• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong giấc mơ cậu đứng ở cửa phòng bệnh, mọi người đang nhìn Lâm Tĩnh Minh đang nằm trên giường, ai nấy đều hiện ra vẻ đau lòng.

Có thể là bời vì sinh bệnh nên sắc mặt Lâm Tĩnh Minh rất tiều tụy, khác hẳn với Lâm Tĩnh Minh trong ấn tượng của Lạc Thư, dường như cậu chưa từng nhìn thấy anh có lúc suy yếu mà phần lớn thời gian đều là một bộ dáng dịu dàng ôn hòa. Cuộc sống hai người ở chung vô cùng đơn giản, nếu không phải lặng im thì chính là giương cung bạt kiếm, đương nhiên đều do Lạc Thư khơi mào, cuối cùng do Lâm Tĩnh Minh trầm mặc chấm dứt.

Ngoại trừ Lâm lão gia tử, Trịnh Nghĩa và cha mẹ Lâm Tĩnh Minh – người không bao giờ xuất hiện ra thì cha mẹ Lạc Thư cũng ở đó. Kì thực Lâm Tĩnh Minh là một tình nhân rất tốt, ít nhất trừ bỏ lúc ban đầu vượt qua sóng gió sau cha mẹ dần dần tiếp nhận đứa con rể là hắn, nhưng thật ra thì cha mẹ cậu vẫn thấy có lỗi với người ta. Cũng không có cách nào, khi đó Lạc Thư rất thích khiêu khích Lâm Tĩnh Minh, thường đi ra ngoài tìm ‘người khác’, kết quả đương nhiên là chưa kịp làm gì đã bị Lâm Tĩnh Minh túm về. Cậu hồn nhiên không nghĩ đến chuyện của mình với Lâm Tĩnh Minh bị ‘mật báo’ nên vẫn cố gắng xây dựng hình tượng hai tình người cảm thắm thiết trước mặt cha mẹ mình. Nghĩ tới nghĩ lui cũng là tại họ Trịnh kia, càng già càng thích nói huyên thuyên.

“Tĩnh Minh à, thực xin lỗi, con-” Giọng nói Hà Thục Phương vang lên, xen giữa tiếng nức nở hỗn loạn. Hai người trông già hơn rất nhiều, Hà Thục Phương vốn dĩ luôn chú ý đến hình tượng của mình, lớn tuổi vẫn đi massage, làm đẹp này nọ mà hiện giờ cậu đã có thể nhìn thấy tóc mẹ điểm hoa râm.

“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy”. Lâm Tĩnh Minh nhắm chặt mắt, yếu ớt mở miệng cười, sau đó nhìn trần nhà, tiếng nói chuyện trong phòng vọng ra không lớn, nhưng trong phòng rất im lặng nên Lạc Thư vẫn nghe được.

“Mẹ, hình như con vừa nhìn thấy Lạc Lạc, khi còn rất nhỏ con thậm chí còn nghĩ em ấy thành con gái… ha ha, em ấy vẫn xinh đẹp như thế. Ngược lại con – càng ngày càng dữ tợn, càng ngày càng – không giống chính mình”. Một lát sau, Lâm Tĩnh Minh nâng tay đang cắm kim tiêm che khuất đôi mắt.

Lạc Thư nhìn thấy người phụ nữ vốn dĩ luôn mạnh mẽ lại ở trước mặt Lâm Tĩnh Minh chạy ra khỏi phòng bệnh, xuyên qua cơ thể Lạc Thư, dòng nước mắt nóng hổi vẫn còn chảy trên mặt. Lâm Tĩnh Minh chỉ kêu lên một tiếng “Mẹ!”

Mọi người còn chưa kịp quan tâm đến bà thì tâm đều hướng đến Lâm Tĩnh Minh bởi hắn đột nhiên chạy ra khỏi giường bệnh, sau đó quỳ gối trước mặt Hà Thục Phương và Lạc Dũng. Hắn ôm chân Hà Thục Phương, như một con chó con không có nhà để về cọ cọ lấy chân bà, vừa cười vừa khóc: “Mẹ, là con không tốt. Vừa nãy Lạc Lạc mới tát con một cái! Lạc Lạc mắng con không chăm sóc ba mẹ! Mẹ, con sẽ phụng dưỡng hai người, thay luôn cả phần của Lạc Lạc”.

“Con ngoan, ngoan-” Hà Thục Phương ngồi xuống ôm chặt Lâm Tĩnh Minh, “Đều là xú tiểu tử nhà ta không tốt, hại con!”

“Con xin lỗi, con xin lỗi…” Lâm Tĩnh Minh ngẩng đầu nhìn Hà Thục Phương, “Mẹ, Lạc Lạc yêu mẹ nhất, mẹ đừng trách em ấy. Nếu còn có kiếp sau, mẹ giao Lạc Lạc cho con được không? Con nhất định sẽ không làm chuyện gì khiến em ấy chán ghét, con sẽ đối tốt với em ấy, đối xử với em ấy thật tốt, sau đó khiến em ấy yêu con…”

“Được, mẹ đáp ứng, nếu tiểu tử kia không nghe lời mẹ sẽ để cho ba vò đầu nó, nó sợ nhất cái đó. Tĩnh Minh, nghe lời quay về giường đi được không?”

“Vâng…” Lạc Thư nhìn Lâm Tĩnh Minh lộ ra vẻ an tâm, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Lạc Thư không tự giác được đến gật một chút, cậu bỗng rất muốn chạm lên mặt Lâm Tĩnh Minh, lại bị một sức mạnh kéo về, cuối cùng cậu chỉ nhìn thấy Lâm lão gia tử cầm gậy hung hăng đập vào chân cha Lâm Tĩnh Minh, sau đó ôm ngực hôn mê bất tỉnh…

***

Lạc Thư bừng tỉnh phát hiện cửa sổ đang mở, gió thổi khiến rèm cửa lay động. Cậu xoay người, mặt vùi vào gối, sau đó “kháo” một tiếng.

Hai tay xoa xoa mặt, thật không ngờ mình có thể khóc nhiều đến vậy, khiến gối cũng đều dính dấp. Cậu ngồi dậy ôm chân, nhìn thân mình nho nhỏ, hít vào một hơi thật sâu.

Được lắm, Lâm Tĩnh Minh, kiếp này tôi sẽ cho anh một cơ hội, những chuyện kia vẫn chưa phát sinh, tôi sẽ thử cùng anh trưởng thành, nếu về sau còn muốn thương tổn tôi, như vậy….

Quyết định xong Lạc Thư cảm thấy thật thoải mái, vỗ vỗ gối tiếp tục nằm xuống. Cứ thế một đêm không mộng mị gì nữa, ngủ thẳng đến khi bị lão ba lôi dậy. Kì thực Lạc Thư biết đó không hẳn là một giấc mơ. Mặc kệ hiện tại có phải là không gian khác hay không, nếu ông trời cho cậu một cơ hội khác thì cậu cũng có thể cho Lâm Tĩnh Minh một cơ hội nữa, như vậy đối với mọi người đều tốt, khi đó cũng là do cậu nhất thời nóng nảy, hiện tại cũng hiểu được việc làm của mình thực sự rất có lỗi với cha mẹ.

Bất quá hết thảy đều thuận theo tự nhiên, tóm lại là đi đến đâu hay đến đấy. Lạc Thư vẫn không xác định được kế hoạch cụ thể với Lâm Tĩnh Minh sẽ như thế nào, cậu lười suy nghĩ, cứ xem thiên ý vậy.

***

Lạc ba Lạc Dũng hôm nay đặc biệt kì quái, trước đây dù thế nào thằng con mình cũng vắt óc tìm đủ loại lý do để không phải đi nhà bà ngoại mà hôm nay không biết gặp chuyện gì cao hứng nên hỏi cậu: “Nhóc con, hôm nay sao lại cao hứng a?”

“Ba, ba đừng gọi con là nhóc con, nghe không tốt. Huống hồ nếu con không đi ba sẽ bị ông ngoại ghét”. Lạc Thư 7 tuổi không có nên nói được rõ ràng như vậy nhưng vì Lạc mẹ đã dạy vỡ lòng từ bé nên lời nói ấy không hề kì quái, hơn nữa cậu nhớ rõ trước kia chuyện ông ngoại ghét Lạc ba đến mấy con lợn cũng biết nên Lạc Dũng nghe con nói cũng không thấy kì quái.

Sự thật chính là vậy, Lạc Dũng hiển nhiên cũng biết. Tuy nói mẹ vợ đối với mình không tệ nhưng vị cha vợ kia cũng không thực sự tốt lắm, vốn là do chán ghét mình thô lỗ, nhưng cũng không có cách nào khác, ai bảo cha mẹ mình vội vàng đầu thai, mấy năm trời sống nhờ nhà bác nơi mở miệng đọc sách đều bị mọi người chán ghét? Nhưng mà bị đứa nhỏ nhà mình nói thẳng ra như thế vẫn là không nhịn được, thuận tiện gõ đầu nhóc con một cái, Lạc Thư ôm đầu ủy khuất nhìn ông, bĩu môi, cuối cùng tức giận nhìn xe đi lại trên đường.

Không phải Lạc Dũng khen ngợi con nhà mình, chính là đứa nhỏ này tuy thiếu khí khái nam tử nhưng dù sao vẫn còn nhỏ. Nhìn khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn thật muốn nhéo mấy cái, điểm cha vợ hài lòng duy nhất chính là đứa cháu này, bộ dạng như vậy thật sự chọc người yêu thích mà? Ngay cả vừa rồi cô bán vé cũng nhìn mình mấy lần, Lạc Dũng cả người lâng lâng, tâm tình tốt lắm.

Nếu suy nghĩ của ông mà bị Lạc Thư biết được khẳng định sẽ bị Lạc Thư trợn trắng mắt nhìn, người vừa rồi chính là nhìn ông xách áo cậu lên, nếu không nghe thấy cậu gọi ông là ba có khi còn tưởng là đang lừa gạt trẻ con mà! Bất quá đương nhiên là nhìn hai cha con màu da đen trắng đối lập cũng khiến người ta nhìn nhiều hơn mấy lần.

Ngồi trên xe xóc nảy gần một giờ rốt cục đến nhà ông bà ngoại. Không phải Lạc Thư không thích đến nơi này mà là do cậu không thể chịu nổi công phu “cuốn người” của bà chị họ, lại còn gia tộc muỗi ở đây nữa.

Bởi vì nhà Hà Thục Phương ở vùng núi, phía sau là một rừng trúc vô cùng lớn nên muỗi cũng nhiều hơn, nhất là vào mùa này. Da Lạc Thư lại mẫn cảm, thường là đến một buổi sáng đã bị muỗi đốt sưng đỏ khắp người. Đương nhiên nếu so sánh ra thì muỗi so ra vẫn không bằng giọng nói của bà chị họ được. Quả nhiên-

Lạc Thư vừa mới vào cửa đã bị một quả núi bế lên, chị là con của bác hai, người béo không cần phải nói đã thế lại thích ôm Lạc Thư, cậu vẫn có thể tránh được thì liền tránh. Nói về sau, bà chị họ lại phát triển thành một đồng nghiệp nữ, ánh mắt nhìn Lạc Thư lúc nào cũng lấp lánh kim quang, xem ra rất nhiều chuyện đã được báo trước từ khi còn nhỏ a.

“Hiểu Phân, mang em ra ngoài chơi, ở đây chỉ có khói bếp với mùi dầu mỡ thôi”. Vào nhà bà ngoại đầu tiên chính là đến phòng bếp, Hà Thuc Phương vừa lên tiếng Hà Hiểu Phân đã định kéo Lạc Thư đi rồi, Lạc Thư trong lúc sắp bị mất vào “tay giặc” vội nghĩ ra được đường thoát: “Mẹ, con muốn nghe gia gia kể chuyện xưa, gia gia từng hứa với con rồi!”

Ông ngoại Lạc Thư lúc này vừa vặn đi tới, mắt còn đeo cặp kính lão, nghe Lạc Thư nói lập tức cười đến rạng rỡ, đâu còn nhớ mình có hay không hứa qua chuyện này. Cả nhà ai cũng biết lão nhân gia thích nhất là kể chuyện ngày xưa của mình. Tuy rằng trong nhà không giàu có nhưng trước kia cũng từng học trường tư thục, bản thân cũng trở thành một lão thư sinh rụt rè, nuôi bốn đứa nhỏ đều cố gắng cho chúng đến trường

. Trước kia còn làm kế toán trưởng của hợp tác xã, cũng vẫn coi là hãnh diện, nghe nói mới gần đây thôi còn nhớ rõ khi đó hợp tác xã bán thịt lợn bao nhiêu cân còn tính chính xác đến số lẻ đằng sau hai đơn vị.

“Ba, con cũng nghe.” Lạc Dũng dọn đĩa hoa quả vội chạy đến lấy lòng. Ông Hà chủ trương quân tử phải rời xa nhà bếp, tuy không thích ông con rể này cho lắm nhưng vẫn không để cho cậu ta tiến vào phòng bếp. Bất quá lão nhân gia hiển nhiên cũng không muốn đứa con rể này nhận sự chỉ bảo của mình nên chỉ hừ một tiếng, cười cười kéo tay cháu nhỏ đi vào. Lạc Dũng gãi gãi đầu, chị dâu Lý Phương cười đưa cho Lạc ba chén trà rồi đưa vào nội đường nói chuyện với cánh đàn ông.

Hà Hiểu Phân cũng không muốn nghe gia gia mình giảng mấy chuyện xưa cổ lỗ sĩ, đảo mắt nhìn mọi người nấu ăn, mùi thơm bốc lên đã khiến cô nhóc thèm nhỏ dãi, đứng ở đây có thể nếm thử trước a.

Bên này Lạc Thư đi theo ông ngoại đến nội đường, Hà lão nhân thấy Lạc Thư nhìn đứa cháu út đang được bao kín trong chăn không khỏi nở nụ cười. Cứ như vậy thật tốt, tam đại đồng đường, về sau còn có tứ đại đồng đường mà! Nghĩ đã thấy thật đẹp. Hà lão nhân cũng biết các cháu cũng không nghĩ nghe chuyện xưa, ông cũng không phải ép buộc gì, chỉ hi vọng chúng nó đừng quên quá khứ mà thôi, đây là do ông tập hợp lại, vô cùng quý giá! Bất quá nhìn Lạc Thư chơi với đứa cháu út ông cũng cầm cây quạt ngồi bên cạnh. Đột nhiên mùi thối bốc lên, nguyên nhân là trẻ con không khống chế được…

Lạc Thư cười rộ lên lại bị Lạc ba gõ đầu, cũng may ông kiêng kị có cha vợ ở đây nên cuối cùng chuyển thành vò đầu. Này không thể trách Lạc Thư, đây là lần đầu tiên Lạc Thư nhìn thấy đứa em út sau này đi du học Mĩ làm rạng rỡ tổ tông có bộ dáng mất mặt như thế, nếu hiện giờ có máy ảnh, không, hẳn là máy quay phim ghi lại để về sau nó còn dám ghét bỏ thành tích của mình nữa không.

Rõ ràng nhỏ hơn mình 6 tuổi, túm cái gì mà túm a? không biết lớn nhỏ gì cả, lại còn thích sờ đầu cậu, tự cho mình là chị. Lạc Thư sinh năm 88, không thể không bội phục lớp 9x về sau này. Có điều là không thể coi đứa trẻ ba tháng tuổi liền có IQ 170 được a, Lạc Thư dù không nói nhưng vẫn là nỗi đau cả đời này của cậu.

Bất quá, tuy hai người luôn cãi nhau ầm ĩ nhưng quan hệ cũng tốt lắm, về sau trong chuyện với Lâm Tĩnh Minh cũng cho Lạc Thư nhiều lời khuyên, cũng là người duy nhất cùng cậu uống rượu mắng chửi Lâm Tĩnh Minh. Chính là, ha ha, Lạc Thư trong lòng cười to, anh trai trọng sinh cũng không tin người 25 tuổi lại còn kém con nhóc ngươi nha, cảm giác thật là tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK