Lạc Thư biết rõ chuyện của nhà nay trong 20 năm tới, có chút chuyện cậu không thể thay đổi, ví dụ như tính cách của mỗi người. Nhưng có những chuyện, ví dụ như là những bệnh hình thành do thói quen xấu cậu có thể áp chế nó lại một chút. Chẳng hạn lúc bác hai uống rượu cố ý vô tình nói chuyện các thầy cô ở trường nói uống rượu không tốt, còn có thể biến thành bệnh dạ dày này nọ. Những lời này từ giọng nói non nớt của cậu thật sự khiến người ta không chú ý nhiều lắm, Hà Hiểu Phân ra sức gật đầu, cô nhóc nhớ rõ trước kia cũng có tuyên truyền về tác hại của rượu với dạ dày, thực sự khiến người ta sợ hãi.
Bác hai vì nhận thầu công tác cao hứng cùng nhân viên uống mấy chén, vốn tưởng rằng không có gì nhưng nghe cháu và con gái nói vậy cũng có điểm sợ hãi. Hơn nữa nhìn cháu nói đến sẽ chết biểu hiện chuẩn bị khóc đến nơi lập tức hứa hẹn mình sẽ kiêng rượu. Lạc Thư biết việc ấy đối với bác hai thực sự rất khó nhưng tiết chế lại cũng là chuyện tốt.
Bất quá vì nói đến chuyện chết chóc, Lạc Thư bị Lạc mẹ rống cho mấy câu, nơi này mọi người đều không được nói đến từ ‘chết’, Lạc Thư nhớ trước kia còn bị mẹ đánh mà! Tư tưởng phong kiến thâm căn cố đế không thể muốn phá là phá được, về sau Lạc Thư cũng học ngoan ngoãn, nếu không quản được miệng thì có thể chạy lấy người, dù sao mẹ nóng tính nhưng cũng mau hạ hỏa.
Ở trên mâm cơm Lạc Thư vẫn không thấy bà ngoại cậu đã sớm thấy kì quái nhưng đây là tiệc mừng 100 ngày cho cháu út, nếu để lỡ mất thời gian sẽ không tốt lắm. Lạc Thư nhỏ giọng hỏi mẹ, mẹ nhìn ra cửa, không nghĩ tới thấy bà ngoại đang trở về.
“Bà ngoại!” Lạc Thư nhảy xuống ghế vọt vào lòng bà, cọ cọ, ngọt ngào gọi, bà ngoại trong kiếp sống kia không còn nói “Bà ngoại yêu cháu” nhưng bà vẫn luôn yên lặng biểu đạt tình yêu của mình.
Mọi người hiển nhiên không biết tâm tình của Lạc Thư, lúc cậu học cấp 3, bà ngoại vì xuất huyết não mà qua đời, khi đó vì bác hai bị ung thư dạ dày dẫn đến hôn mê bất tỉnh, bác cả và anh cả lại làm cho lão nhân gia thất vọng. Bệnh đến đột ngột nên đến bệnh viện cũng không kịp cứu chữa. Lạc Thư lúc ấy ở trường học không về, không nghĩ đến lúc nhận điện thoại chính là vĩnh biệt.
Vẫn nghĩ ông ngoại luôn kiên cường thế nhưng lại khóc một ngày đêm, chuyện này cũng là từ Hà Thục Phương nói để răn dạy đám con cháu bọn họ, khi trong nhà chỉ có hai ông bà đều là ông nấu cơm cho bà ăn, ông ngoại chỉ là giữ chút thể diện bên ngoài, còn bà thì tươi cười đáp ứng. Lạc Thư bởi vậy vẫn luôn tự trách, như thế nào lại nghĩ là bệnh nhỏ không để ý, cũng chính là thời điểm cậu và Lâm Tĩnh Minh có quan hệ với nhau.
Lạc Thư nhìn bà ngoại hẳn là vừa đến nhà bác cả mời bọn họ đến ăn cơm nhưng bọn họ không chịu đồng ý. Ông ngoại giận dữ đập bàn, “Gọi làm cái gì, người ta còn chê đồ ăn chúng ta không tốt mà!”
Bà ngoại cũng không giải thích, chỉ cười cười. Lạc Thư cũng không có hứng thú với việc này, cậu nhìn bà ngoại cũng chỉ còn có cao hứng, vui vẻ kéo bà ngoại xuống ngồi, nói: “Bà, ngồi cùng cháu”, nói xong còn gắp chân gà hầm cho bà, răng bà lúc này còn tốt, thích gì thì ăn nấy.
“Ai, Thư Thư thật hiểu chuyện, thưởng con một cái chân gà”. Cậu út cười gắp cho Lạc Thư, cậu là sinh viên duy nhất trong nhà, trước kia để có thể đi học đại học nên đã chịu rất nhiều khổ sở, cũng may về sau công tác không tồi, phụ trách thiết kế cầu đường.
Lạc Thư cũng rất thích cậu út, cậu út là người rất có tầm mắt, Lạc Thư vẫn bội phục không thôi. Chụp ảnh, viết văn về sau trở thành sở thích thì cậu đã từng nghĩ học trường đại học Duyên Hải như cậu út, cuối cùng bởi vì một truyện mà không thành hiện thực. Khi đó đối với cậu cũng coi như là một lần vì lý tưởng mà phấn đấu.
Nhờ hai cậu cháu phụ họa mà bầu không khí trên bàn cơm cũng tốt hơn rất nhiều, Hà Thục Phương trên đường về nhà còn hôn Lạc Thư không ngừng, khen cậu ngoan, lúc về còn biết chào hỏi, trước kia chỉ có quay đầu đi luôn. Vừa về nhà đã gọi điện thoại báo tin tức, Hà Thục Phương và Lạc Dũng xem cũng thực vui mừng, điều này khiến cho Lạc Thư không khỏi ngượng ngùng.
Lạc Thư không phải là không quý người nhà, chỉ là dù sao trước kia nghĩ cũng chỉ là đến chơi, huống hồ nhỏ như vậy, biết cái gì kính già a!
Dù sao cũng phải nói Lạc Thư trước kia coi như ngoan, cho nên Hà Thục Phương hiện tại chỉ nói Lạc Thư học tiểu học càng hiểu chuyện rất nhiều, bởi vậy Lạc Thư cũng không có gánh nặng phải giải thích này nọ, cứ xếp đặt một cách bình thường là được. Qua ngày nghỉ Quốc khánh (01/10), thời tiết cũng mát mẻ hơn rất nhiều, Lạc Thư vừa muốn đi học, trong lòng lại có chút khẩn trương.
Bởi vì đều là một đám trẻ con năm nhất, trên cổ áo còn bôi đầy nước mũi, Lạc Thưa vừa thấy liền xa lánh, không muốn kết giao bạn bè gì cả. Lạc Thư lại có dáng vẻ nữ khí nên cũng nhiều nam hài không muốn cùng câu chơi, mấy bé gái đến rủ cậu chỉ cười nhạt nên trước giờ từ nhỏ đến lớn cũng không có bạn bè nào, duy nhất một người lại có kết cục như thế, thật hi vọng lần trọng sinh này sẽ không như vậy, không, nhất định sẽ thay đổi hết thảy!
Trong phòng học, Lạc Thư ngáp một cái, lúc cậu mới trọng sinh từng nghĩ đến việc có hay không làm thần đồng gì đó, về sau nghĩ lại vẫn là quên đi, tuy nói mình có tri thức thế kỉ 21 nhưng chỉ vừa đủ ứng phó sơ trung, nếu lên trung học thì khẳng định không được. Nói cũng chẳng dễ dàng như vậy, huống hồ cậu đã sớm quên đề thi vào cao đẳng rồi, nếu bị coi là thần đồng cuối cùng khổ vẫn là cậu a!
Cậu nghĩ tốt lắm, cố gắng nỗ lực, chí ít là vào được một trường đại học chuyên nghiệp. Nhưng không cần phải hao tổn tinh thần, người một nhà cùng một chỗ là tốt rồi, có khi rủ rê ba mua một căn hộ trước chờ nhà đất tăng giá, còn cổ phiếu thì cậu không dám chơi, Lâm Tĩnh Minh thực ra luôn chơi cổ phiếu, còn lời rất nhiều, chẳng qua cậu không nhớ được hắn mua cái gì, trước kia cậu chính là mễ trùng xịn, tư tưởng phấn đấu duy nhất chính là ăn sạch Lâm Tĩnh Minh. Kì thật kiếm tiền nhiều làm gì, đủ dùng là tốt rồi. Nhung hươu này nọ còn không bằng đồ ăn mẹ nấu.
Cho nên bé Lạc Thư của chúng tà bắt đầu hưởng thụ kiếp sống học sinh an nhàn sung sướng, không cần lo lắng thi cử, thật sự là vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc quá tới mức xuất hiện ảo giác, cậu híp mắt nhìn ra cửa lớp, cái người đang cười cười gọi tên cậu kia là Lâm Tĩnh Minh phải không?!
Hơn kém nhau hai tuổi không chỉ là chiều cao, học sinh năm 3 năm 4 so với học sinh khóa dưới là khác nhau rất nhiều.
Tuy rằng trường tiểu học có nhiều thế hệ nhưng kì thực vẫn phân biệt khoảng cách, Lạc Thư cảm thấy gia cảnh Lâm Tĩnh Minh không có lý do gì để tới nơi này, cho nên khi cậu ra liền hỏi vấn đề này, dù sao vẫn chỉ là đứa nhỏ thôi, là để đảm bảo a.
Lâm Tĩnh Minh kéo tay cậu đi đến hành lang, nhìn Lạc Thư tới mức Lạc Thư cảm thấy mình nổi cả da gà mới chậm rì rì nói: “Anh không thích học khu trường cũ, học ở đây vẫn tốt hơn, không có ai biết anh”.
Mới chỉ là đứa nhỏ 9 tuổi mà đã nói như vậy, tim Lạc Thư như bị ai đó bóp lấy. Cậu biết hắn vốn là trung tâm của mọi người, cũng từng nghĩ đến áp lực mà hắn phải chịu nhưng không nghĩ đến bắt đầu từ sớm như vậy. Địa vị của Lâm lão gia tử hiển nhiên không bàn đến, cha mẹ của hắn chắc cũng dạy bảo rất nhiều, trẻ con lại không biết che đậy, Lâm Tĩnh Minh thực dễ bị thương tổn.
Kháo, nghĩ chuyện này để làm gì a? Lạc Thư lại tự sỉ vả chính mình một lúc
lâu, Lâm Tĩnh Minh vốn đang định nói chuyện lại nghe chuông báo vào học vang lên liền đem chocolate nhét vào túi Lạc Thư, kéo Lạc Thư hướng về phòng học nói: “Tan học chờ anh một lúc chúng ta cùng nhau trở về”. Năm nhất tan học sớm nhất, sau đó vội hướng về phía cầu thang chạy đi, anh học ở tầng hai. Tuy rằng không nói chuyện được với Lạc Thư nhưng Lâm Tĩnh Minh cũng thực vui vẻ, anh thấy Lạc Thư quan tâm mình cho nên cũng nguyện ý nói cho Lạc Thư mọi chuyện.
Rất nhiều năm sau, Lâm Tĩnh Minh còn nhớ rõ ràng chuyện này, kể lại cho Lạc Thư khiến Lạc Thư buồn bực che mặt, biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao? Khi đó hai người đều đã xác định tâm ý nên vô cùng ngọt ngào. Đương nhiên nếu là lúc này Lạc Thư đánh chết cũng không chịu thừa nhận, nhưng cậu vẫn nghe lời chờ Lâm Tĩnh Minh, mặc kệ là nhà hai người căn bản không cùng đường.
Lâm Tĩnh Minh sao lại thích kéo tay như vậy? Lạc Thư buồn bực đi theo Lâm Tĩnh Minh, nhưng là Lâm Tĩnh Minh dẫn cậu đi tuyên truyền này nọ, sau đó chỉ vào bài văn của Lạc Thư nói: “Sáng nay anh nhìn thấy, Lạc Lạc viết thật tốt, chúng ta về sau sẽ chụp nhiều thật nhiều ảnh chụp. Còn có-” Lâm Tĩnh Minh nhón chân lên nhìn hình Lạc Thư ***g trong khung kính, “Lúc này Lạc Lạc nhìn rất xinh đẹp, Lạc Lạc thực sự rất hấp dẫn! Tớ rất thích!”
Ngươi mới xinh đẹp, cả nhà ngươi đều xinh đẹp! Lạc Thư thiếu chút nữa tức hộc máu, đằng sau khuôn mặt trẻ con này chính là một con sắc lang a, nhỏ như vậy đã háo sắc rồi. Không thể trách được Lâm Tĩnh Minh bởi anh bây giờ vẫn không biết cách biểu lộ tình cảm, chỉ cho rằng hai chữ xinh đẹp đủ để biểu đạt sự yêu thích của mình. Lạc Thư trong lòng cẩn thận đem mười tám đời tổ tông nhà Lâm Tĩnh Minh ra thăm hỏi còn thấy chưa đủ, đang định mở miệng mắng người thì câu tiếp theo khiến cậu trực tiếp hi sinh.
“Gia gia nói về sau sẽ cho anh cưới Lạc Lạc làm vợ”. Nói xong cẩn thân xem xét xung quanh, sau đó cúi đầu hôn lên mặt Lạc Thư ‘chụt’ một cái. Không có chút lưu manh nào, Lạc Thư vừa giận vừa xấu hổ che lấy má, Lâm Tĩnh Minh sơ trung không phải như thế a! Lúc đó anh ta chính là phúc hắc tiêu chuẩn.
“Thư Thư!” Bỗng nhiên có người gọi tên mình, Lạc Thư quay đầu nhìn lại là Hà Thục Phương. Bởi vì nhà gần nên cậu vẫn tự mình đi về, không nghĩ đến Hà Thục Phương sẽ tới đón.
“May mà đuổi kịp. Đây là bạn mới của con à? Hà Thục Phương chợt phát hiện một đứa nhỏ đang đứng cạnh con mình, so với Lạc Thư cao hơn một chút, xem ra rất điềm đạm lập tức liền yêu thích. Đúng kiểu bé trai mà các bà các cô yêu thích a, vì vậy mà vừa gặp đã có hảo cảm.
“Con chào cô, con là Lâm Tĩnh Minh, là bạn của Lạc Lạc, con rất thích Lạc Lạc, Lạc Lạc cũng thích con”. Lâm Tĩnh Minh lúc này tỏ ra vô cùng quen thuộc. Lạc Thư nhìn hai người, chủ động xem nhẹ câu sau của Lâm Tĩnh Minh, không cần phải nói, mẹ vẫn như trước kia bị mê hoặc ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Lạc Thư vội vàng chuyển đề tài.