Cuộc hôn sự này kỳ thật là hơi vội vàng.
Nhưng Tạ Quế Lan lại không làm qua loa cho có chút nào.
Riêng xe rước dâu thôi mà đã dùng tới bốn con ngựa chiến.
Ta ngồi trong xe ngựa, không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy mỗi giọng nói bất an của Tiểu Đàm.
"Tiểu thư, An Dương Hầu phủ đem theo cả đống dưa cùng hoa quả như vậy, đừng nói là bây giờ Hầu phủ trống không rồi đi?”
Hầu phủ trống hay không trống, thật ra đối với ta mà nói thì không sao cả.
Suy cho cùng, Từ gia cũng không có nghèo.
Ta ở Từ gia nhiều năm như vậy còn chưa bị đói chết bao giờ.
Cũng không đến nỗi gả cho An Dương Hầu, còn không có gì để ăn.
Tâm trạng của ta đang không tồi.
Đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện qua ngày hôm nay, ta đã có thể hoàn toàn thoát khỏi nội dung cuốn truyện.
Ngay cả thanh âm bất giác cũng trở nên nhẹ đi vài phần.
Ta phân phó cho Tiểu Đàm:
"Đi, gọi phu quân của ta lại đây cho ta nhìn một chút, hôm nay hắn nhìn đẹp như vậy, ta xem mãi không chán."
“Bằng không lát nữa bái đường xong, vào phòng tân hôn tắt đèn, thì thật đáng tiếc cho bộ lễ phục hắn mặc hôm nay rồi.”
Ta nghĩ, có lẽ ta không nên đắc ý vui mừng quá sớm.
Bởi vì lời nói của ta vừa mới thốt ra.
Bên dưới thân xe ngựa đột nhiên rung chuyển.
Con ngựa kêu hí hí không ngừng.
Ta chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng nói kinh hãi của Tiểu Đàm.
"Tiểu thư, mau nhảy xuống xe! Con ngựa điên rồi!"
8.
Là một con người sống ở xã hội hiện đại vốn đã quen với ô tô và tàu điện ngầm.
Loại xóc nảy này của xe ngựa, ta xuyên đến đây ròng rã mười ba năm, vẫn chưa thể quen thuộc nổi.
Đặc biệt là với cái xe ngựa bị đ.i.ê.n như này.
Ta bị xóc nảy rồi đập đầu vào thùng xe, nhưng trước khi hôn mê bất tỉnh, trong đầu ta chỉ có một ý niệm duy nhất.
"Quả nhiên, hệ thống đời nào lại thấu tình đạt lý như vậy được..."
9.
Khi tỉnh dậy, trước mắt ta một mảnh tối đen như mực.
Toàn thân cứ như là bị xe ngựa đè nát, từng khúc xương trên cơ thể đều đau nhức.
Ta đoán ta chắc hẳn sẽ không xúi quẩy tới vậy đâu.
Gõ một chút vào đầu, đôi mắt liền bắt đầu lờ mờ có ánh sáng.
Quả nhiên, ta vừa mới cử động, cách đó không xa có một ngọn đèn được thắp lên.
Người đang cầm đèn, ấy vậy mà là Tống Minh Xuyên.
Thấy ta tỉnh, hắn tiến lên hai bước, đem ngọn đèn đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói:
"Nàng bị thương ở đầu, tốt nhất đừng lộn xộn."
Ta không thèm nghe hắn nói.
Đứng dậy giật giật chân, mới phát hiện chân đã bị khóa lại bằng xiềng xích, ta khinh thường “xùy” một tiếng.
"Ngươi cũng biết là ta bị thương ở đầu, vậy mà còn dùng phương thức này để băng bó cho ta?”
"Tống Minh Xuyên, khẩu vị của ngươi xem ra cũng không nhẹ nha?"
10.
Đang trong hôn lễ, xe ngựa tự nhiên bị mất khống chế.
Ta không phải là được Tạ Quế Lan hay Từ gia cứu, mà thay vào đó lại bị Tống Minh Xuyên nhốt ở trong phòng, kim ốc tàng kiều.
Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng biết chắc chắn là do hắn dở trò quỷ.
Không phải hệ thống động thủ với ta, mà là hắn.
Quả thật làm ta cảm thấy hơi ngoài ý muốn*.
(*): ngoài ý muốn = không lường trước được
Bất quá ta lại không ngạc nhiên được lâu.
Bởi vì hắn đột nhiên tiến lại gần một bước, nhướng mày nhìn ta.
Dường như đang trả lời câu hỏi hồi nãy, hắn thở dài:
"Từ Tĩnh Vân, nếu như nàng cố ý muốn dùng nam nhân khác để chọc tức ta, thì xin chúc mừng, nàng thành công rồi.”
"Ngày hôm đó khi nhìn thấy nàng ném tú cầu cho Tạ Quế Lan, ta lại cảm thấy không thoải mái, suy nghĩ một hồi lâu, ta mới phát hiện ra vị trí của nàng trong trái tim ta.”
"Không cần chọc giận ta nữa, hiện tại nếu nàng quay đầu, còn kịp..."
Thời điểm hắn thốt ra những lời này, ta chợt nhớ đến chiếc tách trà bị vỡ trên lầu gác mái ngày hôm đó.
Hóa ra bắt đầu từ lúc đó mà hắn tự mình đa tình rồi à?
Ta thấy có hơi buồn cười. Cũng thật sự không nhịn được mà cười ra thành tiếng:
“Ngươi nghĩ rằng ta lựa chọn thành thân cùng với Tạ Quế Lan, là vì cố ý muốn chọc giận ngươi?”
Hắn khẽ nhướng mày nhìn ta.
Biểu tình kia như đang hỏi, "Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?"
Ta thu liễm lại nụ cười của mình rồi lạnh lùng nhìn xuống đất.
"Ta nghĩ rằng ngày hôm đó ta đã biểu đạt quá rõ ràng rồi.”
"Ta muốn thành thân cùng với Tạ Quế Lan, đương nhiên là bởi vì ta thích hắn.”
"Vì chọc giận ngươi, mà ta liền giao phó cả đời của mình cho một kẻ ta không thích? Tống Minh Xuyên, hãy để tay lên ngực rồi tự hỏi đi, ngươi xứng sao?"
Ta nghĩ chắc ta nói đến đây hắn đã nghe được hiểu được rồi.
Không nghĩ đến, hắn lại híp con ngươi lại mà nghĩ cái gì đó, cười nhẹ một tiếng, ngữ khí khác thường.
"Thích Tạ Quế Lan? Ta không xứng?”
“Nhưng Từ Tĩnh Vân à, nàng tới thế giới này còn không phải là bởi vì công lược ta sao?”
"Rõ ràng là nàng sắp thành công rồi, vì cớ gì lại không tiếp tục nữa?"