Quách Vân Đình sinh ra một bé gái, trắng trẻo mập mạp, Lạc Thư rất thích ôm. Đến khi bé 3 tuổi rưỡi vẫn thích cuốn Lạc Thư nghe kể chuyện cổ tích. Lạc Thư cảm giác là mầm tốt, vô cùng yêu thương bé, cũng phát huy phụ ái nhuần nhuyễn, dễ hiểu hơn chính là coi như con ruột của mình, tiến hành giáo dục theo ý của mình.
Vào một đêm nọ, Lâm mỗ đi công tác trở về đang nhõng nhẽo cứng rắn đòi hưởng phúc lợi thì điện thoại vang lên. Lâm mỗ nhìn đến thân ái nhà mình lập tức bỏ mặc anh đứng dậy, chỉ có thể kéo tay kia của họ Lạc lại, giữa lúc như thế này mà bị nghẹn thì tức chết mất.
Cả cuộc gọi Lạc Thư đều không nói gì cả, Lâm mỗ nhân cơ hội chiếm được một chút giải phóng, tâm trạng tốt hơn chút xíu, nhưng vẫn vô cùng tưởng nhớ cặp mông trắng trắng mềm mềm của thân ái nhà mình.
“Làm sao?” Lâm mỗ làm bộ thân thiết, bàn tay đã sớm di chuyển đến nơi anh vô cùng tưởng nhớ kia.
“Quách Vân Đình mắng em kể chuyện vớ vẩn cho con gái.”
“Em nói cái gì?” một tay đã thừa dịp họ Lạc không chú ý phiên thân đè xuống.
“Thì chuyện Bạch Tuyết gì đấy ấy, kết cục là hoàng tử và hoàng tử sống hạnh phúc với nhau đến cuối đời.”
“……”
Đinh Tiểu Hổ r khỏi cửa, đi đến một chỗ yên tĩnh gọi điện thoại, không đầy vài giây liền
tiếp được.
“Alo, anh rể ạ!”
“Ừ, chuyện gì?” Đối phương tạm dừng một lúc, thêm vào: “Em vợ.”
“Lão đại lại cùng hai người kia ăn cơm, đây chính là lần thứ ba trong tháng, rất bất thường!”
Đối phương trầm ngâm một chút, “Không có việc gì, tháng này vào mùa, đồ ăn ngon rất nhiều. Em cứ ăn uống thoải mái, ăn luôn cả phần của anh. Về phần lão đại nhà em — trở về anh sẽ nói chuyện.”
“Vậy được.” Cuối cùng Đinh Tiểu Hổ không an lòng nói thêm, “Hai người nói chuyện thôi, đừng có mà động chân động tay đấy.”
“Biết, anh sẽ vô cùng yêu thương lão đại của em, cam đoan khiến tên đó tự nguyện.”
Đinh Tiểu Hổ vừa lòng cúp điện thoại, trở về phòng ăn tiếp tục làm bóng đèn công suất lớn.
3. Phòng mới của hai người.
Lạc Thư tốt nghiệp vừa lúc Lâm Tĩnh Minh xuống cơ sở rèn luyện 2 năm kết thúc, hai người cùng về nhà làm việc. Xét thấy hai người đã ‘kết hôn’, các phụ huynh hai nhà đều bỏ vốn cùng mua cho bọn họ một phòng ở, nhưng phải cho các phụ huynh quyết định trang trí. Hai nhà cha mẹ đều đã đến thăm nhà ở Bắc Kinh, rung động tuyệt không kém so với biết có một ‘anh con dâu’, cho nên nhất quyết không cho hai người một lần nữa nhúng chàm.
Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh đều không có ý kiến gì, Lâm Tĩnh Minh chỉ nói muốn phòng ngủ có khắc hoa kiểu cổ, tuy rằng bị cả hai nhà ghê tởm một trận nhưng vẫn đồng ý.
Bởi vì cả hai nhà đều rất nhiệt tình, cuối cùng chỉ có thể tiến hành chia khu vực. Lạc Dũng giành được toilet, vốn ông vô cùng không bằng lòng bởi ông rất thích phòng ngủ. Sau này tiến hành suy nghĩ, phát hiện toilet cũng không tệ nên liền vui vẻ xắn tay vào làm.
Lúc vào ở, Lạc Thư đã chuẩn bị sẵn tinh thần, dù sao còn có thể sửa lại đúng không? Lâm Tĩnh Minh trước hết lôi kéo Lạc Thư vào xem giường, sau đó liền vừa lòng kéo Lạc Thư nằm xuống.
Kì thật đối với tình nhân với nhau mà nói, toilet cũng có thể là nơi vô cùng tốt đẹp, mà khi Lạc Thư bị ôm vào liền bị dọa. Biết lão ba thích quân lữ cũng đâu cần phải thể hiện bằng cách biến cả phòng thành màu quân phục như thế, cậu không biết phải nói gì. Dù sai cả hai đều đang động tình nên cũng có thể xem nhẹ điều ấy, nhưng ai có thể cho biết vì sao khi bọn họ tắm rửa mở nước ấm nhìn vào vốn dĩ là mặt gương thủy tinh tràn ngập sương mù vì sao lại sẽ biến thành mấy chữ.
–“Nhóc con, kiềm chế một chút!”
Nghe nói, dính gì đó vào có thể khiến cho mặt gương gặp sương mù nhìn thấy….
Đây là một vấn đề mang tính khoa học.
….
Tại một nơi khác, phòng ngủ của Lạc gia.
“Anh cười cái gì hả?” Hà Thục Phương không thể chịu được mình đang xem cảnh buồn trong phim lại có người bên cạnh cười như nắc nẻ.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Lạc Dũng che bụng, “Đây, kì thật là một vấn đề mang tính khoa học.”
Sau đó, gối bay tứ tung…