- Vô Kỵ, huynh đang nghĩ về chuyện ở Vạn An Tự à?
Vô Kỵ ngạc nhiên, chẳng rõ do vô tình hay tâm ý tương thông mà nàng lại biết mình đang nghĩ về chuyện ở Vạn An Tự. Triệu Mẫn trầm ngâm, lặng lẽ ngắm bầu trời đầy sau, lại nói tiếp:
- Nhớ ngày đó, muội lĩnh trách nhiệm thuyết phục võ lâm lục đại phái quy thuận triều đình. Tuy là vì dân tộc mình, nhưng cũng đã làm rất nhiều điều có lỗi với các vị tiền bối và đồng đạo võ lâm. Đến sau này khi muốn đứng cạnh huynh thì không còn được nữa.
Vô Kỵ thở dài:
- Muội đừng nghĩ nhiều, chuyện khi xưa là hai chúng ta còn vì lí tưởng của dân tộc mà cống hiến hết tâm sức, không thể trách lúc đó việc muội bắt nhốt lục đại phái ở Vạn An Tự được. Chỉ trách số phận chúng ta sinh ra vào thời loạn lạc Hán – Mông, bất đắc dĩ mới phải đứng ở bên đầu chiến tuyến.
Triệu Mẫn im lặng, lại khẽ rúc sâu vào lòng Vô Kỵ, chỉ sợ số phận này lại mang chàng đi mất, giây phút ngắn ngủi đi qua sao thỏa tấm lòng người con gái đang yêu. Cái tĩnh mịch nơi thảo nguyên về đêm làm lòng người bỗng trở nên mênh mang, tiếng thở dài của Vô Kỵ làm cả hai người lại cảm thấy hoài niệm về những chuyện xưa cũ, tốt có, xấu có. Triệu Mẫn bỗng hỏi:
- Chu cô nương bây giờ ra sao?
Vô Kỵ thoáng ngạc nhiên, trước nay Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược vốn rất ít quan tâm nhau. Cũng không trách vì hai cô nương đều yêu chàng, trong khi đi lại giang hồ cũng không ít lần làm nhau bị tổn thương. Dù chuyện đã xa, nhưng nay thấy Triệu Mẫn bỗng nhiên hỏi han tình hình Chu Chỉ Nhược, Vô Kỵ không khỏi giật mình. Vô Kỵ không muốn Triệu Mẫn lên cơn ghen bất chợt mà rồi lại làm chuyện gì không hay chỉ nói ngắn gọn:
- Sau đại hội Đồ Sư, Chu cô nương trở về phái đã không còn luyện Cửu Âm Chân Kinh nữa. Môn võ đó tuy thực sự rất tinh diệu nhưng nếu không luyện cẩn thận nền tảng nội lực đến cảnh giới cực cao tất sẽ đi vào ma cảnh, võ công tiêu tan, thần trí bất định. Sau khi Minh Giáo rèn lại Ỷ Thiên Kiếm giao lại cho Nga My phái cất giữ, cô ấy chỉ chuyên tâm nghiên cứu võ công của Quách tổ sư truyền lại, ngày càng phát huy được tinh yếu của Nga Mỹ Kiếm Pháp. Đệ tử Nga My cũng đóng góp công sức rất lớn trong quá trình kháng Nguyên.
Triệu Mẫn ngồi dậy, nhìn Vô Kỵ cười:
- Huynh quả thật giờ đã cẩn thận hơn nhiều. Nhưng muội không có ý ghen với Chu cô nương.
Nói đến đây Triệu Mẫn thở dài:
- Chỉ là muội có phần nào thương cảm cho cô ấy. Nếu ngày đó không vì lời thề với Diệt Tuyệt Sư Thái, hẳn cô ấy có thể thoải mái yêu huynh, lại có thể cùng huynh đường đường chính chính kết duyên phu phụ. Cũng chỉ vì muội gián tiếp gây ra cái chết của sư gia của cô ấy mà cả đời cô ấy bị huỷ hoại bởi lời thề độc.. So với muội, cô ấy hẳn sẽ là người vợ tốt với chàng hơn. Xinh đẹp, thông minh, nấu ăn ngon, lại rất biết dịu dàng chăm sóc huynh. Ôi chao..
Vô Kỵ dựa cằm lên vai Triệu Mẫn:
- Đến giờ món ăn ngon nhất ta từng ăn đó cháo trắng, thịt dê nướng và rượu sữa dê muội làm. Sau này muội cho ta ăn món gì ta cũng nhất định thấy nó ngon hơn kỳ trân mỹ thực. Ta cũng chưa gặp người con gái nào xinh đẹp hơn muội, yêu ta như muội. Tiểu Chiêu, Chỉ Nhược đối với ta rất tốt, rất dịu dàng nhưng ta chỉ yêu muội thì biết sao.
Hơi thở Vô Kỵ ngay sát má nóng hổi làm Triệu Mẫn thấy như có luồng khí nóng chạy từ tim lên mặt, muốn ngồi xa ra nhưng thật dễ chịu quá lại không thể ngồi xa ra được, đành mặc cho mình chìm trong cái cảm giác hạnh phúc đó. Nàng ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm, thủ thỉ lại chuyện ở Vạn An Tự..
* * *
Nhớ lại lúc đó, toàn bộ anh tài Lục Đại Phái sau chuyến vây đánh Quang Minh Đỉnh đã bị Triệu Mẫn dùng Nhuyễn Hương Thập Cân Tán hạ độc, bắt gọn về Vạn An Tự. Ngày ngày hết trưởng môn đến các đệ tử hữu danh của lục đại phái được mời đến tỷ võ trường. Trước là dùng lời lẽ ngon ngọt chiêu dụ, sau là tổ chức tỷ võ với thuộc hạ của Triệu Mẫn hòng qua đây học được các chiêu thức tinh diệu của các môn phái. Lục đại phái chí khí rắn rỏi, thuyết phục không được, tỷ võ thì vì nội lực mất cả lại phải dùng vũ khí không có điểm sát thương nên lần lượt Không Động, Côn Luân, Hoa Sơn có người tỷ võ thua bị chặt ngón tay. Riêng Võ Đang, có lẽ Triệu Mẫn niệm tình là môn phái của gia phụ Vô Kỵ nên không bị rơi vào cảnh tỷ võ chặt tay này. Các môn phái lần lượt được triệu gọi, đến lượt Nga My thì Diệt Tuyệt Sư Thái thà chết không ra chiêu nên Triệu Mẫn cho gọi cao đồ Chu Chỉ Nhược. Triệu Mẫn nghĩ bụng: "Để xem nhan sắc tiểu cô nương đủ bản lĩnh đâm Trương Giáo Chủ một kiếm xem sao?"
Nếu nói vẻ đẹp Triệu Mẫn là đóa hồng rực rỡ, mãnh liệt thì Chu Chỉ Nhược là cành dương liễu thanh tao. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to nhưng đuôi mắt hơi xuôi xuống tưởng như lúc nào cũng có đầy tâm sự, lại thêm làn da trắng có phần hơi xanh xao làm người ngoài có cảm giác thật yếu đuối, mong manh, chỉ hận mình không có sức có tài mà che chở cho nàng. Khi Chu Chỉ Nhược được dẫn ra ngoài thì Triệu Mẫn cũng phải có lời khen thầm trong bụng: "Chẳng trách Trương Vô Kỵ lại xiêu lòng trước cô ta. Nếu ta là nam nhân cũng không thể cưỡng lại nổi cái vẻ đẹp mong manh này."
Lúc đó Lộc Trượng Khách tiến đến ghé tai Triệu Mẫn nói vài câu, chỉ thấy Triệu Mẫn cười mỉm, tiến tới ôm quyền chào Chu Chỉ Nhược:
- Chu cô nương tuổi trẻ như vậy mà đã là cao đồ của Diệt Tuyệt Sư Thái, đúng là tài không đợi tuổi. Kiếm pháp Nga My uyển chuyển, nhanh nhẹn lại có bao hàm triết lý sâu xa, hẳn cô cũng đã được truyền lại bảy, tám phần?
Chỉ Nhược không thèm nhìn Triệu Mẫn, cũng chẳng chào lại, lạnh lùng đáp:
- Võ công của sư gia bác đại tinh thâm, ta tu vi non kém, chẳng học được nổi một phần kiếm pháp của sư gia.
Triệu Mẫn vẫn cười:
- Quy củ ở đây vẫn như cũ, nếu ai thắng được mấy thuộc hạ của ta ba ván sẽ được tự do ra đi, nhất quyết không cản lại. Há gia sư không thể hiện chút võ công, lại cứ phải chịu khổ ở đây sao?
Chỉ Nhước khinh miệt đáp:
- Gia sư đường đường là trưởng môn của một môn phái lớn, há lại cùng đám tiểu nhân so tài cao thấp. Các ngươi đâu có xứng. Gia sư cũng đã có lời, tất cả đệ tử Nga My không được so chiêu với lũ phiên bang Hồ lỗ, tuyệt không được để học lỏm võ công Nga My.
Triệu Mẫn tắt nụ cười, tay cầm Ỷ Thiên Kiếm lướt vài đường xuống mặt sân bằng đá xanh chỉ thấy lưỡi kiếm khắc những đường ngang dọc, tuyệt không thấy tí cản lực nào cũng đủ thấy mức sắc bén tuyệt cùng của kiếm. Triệu Mẫn vuột dọc thân kiếm, từ tốn hỏi:
- Ngươi thực sự không đấu?
Chỉ Nhược nhìn kiếm sắc kinh người, toát cả mồ hôi hột, nhưng khí tức đã trào lên, quyết không nhường một câu:
- Không!
Triệu Mẫn đưa kiếm lên sát mặt Chỉ Nhược:
- Tốt lắm, ta không chặt ngón tay ngươi, chỉ đôi ba đường kiếm quèn cũng đủ khiến nhan sắc như hoa như ngọc kia thành Chung Vô Diệm. Ngươi không sợ sao?
Kiếm khắc đá xanh còn ngọt như thế, nếu rạch lên mặt thì chắc không thuốc nào chữa được. Dù sao Chỉ Nhược lúc đó vẫn còn là một tiểu cô nương non trẻ, nghe vậy sao không lo sợ. Người Chỉ Nhược run bắn lên, khẽ gật đầu. Triệu Mẫn hỏi lại:
- Vậy ngươi chịu đấu chứ?
Mắt đã ngấn lệ, sợ hãi tột cùng nhưng Chỉ Nhược vẫn rắn rỏi:
- Không!
Triệu Mẫn nghĩ bụng: "Khá lắm. Trương Vô Kỵ ơi là Trương Vô Kỵ, để ta xem ngươi có chịu ra mặt không."
Lại nói về Trương Vô Kỵ lúc đó đã thám thính được việc lục đại phái đang bị giam ở Vạn An Tự, cùng Dương Tiêu và Vi Bức Vương lẻn ra hậu viện thám thính thì thấy Triệu Mẫn đang bắt bí Chỉ Nhược. Trong lòng cũng sốt ruột muốn cứu người, lỡ chân đạp phải một cành khô. Tuy tiếng cành gãy rất bé nhưng cũng không qua nổi cái tai của Lộc Trượng Khách, hắn nói nhỏ với Triệu Mẫn: - Có giáo chủ Minh Giáo lén lút đến thám thính. Có cần thuộc hạ cho người bao vây tiêu diệt?
Triệu Mẫn ngạc nhiên vì thấy Vô Kỵ đã lần ra manh mối thật quá nhanh, nhưng tâm cơ linh mẫn, tự nàng đã có bố trí, lại muốn tranh thủ lúc này thử lòng Vô Kỵ nên lệnh cho Lộc Trượng Khách không được động thủ, cứ giả vờ như không biết. Triệu Mẫn biết tuy Chu Chỉ Nhược là cao đồ của Nga My nhưng cũng mới chỉ nhập phái chưa lâu, tất tuyệt nghệ còn hạn chế. Nếu muốn ép lộ võ công thì mời Mẫn Quân, Tĩnh Huyền ra tỷ thí còn hơn. Nhưng cô gái này xem ra rất quan trọng với Vô Kỵ nên Triệu Mẫn muốn đo xem lòng Vô Kỵ đến đâu. Kiếm vừa chạm là da mỏng manh của Chu Chỉ Nhược thì đã thấy một ánh vàng phi đến làm Triệu Mẫn phải thu kiếm, chém vào ám khí. Xoẹt một cái chỉ thấy chiếc hộp đựng trâm và thuốc cao nàng tặng Vô Kỵ hôm nào nay bị chém đứt đôi. Vốn Triệu Mẫn cũng đã tính đến nước Vô Kỵ ra tay cứu mỹ nhân nhưng không ngờ chàng lại lấy quà nàng tặng ra làm ám khí, giờ đến nỗi hỏng cả hộp. Triệu Mẫn nghe hỏa tâm bừng bừng, nhưng mặt vẫn lạnh lùng, chỉ có hơi đanh lại, nghĩ thầm: "Tên phụ bạc. Ta có lòng đối tốt với hắn mà hắn nỡ lấy quà của ta ra làm hư hỏng. Tấm lòng ta quả nhiên thua nhan sắc của Chu Bạch Liên này"
Nghĩ đến đây tự nhiên lòng nguội lại, chỉ thấy u oán, thương tâm: "Cái gì không phải của mình tất sẽ không thuộc về mình. Dẫu có tình ý đến đâu, nỗ lực đến mấy cũng chỉ là nước trôi qua cầu trong mắt người ta thôi."
Vô Kỵ chẳng ngại đây là giữa lòng địch, thi triển khinh công nhẹ bước lướt tới như gió thổi, lại mượn kình phong của bộ pháp để tỏ rõ uy phong, trấn áp đám quân Nguyên không dám động thủ. Kình phong ào ào, mạnh như gió bão làm Chu Chỉ Nhược lúc này đã chẳng còn chút nội lực xuýt nữa thì ngã. Vô Kỵ nhanh tay đỡ lấy nàng, giữ nàng đứng vững. Thấy Vô Kỵ tay đỡ eo mỹ nhân, mắt nhìn đầy tình ý, Triệu Mẫn lại càng thêm u uẩn. Chợt ánh mắt Vô Kỵ chạm ánh mắt Triệu Mẫn. Ánh mắt nàng không thấy sự tức giận, trách cứ mà chỉ thấy sự đau lòng, có phần ngỡ ngàng, thê thảm không tả được. Vô Kỵ nhìn thấy chiếc hộp bị chém đứt đôi dưới đất, lòng trào lên một niềm áy náy. Chàng nhặt hai mảnh chiếc hộp lên, lúng túng nói:
- Ta thực sự không có ý khinh ghét gì cô đâu. Chỉ là trong lúc vội vã, trong người không sẵn thứ gì nên tiện tay lấy chiếc hộp nơi ngực áo phi đi thôi. Ta sẽ tìm người sửa lại hộp cho Triệu cô nương.
Dương Tiêu và Vi Bất Tiếu trong tay đã thủ sẵn đôi hòn đá cuội, vốn định dùng thay ám khí cứu Chỉ Nhược thì đã thấy Vô Kỵ nhanh tay phi chiếc hộp ra. Giờ lại nhìn thấy giáo chủ đang phải phân trần xin lỗi chỉ biết nhìn nhau thở dài. Hai người có biết đâu chính là trong cái rủi có cái may. Chiếc hộp bị chém hỏng lại chính là đầu mối để Triệu Mẫn biết Vô Kỵ luôn mang theo chiếc hộp bên mình, lại để nơi quan trọng là ngực thì cực kỳ cảm động. Lại nói các cô nương trẻ tuổi tuy thông minh đấy, nhưng chung quy vẫn là rực rỡ tình cảm, hận đấy, bi đấy mà lại thấy yêu ngay được. Tâm trạng đang thấy xúc động nhưng lại nhớ lúc tên tiểu quỷ này ôm eo Chỉ Nhược thật ôn nhu tình ý, Triệu Mẫn lại thấy đau lòng, thở dài:
- Thì ra Trương giáo chủ và Chu cô nương đây là một đôi hồ điệp. Nếu biết sớm vậy, ta có lẽ đã không cần ra tay độc ác đến thế.
* * *
Sương xuống đọng trên đầu nhánh cỏ như những hạt ngọc sáng lên trong đêm trăng tròn. Vô Kỵ đứng dậy, vào lều lấy ra một chiếc chăn ấm, khoác chung với Triệu Mẫn. Thấy vai Triệu Mẫn run run, có lẽ do lạnh thì ít là do cảm động chuyện xưa thì nhiều. Triệu Mẫn nhỏ nhẹ nói:
- Muội đã nhất kiến chung tình với huynh từ lúc hai đứa còn ở địa lao, chỉ là tâm ý của huynh thật không sao nắm được. Lúc chàng cứu Chỉ Nhược, muội vui vì huynh là người có tình có nghĩa nhưng đó là lần đầu tiên ta đau lòng vì một nam tử đến vậy.
Đến lúc này, khi Vô Kỵ đã xác định rõ con tim của mình đã trao cho ai, nghĩ lại chuyện xưa, lại nghe những lời này của Triệu Mẫn, tâm trạng càng thêm áy náy, trong lúc chẳng biết nói gì lời gì, vô thức cầm tay Triệu Mẫn hôn một cái. Thấy bàn tay nàng lạnh vì sương đêm liền cầm tay nàng áp ngay vào ngực mình cho ấm. Người Triệu Mẫn vì thế mà cũng ngả vào Vô Kỵ. Ánh mắt hai người nhìn nhau đắm đuối, chỉ thấy trong mắt người kia một biển chân tình, ngọt như mật, nồng như hảo tửu. Hơi thở hai người hòa làm một, vừa như mơn man, lại như thúc đẩy hai người trao nhau một nụ hôn thật nồng cháy. Đôi môi mềm chạm nhau như bỏng rát, nhưng lại đầy đê mê không tài nào tách rời được. Cả thế giới như hóa hư vô, thứ tồn tại duy nhất nơi đây chỉ còn là hai kẻ si tình đang trao nhau nụ hôn mật ngọt. Nụ hôn chẳng phải rượu mà làm cả hai say. Đắm đuối đã lâu, nụ hôn đã dứt nhưng cả hai vẫn run lên vì cảm giác say tình. Đôi môi Triệu Mẫn khẽ run, bỗng nhiên hai hàng lệ chảy ướt mặt. Vô Kỵ hoảng sợ, không biết có phải mình làm gì thất thố chăng, vội ôm lấy mặt Triệu Mẫn:
- Mẫn Mẫn! Muội sao vậy? Ta đã làm gì có lỗi à? Ta xin lỗi. Quả thực lúc nãy ta.. ta cầm lòng không được nên nhất thời.. nhất thời..
Triệu Mẫn dụi mặt vào ngực Vô Kỵ:
- Muội.. muội không sao. Chỉ là muội hạnh phúc quá. Nhưng muội lại sợ đây chỉ là một giấc mơ. Đến sáng mai thức dậy lại thấy chỉ còn một mình nên thảo nguyên đại mạc. Huynh vẫn chỉ là một hình bóng nơi phương nào. Thật sự cảm giác đó.. cảm giác đó.. muội thật không thể nào chịu được.
Vô Kỵ ôm chặt lấy Triệu Mẫn:
- Ta ở đây rồi, ở ngay đây rồi. Đôi ta từ nay vĩnh viễn không ly khai. Muội ở đâu, ta luôn ở đó.
Đời này vì người không đổi thay.
Cho dù cô đơn năm tháng,
Dẫu bạc đầu cũng không phân ly, không nản
Chỉ riêng người khắc cốt nhớ nhung.
Triệu Mẫn nằm trong vòng tay của Vô Kỵ hồi lâu, tình cảm cũng dần bình ổn lại. Qua cơn xúc động lại thấy tinh nghịch như xưa:
- Vô Kỵ ca ca, ngày đó ở quán rượu gần Vạn An Tự, muội cũng nắm tay huynh, sao huynh không hôn ta như thế?
* * *
Sau buổi náo loạn tỷ võ trường, Vô Kỵ cùng Dương Tiêu, Vi Bất Tiếu đã trở lại khách điểm, chuẩn bị phối hợp cùng Phạm hữu sứ giải cứu Lục đại phái. Bàn bạc xong, ba người chia tay đi nghỉ ngơi. Đang trong phòng, đột nhiên tiểu nhị gõ cửa, nói có một cô nương xin gặp. Vô Kỵ còn đang hoài nghi chưa biết là ai, xuống lầu đã thấy Triệu Mẫn đứng đó chờ, không khỏi ngạc nhiên. Hành tung của chàng ở trong thành rất kín đáo mà Triệu cô nương này chưa đến một ngày đã lần ra nơi ở của chàng. Đi cùng Triệu Mẫn là Phạm Dao. Thấy Phạm Dao gật đầu, chàng cũng yên tâm xuống gặp Triệu Mẫn. Lần này Triệu Mẫn mặc xiêm y màu vàng nhạt, nhìn rất nữ tính. Khi đến cũng không cầm theo vũ khí, thái độ lại rất ôn nhu, nhã nhặn, xem ra không có ý đồ gây bất lợi. Vô Kỵ ôm quyền, tiến tới chào hỏi:
- Triệu cô nương hôm nay đại giá quang lâm, không biết có điều chi cần tại hạ?
Triệu Mẫn khẽ nói:
- Chốn này đông người, không tiện nói chuyện. Chúng ta tìm một nơi khác yên tĩnh hơn đi.
Nói rồi nàng dẫn đường, mời Vô Kỵ đi cùng. Trăng ngày rằm sáng tròn như chiếc đĩa bạc, soi bóng hai người bước đi thong thả trên con phố. Đi một quãng, vô tình thấy bóng hai người như đang nắm lấy tay nhau, Triệu Mẫn tinh ý đi lui lại một chút, bàn tay như nắm lấy tay Vô Kỵ. Tuy là người trước kẻ sau, nhưng dưới ánh trăng bạc, bóng hai người thực như một đôi tình nhân đang dạo phố. Người hữu tình, cảnh ắt hữu tình. Triệu Mẫn thấy trong lòng rung động, tình ý như dòng khí ấm áp len lỏi từ thân đến tâm, khiến dung mạo càng thêm diễm lệ. Vô Kỵ bất giác nhìn sang cũng thấy như mình chìm trong dòng tình ý ấy, không khỏi rộn ràng, đôi chân đi chậm lại chỉ mong phút giây này đừng trôi qua mau.
Triệu Mẫn đưa Vô Kỵ đến một tửu quán nhỏ khá vắng vẻ, bên trong đã bày sẵn một nồi lẩu. Đồ ăn cũng rất đơn giản, chỉ một đĩa thịt dê, đôi chút cải thảo, một bình rượu ngon. Triệu Mẫn tự tay châm rượu mời Vô Kỵ, lại sợ Vô Kỵ hiềm nghi rượu có độc bèn tự mình cạn ba chén trước. Rượu vào làm đôi má Triệu Mẫn ửng hồng, đôi mắt hồ thu vốn tình nay lại thêm tình. Vô Kỵ tay cầm ly rượu, thấy mắt Triệu Mẫn nhìn mình đầy đắm đuối, thấy như mình chưa uống đã say. Chẳng phải say rượu mà say ánh mắt nàng. Hai người trò chuyện hồi lâu, đến khoảng lặng, Triệu Mẫn lấy ngón tay xoa nhẹ theo miệng ly rượu, rồi rót thêm hai chén mời Vô Kỵ:
- Trương công tử, ta hỏi lời này, mong huynh nói thật lòng. Nếu ta bây giờ giết chết Chu cô nương, huynh có hận ta không?
Vô Kỵ suýt rơi ly rượu:
- Tại sao cô lại muốn giết Chu cô nương?
Triệu Mẫn nắm lấy tay Vô Kỵ, mỉm cười:
- Người nào ta không thích thì ta muốn giết, đâu cần phải đắc tội với ta. Lại có những người đắc tội với ta trăm lần, ta lại để yên không giết. Như huynh vậy.
* * *
Vô Kỵ đần mặt ra trước câu hỏi của Triệu Mẫn. Tại sao lại không hôn à? Vô Kỵ quả thật chẳng bao giờ nghĩ đến điều này:
- Thực ra lúc đấy ta đã say nàng lắm, chỉ hiềm nam nữ thụ thụ bất thân, huống hồ lúc đó mới biết nàng là người Mông Cổ, ta là người Hán, sao lại dám hôn nàng chứ.
Triệu Mẫn lườm một cái, nguýt dài:
- Người Hán các huynh, chẳng riêng gì các cô nương lúc nào cũng e lệ, thích một người chẳng dám nói ra mà đến cả nam nhân cũng chẳng dũng khí hơn bao nhiêu. Chắc lúc đấy muội nói thích huynh, chắc huynh kinh ngạc lắm nhỉ?
Vô Kỵ cười:
- Quả thật là rất ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy muội thật hào sảng, rõ ràng, ban đầu còn có chút hiềm nghi chứ đến lúc đó chỉ thấy muội thật giống ta, không rào trước đón sau. Uống rượu với tri kỉ như vậy mới thật là thống khoái.
Triệu Mẫn tay bưng bát rượu sữa dê, trang trọng nói:
- Trương công tử, để ta kính huynh ba bát.
Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn bày trò cũng hùa theo:
- Triệu cô nương, mời!
Nói rồi hai người khoác tay uống bát rượu giao bôi, cảm thấy thật là vui vẻ. Đang vui vẻ, bỗng Vô Kỵ trầm ngâm:
- Mẫn Mẫn, muội có thấy câu nói muội nói lúc đó, "Ta không thích ai thì muốn giết kẻ đó, đâu cần người đó đắc tội ta" có quen không?
Mẫn Mẫn cũng giật mình, xem ra ý tứ câu này có phần nào giống với lời quái nhân Băng Tâm nói lúc sáng. Quả thật, ngay từ ban đầu khi quái nhân này mới xuất hiện, cô đã có một cảm giác hết sức thân thuộc nhưng không thể nhận ra đó là ai:
- Muội thấy tên Băng Tâm này có nét gì đó rất quen thuộc, nhưng quả không thể nhận ra người này.
Vô Kỵ nói:
- Luận về võ công của người này tuyệt đối không thua kém tứ đại pháp vương của Minh Giáo. Chưởng lực mang hàn khí có đôi nét giống Hàn Băng Miên Chưởng, khinh công lại ở trình độ thượng thừa. Cái tính khi cổ quái này thì ba phần giống với Vi Nhất Tiếu. Chả lẽ là người quen của Bức Vương?
Triệu Mẫn không đáp lại ngay, chỉ bổ sung thêm:
- Người này không những có nét giống Vi Bức Vương, lại còn nắm khá rõ chuyện trong giáo. Việc gia phụ bị ám toán người ngoài khó có thể biết được. Chắc hẳn người này phải là người trong Minh Giáo.
Vô Kỵ cười:
- Xem ra người này tuy hành tung mang tà khí nhưng tâm địa không xấu. Cũng phải cảm ơn người này có công tác thành cho đôi ta.
Triệu Mẫn cười hạnh phúc nhưng trong mắt có thoáng nét âu lo:
- Tuy vậy nhưng người này tâm cơ không đơn giản, nắm được cả tâm tư của con người. Vừa có nét giống thư gia nhưng lại như người đã bôn tẩu giang hồ hiểm ác đã nhiều năm. Nếu đây là kẻ thù của người Hán hay người Mông cũng đều rất nguy hiểm, không thể không đề phòng.
Vô Kỵ suy nghĩ một lúc, đứng dậy viết một mảnh thư ngắn cho chim bồ câu đưa tin về tổng đàn Minh Giáo, việc điều tra về tung tích của người này nếu có trợ giúp của Minh Giáo và Cái Bang sẽ muôn phần thuận lợi.
Hai người ngồi tâm sự với nhau muôn phần hợp ý, chẳng để ý thời gian đã đến lúc trời gần sáng. Xa xa có tiếng mấy người du mục gọi nhau ý ới. Triệu Mẫn thấy Vô Kỵ đi đường vất vả, quần áo đã sờn rách bèn giục Vô Kỵ đi ra sông tắm rửa cho sạch sẽ, còn nàng ngồi tranh thủ vá lại quần áo cho chàng. Vô Kỵ không yên tâm, chỉ sợ quái nhân kia quay lại gây bất lợi nên chỉ tạt nhanh qua khúc sông gần đó tắm thật nhanh rồi trở về đã thấy Triệu Mẫn đưa cho một bộ quần áo của nam nhân Mông Cổ:
- Quần áo của huynh rách nhiều chỗ rồi, muội chưa kịp vá xong. Nãy có đám người du mục qua đây, muội mua lấy đôi bộ quần áo nam nhân của họ cho huynh mặc. Vừa để thay đổi, nhưng cũng để cải trang.
Vô Kỵ thay quần áo thấy vừa khít, giờ thì đúng như một nam tử Mông Cổ khí thế nửa uy nghi, nửa hoang dại, rất mạnh mẽ. Vô Kỵ xoay trước sau, khen:
- Muội chọn quần áo khéo thật, vừa như đo luôn.
Triệu Mẫn đỏ mặt, cười:
- Tất nhiên là vừa rồi. Ta đo bằng gang tay mà..