“Chú ba nói vậy rồi thì cứ làm đi, ít nhất mày có quyền trong việc gặp mặt lần này. Nhưng mà cũng đừng làm gì quá đáng nha bạn mình. Tao sắp tới có vài việc cần giải quyết với tần suất cao, có thể ở lại công ty làm việc không về nhà nên không cùng mày đưa nhau đi trốn cơn thịnh nộ của thím ba được.”
Huỳnh Đan thở dài nằm vật ra giường. Lời nói chán nản cất lên:
“Haizz thì cứ làm như mọi khi thôi. Tao không thích ép buộc, mẹ ép thì tao chống, sợ cái gì.”
“Có chắc là không sợ không bạn mình?”
Hà My nhướn mày hỏi, trên đôi môi mỏng xinh ánh lên nụ cười rạng rỡ. Huỳnh Đan căng mắt liếc cô nàng một cái rồi đáp:
“Thì bất quá tao tự trốn tự sinh tự diệt. Nói chung là đi khỏi tầm ngắm của mẹ là được. Sợ cũng phải chấp nhận, tao không muốn đi về nhà người ta làm con chim bị nhốt lồng đâu. Đan còn trẻ Đan vẫn muốn đi chơi.”
Hà My bật cười lắc đầu hết cách với nhỏ chị em cũng như bạn bè này của mình. Sau đó hai người bắt đầu lên kế hoạch tác chiến cho buổi xem mắt của Huỳnh Đan. Có thể mẹ của Huỳnh Đan yêu thích Hà My nhiều nhưng mà Hà My không thể trơ mắt nhìn em gái khổ sở. Cái nào thì cái, nếu Huỳnh Đan bị ép cưới một trong những người nhị phu nhân bắt xem mắt thì lòng Hà My cũng không yên ổn. Mỗi lần Huỳnh Đan đi xem mắt thì Hà My sẽ bí mật điều tra thân thế của đối phương sau đó cùng Huỳnh Đan bàn bạc kế hoạch để phá vỡ buổi xem mắt đó. Những người mà nhị phu nhân chọn toàn là thuộc nhà danh gia vọng tộc ở Nhật, cực kì cực kì nề nếp, kĩ cương. Phận làm dâu con trong nhà nếu là người ngoài giới thương trường thì phải an phận núp dưới bóng chồng mình, không có tiếng nói trong nhà….Đến cả Hà My cô còn không chấp nhận nổi những sự cổ hủ, gay gắt này thì Huỳnh Đan làm sao sống nổi trong gia tộc đó. Chưa kể Huỳnh Đan tuy hay đối đầu với mẹ, lời nói nói ra có thể do tức giận một lúc nào đó nên mất kiểm soát nhưng hơn ai hết Hà My hiểu rằng Huỳnh Đan chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi và tâm hồn của cô vô cùng ngây thơ, thuần khiết. Điều đó khác xa với ngành nghề mà Huỳnh Đan kiên quyết theo đuổi. Vì vậy nên Hà My đâu thể nào làm ngơ đẩy người chị em tốt vào miệng cọp.
—————————————————————
* Tại một nhà hàng Nhật Bản sang trọng
Nhị phu nhân đã đến và đang cùng trò chuyện với đối tượng mà bà bắt Huỳnh Đan xem mắt. Ngoài ra còn có mẹ của người đó đi theo để diện kiến con dâu tương lai.
Gương mặt không tì vết dù ở tuổi trung niên của nhị phu nhân hiện lên sự hoà nhã. Bà nhẹ nhàng nói chuyện cùng hai người kia:
“Ngại quá con gái của tôi bận việc nên sẽ đến trễ một chút. Phu nhân cùng thiếu gia đừng để bụng nhé!”
Người đàn ông trông chững chạc, trưởng thành nâng ly rượu cạn với nhị phu nhân. Anh ta cười cười cất tiêng:
“Không sao đâu thưa bác, do con nôn nóng nên đến sớm thôi.”
Nhị phu nhân rất ưng đối tượng xem mắt lần này. Anh ta là con trai của trưởng tôn gia tộc Yamada, một trong những gia tộc lớn thuộc lĩnh vực thương mại trong giới thương trường. Nếu Huỳnh Đan nên duyên cùng anh ta thì vị thế gia tộc Yamamoto của bà cũng tăng theo và tập đoàn sẽ ngày càng phát triển hơn. Bà phải an bài cho con gái trước vì lúc trước tập đoàn có xảy ra vấn đề của cậu Huỳnh Đan làm hao hụt nguồn vốn, đến nay vẫn chưa thu được vốn ban đầu và còn vô số hậu quả từ sự việc của cậu Huỳnh Đan. Bà ép con gái vì vậy ai cũng nghĩ bà ghét cô nhưng bà biết bà lo lắng cho con gái nhiều thế nào….Có trách cũng trách người làm mẹ này sinh ra trong quyền thế và là trưởng tôn nên gánh vác gần như toàn bộ trách nhiệm của cả gia tộc và tập đoàn. Huỳnh Đan là con gái bà nên cô cũng phải kế thừa bà.
Ba người trò chuyện hăng say, hai vị phu nhân có vẻ rất hợp nên nói rất nhiều. Lúc này cửa phòng ăn bật mở, đôi chân dài bao trong đôi giày cao gót từng bước hướng đến ba người kia. Huỳnh Đan mặc chiếc đầm body xẻ đùi cao mà đỏ chói mắt, tóc của cô mới đi nhuộm cũng thành màu đỏ như màu của trang phục. Nét mặt rạng rỡ như hoa nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nhị phu nhân, cô cất tiếng đồng thời đưa mắt quan sát hai mẹ con Yamada.
“Thật xin lỗi, trợ lí của cháu makeup hơi lâu nên tới trễ. Cháu vừa hoàn thành buổi chụp ảnh là đến ngay đây. Xin lỗi phu nhân, xin lỗi anh Yamada.”
Yamada vừa thấy Huỳnh Đan đã bị hớp hồn vì sự xinh đẹp, nóng bỏng của cô. Anh ta không nghĩ trên đời lại có cô gái thế này. Nhận lời xem mắt, anh ta không có thời gian tìm thông tin về Huỳnh Đan vì công việc quá nhiều, chỉ nghe nói cô là người mẫu nổi tiếng. Đúng là người thật còn đẹp hơn cả lời đồn. Vội chỉnh áo vest lại sau đó Yamada ôn tồn đáp:
“Không sao đâu, tôi không để bụng. Chẳng hay Lê tiểu thư đây hôm nay làm việc có thuận lợi không?”
Huỳnh Đan nghe anh ta hỏi trong lòng cô thầm nghĩ: Chưa gì đã quan tâm thế rồi chẳng biết về sau nếu cưới nhau có còn quan tâm được vậy không? Gia tộc lớn thì bận rộn cô mà cưới người này chắc bị trầm cảm và khinh thường mất. Đâu ai nói trước được điều gì….Bây giờ họ không nói đến công việc của cô nhưng nếu liên hôn về sống cùng thì sẽ lấy đó để sỉ vã cô mất. Đàn ông càng điên cuồng trong công việc và sống trong gia tộc lớn lại là con của trưởng tôn thì chắc gì chịu lắng nghe vợ mình. Không chừng còn cảm thấy phiền và ép buộc vợ phải theo ý họ, không được phản bác dù đúng hay sai. Thà rằng sống trong gia đình như bên nội cô còn dễ thở chứ như bên ngoại thì cô ngủm mất. Nghĩ cũng không dám nghĩ….
Thầm nghĩ ngợi qua đi rồi Huỳnh Đan nhẹ giọng lịch sự đáp lời Yamada:
“Cảm ơn anh đã thông cảm và tôi rất vinh hạnh khi được trưởng tôn của một gia tộc lớn như anh hỏi thăm. Vâng, công việc của tôi rất ổn vì cả ngày chỉ chụp ảnh ở studio nên không có vấn đề gì cả.”
Yamada gật đầu, anh ta chủ động múc cho Huỳnh Đan một chén súp Miso. Hai vị phu nhân nhìn thấy liền trao đổi ánh mắt với nhau biểu hiện sự hài lòng.
Sau khi ăn được một lúc, nhị phu nhân lên tiếng:
“Bây giờ chúng ta bàn bạc một chút về hôn sự của hai con nhé. Ai cũng có ý kiến và điều kiện nên sẽ hỏi từng người. Yamada con trước đi”
Yamada từ đầu đã không rời mắt Huỳnh Đan nên từng câu chữ anh ta sắp nói cứ tuôn ra miệng nhưng ánh mắt lại không di chuyển. Điều này làm Huỳnh Đan thấy khó chịu, cả tá người chiêm ngưỡng cô thông qua các bộ siêu tập nội y, đồ ngủ, đồ tắm các thứ, tất cả đều lộ da thịt nhưng cô thấy bình thường….Riêng người đàn ông này cô khó chịu làm sao, có lẽ là không thích cuộc xem mắt ngay từ đầu nên mọi thứ cô đều thấy không thiện cảm.
Giọng nói Yamada vang lên:
“Con không yêu cầu nhiều vì Lê tiểu thư không thuộc đối tượng trong giới kinh doanh. Điều con mong muốn là cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ đảm đang, trở thành hậu phương vững chắc phía sau của con. Nhưng có điều thế này thưa phu nhân….Vì gia tộc Yamada rất có tiếng tăm nên những tin tức về bất kì ai hay vấn đề nào đó đều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc. Nếu liên hôn, con đề nghị Lê tiểu thư phải từ bỏ sự nghiệp của mình đi. Con có thể lo được cho cô ấy chu toàn, cô ấy an phận làm vợ là được.”
Từng câu từng chữ anh ta nói thì Huỳnh Đan đã nắm được chín mươi phần trăm rồi. Bao nhiêu lần vẫn như một, đối tượng mẹ cô tìm chỉ có vậy thôi, ai cũng mong cô an phận….Hừ, ai chứ không phải Huỳnh Đan cô đâu….Thời nào rồi mà còn cổ hủ vậy, phụ nữ bây giờ cũng giỏi có khác đàn ông là bao, cố gắng hơn chút là có được cuộc sống sung túc ngay cần gì đàn ông chăm lo. Cứ thích nắm quyền và chèn ép phụ nữ, cô khinh.
Huỳnh Đan ngoài mặt lắng nghe nhưng lòng cô đã nóng như lửa rồi. Sao mà khó chịu quá chừng…An phận là sao? Tại sao phải an phận trong khi hai bên nội ngoại cũng là gia tộc lớn mà có điều không cùng lĩnh vực trong giới kinh doanh thôi. Sao mà cổ hủ quá đi mất, tức chết cô mà. Nén nóng giận Huỳnh Đan dịu giọng trả lời nhưng mà câu chữ lại sắc bén vô cùng:
“Tôi ghi nhận lời anh Yamada và tôi cũng có ý kiến của mình. Muốn cưới tôi thì trước hết anh phải chấp nhận công việc mà tôi theo đuổi và cho tôi tiếp tục được làm việc. Thứ hai, nghề của tôi được xem là nhạy cảm và sẽ ảnh hưởng đến gia tộc của anh nhưng tôi muốn anh phải chấp nhận nó. Thứ ba, tôi mong anh tôn trọng quyền riêng tư của tôi, tôn trọng những mối quan hệ ngoài luồng và tôn trọng những gì tôi yêu thích: muốn làm, được làm. Thứ tư, tôi không theo kinh doanh nhưng tôi thích đi làm và tôi có sự nghiệp nên tôi không chấp nhận việc mỗi ngày an phận chờ chồng về nhà trong khi đó cả ngày chỉ quanh quẩn lòng vòng chẳng có gì làm. Thứ năm, tôi không phải phụ nữ truyền thống, tôi thuộc về hiện đại nên những cái cổ suý tới bây giờ những gia tộc lớn như anh luôn gay gắt, khắt khe thì tôi không theo được đâu. Thứ sáu, tôi thích mặc đồ theo phong cách khoe da khoe thịt và nghề của tôi là mẫu ảnh cũng thuộc phong cách đó nên anh hoặc bất kì ai trong gia tộc của anh không được quyền phê phán hay phản bác hay khuyên nhủ tôi. Tôi thích gì tôi làm đó, nay nhuộm đỏ nhưng có thể mai tôi nhuộm tóc màu xanh neon thì cũng đừng ai nói gì hết. Thứ bảy, tôi sẽ không thuận theo anh chuyện gì cả mà sẽ đưa quan điểm của mình. Thứ tám, tôi muốn tự do mà không bị kiểm soát. Thứ chín, thứ mười và nhiều thứ nữa tôi sẽ đưa ra nếu anh chấp nhận những điều kiện trước đó. Chúng ta sẽ kí giấy và đóng mộc để làm bằng chứng vì tôi thừa biết các gia tộc lớn sẽ chẳng bao giờ cho người ta vui vẻ được lâu, biết đâu lật lọng giết tôi hay chèn ép tôi thì sao. Đó mới nhiêu đó thôi, anh chịu thì tiếp không thì thôi chứ tôi chẳng phải con chim bị nhốt lồng mặc người ta dồn ép, sai khiến đâu thưa anh Yamada.”