Ta vốn tưởng rằng nãy giờ bị Tống Minh Xuyên khiêu khích, xong rồi còn nghe những lời nói đầy mùi ám muội của hắn, Tạ Quế Lan hẳn phải có nhiều điều muốn hỏi lắm.
Nhưng không biết là trong lòng hắn còn có khúc mắc gì hay không.
Mà dọc theo đường về An Dương Hầu phủ, hắn vẫn luôn trầm mặc không nói.
Trong lòng ta sớm đã chuẩn bị đống lí do để thoái thác.
(thoái thác = viện cớ cho qua)
Thật sự ta muốn nói cho hắn biết, trước kia ta chỉ một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện, chưa từng có tình cảm nam nữ gì với Tống Minh Xuyên cả.
Ta thậm chí còn nghĩ đến việc thú nhận sự thật của thế giới này và sự tồn tại của hệ thống với hắn nữa.
Suy nghĩ hết bản thảo ở trong đầu, tính toán khi nào trở về An Dương Hầu phủ sẽ giải thích với hắn.
Nhưng vừa tới phủ Hầu gia, còn chưa bước xuống xe ngựa.
Người cha hời kia của ta liền mang theo Tiểu Đàm xông tới, đôi mắt ông đỏ hoe vì khóc, vừa tới chổ ta là đã la to:
"Thành hôn thôi mà cũng có thể loạn thành thế này, hôn sự này ta không cho kết nữa! Cùng lắm thì ta đem binh phù trả lại cho nhà vua, cáo lão hồi hương*!"
(*): Dịch nôm na ra là: Xin nghỉ vì tuổi già, lui về quê hương.
"Dù sao ta cũng chỉ có một nữ nhi là con, Từ gia lớn như vậy, còn có thể thiếu một bát cơm cho con ăn sao? Đi! Về nhà với ta!"
Cáo lão cái gì cơ?
Cái binh phù kia đã được lưu truyền qua nhiều đời thế hệ làm tướng của Từ gia.
Cha sẵn lòng bỏ, nhưng con luyến tiếc.
Ta oán thầm trong lòng.
Nhưng ta còn chưa kịp phản bác, đã thấy Tạ Quế Lan đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Hẳn là bởi vì phụ thân nói muốn dẫn ta đi, cho nên hắn cuối cùng cũng cảm thấy áy náy.
Ai ngờ cánh tay dài của hắn vươn tới, đem ta bảo hộ ở phía sau người, bướng bỉnh giằng co với cha ta.
"Nhạc, nhạc phụ, hôm nay là do ta an bài không tốt, nhưng Tĩnh Vân đã là tân nương của Tạ gia ta, người không thể mang đi."
Hắn không thể phát âm rõ từ "Nhạc phụ", nhưng thái độ lại thập phần kiên định.
Nhưng phụ thân ta lại không có ý định buông ta cho hắn.
"Ô hay! Các ngươi ngay cả lễ bái đường còn chưa có, làm sao được tính là đã thành hôn!"
Người cha hời này của ta đúng là ông thần đánh giúp.
Hồi nãy ta còn đang phát sầu, không biết nên dỗ ông thế nào mới được.
Ngay lúc này lại có chủ ý.
Ta nắm chặt tay Tạ Quế Lan, động tác lưu loát thuần thục, ta vừa ấn đầu hắn xuống vừa cúi đầu.
Sau đó trước mặt phụ thân, ta quang minh chính đại nháy mắt với Tiểu Đàm đứng đằng sau lưng ông.
Tiểu Đàm bắt được cái nháy mắt của ta liền hiểu ngay, lập tức cao giọng hét lớn: "Nhất bái thiên địa!"
Ta kéo Tạ Quế Lan đang choáng váng xuống, cúi đầu trước phụ thân thêm một lần nữa.
Tiểu Đàm tiếp tục kêu to: "Nhị bái cao đường, phu thê giao bái..."
Thẳng đến khi nghi lễ đã kết thúc, dường như Tạ Quế Lan mới hồi phục được tinh thần, hai má ửng đỏ, đôi mắt lấp la lấp lánh nhìn chằm chằm vào ta.
Chắc hẳn hắn muốn cười lắm cho coi.
Nhưng thoáng nhìn thấy bộ râu của cha ta do tức giận mà vểnh hết lên.
Hắn cố nhịn cười mà nhìn thẳng vào cha ta, biểu tình thành khẩn nói: "Nhạc phụ, nghi thức đã làm xong rồi."
Vậy mà cha ta còn bắt bẻ hét lên, "Cái nghi lễ này không được tính!"
Thế thôi ta đành phải đảm nhận vai nữ nhi bất hiếu vậy, nói rồi ta chắp hai tay lại. (tạm hiểu là một tay nắm lại, tay kia đặt lên nhaa)
"Thiên địa, cao đường, phu thê, người nói cho con biết đi, cái nào còn thiếu?"
19.
Khuôn mặt của phụ thân ta tối sầm lại, chắc là do bị ta chọc tức không ít đi.
Nhưng ông ấy lại là một thẳng nam sớm nắng chiều mưa.
Không chừng vừa mới quay lưng đi, hay là ở một nơi nào đó mà ta không nhìn thấy, ông đã cười xán lạn rồi.
Ngược lại, Tạ Quế Lan.
Kể từ khi cha ta rời đi, ánh mắt của hắn luôn nhìn về phía ta, khóe miệng nhếch lên, từ nãy tới giờ vẫn chưa hạ xuống.
Mãi cho đến khi vào phòng tân hôn, hắn mới lộ ra một chút biểu tình ngu ngơ.
Sợ hắn vẫn còn để ý những lời châm ngòi ly gián của Tống Minh Xuyên, suy nghĩ hết lần này đến lần khác, ta thăm dò hỏi hắn: "Còn giận ta à?"
Không ngờ, hắn lại ngạc nhiên nhìn ta.
"Giận? Tại sao ta lại giận nàng?"
Bây giờ thì đến lượt ta ngạc nhiên.
"Vậy tại sao mà trên đường trở về, chàng vẫn luôn trầm mặt không nói lời nào?"
Nghe vậy, vẻ mặt hắn mới sững lại, bối rối nhìn ta.
Mặt hắn đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Ta chỉ là nghĩ, cái câu mà nàng đã nói ấy... chỉ bằng một mình Tống Minh Xuyên mà cũng dám so với ta..."
Thì ra là do ta hiểu lầm, thật dzô tri.
Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng buông xuống được trái tim treo lơ lửng nãy giờ.
Nhưng giương mắt thấy thần sắc của hắn có chút không được tự nhiên cho lắm, trong lòng ta lại cảm thấy ngứa ngáy.
A, cái này hình như... cũng không vô tri lắm nhỉ.
Không biết vì cái gì mà ta lại thích nhìn hắn ở trước mặt người khác thần sắc bình tĩnh như thường, nhưng duy chỉ có ở trước mặt ta lại đỏ mặt thẹn thùng, tay chân luống cuống.
Lòng ta ngứa ngáy cực kì, không nhịn được muốn trêu chọc hắn.
Thế là ta ghé sát vào tai hắn, biết rồi nhưng vẫn cố hỏi.
"Bây giờ chúng ta đã thành thân rồi, vậy thì tiếp theo phải làm gì?"
Vừa dứt lời.
Hô hấp của hắn có hơi đình trệ, ánh mắt theo đó mà trầm xuống.
Một đêm trầm luân~
20.
Ta tưởng rằng mình đã gả cho một chú chó nhỏ ngây thơ trong sáng không tỳ vết.
Không nghĩ đến, thứ mà ta đã gả lại là một con sói tà răm khoác lên mình bộ lông trắng thuần khiết của cún con.
Ngoại trừ những ngày lại mặt*.
(*) lại mặt: vợ chồng về nhà ba mẹ vợ sau ngày cưới.
Ta cứ bị hắn quấn lấy ở trong phủ, liên tục trải qua hơn nửa tháng.
Hắn dường như hiểu ta rất rõ.
Cho dù là chi tiêu ăn mặc, hay là thói quen sinh hoạt.
Từ ngày đầu tiên ta đặt chân đến An Dương Hầu phủ, liền cảm giác nơi này với lại Từ gia giống nhau như đúc.
Hắn luôn chú ý đến từng chi tiết liên quan đến ta, thậm chí ngay cả việc phân phó người hầu pha cho ta một bình nước nóng, hay là yêu cầu nhà bếp nấu toàn món cay cho ta, đều làm cực kỳ tự nhiên.
Những thứ này kết hợp lại, khiến ta không tự chủ được mà nghĩ rằng bọn ta đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Nhớ lại câu nói "nhiều năm qua" mà hắn đã nói khi đang giằng co với Tống Minh Xuyên.
Trong lòng ta lại hơi ngứa ngáy, không kìm được, buột miệng nói:
"Tạ Quế Lan, trước kia có phải là chúng ta đã gặp qua nhau rồi không?"
Ta vốn chỉ tùy tiện hỏi thôi.
Nhưng không ngờ, câu hỏi này lại khiến hắn đột nhiên im lặng.
Hắn nhìn chằm chằm ta một lúc, rồi đột nhiên cau mày, hỏi:
"Nàng đã quên rồi?"
Ta chưa kịp trả lời thì hắn lại nói tiếp:
"Quên đi, dù sao cũng không có gì quan trọng..."
Mặc dù đã nói như vậy.
Nhưng ngữ khí nghe thế quái nào, cũng cảm thấy có phần ủy khuất.
Hắn thậm chí còn quay mặt qua chổ khác và không thèm nhìn ta nữa.
Ủa rồi chuyện đó là như thế lào?
Đó là cái đó đó.
Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của hắn khiến trái tim ta căng thẳng.
Ta nhịn không được nghiêng người, chủ động chui rúc vào trong lòng hắn, rồi vòng tay qua eo.
"Chàng không phải giỏi nói nhiều lắm sao? Bây giờ ta quên mất, chàng thật sự không nói cho ta biết sao?"
Ta không biết đó có phải là ảo giác của ta không.
Khoảnh khắc giọng nói của ta vừa thốt ra, tất cả các cơ bắp trên người hắn đột nhiên căng lên.
Ta rất ngạc nhiên.
Nhưng vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp một ánh mắt tràn ngập mong chờ.
Hắn đưa tay ra và làm một tiếng "ba" với ta.
"Nếu như ta nói cho nàng biết, vậy thì đêm nay..."
Ta: "..."
Cảm giác tội lỗi trong lòng ta biến mất ngay lập tức.
"Thôi khỏi đi, đừng nói nữa, để ta tự suy nghĩ."