Đã từng, ta cũng đã từng nghĩ như thế.
Thế giới này, như những gì hệ thống đã nói, nó chỉ là một cuốn sách.
Trong sách các nhân vật được chia thành nhân vật chính, nhân vật phụ, nhân vật quần chúng, thậm chí còn có nhân vật phụ bia đỡ đạn.
Nhưng sau đó ta liền nhận ra, nó không hề giống như vậy.
Đối diện Từ phủ, có một vị đại nương hành nghề bán đậu hủ, trong nhà có đứa con bị què, cùng một lão tướng công hết ăn lại nằm, không làm nhưng đòi có ăn.
Để tiết kiệm tiền cho con trai cưới vợ, bà thân là một nữ tữ đã lớn tuổi, mỗi ngày không thể không dậy sớm, làm đậu phụ để mang ra ngoài bán.
Trong Minh Thuyền Lâu có một vị tiểu nhị, tới đầu tháng Tám hắn sẽ đi cưới vợ.
Nàng dâu của hắn tính tình không tốt lắm, buổi tối tiểu nhị đi làm về chỉ cần trễ một phút đồng hồ, ngày hôm sau sẽ phải che mặt đi làm.
Cũng có những quán trà ở góc phố, mỗi ngày đều có những vị khách uống loại trà khác nhau.
Những vị khách tới uống trà đó mỗi ngày cũng sẽ có những câu chuyện khác nhau về gia đình họ.
Bao gồm cả phụ thân ta, tiểu Đàm, Tạ Quế Lan...
Ngay cả những đứa trẻ và những người ăn xin trên đường phố không bao giờ xuất hiện trong tiểu thuyết.
Mỗi người đều có một cuộc sống khác nhau, nhân sinh trọn vẹn.
Tống Minh Xuyên đúng là nhân vật chính của << Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương >>.
Nhưng một khi rời khỏi cuốn sách đó, mỗi người đều có thể trở thành nhân vật chính trong cuộc đời của chính họ.
Thế giới này quá rộng lớn và bản chất của con người quá phức tạp.
Ngắn ngủn mấy trăm nghìn chữ, làm sao mà viết cho hết?
Nhìn Tống Minh Xuyên rơi vào trạng thái đau khổ chật vật, giống như tên thần kinh lung lay, tâm trạng ta rất tốt.
"Nhân vật chính của cuốn sách này thì làm sao?"
"Ngươi đã từng trải qua nỗi thống khổ khi nhà tan cửa nát, rõ ràng ngươi nên hiểu rõ, mình là người bằng xương bằng thịt, chứ không phải những câu văn miêu tả lạnh lẽo trong cuốn sách kia."
"Buồn cười nhất là, ngươi không lo làm người tốt, nhất định phải vội vàng đi làm một công cụ không có suy nghĩ hay lập trường riêng, mà chỉ biết suốt ngày đi theo cốt truyện."
30.
Có lẽ là tại không cam tâm, lúc Tống Minh Xuyên bị áp giải đi đã không ngừng tê tâm liệt phế* gọi "hệ thống".
(tê tâm liệt phế = đau khổ tột cùng)
Nhưng hãy nhìn cảnh hắn không nhận được phản hồi đi.
Ta đoán, có lẽ hệ thống cũng bỏ rơi hắn rồi.
Hắn có bị bỏ rơi hay không, thật ra cũng không liên quan gì tới ta.
Mọi chuyện cuối cùng cũng lắng xuống, tâm tình của ta hiện tại rất tốt, không nhịn được đùa giỡn vài câu với Triệu Thanh Nghi.
"Triệu tỷ, sau này tỷ nhất định phải che chở ta nha."
Triệu Thanh Nghi cũng cười sảng khoái.
Nhưng nàng ấy không nói gì, chỉ hếch cằm về phía sau, ra hiệu với ta.
Nhìn theo ánh mắt của nàng, ta mới thấy Tạ Quế Lan đang vô cảm lùi lại.
Hắn lạnh lùng nhìn ta một cái rồi nhấc chân bước ra khỏi điện mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Trong lòng ta có một tiếng "Lộp bộp".
Nghĩ thầm: Phen này xong rồi, rõ là đang giận chắc luôn.
Không kịp hàn huyên với Triệu Thanh Nghi, ta vội vàng nhấc chân đuổi theo hắn.
Nhưng vừa đuổi tới cửa, đã bị phụ thân ngăn lại.
Vừa rồi ở trong điện lúc ông nhìn thấy người quen, sắc mặt liền tối sầm lại.
Lúc này, phó tướng Ngô thúc của ta còn đang cúi đầu, đứng ở ngoài điện.
Nhìn thấy ta bị phụ thân bắt được, Ngô thúc thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn chân như được bôi dầu, chuẩn bị chuồn đi.
Phụ thân túm lấy gáy của ta, âm trầm nói bên tai ta:
"Nữ nhi ngoan, con thành thật khai báo cho ta, làm thế nào mà binh phù từ trong nhà lại có thể đi ra ngoài nha.."
Ta "Phốc" một tiếng, nhanh tay nhét binh phù vào lòng ngực ông, sau đó ngựa quen đường cũ mà thoát khỏi khống chế, bắt đầu bán đứng Ngô thúc để bảo toàn tính mạng.
"Cha! Mau, Ngô thúc chuẩn bị chuồn rồi!"
Sau đó từ trong tiếng gào giận dữ cùng tiếng cầu xin tha thứ, ta nhanh chóng chạy trốn.
31.
Lần này, có vẻ Tạ Quế Lan thực sự tức giận.
Hắn bước đi rất nhanh.
Ta nhấc làn váy lên, mãi đến khi đuổi theo ra khỏi cửa cung, vẫn chưa đuổi kịp.
Thật vất vả mới nhìn thấy được bóng lưng của hắn.
Nhưng đến khi ta gọi, hắn lại không dừng lại mà ngày càng bước nhanh hơn.
Mắt thấy hắn sắp lên xe ngựa, ta liền nảy ra một ý tưởng, cố ý "Ầm" một cái, giả vờ ngã xuống, gằn giọng lên kêu: "Đau quá..."
Chiêu này quả nhiên rất hữu dụng.
Hắn vừa nghe thấy tiếng kêu của ta, cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Hắn quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng.
Chắc là muốn hỏi ta có bị sao không.
Nhưng khi nhận ra mình bị lừa, hắn lập tức lạnh lùng quay người bỏ đi lần nữa.
Ta thật vất vả lắm mới bắt được cơ hội, làm sao có thể để hắn dễ dàng đi như vậy được?
Lợi dụng sơ hở này, ta chạy nước rút nhào thẳng vào lòng hắn, nhanh chóng nói xin lỗi.
"Thực xin lỗi, ta sai rồi, lần sau ta không dám nữa!"
Đúng hay sai không quan trọng, xin lỗi trước bao giờ cũng là đúng.
Quả nhiên là vậy, cuối cùng hắn cũng không đi nữa, ngữ khí cứng ngắc, thấp giọng hỏi ta.
"Vậy thì nói cho ta biết, nàng sai ở chỗ nào?"
Ta: "..."
Tại sao câu này nghe quen thế nhỉ?
32.
Ta cũng không hiểu lắm, tại sao khi đến chổ ta và Tạ Quế Lan, dường như thân phận nam nữ cứ bị đảo ngược ý.
Nhưng ta không muốn quản chuyện đó, nên chỉ dựa vào lòng ngực hắn, nhẹ than thở:
"Ta không nên làm cái gì cũng không nói cho chàng biết, cũng không nên làm cái gì cũng không chịu thương lượng trước với chàng."
"Nhưng đây là ân oán giữa ta và Tống Minh Xuyên, không liên quan gì đến chàng, nên ta phải tự mình giải quyết."
"Chuyện này ta không cho chàng và phụ thân ta biết, vì sợ làm liên lụy tới hai người, sợ làm hai người bị thương..."
Tạ Quy Lan rất cao, đầu ta khó khăn lắm mới chạm tới cằm hắn.
Lồng ngực của hắn cũng rất rắn chắc, nhiệt độ nóng đến dọa người.
Bên tai ta là tiếng nhịp tim của hắn đập càng ngày càng nhanh.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vốn định nhân cơ hội này, thẳng thắn nói cho hắn biết về sự hiện diện của "hệ thống" cùng chân tướng của thế giới này.
Trùng hợp vào lúc đó lại có một đóa pháo hoa nở rộ trên không trung.
Trong đêm tối, pháo hoa với màu sắc rực rỡ chiếu rọi cả một vùng trời, phản chiếu lên khuôn mặt và đôi tai đỏ bừng của hắn.
Mà con ngươi của hắn, giống như là chứa cả một bầu trời đầy sao trong đó, đặc biệt mê hoặc lòng người.
Cảnh tượng này sao có chút quen mắt.
Trong ký ức của ta, nhiều năm trước hình như ta cũng đã nhìn thấy một đôi mắt đẹp như vậy.
Đó là năm đầu tiên ta đến thế giới này.
Dựa theo yêu cầu của hệ thống, ta phải xuất hiện ở chợ đêm giao thừa, giả bộ tình cờ lần đầu tiên gặp mặt nam chủ Tống Minh Xuyên khi còn nhỏ.
Dưới ánh sáng bập bùng từ pháo hoa, ta dựa theo lời thoại, nói với cậu nhóc bị ta đụng ngã:
"Không phải chỉ là một khối ngọc thôi sao? Cùng lắm thì sau này lớn lên ta gả cho ngươi, bồi thường cho ngươi là được rồi."
Nhưng lúc đó hệ thống mới lên tiếng, nhắc nhở ta đụng nhầm người.
Đêm hôm đó, ta vội vã chạy trốn.
Về dung mạo của cậu nhóc kia, từ lúc ta bắt đầu dốc sức lao vào làm nhiệm vụ công lược tới nay cũng đã mười ba năm, sớm đã quên rồi.
Nhưng đôi mắt đó, ta vẫn còn nhớ kỹ.
Bởi vì cậu nhóc kia rõ ràng cũng có một đôi, giống đôi mắt của Tạ Quy Lan y như đúc, đôi mắt rực rỡ như ánh sao.
Năm mới, tiếng pháo nổ vang vọng khắp đường phố.
Sóng gió trong cung cũng không ảnh hưởng đến sự náo nhiệt ở ngoài cung.
Trong thanh âm ồn ào, ngực ta hơi nóng lên, nhịp tim cũng bỗng dưng tăng nhanh.
Ta vốn còn muốn tiếp tục giải thích.
Nhưng lời thốt ra, lại là:
"Chàng còn tức giận sao? Đừng giận nữa, chúng ta về nhà được không?"
Ta nói xong, chậm rãi giơ ba ngón tay lên, im lặng chờ câu trả lời.
Trong màn pháo hoa rực lửa.
Tạ Quế Lan mở to hai mắt, ánh mắt cũng thâm trầm như mực.
Hình như hắn đang ngấm ngầm chịu đựng cảm xúc gì đó, nên ngay cả bàn tay đặt ở bên cạnh cũng không tự chủ nắm chặt lại.
Rõ ràng lỗ tai hắn đã đỏ đến mức muốn nhỏ máu, nhưng lại có thể vô cảm lấy ngón tay của ta đổi "ba" thành "năm".
Sau đó hắn không cho ta thời gian để phản bác, khàn giọng.
"Đây chính là do nàng chủ động nói."
Nói xong cũng không đợi ta đồng ý, bỗng nhiên hắn liền ôm ngang người ta, nhét vào trong xe ngựa.
Ta: "..."
Không hiểu sao lại thấy mình bị lừa.
Nhưng lại không có bằng chứng...
Ta cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nhịn không được khẽ mắng:
"Tạ Quế Lan, chàng đừng có được voi đòi tiên."
Hắn lại ôm ta vào trong lòng, thản nhiên thừa nhận.
"Ừm, ta chính là cố ý đấy."
Ta còn muốn tranh luận đôi câu:
"Lời hôm nay không tính."
Nhưng cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn, ta lại nhịn không được lặng lẽ cười trừ.
Thôi vậy.
Đời người chỉ được sống có một lần, vậy nên phải sống theo cách mà mình muốn chứ.
Phải không?
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Vào ngày đầu tiên của năm mới, bình minh ló rạng.
Toàn bộ thành Kim Lăng được bao bọc trong vầng hào quang mềm mại của mặt trời.
Trong cung điện yên tĩnh, một âm thanh máy móc hưng phấn đột nhiên vang lên.
"Ding dong... Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt kịch bản << Cuộc Nỗi Dậy Của Nữ Chủ Ngược Văn >>."
"Hệ thống đã được nâng cấp, quá trình có thể dựa theo nguyện vọng của ký chủ mà viết lại, cho đến khi thiết lập ra một thế giới thịnh vượng.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
"Xin hỏi tiếp theo người muốn lựa chọn nhiệm vụ gì? Thưa chủ nhân."
[HOÀN TOÀN VĂN]