Thẩm Ngọc Diệu nói hai ba câu lướt qua đề tài này.
Tần Thục Quân sợ chiêu đãi nàng không tốt, thấy nàng mở miệng đòi đồ, lập tức liền phân phó người đi chuẩn bị.
Chờ trong phòng chỉ còn vài cung nhân, Tần Thục Quân nhìn Thẩm Ngọc Diệu muốn nói lại thôi, thần sắc này quá quen thuộc, lúc Khúc Yên Nguyệt muốn Thẩm Ngọc Diệu làm chuyện gì, thì chính là biểu tình này.
Chỉ có Thái tử muốn người ta làm việc cho mình mới hoàn toàn không cảm thấy khó xử, hắn chỉ biết làm cho người khác khó xử thôi.
“Hoàng tẩu có chuyện muốn nói à?” Thẩm Ngọc Diệu cực kỳ thân mật mở lời cho Tần Thục Quân.
Tần Thục Quân vui vẻ, nàng ta phất phất tay, cho lui trái phải, đợi trong phòng chỉ còn lại nàng ta và Thẩm Ngọc Diệu, nàng ta mới mang vẻ mặt buồn bã mở miệng nói: “Ta xem như Hoàng tẩu của muội, nhưng cũng chỉ là Thái tử Lương Đệ, người bị trục xuất khỏi cung, mới là Hoàng tẩu chính thức của muội.”
“Hoàng tẩu là Thái tử Lương Đệ thuộc gia phả Thẩm thị ta, mặc kệ có Thái tử phi hay không, Thái tử Lương Đệ cũng là cung phi tam phẩm chính thống.”
Tần Thục Quân hiển nhiên không muốn nghe Thẩm Ngọc Diệu nói lời này, nàng ta kể khổ với Thẩm Ngọc Diệu chứ không phải muốn nghe Thẩm Ngọc Diệu an ủi nàng ta.
Những lời an ủi đó, nàng ta đã nghe chán ngấy rồi.
“Ngọc Dương, không giấu gì muội, người ngoài nhìn ta phong quang cỡ nào, nhưng bên trong có bao nhiêu khổ cực, chỉ mình ta rõ, nhưng những thứ này không đủ cho người ngoài cảm được, hôm nay tâm tư ta kích động, mới muốn nói với Thất hoàng muội hai câu, kính xin hoàng muội, chớ có nói với người ngoài.”
“Hoàng tẩu yên tâm.” Thẩm Ngọc Diệu nhu thuận sắm vai một cái hốc cây, trong lòng không ngừng phun tào.
Hai chúng ta thân quen đến vậy sao? Vừa gặp liền tâm sự với ta a! Quen biết ba năm, ngươi cũng chưa từng xưng hô với nguyên chủ một câu hoàng muội đâu.
Sao vậy, hai người chúng ta đặc biệt hợp ý, vừa gặp mà như người quen cũ à?
Vậy ngươi không nên gọi ta là muội muội, ngươi nên gọi ta là tỷ tỷ mới phải nha.
“Từ khi ta vào cung đến bây giờ đã tròn ba năm, ba năm qua, ta thân ở địa vị cao, làm bạn với Thái tử, tận tâm tận lực hầu hạ Thái tử, chưa từng có nửa phần sai lầm. Khuyết điểm duy nhất chính là không thể sinh con nối dõi cho Thái tử.”
Tần Thục Quân nói xong, đỏ mắt, khóc lên, nàng ta khóc còn đau khổ hơn Thái tử nhiều, Thẩm Ngọc Diệu nhìn ngoài mặt thì đúng là có hơi cảm thấy Tần Thục Quân đáng thương thật.
Lúc Thái tử đỏ hốc mắt, trong lòng Thẩm Ngọc Diệu chỉ có hai chữ ha ha, dù sao nàng cũng cảm thấy Thái tử chả có gì đáng thương cả.
Nếu thật sự cảm thấy làm Thái tử không có gì vui, thì để ta làm cho.
“Chuyện này không thể trách Hoàng tẩu, huống hồ Hoàng tẩu và Hoàng huynh đều còn trẻ, tạm thời không cần nóng vội.”
Thái tử không muốn, nếu Tần Thục Quân mang thai mới là chuyện xấu, vậy mũ xanh trên đỉnh đầu Thái tử cũng quá rõ ràng rồi.
“Nhưng Thái tử điện hạ, chàng lại để cho một cung nữ không danh không phận mang thai, còn muốn cho nàng ta trở thành Thái tử phi, vì sao chàng ấy lại muốn làm như vậy chứ?" Tần Thục Quân không nhịn được, lộ ra vẻ mặt phẫn hận: “Ba năm phu thê, lại không sánh bằng một lần động tâm, thật buồn cười a!”
Chạm đến điểm mù tri thức của Thẩm Ngọc Diệu rồi, loại gút mắc yêu hận tình thù này, Thẩm Ngọc Diệu căn bản không cách nào hiểu nổi, càng không biết nên tiếp lời như thế nào.
Thẩm Ngọc Diệu chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác ý thức được một chuyện, cung nữ kia mang thai?!
Không đợi Thẩm Ngọc Diệu khiếp sợ lên tiếng, Tần Thục Quân tự mình nói tiếp: “Trái tim Thái tử đã hoàn toàn buộc trên người cung nữ kia, còn bởi vì cung nữ kia mà cãi nhau với Phụ hoàng, cũng may tiền triều còn an ổn, không làm lớn chuyện. Nhưng ta hiểu điện hạ, điện hạ sẽ không dễ dàng buông bỏ như vậy. Đợi ngày sau việc này náo loạn lên, ngôn quan dâng tấu, tố thái tử tội đại nghịch bất đạo…”
“Hoàng tẩu suy nghĩ nhiều rồi, chuyện này nói đến cùng cũng chỉ là chuyện gia đình, không nghiêm trọng đến thế đâu.” Đại nghịch bất đạo, tội danh này chỉ có khi Hoàng đế hoàn toàn chán ghét Thái tử, muốn bãi bỏ Thái tử, mới có ngôn quan dám ụp lên đầu Thái tử.
Mà nhìn thủ đoạn Hoàng đế xử lý chuyện Thái tử lần này, liền biết khoảng cách ông hoàn toàn chán ghét Thái tử còn xa lắm.
Nhưng nếu thái tử vẫn giữ cái tâm tính hiện tại, đắm chìm trong thời kỳ phản nghịch không thể tự kiềm chế được, vậy thân tình của Hoàng đế, rất nhanh sẽ tiêu hao.
Sở dĩ phần thân tình này còn tồn tại, là bởi vì thái tử trước kia quả thật có khí chất của bậc quân minh, nhưng khi hắn toàn tâm toàn ý theo đuổi tình yêu của hắn, không để ý đến quốc gia, hắn cũng không phải là một Thái tử đủ tư cách, đến lúc đó Hoàng đế tự nhiên sẽ đem kỳ vọng đặt lên người khác.
Thẩm Ngọc Diệu thật vất vả mới xuyên qua một lần, tuyệt đối sẽ không để mình vô danh, nàng thích làm một người ưu tú trong mọi hoàn cảnh, không cần là ưu tú nhất, nhưng tuyệt đối không thể kém hơn người nàng coi là phế vật.
Lời nói của Thẩm Ngọc Diệu tựa hồ có hiệu quả kỳ diệu, cảm xúc suy sụp của Tần Thục Quân rất nhanh liền hoà hoãn lại, đồng thời nàng ta cũng thổ lộ tâm tư của mình.
“Chỉ sợ có người đem chuyện gia đình, biến thành chuyện quốc gia a. Cung nữ kia mang thai, cũng không thể tùy ý an trí, nhưng nàng ta mê hoặc tâm trí Thái tử, không thể vào cung nữa. Đông cung ra vào bất tiện, kính xin hoàng muội giúp ta, giúp thái tử.”
Ý của Tần Thục Quân là, chờ Khởi La sinh hạ hài tử, liền mang hài tử vào trong cung, về phần Khởi La thế nào thì chẳng buồn quan tâm..
Là một biện pháp tốt, tay trái dùng mẫu thân ổn định Thái tử, tay phải dùng hài tử ổn định người coi trọng hoàng vị.
Chỉ là chuyện này không ohair nên tự mình lén lút đi làm sao? Thẩm Ngọc Diệu bắt đầu hoài nghi giữa nguyên chủ và Đông Cung có quan hệ mật thiết gì đó, tỷ như thật ra nguyên chủ là muội muội ruột của Thái tử chẳng hạn.
Dựa theo Hoàng đế mà nói, quả thật là có thể như thế, dựa theo mẫu thân bên kia thì khác, Thẩm Ngọc Diệu nhớ không lầm thì Trịnh gia và Khúc gia có mâu thuẫn rất lớn.
Trịnh hoàng hậu sinh ra thái tử, cùng Khúc quý phi sinh ra công chúa có quan hệ cực tốt, chuyện này có hợp lý nổi không?
Không hợp lý nổi!
Thẩm Ngọc Diệu có chút suy đoán, có lẽ là bản thân Thái tử cũng không quan tâm tới mâu thuẫn giữa người trong nhà, hoặc có lẽ thật sự là Thái tử và nguyên chủ cực kỳ hợp nhau. Dù sao bất kể là Thái tử hay Tần Thục Quân, đều rất tín nhiệm Thẩm Ngọc Diệu.
Ngược lại biện pháp của Tần Thục Quân, làm Thẩm Ngọc Diệu có chút kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng hai người trong Đông cung này đều là luyến ái não, không ngờ tới chỉ có một mình Thái tử là đang trong thời kỳ phản nghịch, Tần Thục Quân vẫn rất sáng suốt.
Tỷ như Tần Thục Quân thật ra không quá để ý tới sở thích của Thái tử, nàng ta càng để ý địa vị và quyền lực của Thái tử hơn, cho nên đối với việc xử lý Khởi La, nàng ta lựa chọn ôm đứa nhỏ đó về, người thì để ở ngoài cung, Thái tử muốn cùng đối phương hiên ngang ở bên nhau cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần Khởi Là không trở thành Thái tử phi thì nàng ta có thể trở thành Hoàng hậu tiếp theo.
“Nhưng ta có thể giúp Hoàng tẩu như thế nào đây, cho dù ta xuất cung, cũng không có khả năng trực tiếp đoạt đứa nhỏ về được. Hoàng tẩu, nữ tử mang thai mười tháng, đợi đến lúc nàng ta sinh hạ hài tử còn một khoảng thời gian rất dài nữa, có lẽ sau này sẽ có biện pháp tốt hơn.”
Tuy rằng Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy biện pháp của Tần Thục Quân rất không tệ, ít nhất trước mắt là lựa chọn tốt nhất cho bản thân Tần Thục Quân, nhưng nàng cũng không có ý định hỗ trợ.
Nếu thật sự để Tần Thục Quân làm được, vở tuồng lớn này không còn gì hấp dẫn nữa.
Đến lúc đó tất cả mọi người đều không phải dằn vặt, tất cả đều hài lòng, nàng còn ăn dưa kiểu gì đây, hơn nữa, nàng chỉ là một người ăn dưa bình thường, đừng có chuyện gì cũng kéo nàng vào có được không, Thái tử bảo nàng giúp xuất cung cũng đủ khiến người ta đau đầu rồi, lại còn Thái tử lương Đệ sai nàng đi cướp hài tử, coi nàng là người sắt à?
Mặc dù nàng thực sự rất sắt, với ngón tay bằng vàng cộng thêm tổ hợp mình đồng da sắt này.
“Không có biện pháp tốt hơn, nàng ta đã mang thai hơn sáu tháng, sắp sinh rồi.”
Nếu là sinh non bảy tám tháng, đứa nhỏ cũng không phải không thể sống sót.
“Hoàng muội, chuyện này muội cứ nghĩ kỹ đi, nếu thật sự không ổn, có thể bàn bạc một chút với người mà muội tin tưởng, chờ ngày mai muội lại đến Đông cung, ta và muội lại ôn chuyện.”
Thẩm Ngọc Diệu ngẩng đầu chống lại ánh mắt Tần Thục Quân, bị sự ngoan cường khó tả trong ánh mắt đối phương làm cho hoảng sợ.
Nàng không nghe lầm đấy chứ? Ý tứ là bảo nàng trở về nói với Khúc Yên Nguyệt?
Thẩm Ngọc Diệu mê mang, quan hệ trận doanh này hình như không đúng lắm à nha.
Danh Sách Chương: